Chân Thành Thâm Tình
-
Chương 29
Edit: Mr.Downer
Sáu giờ sáng, bác Kỷ thức dậy, ngay lập tức đi lên lầu nhìn Kiều Nhiên. Không thấy có người ở trong phòng, ông bèn đi tới phòng của Cận Hàn Bách.
Cửa phòng không khoá, Kiều Nhiên đang nằm trong lồng ngực Cận Hàn Bách ngủ ngon lành.
Cận Hàn Bách làm động tác "suỵt!" với ông.
Trong lòng bác Kỷ rất vui mừng, nhưng ông vẫn quyết định nên lên tiếng khi nhìn thấy gương mặt của Kiều Nhiên. Bác Kỷ nhẹ chân bước đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, đã cho cậu ấy ăn cái gì rồi chứ?"
Cận Hàn Bách ngớ ra, chớp mắt hỏi: "Không có."
"Có uống nước chứ?" Quản gia lại hỏi.
"... Không có."
"..." Quản gia nhìn đôi môi khô khốc của Kiều Nhiên, đột nhiên không biết phải nói cái gì.
"Cậu ấy không chịu ăn gì kể từ hôm thiếu gia đi, nước cũng không uống. Đứa bé này quá cứng đầu, khuyên thế nào cũng không nghe." Ánh mắt bác Kỷ nhìn Cận Hàn Bách ít nhiều gì cũng mang theo chút trách cứ, tính cách của Kiều Nhiên thật lễ phép, ai không thích cậu. Cận Hàn Bách cãi nhau với cậu, còn muốn đuổi cậu đi, những người khác không dám nói ra nhưng trong lòng vẫn có ý kiến.
Làm cái gì mà dữ vậy, có chuyện gì không thể từ từ nói.
Trong tâm lý Cận Hàn Bách cũng phải chịu xung kích rất lớn vào tối hôm qua, Kiều Nhiên khởi tử hoàn sinh trở về bên anh, cậu bé luôn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh hoá ra chính là người yêu đã mất. Cận Hàn Bách bình tĩnh trên mặt, nhưng sóng lớn mãnh liệt trong lòng, anh bỏ ra cả một đêm cũng không thể hoàn toàn tiêu hoá hết biến cố đột nhiên xảy tới này.
Hơn nữa, anh cũng không ngờ rằng cậu có thể không ăn không uống, đây chính là tuyệt thực kháng nghị với anh?
Cận Hàn Bách nói: "Bác Kỷ, phiền bác mang tới hai cốc nước ấm. Nấu cho em ấy chút cháo đi, nấu nhuyễn một chút."
"Cháo đã được chuẩn bị xong, mới nấu vào tối hôm qua, ăn vào lúc này là vừa. Thiếu gia gọi cậu ấy dậy đi, ngày hôm qua tôi còn lo đến hoảng, sợ cậu ấy có chuyện. Nhìn dáng vẻ cố chấp kia của cậu ấy, gọi cũng không nghe, ánh mắt cũng không hề nhúc nhích."
Cận Hàn Bách không lên tiếng.
Bác Kỷ đi vào đưa hai cốc nước, sau đó yên lặng đóng cửa đi ra ngoài. Trong lòng ông thật sự vui vẻ, nhìn bộ dạng của Cận Hàn Bách có vẻ càng quan tâm hơn so với trước lúc cãi nhau.
"Tiểu Kiều, tỉnh lại đi." Cận Hàn Bách nhè nhẹ vỗ cậu, "Dậy uống nước."
Kiều Nhiên ngủ rất say, Cận Hàn Bách gọi nửa ngày cũng không thấy tỉnh. Anh nhướng lông mày, nâng Kiều Nhiên dậy, để cậu ngồi dựa vào người mình: "Bảo bối, đừng ngủ nữa."
Kiều Nhiên lúc này mới giật giật mí mắt, chậm rãi mở mắt ra. Nhìn thấy Cận Hàn Bách, trong nháy mắt nhớ lại đã xảy ra chuyện gì trong hai ngày nay, cậu bỗng chốc không biết nên nói cái gì.
Cận Hàn Bách cầm lấy cốc nước ở bên giường, đưa tới bên mép của cậu, nhẹ giọng dụ dỗ: "Uống nước, nghe lời."
Kiều Nhiên dĩ nhiên nghe lời, bờ môi khô khốc chạm vào nước có hơi đau. Dùng một hơi uống hết cốc nước, Kiều Nhiên một mặt ngoan ngoãn nhìn Cận Hàn Bách nói: "Muốn nữa."
Cận Hàn Bách cười cười, cho cậu uống thêm một chút.
"Làm ầm đến không ăn không uống," Cận Hàn Bách nhéo nhéo khuôn mặt có hơi gầy gò của cậu, "Học thói xấu này từ ai vậy? Hả?"
Kiều Nhiên cười khổ một tiếng, âm thanh khi nói chuyện vẫn khàn: "Anh không cần em nữa thì em làm gì còn tâm trạng ăn uống, ngay cả sống em cũng không muốn sống..."
Cận Hàn Bách nhướng mày, dùng thêm chút sức nhéo mặt Kiều Nhiên: "Không muốn sống?"
Kiều Nhiên biết mình nói sai, lập tức đổi giọng, lấy lòng cười nói: "Bây giờ em nghĩ lại rồi! Không ai muốn sống hơn em đâu!"
Cận Hàn Bách bật cười, cúi đầu hôn lên mặt cậu.
Cái gì cần nói cũng đã nói hết, tâm tình của Kiều Nhiên rất vui. Tâm trạng tốt sẽ không chịu được bẩn, cậu ôm cổ Cận Hàn Bách, xin anh tắm cho mình.
"Em hết sức rồi, bây giờ nói nhiều cũng muốn xỉu. Nhưng mà người em bẩn quá, nhất định phải tắm rửa cạo râu mới có thể gặp người, anh giúp em một chút nhé..." Kiều Nhiên dùng đôi mắt đẹp đẽ kia nhìn Cận Hàn Bách chăm chú, Cận Hàn Bách đâu thể nào từ chối được.
Anh trước tiên cho Kiều Nhiên cầm tô cháo, để cậu ngồi trong bồn tắm, vừa ăn vừa ngâm mình. Kiều Nhiên thì ngọt ngào anh một thìa, em một muỗng, cười hì hì tách chân ra để Cận Hàn Bách tắm cho phân thân mềm nhũn của cậu.
Hai người đều vừa mới trải qua chấn động tinh thần rất lớn, ai cũng không có tâm tư tình dục vào lúc này. Cận Hàn Bách nhẹ nhàng chà xát vật nhỏ đang nắm trong tay, Kiều Nhiên cười híp mắt: "Sau này có phải em lại được ra yêu cầu ở trên giường đúng không? Anh cũng không biết, đó giờ lúc làm tình anh không vuốt ve em, cũng không hôn em, em muốn anh hôn em, nhưng lại không dám nói..."
Nhắc đến chuyện này, Kiều Nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, đút cho mình một thìa cháo, nhìn Cận Hàn Bách: "Em muốn nhiều hơn nữa... Em còn muốn anh hôn nhẹ, hôn chỗ này chỗ đó, nhưng em không dám."
Cận Hàn Bách chỉ cảm thấy cái trái tim mình mềm mại nở ra. Anh thương yêu nhìn Kiều Nhiên, nghe cậu yếu ớt làm nũng với mình.
Kiều Nhiên tắm xong, cháo cũng ăn xong, nhưng lại dây dưa không chịu đi ra ngoài. Cận Hàn Bách dùng khăn tắm bọc cậu lại, muốn ôm người ra khỏi phòng tắm.
Kiều Nhiên nói: "Chờ đã, đợi em một chút..."
"Hả?" Cận Hàn Bách cúi đầu nhìn cậu.
"Em..." Kiều Nhiên cảm thấy có chút xíu khó mở lời, nhỏ giọng nói, "Em muốn... Đi vệ sinh, nhưng em không tiểu được..."
Thật ra Kiều Nhiên rất khó chịu, mồ hôi trên trán cậu không hoàn toàn là hơi nước, còn có mồ hôi do nhịn tiểu. Hai ngày trước cậu hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không ăn không uống cũng không đi vệ sinh, vừa nãy Cận Hàn Bách xuống lầu lấy cháo, cậu cũng cố gắng cả buổi nhưng không thể đi được, lúc tắm được Cận Hàn Bách xoa nắn, càng có cảm giác muốn tiểu.
Vào lúc này vật kia đã nín đến nửa cứng ngắc, căng đến khó chịu.
Kiều Nhiên vô cùng đáng thương nhìn Cận Hàn Bách: "Làm sao bây giờ đây anh..."
"Sao em không nói sớm," Cận Hàn Bách nhíu mày, kéo Kiều Nhiên đến trước bồn cầu, "Bao lâu không đi vệ sinh?"
"Hôm nay là ngày thứ ba..." Kiều Nhiên nói xong có chút chột dạ, không dám nhìn Cận Hàn Bách, "Em không phải cố ý, nhưng mà thật sự không nghĩ tới chuyện này... Em cũng không có uống nước, lượng nước trong cơ thể thì đều khóc ra ngoài, sáng nay mới có cảm giác muốn đi..."
Kiều Nhiên một bên lảm nhảm giải thích, một bên cố gắng muốn giải quyết. Nhưng càng gấp càng không đi được, sốt ruột đến đỏ mặt.
"Đừng gấp, từ từ, thả lỏng." Cận Hàn Bách ngồi xổm xuống, xoa xoa hành thân của Kiều Nhiên, "Đừng căng thẳng, đừng nghĩ nhiều."
"Ừm..." Kiều Nhiên nỗ lực di dời sự chú ý của mình, nhìn khuôn mặt của Cận Hàn Bách. Người đàn ông kiêu ngạo như thế, vào lúc này đang ngồi xổm ở trước người mình, giúp cậu xoa xoa phân thân, còn mô phỏng tiếng nước "xì xì" cho cậu.
Trong lòng Kiều Nhiên đột nhiên bủn rủn bành trướng, cảm giác mình thật may mắn, đời trước có thể được người như vậy yêu thương, đời này lại được anh tha thứ.
Nhưng cảm động thì cảm động, vẫn không tiểu được, thấy đau hết cả người.
"Không vội, không sao." Cận Hàn Bách lau mồ hồi trên mặt Kiều Nhiên. "Thử lại một chút, không được thì anh dắt em đi bệnh viện, đừng nôn nóng."
"Vâng..." Kiều Nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Cận Hàn Bách bận rộn giúp Kiều Nhiên rất lâu trong phòng tắm, cuối cùng anh mở vòi, xả nước vào bồn tắm để kéo dài tiếng nước, Kiều Nhiên hít sâu thả lỏng bản thân, bấy giờ mới phóng thích nỗi buồn được.
"Hô..." Đi ra từ trong phòng tắm, Kiều Nhiên đổ nhào lên giường, cười nói, "Thật thoải mái..."
"Sau này cần phải chú ý nhiều." Cận Hàn Bách vừa thấy hết cách với cậu, vừa thấy thương dáng vẻ đi tiểu sốt ruột hồi nãy của Kiều Nhiên, anh đi tới vỗ vỗ, "Có biết cách tự chăm sóc chính mình không?"
"Trước đây thì không," Kiều Nhiên cười đáp, "Nhưng năm năm nay em đã học được rồi, nên sau này sẽ không như thế nữa đâu."
Cận Hàn Bách bị cậu làm cho cười ồ, vuốt đầu của cậu nói: "Ừ."
...
Kiều Nhiên làm Ôn Đình trong một khoảng thời gian dài như vậy, cậu luôn an tĩnh ở bên Cận Hàn Bách, không nói nhiều. Bây giờ trở lại làm chính mình, có lúc muốn nói nhiều một chút nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cậu cũng hỏi Cận Hàn Bách, anh thích dáng vẻ của em lúc trước hơn, hay là thích lúc em là Ôn Đình hơn?
Cận Hàn Bách không cần suy nghĩ trả lời: "Đều thích."
Dưới cái nhìn của anh, cậu như thế nào cũng đều rất tốt. Dù là dáng vẻ nào, đó cũng là Kiều Nhiên, chỉ cần cậu ở bên cạnh anh, cậu nói cái gì làm cái gì cũng sẽ khiến anh vui vẻ.
Kỳ thực Kiều Nhiên làm Ôn Đình đã lâu, tính cách thật sự thay đổi. Cậu không phải giả bộ, người đã trải qua một chuyện, tâm thái thay đổi, tính cách cũng đổi thay theo. Cậu yên lặng rất nhiều, ngay cả khi làm nũng cũng ít hơn so với lúc trước.
Thậm chí có lúc Cận Hàn Bách chủ động tìm đề tài, Kiều Nhiên sẽ nghe theo anh, đáp lời anh, sau đó làm nũng. Cậu cố gắng điều chỉnh bản thân, để trông mình không có vẻ tẻ nhạt như vậy.
Cận Hàn Bách cũng nhìn ra được.
Vì thế anh xoa đầu Kiều Nhiên, nói với cậu: "Em không cần phải nói hùa theo anh, cứ là chính em. Em như thế nào anh đều thích, không nhớ à? Trước đây vì sao anh lại thích em."
Kiều Nhiên đương nhiên nhớ, cậu nhớ rõ rõ rành rành.
Cận Hàn Bách hận không thể cho cậu toàn bộ thế giới, chỉ cần cậu vui vẻ. Kiều Nhiên mím môi, nhỏ giọng nói: "Cũng bởi vì nhớ rõ, nên mới muốn bản thân càng trở nên tốt hơn một chút..."
"Em rất tốt." Cận Hàn Bách ôm cậu vào trong ngực, để cậu ngồi trên chân của mình, nhẹ giọng an ủi, "Tiểu Kiều bảo bối của anh là tốt nhất."
Kiều Nhiên vùi mặt vào hõm vai của anh, trầm giọng nói: "Nhưng mà Cận Hàn Bách... Tại sao em lại cảm giác mình không xứng với anh?"
Bàn tay Cận Hàn Bách vuốt ve cổ của cậu: "Chỗ nào không xứng đâu?"
"Chỗ nào cũng đều không xứng."
Cận Hàn Bách thở dài, nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc còn muốn làm cho anh thương em đến bao nhiêu."
Sáu giờ sáng, bác Kỷ thức dậy, ngay lập tức đi lên lầu nhìn Kiều Nhiên. Không thấy có người ở trong phòng, ông bèn đi tới phòng của Cận Hàn Bách.
Cửa phòng không khoá, Kiều Nhiên đang nằm trong lồng ngực Cận Hàn Bách ngủ ngon lành.
Cận Hàn Bách làm động tác "suỵt!" với ông.
Trong lòng bác Kỷ rất vui mừng, nhưng ông vẫn quyết định nên lên tiếng khi nhìn thấy gương mặt của Kiều Nhiên. Bác Kỷ nhẹ chân bước đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, đã cho cậu ấy ăn cái gì rồi chứ?"
Cận Hàn Bách ngớ ra, chớp mắt hỏi: "Không có."
"Có uống nước chứ?" Quản gia lại hỏi.
"... Không có."
"..." Quản gia nhìn đôi môi khô khốc của Kiều Nhiên, đột nhiên không biết phải nói cái gì.
"Cậu ấy không chịu ăn gì kể từ hôm thiếu gia đi, nước cũng không uống. Đứa bé này quá cứng đầu, khuyên thế nào cũng không nghe." Ánh mắt bác Kỷ nhìn Cận Hàn Bách ít nhiều gì cũng mang theo chút trách cứ, tính cách của Kiều Nhiên thật lễ phép, ai không thích cậu. Cận Hàn Bách cãi nhau với cậu, còn muốn đuổi cậu đi, những người khác không dám nói ra nhưng trong lòng vẫn có ý kiến.
Làm cái gì mà dữ vậy, có chuyện gì không thể từ từ nói.
Trong tâm lý Cận Hàn Bách cũng phải chịu xung kích rất lớn vào tối hôm qua, Kiều Nhiên khởi tử hoàn sinh trở về bên anh, cậu bé luôn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh hoá ra chính là người yêu đã mất. Cận Hàn Bách bình tĩnh trên mặt, nhưng sóng lớn mãnh liệt trong lòng, anh bỏ ra cả một đêm cũng không thể hoàn toàn tiêu hoá hết biến cố đột nhiên xảy tới này.
Hơn nữa, anh cũng không ngờ rằng cậu có thể không ăn không uống, đây chính là tuyệt thực kháng nghị với anh?
Cận Hàn Bách nói: "Bác Kỷ, phiền bác mang tới hai cốc nước ấm. Nấu cho em ấy chút cháo đi, nấu nhuyễn một chút."
"Cháo đã được chuẩn bị xong, mới nấu vào tối hôm qua, ăn vào lúc này là vừa. Thiếu gia gọi cậu ấy dậy đi, ngày hôm qua tôi còn lo đến hoảng, sợ cậu ấy có chuyện. Nhìn dáng vẻ cố chấp kia của cậu ấy, gọi cũng không nghe, ánh mắt cũng không hề nhúc nhích."
Cận Hàn Bách không lên tiếng.
Bác Kỷ đi vào đưa hai cốc nước, sau đó yên lặng đóng cửa đi ra ngoài. Trong lòng ông thật sự vui vẻ, nhìn bộ dạng của Cận Hàn Bách có vẻ càng quan tâm hơn so với trước lúc cãi nhau.
"Tiểu Kiều, tỉnh lại đi." Cận Hàn Bách nhè nhẹ vỗ cậu, "Dậy uống nước."
Kiều Nhiên ngủ rất say, Cận Hàn Bách gọi nửa ngày cũng không thấy tỉnh. Anh nhướng lông mày, nâng Kiều Nhiên dậy, để cậu ngồi dựa vào người mình: "Bảo bối, đừng ngủ nữa."
Kiều Nhiên lúc này mới giật giật mí mắt, chậm rãi mở mắt ra. Nhìn thấy Cận Hàn Bách, trong nháy mắt nhớ lại đã xảy ra chuyện gì trong hai ngày nay, cậu bỗng chốc không biết nên nói cái gì.
Cận Hàn Bách cầm lấy cốc nước ở bên giường, đưa tới bên mép của cậu, nhẹ giọng dụ dỗ: "Uống nước, nghe lời."
Kiều Nhiên dĩ nhiên nghe lời, bờ môi khô khốc chạm vào nước có hơi đau. Dùng một hơi uống hết cốc nước, Kiều Nhiên một mặt ngoan ngoãn nhìn Cận Hàn Bách nói: "Muốn nữa."
Cận Hàn Bách cười cười, cho cậu uống thêm một chút.
"Làm ầm đến không ăn không uống," Cận Hàn Bách nhéo nhéo khuôn mặt có hơi gầy gò của cậu, "Học thói xấu này từ ai vậy? Hả?"
Kiều Nhiên cười khổ một tiếng, âm thanh khi nói chuyện vẫn khàn: "Anh không cần em nữa thì em làm gì còn tâm trạng ăn uống, ngay cả sống em cũng không muốn sống..."
Cận Hàn Bách nhướng mày, dùng thêm chút sức nhéo mặt Kiều Nhiên: "Không muốn sống?"
Kiều Nhiên biết mình nói sai, lập tức đổi giọng, lấy lòng cười nói: "Bây giờ em nghĩ lại rồi! Không ai muốn sống hơn em đâu!"
Cận Hàn Bách bật cười, cúi đầu hôn lên mặt cậu.
Cái gì cần nói cũng đã nói hết, tâm tình của Kiều Nhiên rất vui. Tâm trạng tốt sẽ không chịu được bẩn, cậu ôm cổ Cận Hàn Bách, xin anh tắm cho mình.
"Em hết sức rồi, bây giờ nói nhiều cũng muốn xỉu. Nhưng mà người em bẩn quá, nhất định phải tắm rửa cạo râu mới có thể gặp người, anh giúp em một chút nhé..." Kiều Nhiên dùng đôi mắt đẹp đẽ kia nhìn Cận Hàn Bách chăm chú, Cận Hàn Bách đâu thể nào từ chối được.
Anh trước tiên cho Kiều Nhiên cầm tô cháo, để cậu ngồi trong bồn tắm, vừa ăn vừa ngâm mình. Kiều Nhiên thì ngọt ngào anh một thìa, em một muỗng, cười hì hì tách chân ra để Cận Hàn Bách tắm cho phân thân mềm nhũn của cậu.
Hai người đều vừa mới trải qua chấn động tinh thần rất lớn, ai cũng không có tâm tư tình dục vào lúc này. Cận Hàn Bách nhẹ nhàng chà xát vật nhỏ đang nắm trong tay, Kiều Nhiên cười híp mắt: "Sau này có phải em lại được ra yêu cầu ở trên giường đúng không? Anh cũng không biết, đó giờ lúc làm tình anh không vuốt ve em, cũng không hôn em, em muốn anh hôn em, nhưng lại không dám nói..."
Nhắc đến chuyện này, Kiều Nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, đút cho mình một thìa cháo, nhìn Cận Hàn Bách: "Em muốn nhiều hơn nữa... Em còn muốn anh hôn nhẹ, hôn chỗ này chỗ đó, nhưng em không dám."
Cận Hàn Bách chỉ cảm thấy cái trái tim mình mềm mại nở ra. Anh thương yêu nhìn Kiều Nhiên, nghe cậu yếu ớt làm nũng với mình.
Kiều Nhiên tắm xong, cháo cũng ăn xong, nhưng lại dây dưa không chịu đi ra ngoài. Cận Hàn Bách dùng khăn tắm bọc cậu lại, muốn ôm người ra khỏi phòng tắm.
Kiều Nhiên nói: "Chờ đã, đợi em một chút..."
"Hả?" Cận Hàn Bách cúi đầu nhìn cậu.
"Em..." Kiều Nhiên cảm thấy có chút xíu khó mở lời, nhỏ giọng nói, "Em muốn... Đi vệ sinh, nhưng em không tiểu được..."
Thật ra Kiều Nhiên rất khó chịu, mồ hôi trên trán cậu không hoàn toàn là hơi nước, còn có mồ hôi do nhịn tiểu. Hai ngày trước cậu hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không ăn không uống cũng không đi vệ sinh, vừa nãy Cận Hàn Bách xuống lầu lấy cháo, cậu cũng cố gắng cả buổi nhưng không thể đi được, lúc tắm được Cận Hàn Bách xoa nắn, càng có cảm giác muốn tiểu.
Vào lúc này vật kia đã nín đến nửa cứng ngắc, căng đến khó chịu.
Kiều Nhiên vô cùng đáng thương nhìn Cận Hàn Bách: "Làm sao bây giờ đây anh..."
"Sao em không nói sớm," Cận Hàn Bách nhíu mày, kéo Kiều Nhiên đến trước bồn cầu, "Bao lâu không đi vệ sinh?"
"Hôm nay là ngày thứ ba..." Kiều Nhiên nói xong có chút chột dạ, không dám nhìn Cận Hàn Bách, "Em không phải cố ý, nhưng mà thật sự không nghĩ tới chuyện này... Em cũng không có uống nước, lượng nước trong cơ thể thì đều khóc ra ngoài, sáng nay mới có cảm giác muốn đi..."
Kiều Nhiên một bên lảm nhảm giải thích, một bên cố gắng muốn giải quyết. Nhưng càng gấp càng không đi được, sốt ruột đến đỏ mặt.
"Đừng gấp, từ từ, thả lỏng." Cận Hàn Bách ngồi xổm xuống, xoa xoa hành thân của Kiều Nhiên, "Đừng căng thẳng, đừng nghĩ nhiều."
"Ừm..." Kiều Nhiên nỗ lực di dời sự chú ý của mình, nhìn khuôn mặt của Cận Hàn Bách. Người đàn ông kiêu ngạo như thế, vào lúc này đang ngồi xổm ở trước người mình, giúp cậu xoa xoa phân thân, còn mô phỏng tiếng nước "xì xì" cho cậu.
Trong lòng Kiều Nhiên đột nhiên bủn rủn bành trướng, cảm giác mình thật may mắn, đời trước có thể được người như vậy yêu thương, đời này lại được anh tha thứ.
Nhưng cảm động thì cảm động, vẫn không tiểu được, thấy đau hết cả người.
"Không vội, không sao." Cận Hàn Bách lau mồ hồi trên mặt Kiều Nhiên. "Thử lại một chút, không được thì anh dắt em đi bệnh viện, đừng nôn nóng."
"Vâng..." Kiều Nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Cận Hàn Bách bận rộn giúp Kiều Nhiên rất lâu trong phòng tắm, cuối cùng anh mở vòi, xả nước vào bồn tắm để kéo dài tiếng nước, Kiều Nhiên hít sâu thả lỏng bản thân, bấy giờ mới phóng thích nỗi buồn được.
"Hô..." Đi ra từ trong phòng tắm, Kiều Nhiên đổ nhào lên giường, cười nói, "Thật thoải mái..."
"Sau này cần phải chú ý nhiều." Cận Hàn Bách vừa thấy hết cách với cậu, vừa thấy thương dáng vẻ đi tiểu sốt ruột hồi nãy của Kiều Nhiên, anh đi tới vỗ vỗ, "Có biết cách tự chăm sóc chính mình không?"
"Trước đây thì không," Kiều Nhiên cười đáp, "Nhưng năm năm nay em đã học được rồi, nên sau này sẽ không như thế nữa đâu."
Cận Hàn Bách bị cậu làm cho cười ồ, vuốt đầu của cậu nói: "Ừ."
...
Kiều Nhiên làm Ôn Đình trong một khoảng thời gian dài như vậy, cậu luôn an tĩnh ở bên Cận Hàn Bách, không nói nhiều. Bây giờ trở lại làm chính mình, có lúc muốn nói nhiều một chút nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cậu cũng hỏi Cận Hàn Bách, anh thích dáng vẻ của em lúc trước hơn, hay là thích lúc em là Ôn Đình hơn?
Cận Hàn Bách không cần suy nghĩ trả lời: "Đều thích."
Dưới cái nhìn của anh, cậu như thế nào cũng đều rất tốt. Dù là dáng vẻ nào, đó cũng là Kiều Nhiên, chỉ cần cậu ở bên cạnh anh, cậu nói cái gì làm cái gì cũng sẽ khiến anh vui vẻ.
Kỳ thực Kiều Nhiên làm Ôn Đình đã lâu, tính cách thật sự thay đổi. Cậu không phải giả bộ, người đã trải qua một chuyện, tâm thái thay đổi, tính cách cũng đổi thay theo. Cậu yên lặng rất nhiều, ngay cả khi làm nũng cũng ít hơn so với lúc trước.
Thậm chí có lúc Cận Hàn Bách chủ động tìm đề tài, Kiều Nhiên sẽ nghe theo anh, đáp lời anh, sau đó làm nũng. Cậu cố gắng điều chỉnh bản thân, để trông mình không có vẻ tẻ nhạt như vậy.
Cận Hàn Bách cũng nhìn ra được.
Vì thế anh xoa đầu Kiều Nhiên, nói với cậu: "Em không cần phải nói hùa theo anh, cứ là chính em. Em như thế nào anh đều thích, không nhớ à? Trước đây vì sao anh lại thích em."
Kiều Nhiên đương nhiên nhớ, cậu nhớ rõ rõ rành rành.
Cận Hàn Bách hận không thể cho cậu toàn bộ thế giới, chỉ cần cậu vui vẻ. Kiều Nhiên mím môi, nhỏ giọng nói: "Cũng bởi vì nhớ rõ, nên mới muốn bản thân càng trở nên tốt hơn một chút..."
"Em rất tốt." Cận Hàn Bách ôm cậu vào trong ngực, để cậu ngồi trên chân của mình, nhẹ giọng an ủi, "Tiểu Kiều bảo bối của anh là tốt nhất."
Kiều Nhiên vùi mặt vào hõm vai của anh, trầm giọng nói: "Nhưng mà Cận Hàn Bách... Tại sao em lại cảm giác mình không xứng với anh?"
Bàn tay Cận Hàn Bách vuốt ve cổ của cậu: "Chỗ nào không xứng đâu?"
"Chỗ nào cũng đều không xứng."
Cận Hàn Bách thở dài, nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc còn muốn làm cho anh thương em đến bao nhiêu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook