Chân Tâm Thác Phó
-
Chương 24
Hắn mang theo hộp cơm tiến vào văn phòng liền nhìn thấy, lão đại vừa nãy còn tính toán tiếp tục phấn đấu làm việc đang cầm di động, vội vàng đi tới trước mặt.
Trợ lý cầm hộp bánh trên tay, vừa định cười cười, lão đại liền dứt khoát mà đi qua.
Trợ lý ngơ ngác quay đầu nhìn hắn, liền nhìn thấy lão đại đi đến trước cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dưới.
Mấy ngày nay, lão đại luôn làm như vậy, thường xuyên ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng mà nhìn dưới lầu.
Nơi đó có cái gì? Hoặc là có ai? Trợ lý mặt chậm rãi lạnh xuống.
Nửa ngày, lão đại mới lấy lại tinh thần, trên mặt mang theo thần sắc phức tạp, không giống khổ sở, lại cũng không vui.
Hắn nhìn ánh mắt lão đại, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng. Chính mạt ánh mắt hoàn toàn không giống lão đại lúc bình thường, có chút yếu ớt, lại càng hấp dẫn hắn, làm hắn muốn đào sâu tìm hiểu.
Hắn triển khai gương mặt tươi cười, mới vừa giơ hộp cơm trên tay lên, lão đại đã đi tới, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, như là dặn dò lại như là cảnh cáo: " công tác cho tốt, đừng nghĩ nhiều việc không nên nghĩ nữa."
Tươi cười trên mặt trợ lý nháy mắt ngưng lại, xấu hổ không thôi, tâm sự bí mật bị chọc thủng mang ra rất nhiều xấu hổ buồn bực.
Hắn cắn chặt răng, trên mặt xẹt qua một chút khó chịu.
Quách Dật đem hộp cơm vào trong văn phòng.
Di động lại có tin nhắn,Tống Tâm Nhiên lại tùy tay gửi đến một bức ảnh tự chụp, bưng hộp cơm, cười ngốc cực kỳ.
Làm cho hắn cũng có chút nhịn không được, bật cười. Nhìn nhìn, tay liền cầm lòng không đậu cầm lấy bút, chờ đến khi phát giác chính mình đang làm gì, đại khái hình dáng đều đã phác họa thành.
Hắn có chút ảo não, tùy ý ném bút sang một bên. Bút xoay một vòng, tròn vo mà lăn một đường trên mặt đất, Quách Dật buông di động đi nhặt, kết quả động tác có chút quá lớn, khuỷu tay đụng tới chậu tiên nhân cầu.
Chậu hoa rơi xuống, Quách Dật lập tức đưa tay ra đỡ chậu hoa,trong lúc vô tình lại phát hiện phía dưới có một hàng chữ nhỏ.
"Cầu chính diện BY Tống"
Lập tức, sắc mặt Quách Dật kỳ quái cực kỳ, đến khi hắn tra trên Baidu ra ý nghĩa câu này, sắc mặt lại càng quái dị thêm vài phần.
Nửa ngày, lại nhịn không được cười ra tiếng, một bên cười, một bên mắng: "Thật khờ!" Hắn nghĩ Tống Tâm Nhiên khẳng định cũng không biết cái câu kia nghĩa là gì đâu, không biết là ai dạy hắn. Thế nhưng cứ thế viết ra đưa tới cho mình.
Bên này, Tống Tâm Nhiên đánh một cái hắt xì, xoa xoa mũi, yên lặng suy nghĩ, là bị cảm sao?
Anh không quá để ý, tiếp tục vùi đầu vào tập trung công tác.
Hợp tác với Khương Thị tuy rằng không thành công nhưng phải đền bù vào dự án này nên cũng tạo thành tổn thất kinh tế, Tống Tâm Nhiên thông qua người trung gian, tiếp nhận một dự án ở Indonesia.
Bởi vì dự án ở xa, anh cần tự mình bay sang đó đàm phán, kèm thị sát chất lượng sản phẩm.
Anh cùng Phương Hòa thảo luận một thời gian, lại cùng phía Indonesia triển khai một hội nghị qua video, hai bên quyết định một tháng sau sẽ gặp mặt tại Indonesia.
Hội nghị kết thúc, Tống Tâm Nhiên liền có chút mệt mỏi xoa xoa đầu.
Cái này rất phiền toái, thời gian cũng không được sắp xếp tốt.
Không có biện pháp, chỉ có thể cố gắng làm việc, ngày thường Tống Tâm Nhiên muốn đến chỗ Quách Dật đều bị Phương Hòa ngăn lại.
Phương Hòa tỏ vẻ, chờ anh bận rộn khoảng thời gian này xong, muốn đi nơi nào cũng được, hiện tại tập trung làm việc cho cẩn thận.
Tống Tâm Nhiên không còn cách nào khác, cũng biết việc này không thể trì hoãn, cũng chỉ có thể mỗi ngày nhắn tin nhiều một chút cho đỡ nhớ nhung.
Nhưng mà anh cảm thấy, gửi tin nhắn quá không thành ý, chỉ có mấy chữ, không đủ biểu đạt hết nhiệt tình của anh được.
Vì thế thời điểm em họ Lý Dĩnh gọi điện xin tiền tiêu vặt, anh lại dò hỏi:" nếu muốn theo đuổi một người, phải dùng biện pháp nào nữa?"
Lý Dĩnh một bên ăn chocolate, một bên suy nghĩ, bỗng nhiên mắt sáng lên:" anh họ, anh có thể đem chính mình đóng gói đưa đến trước mặt Anh rể a~"
Mặt Tống Tâm Nhiên nháy mắt đỏ bừng, bên tai cũng hồng lên, cả giận nói:" nói nghiêm túc, đâu ra cái kiểu mê sảng như vậy."
Lý Dĩnh ăn mắng, liền ủy khuất nói: "Em rõ ràng rất nghiêm túc mà."
Không đợi Tống Tâm Nhiên tức giận, Lý Dĩnh vội vàng mà nói: "Như vậy đi anh họ! Anh rể đã làm cho anh chuyện gì lãng mạn nhất, anh liền dùng cái mình am hiểu nhất tặng lại không phải là được rồi sao."
Tống Tâm Nhiên ngơ ngẩn, mình am hiểu cái gì nhất?
Quách Dật am hiểu nhất chính là vẽ tranh, thế còn mình? Am hiểu chính là cái gì? Tiêu tiền?
Ý niệm này vừa mới toát lên, anh liền lắc lắc đầu:" cái quỷ gì đây, tặng hoa tiền à?"
Thế chẳng khác nào nhà giàu mới nổi, không được.
Anh trầm tư suy nghĩ, hình ảnh buổi tối nào đó bỗng nhiên hiện lên trong não.
Dương cầm! Đúng rồi dương cầm! Anh sao lại quên được mình biết đàn dương cầm!"
Cái bất ngờ nên chuẩn bị như thế nào đây, phải cẩn thận suy nghĩ mới được.
Tống Tâm Nhiên rất bận rộn, người cũng không thấy bóng dáng đâu. Rất lâu cũng không có đồ vật gì được đưa tới văn phòng.
Trợ lý âm thầm lưu ý, không khỏi châm biếm. Hừ, cự tuyệt hắn, người lão đại để ý cũng có kiên trì gì đâu.
Nhưng mà lão đại vẫn như cũ đều đứng phía trước cửa sổ trong suốt nhìn xuống dưới, làm hắn càng thêm căm hận.
Lão đại thích người kia ở chỗ nào, hơn nữa hiện tại đối với hắn ngày càng lãnh đạm, từ sau ngày hắn đưa tiên nhân cầu bị lão đại dò hỏi, hắn vất vả giải thích, nói hắn khi đó xác thật tưởng là của bạn mình tặng. Lão đại không biểu hiện gì, cũng không quở trách, chỉ là từ đó về sau, cơ hồ là vô tình cố ý mà bỏ qua hắn.
Trước kia sẽ cho hắn theo ra ngoài trao đổi, hiện tại cũng không cho hắn đi theo.
Tích luỹ lâu ngày thành oán, trợ lý bề ngoài sôi nổi như ánh mặt trời, cơ hồ từ nhỏ đến lớn trong công ty đều đều hài lòng thuận ý, nhiều người muốn còn không được.
Ở chỗ Quách Dật lại vấp phải nhiều lần trắc trở, làm hắn dần dần từ có hảo cảm chuyển thành tức giận.
Cho nên, nhân lúc có công ty cạnh tranh tìm hắn, dùng tiền dụ hoặc. Hắn liền lạnh mặt nhận tiền, nghĩ, mình không phải là để ý có tiền hay không. Chỉ là... Ai, lão đại cứ như vậy cô phụ hắn.
Khuôn mặt không coi ai ra gì kia mà xuất hiện biểu tình thất bại, đau xót khi bị người phản bội, hẳn là rất đẹp đi, hắn sung sướng mà nghĩ.
Quách Dật không hay biết trong bóng đêm có người tính kế mình. Hắn cùng bộ phận thiết kế ở phòng làm việc rốt cuộc đem bản thảo đuổi xong, quét lên máy tính, gửi đến công ty đối tác xác nhận.
Di động đặt ở một bên lại sáng lên, Quách Dật nhìn thoáng qua, cũng không để ý.
Ngược lại là cấp dưới của hắn cười nói:" Lão đại, anh mau xem đi, lúc làm việc cũng không biết đã liếc mắt bao nhiêu lần, thật vất vả người mới gửi tin nhắn tới anh lại không xem."
Quách Dật liếc mắt nhìn hắn, thành công làm đối phương đang trêu đùa im bặt.
Cầm di động trở lại văn phòng, ngồi trên ghế sô pha mềm mại. Hắn mười ngón giao nhau nắm chặt, trong lòng do dự.
Mấy ngày này, hắn vẫn luôn do dự, hồi ức trước kia cũng càng ngày càng rõ ràng.
Thời điểm hắn còn là Thi Dật, mỗi một khắc, mỗi một lần tâm động, đều phảng phất như là trải qua một đoạn đường dài, từng chút một phóng đại, lại một lần nữa quay trở về người hắn.
Hắn bị ảnh hưởng.
Không biết là phúc hay họa, duy nhất có thể xác nhận chính là, hắn thật sự quá mức để ý, để ý cái người hắn cho rằng không nên để ý nhất.
Con người một khi trải qua đau thương, đoạn đường sau này lại càng thêm cẩn thận mà đi. Nơi đã từng vấp ngã, lần sau cũng không dám lại đặt chân đi tiếp.
Tống Tâm Nhiên quả thực chính là con đường đó, không ngừng dụ hoặc hắn bước lên, khiến cho hắn do dự, đáy lòng sợ hãi.
Rốt cuộc vẫn là nhịn không được, hắn click mở tin nhắn. Hiện giờ Quách Dật không xóa tin nhắn nữa, tùy ý để Tống Tâm Nhiên thống trị một khung tin nhắn.
Mà hắn, tất cả tin nhắn hắn đều xem qua, chỉ là chưa bao giờ trả lời.
Lần này tin nhắn, có chút bất đồng. Không phải là dong dài kể chuyện sinh hoạt hằng ngày, cũng không phải nghe nói nơi nào có cảnh đẹp, hy vọng sau này có thể cùng đi.
Mà là: " Em ở công viên trước đây, tối nay 8h, anh có thể đến được không?"
Quách Dật nhướng mày, như thế này là trắng trợn, táo bạo hẹn hắn. Cũng không sợ hắn cự tuyệt? cũng tại vì thái độ gần đây của hắn mềm hóa đi không ít, làm Tống Tâm Nhiên trực tiếp làm lơ khoảng cách giữa hai người, trực tiếp lắc lư đến trước mặt hắn rồi.
Lúc trước không phải còn không dám lộ mặt sao, đưa đồ vật cũng đều lén lút chứ đừng nói đến việc hẹn gặp trực tiếp thế này.
Quách Dật trong lòng ngổn ngang trăm ngàn câu hỏi, nhưng áp chế không được trước ngực nhảy ra một chút sung sướng.
Hắn đem điện thoại đặt sang một bên, tay sờ lên bàn phím, mới vừa gõ được mấy chữ, lại nhịn không được cầm di động qua.
"Không đi, đừng chờ."
Chờ tin nhắn gửi đi xong, hắn đem điện thoại để trên bàn, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Rất nhanh, di động lại rung lên, lần này chỉ đơn giản hai chữ, lộ ra một cỗ bướng bỉnh.
"Chờ anh."
Quách Dật có chút phiền lòng, kéo kéo cổ áo. Hắn nhìn thời gian, hiện tại đã là 6 giờ, hắn không nghĩ sẽ đến, có lẽ Tống Tâm Nhiên chờ đủ rồi, liền hiểu hắn sẽ không đến đi.
Kim đồng hồ chạy từng phút từng giây, Quách Dật càng thêm nôn nóng.
Màu đen nồng đậm bao trùm lại bầu trời đêm, sắc trời rất nhanh tối sầm lại, đã qua tám giờ được ba mươi phút.
Quách Dật mất tự nhiên mà ở trong văn phòng đi lại, hắn nghĩ hắn cần phải về nhà.
Thoải mái cầm lấy chìa khóa, lái xe, phương hướng lại không phải là đường về nhà.
Hắn nghĩ, hiện tại cũng đã qua tám giờ rồi, đi xem một chút hẳn là không sao đi...
——————————————————————————-
Yan: cái câu anh Nhiên viết ở chậu cây xương rồng ý, mình ko biết edit kiểu gì được. Tra các kiểu cũng ko hiểu đc quả ngôn ngữ mạng này. Bạn nào biết chỉ mình vs nhé nhé. Mình cảm ơn ạ. 💋💋💋
Lại là Yan đây, mình đã tra được câu anh nhiên viết là gì rồi nha
câu đó raw là: "求正面BY宋" dịch ra là " Cầu chính diện by Tống"
Cầu ở đây nghĩa là yêu cầu, thỉnh cầu nha. Ý cả câu đại khái là ám chỉ một người rất đẹp khi nhìn từ phía sau, nhưng người viết không biết đó có thực sự là người đẹp thật hay không nên yêu cầu một bức ảnh chính diện.
oidoioi, cười chết tui rồi, có bà em họ như này chắc chớt =))))
Trợ lý cầm hộp bánh trên tay, vừa định cười cười, lão đại liền dứt khoát mà đi qua.
Trợ lý ngơ ngác quay đầu nhìn hắn, liền nhìn thấy lão đại đi đến trước cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dưới.
Mấy ngày nay, lão đại luôn làm như vậy, thường xuyên ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng mà nhìn dưới lầu.
Nơi đó có cái gì? Hoặc là có ai? Trợ lý mặt chậm rãi lạnh xuống.
Nửa ngày, lão đại mới lấy lại tinh thần, trên mặt mang theo thần sắc phức tạp, không giống khổ sở, lại cũng không vui.
Hắn nhìn ánh mắt lão đại, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng. Chính mạt ánh mắt hoàn toàn không giống lão đại lúc bình thường, có chút yếu ớt, lại càng hấp dẫn hắn, làm hắn muốn đào sâu tìm hiểu.
Hắn triển khai gương mặt tươi cười, mới vừa giơ hộp cơm trên tay lên, lão đại đã đi tới, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, như là dặn dò lại như là cảnh cáo: " công tác cho tốt, đừng nghĩ nhiều việc không nên nghĩ nữa."
Tươi cười trên mặt trợ lý nháy mắt ngưng lại, xấu hổ không thôi, tâm sự bí mật bị chọc thủng mang ra rất nhiều xấu hổ buồn bực.
Hắn cắn chặt răng, trên mặt xẹt qua một chút khó chịu.
Quách Dật đem hộp cơm vào trong văn phòng.
Di động lại có tin nhắn,Tống Tâm Nhiên lại tùy tay gửi đến một bức ảnh tự chụp, bưng hộp cơm, cười ngốc cực kỳ.
Làm cho hắn cũng có chút nhịn không được, bật cười. Nhìn nhìn, tay liền cầm lòng không đậu cầm lấy bút, chờ đến khi phát giác chính mình đang làm gì, đại khái hình dáng đều đã phác họa thành.
Hắn có chút ảo não, tùy ý ném bút sang một bên. Bút xoay một vòng, tròn vo mà lăn một đường trên mặt đất, Quách Dật buông di động đi nhặt, kết quả động tác có chút quá lớn, khuỷu tay đụng tới chậu tiên nhân cầu.
Chậu hoa rơi xuống, Quách Dật lập tức đưa tay ra đỡ chậu hoa,trong lúc vô tình lại phát hiện phía dưới có một hàng chữ nhỏ.
"Cầu chính diện BY Tống"
Lập tức, sắc mặt Quách Dật kỳ quái cực kỳ, đến khi hắn tra trên Baidu ra ý nghĩa câu này, sắc mặt lại càng quái dị thêm vài phần.
Nửa ngày, lại nhịn không được cười ra tiếng, một bên cười, một bên mắng: "Thật khờ!" Hắn nghĩ Tống Tâm Nhiên khẳng định cũng không biết cái câu kia nghĩa là gì đâu, không biết là ai dạy hắn. Thế nhưng cứ thế viết ra đưa tới cho mình.
Bên này, Tống Tâm Nhiên đánh một cái hắt xì, xoa xoa mũi, yên lặng suy nghĩ, là bị cảm sao?
Anh không quá để ý, tiếp tục vùi đầu vào tập trung công tác.
Hợp tác với Khương Thị tuy rằng không thành công nhưng phải đền bù vào dự án này nên cũng tạo thành tổn thất kinh tế, Tống Tâm Nhiên thông qua người trung gian, tiếp nhận một dự án ở Indonesia.
Bởi vì dự án ở xa, anh cần tự mình bay sang đó đàm phán, kèm thị sát chất lượng sản phẩm.
Anh cùng Phương Hòa thảo luận một thời gian, lại cùng phía Indonesia triển khai một hội nghị qua video, hai bên quyết định một tháng sau sẽ gặp mặt tại Indonesia.
Hội nghị kết thúc, Tống Tâm Nhiên liền có chút mệt mỏi xoa xoa đầu.
Cái này rất phiền toái, thời gian cũng không được sắp xếp tốt.
Không có biện pháp, chỉ có thể cố gắng làm việc, ngày thường Tống Tâm Nhiên muốn đến chỗ Quách Dật đều bị Phương Hòa ngăn lại.
Phương Hòa tỏ vẻ, chờ anh bận rộn khoảng thời gian này xong, muốn đi nơi nào cũng được, hiện tại tập trung làm việc cho cẩn thận.
Tống Tâm Nhiên không còn cách nào khác, cũng biết việc này không thể trì hoãn, cũng chỉ có thể mỗi ngày nhắn tin nhiều một chút cho đỡ nhớ nhung.
Nhưng mà anh cảm thấy, gửi tin nhắn quá không thành ý, chỉ có mấy chữ, không đủ biểu đạt hết nhiệt tình của anh được.
Vì thế thời điểm em họ Lý Dĩnh gọi điện xin tiền tiêu vặt, anh lại dò hỏi:" nếu muốn theo đuổi một người, phải dùng biện pháp nào nữa?"
Lý Dĩnh một bên ăn chocolate, một bên suy nghĩ, bỗng nhiên mắt sáng lên:" anh họ, anh có thể đem chính mình đóng gói đưa đến trước mặt Anh rể a~"
Mặt Tống Tâm Nhiên nháy mắt đỏ bừng, bên tai cũng hồng lên, cả giận nói:" nói nghiêm túc, đâu ra cái kiểu mê sảng như vậy."
Lý Dĩnh ăn mắng, liền ủy khuất nói: "Em rõ ràng rất nghiêm túc mà."
Không đợi Tống Tâm Nhiên tức giận, Lý Dĩnh vội vàng mà nói: "Như vậy đi anh họ! Anh rể đã làm cho anh chuyện gì lãng mạn nhất, anh liền dùng cái mình am hiểu nhất tặng lại không phải là được rồi sao."
Tống Tâm Nhiên ngơ ngẩn, mình am hiểu cái gì nhất?
Quách Dật am hiểu nhất chính là vẽ tranh, thế còn mình? Am hiểu chính là cái gì? Tiêu tiền?
Ý niệm này vừa mới toát lên, anh liền lắc lắc đầu:" cái quỷ gì đây, tặng hoa tiền à?"
Thế chẳng khác nào nhà giàu mới nổi, không được.
Anh trầm tư suy nghĩ, hình ảnh buổi tối nào đó bỗng nhiên hiện lên trong não.
Dương cầm! Đúng rồi dương cầm! Anh sao lại quên được mình biết đàn dương cầm!"
Cái bất ngờ nên chuẩn bị như thế nào đây, phải cẩn thận suy nghĩ mới được.
Tống Tâm Nhiên rất bận rộn, người cũng không thấy bóng dáng đâu. Rất lâu cũng không có đồ vật gì được đưa tới văn phòng.
Trợ lý âm thầm lưu ý, không khỏi châm biếm. Hừ, cự tuyệt hắn, người lão đại để ý cũng có kiên trì gì đâu.
Nhưng mà lão đại vẫn như cũ đều đứng phía trước cửa sổ trong suốt nhìn xuống dưới, làm hắn càng thêm căm hận.
Lão đại thích người kia ở chỗ nào, hơn nữa hiện tại đối với hắn ngày càng lãnh đạm, từ sau ngày hắn đưa tiên nhân cầu bị lão đại dò hỏi, hắn vất vả giải thích, nói hắn khi đó xác thật tưởng là của bạn mình tặng. Lão đại không biểu hiện gì, cũng không quở trách, chỉ là từ đó về sau, cơ hồ là vô tình cố ý mà bỏ qua hắn.
Trước kia sẽ cho hắn theo ra ngoài trao đổi, hiện tại cũng không cho hắn đi theo.
Tích luỹ lâu ngày thành oán, trợ lý bề ngoài sôi nổi như ánh mặt trời, cơ hồ từ nhỏ đến lớn trong công ty đều đều hài lòng thuận ý, nhiều người muốn còn không được.
Ở chỗ Quách Dật lại vấp phải nhiều lần trắc trở, làm hắn dần dần từ có hảo cảm chuyển thành tức giận.
Cho nên, nhân lúc có công ty cạnh tranh tìm hắn, dùng tiền dụ hoặc. Hắn liền lạnh mặt nhận tiền, nghĩ, mình không phải là để ý có tiền hay không. Chỉ là... Ai, lão đại cứ như vậy cô phụ hắn.
Khuôn mặt không coi ai ra gì kia mà xuất hiện biểu tình thất bại, đau xót khi bị người phản bội, hẳn là rất đẹp đi, hắn sung sướng mà nghĩ.
Quách Dật không hay biết trong bóng đêm có người tính kế mình. Hắn cùng bộ phận thiết kế ở phòng làm việc rốt cuộc đem bản thảo đuổi xong, quét lên máy tính, gửi đến công ty đối tác xác nhận.
Di động đặt ở một bên lại sáng lên, Quách Dật nhìn thoáng qua, cũng không để ý.
Ngược lại là cấp dưới của hắn cười nói:" Lão đại, anh mau xem đi, lúc làm việc cũng không biết đã liếc mắt bao nhiêu lần, thật vất vả người mới gửi tin nhắn tới anh lại không xem."
Quách Dật liếc mắt nhìn hắn, thành công làm đối phương đang trêu đùa im bặt.
Cầm di động trở lại văn phòng, ngồi trên ghế sô pha mềm mại. Hắn mười ngón giao nhau nắm chặt, trong lòng do dự.
Mấy ngày này, hắn vẫn luôn do dự, hồi ức trước kia cũng càng ngày càng rõ ràng.
Thời điểm hắn còn là Thi Dật, mỗi một khắc, mỗi một lần tâm động, đều phảng phất như là trải qua một đoạn đường dài, từng chút một phóng đại, lại một lần nữa quay trở về người hắn.
Hắn bị ảnh hưởng.
Không biết là phúc hay họa, duy nhất có thể xác nhận chính là, hắn thật sự quá mức để ý, để ý cái người hắn cho rằng không nên để ý nhất.
Con người một khi trải qua đau thương, đoạn đường sau này lại càng thêm cẩn thận mà đi. Nơi đã từng vấp ngã, lần sau cũng không dám lại đặt chân đi tiếp.
Tống Tâm Nhiên quả thực chính là con đường đó, không ngừng dụ hoặc hắn bước lên, khiến cho hắn do dự, đáy lòng sợ hãi.
Rốt cuộc vẫn là nhịn không được, hắn click mở tin nhắn. Hiện giờ Quách Dật không xóa tin nhắn nữa, tùy ý để Tống Tâm Nhiên thống trị một khung tin nhắn.
Mà hắn, tất cả tin nhắn hắn đều xem qua, chỉ là chưa bao giờ trả lời.
Lần này tin nhắn, có chút bất đồng. Không phải là dong dài kể chuyện sinh hoạt hằng ngày, cũng không phải nghe nói nơi nào có cảnh đẹp, hy vọng sau này có thể cùng đi.
Mà là: " Em ở công viên trước đây, tối nay 8h, anh có thể đến được không?"
Quách Dật nhướng mày, như thế này là trắng trợn, táo bạo hẹn hắn. Cũng không sợ hắn cự tuyệt? cũng tại vì thái độ gần đây của hắn mềm hóa đi không ít, làm Tống Tâm Nhiên trực tiếp làm lơ khoảng cách giữa hai người, trực tiếp lắc lư đến trước mặt hắn rồi.
Lúc trước không phải còn không dám lộ mặt sao, đưa đồ vật cũng đều lén lút chứ đừng nói đến việc hẹn gặp trực tiếp thế này.
Quách Dật trong lòng ngổn ngang trăm ngàn câu hỏi, nhưng áp chế không được trước ngực nhảy ra một chút sung sướng.
Hắn đem điện thoại đặt sang một bên, tay sờ lên bàn phím, mới vừa gõ được mấy chữ, lại nhịn không được cầm di động qua.
"Không đi, đừng chờ."
Chờ tin nhắn gửi đi xong, hắn đem điện thoại để trên bàn, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Rất nhanh, di động lại rung lên, lần này chỉ đơn giản hai chữ, lộ ra một cỗ bướng bỉnh.
"Chờ anh."
Quách Dật có chút phiền lòng, kéo kéo cổ áo. Hắn nhìn thời gian, hiện tại đã là 6 giờ, hắn không nghĩ sẽ đến, có lẽ Tống Tâm Nhiên chờ đủ rồi, liền hiểu hắn sẽ không đến đi.
Kim đồng hồ chạy từng phút từng giây, Quách Dật càng thêm nôn nóng.
Màu đen nồng đậm bao trùm lại bầu trời đêm, sắc trời rất nhanh tối sầm lại, đã qua tám giờ được ba mươi phút.
Quách Dật mất tự nhiên mà ở trong văn phòng đi lại, hắn nghĩ hắn cần phải về nhà.
Thoải mái cầm lấy chìa khóa, lái xe, phương hướng lại không phải là đường về nhà.
Hắn nghĩ, hiện tại cũng đã qua tám giờ rồi, đi xem một chút hẳn là không sao đi...
——————————————————————————-
Yan: cái câu anh Nhiên viết ở chậu cây xương rồng ý, mình ko biết edit kiểu gì được. Tra các kiểu cũng ko hiểu đc quả ngôn ngữ mạng này. Bạn nào biết chỉ mình vs nhé nhé. Mình cảm ơn ạ. 💋💋💋
Lại là Yan đây, mình đã tra được câu anh nhiên viết là gì rồi nha
câu đó raw là: "求正面BY宋" dịch ra là " Cầu chính diện by Tống"
Cầu ở đây nghĩa là yêu cầu, thỉnh cầu nha. Ý cả câu đại khái là ám chỉ một người rất đẹp khi nhìn từ phía sau, nhưng người viết không biết đó có thực sự là người đẹp thật hay không nên yêu cầu một bức ảnh chính diện.
oidoioi, cười chết tui rồi, có bà em họ như này chắc chớt =))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook