Chân Ngắn Phi Thường
-
16: Em Họ
Cuối cùng dưới sự đề xuất của Thu Dịch và Chu Khải, Chu Ninh đi ấn chuông cửa của biệt thự đối diện.
Phong Đường và Giản Tiểu Tinh đang ở trên giường ồn ào đến mức tưng bừng thì bị gián đoạn, nhìn qua cửa sổ thì phát hiện ra là Chu Ninh nên xuống lầu mở cửa hỏi có chuyện gì, Chu Ninh vờ như không nhìn thấy đầu tóc của ông chủ lạnh lùng cao quý nhà mình đã bị Giản Tiểu Tinh dày vò tới mức rối tung rối mù, nói đến chuyện Lạc Mính Cầm muốn đưa hai đứa nhỏ qua đây.
Phản ứng của Phong Đường không quá lớn, chỉ hơi nhíu mày, nói đã biết.
Hắn lười gọi điện thoại nói Lạc Mính Cầm không cần phải đến đây, muốn đến thì cứ đến đây, hoàn toàn hết hy vọng thì nhanh chóng chạy đi cho khuất mắt, giống như lời Chu Khải đã nói, con người nếu không tận mắt nhìn thấy thấy sự thật chân chính và tàn khốc nhất thì có chết cũng không chịu từ bỏ.
Phong Đường đã từ chối cô ta nhiều lần như vậy rồi, từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ gieo cho cô ta chút hy vọng nào, vậy mà cô ta vẫn cứ nghĩ về điều đó, có thể thấy được người này thật sự là người chưa tới phút cuối sẽ không từ bỏ.
Phong Đường về phòng, Giản Tiểu Tinh nằm sấp trên chăn bông, gương mặt tròn trịa trắng nõn gối đầu lên chiếc gối màu hồng phấn trông như kẹo bông gòn, mỗi lần Phong Đường nhìn thấy đều rất muốn cắn một miếng.
Nhưng ai có thể nghĩ được vật nhỏ mềm như bông nhìn có vẻ vô hại này lại tàn khốc cỡ nào cơ chứ? Trong con người nhỏ bé của cô có một nguồn năng lượng rất lớn, cái đầu nhỏ bé có trí tuệ hơn người, trái tim nhỏ bé lại có quyết tâm và tham vọng mà người thường khó có được, dáng vẻ cũng cảm tiến về phía trước làm ngay cả đàn ông cũng phải cảm thấy bội phục.
Một thiên tài được sinh ra để trở thành nhà quán quân thế giới.
Bên người bỗng trũng xuống, một cánh tay đè xuống, hôn nhẹ lên gương mặt, Giản Tiểu Tinh lập tức hình thành, bảo vệ hai má: "Đừng có mà cắn em!"
Phong Đường hơi bất ngờ, ngay sau đó cười lạnh nói: "Ngoan ngoãn đến đây để anh cắn hai cái, nếu không sẽ ăn em sạch sẽ."
Vốn dĩ ngay từ lúc đầu, từ đầu đến chân của Phong Đường đều tỏa ra khí chất của đại ma vương, còn Giản Tiểu Tinh ban đầu lại vừa yêu những trong lòng vẫn tồn tại cảm giác sợ hãi đối với hắn, ở người khác trước mặt là nữ vương, là tiểu quái vật, nhưng ở trước mặt hắn lại là cái bánh bao mềm như bông, không thể mảy may dấy lên được chút xíu tâm lý phản kháng nào, dưới sự uy hiếp như vậy, đáng thương hề hề tiến lại gần, "Vậy, vậy anh cắn nhẹ một cái thôi đấy."
Đáng lẽ Phong Đường không muốn cắn, nhưng lúc này lại không kiềm chế được, hàm răng tuyết trắng ngậm cái má thịt của cô nhẹ nhàng day day, đầu lưỡi liếm từng liếm, nhưng thực ra cũng không cắn mạnh lắm, cùng lắm thì mút thành một vết bầm nho nhỏ mà thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau, trong khi đang ăn bữa sáng hắn mới nhớ ra nói với Giản Tiểu Tinh về chuyện của Lạc Mính Cầm và hai đứa nhỏ.
Vị bà nội người Anh gốc Nhật kia của Phong Đường, sau khi ly hôn với ông nội đã trở về Nhật Bản thừa kế gia nghiệp của gia đình trở thành đại tỷ trong giới hắc đạo, chưa tới hai năm đã tái hôn, có lẽ là bởi vì tình yêu với Phong gia gia nồng cháy nhưng kết quả lại thê thảm, cho nên bà ấy đã không còn tình cảm dư thừa dành cho người khác, cho nên đối tượng tái hôn lần này là ở rể, là một người trung hậu thành thật bình thường, là kiểu người khác một trời một vực với ông của Phong Đường.
Sau đó sinh được một trai một gái, một trai một gái này cũng coi như cô chú có chút quan hệ huyết thống với Phong Đường.
Chú phải thừa kế thừa sự nghiệp gia tộc, cô thì đã sớm gả cho một người Hoa, họ Lạc có quốc tịch Australia.
Từng là giáo viên tiếng Trung của cô.
Sau khi kết hôn, vợ chồng yêu thương nhau đầm ấm hòa thuận, điều tiếc nuối duy nhất là vẫn mãi không có con cái, không có thì thôi, nhận một cô con gái nuôi, cô bé đó chính là Lạc Mính Cầm.
Điều khiến mọi người không ngờ tới chính là sau khi nhận nuôi Lạc Mính Cầm chưa được hai năm thì cô mang thai, sinh được một cặp long phụng thai (song sinh trai gái), bởi vì là sản phụ lớn tuổi, đến tuổi già mới có con, cho nên người trong nhà đều rất thương yêu cặp song sinh này, ngay cả lão phu nhân nghiêm khắc kia cũng rất khoan dung với cháu ngoại.
Thời điểm Phong Đường bị lão phu nhân đưa tới Nhật Bản sinh sống, đúng lúc người cô có quan hệ huyết thống yếu ớt này cùng chồng trở về Nhật Bản công tác đang tạm thời ở đó, đúng thời điểm tình thương của mẹ tràn ngập, yêu thương hắn giống như con trai ruột, đối xử với hắn rất tốt.
Cho nên quan hệ của Phong Đường và bà ấy cũng không tồi, đương nhiên cũng sẽ thân thiết với hai đứa con của bà ấy.
"Nói cách khác, cái vị Lạc tiểu thư với hai đứa nhỏ cô ấy muốn dẫn qua đây cũng được coi là anh em họ Lạc của anh?" Giản Tiểu Tinh sắp xếp lại mạch suy nghĩ một hồi lâu mới có thể hiểu một cách rõ ràng mối quan hệ của bọn họ.
"Ừ."
Giản Tiểu Tinh gật đầu, không hề nghĩ nhiều, "Nhưng mà như thế thì phải làm sao bây giờ? Nhà của chúng ta không có phòng cho khách."
Phong Đường đối với ba chữ "Nhà của chúng ta" (我们家 trong tiếng trung chỉ có 3 chữ thôi ạ) này rất nhạt cảm, đáy mắt nhanh chóng tỏa ra ý cười, nghe vậy thản nhiên nói: "Cứ để bọn họ ở khách sạn đi."
Cũng chỉ có thể như vậy, cũng may khách sạn Kình Đồn Loan ở ngay trong khu sinh thái, khoảng cách đến khu biệt thự rất gần, khách sạn Kình Đồn Loan lại khách sạn thuộc tập đoàn Phong Thần, ở khách sạn nhà mình cũng rất thuận tiện.
Khoảng tầm 6 giờ chiều, ba người Lạc Mính Cầm đến đúng theo lịch hẹn, Thu Dịch ra sân bay tiếp bọn họ, Giản Tiểu Tinh đã ở trong văn phòng của Phong Đường đợi để cùng nhau ăn cơm tối.
Thực ra Giản Tiểu Tinh vẫn luôn rối rắm có nên cùng đi ăn cơm tối với bọn họ hay không, liệu có cảm giác kỳ lạ hay không, kết quả sau khi gọi điện cho Phong Đường rồi nói với hắn xong thì đã bị dạy dỗ một trận, đành phải ngoan ngoãn sang đây.
Cửa văn phòng còn chưa được mở ra, Giản Tiểu Tinh đã nghe được tiêngs động, ngay sau đó cửa lớn bất ngờ bị đẩy ra, hai bóng dáng nhỏ bé lao vào trong phòng, "Anh trai!!!"
Giản Tiểu Tinh chỉ cảm thấy hai tia chớp thoáng vụt qua người, một mắt đuổi theo chậm một nhịp đã thấy Phong Đường bị hai đứa trẻ tầm 13-14 tuổi ôm lấy hai bên trái phải.
Tuy là hai anh em sinh đôi khác trứng, nhưng hai khuôn mặt trông rất giống nhau, tóc đen mắt đen rất xinh đẹp, vẻ đẹp của hai đứa trẻ xinh đẹp là con lai Nhật mang lại cảm giác tươi mát, khá đặc biệt.
Tóm lại là nếu họ cùng nhau ra mắt làm người mẫu dưới nghĩa là anh em song sinh, nhất định sẽ trở thành một cặp anh em rất hot.
Vẻ mặt Phong Đường ghét bỏ đẩy bọn nhỏ ra, nhưng hai đứa trẻ cứ làm nũng quấn lấy.
Nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Giản Tiểu Tinh chớp chớp mắt suy nghĩ.
Lúc này lại có thêm một người từ ngoài cửa bước vào, Giản Tiểu Tinh nghĩ thầm đúng rồi, còn có một cô em họ nữa đâu rồi nên quay sang nhìn.
Tuy là nhận nuôi, cũng không phải hỗn huyết, nhưng Lạc Mính Cầm lớn lên không hề thua kém so với hai anh em song bào thai, cô ấy có một gương mặt cổ điển, mặc váy dài khuôn phép, đoan trang đứng đó, trên môi nở nụ cười, trông rất có khí chất, vừa thấy đã biết là một cô tiểu thư nhà giàu có tính cách dịu dàng.
Cảm nhận được ánh mắt của Giản Tiểu Tinh, Lạc Mính Cầm quay sang đối diện với tầm mắt tò mò thân thiện của Giản Tiểu Tinh, hơi kinh ngạc.
Giản Tiểu Tinh đã lộ một nụ cười tươi, cô ấy hơi siết chặt chiếc túi trên tay, ánh mắt hoi lóe lên, đáp lại bằng một nụ cười không quá tự nhiên.
Phong Đường lấy ra hai chiếc kẹo, đứng lên đi đến bên cạnh Giản Tiểu Tinh, nói với bọn họ: "Gọi đi, tự giới thiệu."
Song bào thai chớp chớp mắt, ngoan ngoãn hỏi: "Gọi là gì cơ?"
"Gọi chị dâu."
Cậu bé nói: "Được, chào chị dâu, em tên là Lạc Mính Y."
Cô bé nói: "Chào chị dâu, em tên là Lạc Mính Tang."
Giản Tiểu Tinh bị cái cách xưng hô này làm cho mặt đỏ tai hồng, cái gì mà chị dâu chứ! Bát tự còn chưa trao, chỉ cần gọi chị là được rồi.
"Xin chào, tôi tên Lạc Mính Cầm." Lạc Mính Cầm cũng lên tiếng, giọng nói làm cho người ta có cảm giác giống với con người cô, dịu dàng mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng, "Tuổi của tôi lớn hơn, có thể gọi tên được không?"
Đương nhiên Giản Tiểu Tinh không có ý kiến, "Được, tôi tên Giản Tiểu Tinh, gọi tôi là Tiểu Tinh được rồi."
Không ở lại trong văn phòng quá lâu, Phong Đường đã kêu người đưa hành lý của bọn họ đến khách sạn, bọn họ xuất phát từ tập đoàn Phong Thần đi ăn tối luôn.
Quan hệ của Lạc Mính Y, Lạc Mính Tang và Phong Đường rất thân thiết, đi từ thang máy xuống dưới luôn ríu rít, một trái một phải vây quanh Phong Đường, Giản Tiểu Tinh và Lạc Mính Cầm đành phải đứng cùng Chu Khải ở phía sau.
"Quan hệ của bọn họ vẫn luôn tốt như vậy sao?" Giản Tiểu Tinh nhỏ giọng hỏi Lạc Mính Cầm.
Lạc Mính Cầm hơi bất ngờ, nói: "Từ nhỏ hai đứa đã thích dính anh ấy."
Chỉ có thể nói trẻ con không khác gì chó con, lúc mọi người xung quanh yêu thương nhường nhìn thì chúng sẽ cưỡi lên đầu lên cổ họ mà không biết sợ gì, tuy rằng Phong Đường đối xử tốt với bọn nhỏ hơn so với những đứa trẻ trong họ, nhưng chưa bao giờ quá cưng chiều chúng, chỉ cần mấy đứa nhỏ dám giơ móng vuốt với hắn thì phải chuẩn bị tốt tinh thần bị đánh đi, cho nên trước mặt hắn, bọn nhỏ đều luôn tỏ vẻ cúi đầu ngoan ngoãn, hơn nữa còn coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Suy cho cùng thì con người ta đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, trẻ con cũng giống như vậy, muốn được chúng tôn kính, thì trước tiên phải tạo ra uy nghiêm trước mặt bọn trẻ, không để chúng coi bạn như cha mẹ, chúng sẽ coi thường bạn.
Sau khi ra khỏi thang máy, Giản Tiểu Tinh hơi bất ngờ, bởi vì song bào thai đột nhiên lại không quấn lấy Phong Đường nữa, ngược lại muốn ngồi xe của cô.
"Chúng em có chuyện muốn nói với chị dâu, anh đừng quấy rầy chúng em nói chuyện riêng có được không?" Song bào thai làm nũng đẩy Phong Đường vốn dĩ muốn ngồi cùng xe với Giản Tiểu Tinh sang Aston Martin.
Phong Đường cảnh cáo bọn họ, "Cẩn thận cái miệng của các em, nói sai câu nào mà bị chị dâu của các em dạy dỗ thì anh sẽ không can thiệp đâu."
"Biết rồi, chúng em ngoan ngoãn như vậy sẽ không nói lung tung đâu."
Giản Tiểu Tinh tò mò bọn nhỏ muốn nói gì với cô, song bào thai sõng xoài trên ghế sau, đánh giá chiếc xe này, gẩy gẩy chiếc ghế dựa với vẻ mặt chán chết, Lạc Mính Y nói: "Chị dâu, chị không chuẩn bị bao lì xì cho chúng em sao?"
Hả?
Lạc Mính Tang nói: "Thôi bỏ đi, cho dù có cho cũng chẳng được bao nhiêu, sẽ làm người khác xấu hổ."
Kiểu này là đang muốn nói cô nghèo rớt mồng tơi sao??
Lạc Mính Y tiếp tục nói: "Tại sao buổi chiều chị không đến đón chúng em?"
Tuy rằng cô thực sự đã có suy nghĩ có nên đi đón người hay không, nhưng giọng điệu nói chuyện của đối phương khiến người ta không thoải mái chút nào.
"Vì sao chị phải đi đón các em?"
"Chẳng phải chị là tài xế chuyên nghiệp hay sao?"
"Chị là tay đua xe, không phải tài xế."
"Hai cái đó có cái gì khác nhau? Dù sao đều là người sống ngồi ở ghế điều khiển lái xe."
Giản Tiểu Tinh đã hiểu, hóa ra là đang đợi ở chỗ này để chơi xấu cô đây mà, tất cả vẻ mặt ngoan ngoãn ở trước mặt Phong Đường đều chỉ là giả vờ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook