Editor: huyetsacthiensu

Trước kia thường xuyên thân mật cũng chỉ lfa vừa chạm vào đã rời đi, hơn nữa đa số là chạm má, giống hôm nay… là lần đầu tiên. A Đoàn không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến những lời tiểu biệt thắng tân hôn, sau đó, mặt càng đổ hơn, chôn trong ngực Ngô Đồng, che miệng không dám gặp người.

Ngô Đồng ôm A Đoàn, tiểu nha đầu trong ngực trước sau không chịu ngẩng đầu, dỗ như thế nào cũng không được, thấp giọng hỏi bên tai nàng, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn “Ta làm nàng sợ sao?” Biết nàng còn nhỏ, nhưng mà không nhịn được. A Đoàn ở trong ngực Ngô Đồng lắc đầu, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu nói chuyện.

Nhìn thấy vành tai tiểu nha đầu hồng hồng, cười không ra tiếng, đưa tay giúp nàng vén tóc rối ra sau gáy, dọc theo viền tai từng lần từng lần sờ vào, ngón tay đảo qua, nhìn thấy màu hồng hồng kia chậm rãi biến thành diễm lệ. Lại khom người để sát người vào, nỉ non bên tai A Đoàn “không làm sợ, vậy là thích rồi đúng không?”

A Đoàn không chịu được nữa, từ trong ngực Ngô Đồng đẩy mạnh ra, mặt đỏ như quả táo, nhìn thậtđẹp, làm cho người ta không nhịn được thật muốn cắn một cái. Thấy rõ bên miệng Ngô Đồng cười xấu xa cùng cố ý, toàn thân cũng đỏ lên, ngón tay chỉ vào Ngô Đồng run run.

“Huynh!...Huynh, huynh”

“Ta làm sao?”

Đúng là bộ dạng không biết xấu hổ! Ngón tay A Đoàn đang chỉ Ngô Đồng thu lại, dậm chân một cái “Huynh hạ lưu!”

“Ha ha ha ha…” Ngô Đồng cất tiếng cười to, A Đoàn từ quả táo biến thành quả cà chua.

Gió thu đang lạnh nắng ấm đang chiếu, A Đoàn lẳng lặng nhìn hắn ngược sáng đang tùy ý cười to, khó nén đỏ ửng môi lại cong lên một nụ cười ngọt ngào.

thật tốt, thật sự huynh đã trở lại.

không đùa nàng nữa, khẽ cười đi vào dắt tay trái A Đoàn trở về phòng ngồi xuống ghế, cũng khôngbuông tay, nắm chặt tay nhỏ của A Đoàn trong lòng bàn tay mình, tay phải cầm lấy ấm trà rót một ly trà nóng, cũng không cho A Đoàn mà tự tay đưa đến bên miệng A Đoàn. A Đoàn vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm chén trà trước mắt vẫn đang bốc hơi nóng, tâm tình cũng theo lá trà xanh nhạt quay cuồng bên trong mà quay cuồng.

Nho nhã nhấp một ngụm rồi lấc đầu tỏ ý không cần.

Gật đầu, sau đó một hơi uống cạn sạch ly trà.

Cái đó, cái đó, đó là chén trà muội đã uống rồi mà! A Đoàn trừng mắt, lúc chạm đến ánh mắt của Ngô Đồng lại nuốt ngược lại những lời này trở về. Vẫn còn trêu chính mình, còn chơi! Xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, giãy vài lần cũng không rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Ngô Đồng được, giằng co đến mức bản thân cũng thở dốc.

Ngô Đồng khom người dỗ “Ngoan nào, là ta sai, ta không trêu nàng nữa có được không?”

Giọng nam trầm thấp nói thẳng vào tai A Đoàn làm nàng ngứa.

“Hôm nay muốn chơi như thế nào? Thời gian của ta đều rảnh, buổi tối chúng ta cùng nhau về tham gia tiệc Trung Thu, đừng tức giận nữa, được không?”

A Đoàn cũng không thật sự tức giận, chỉ là quá ngượng ngùng, Ngô Đồng chịu thua, cũng liên tiếp hạ bậc thang, sau đó bắt đầu phiền não.

Muốn cùng Thái Tử ca ca ở cùng nhau, làm cái gì cũng được, không muốn tách ra chút nào. Nhưng bây giờ bộ dạng mình chật vật như vậy, làm sao mà đi ra ngoài chơi được?

Về nhà thay quần áo cũng không tốn nhiều thời gian, nhưng mà không muốn tách ra khỏi Thái Tử ca ca. chẳng may hắn lại đi thì làm sao? hắn đã có tiền lệ!

Vừa nghĩ đến điều này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, được Ngô Đồng cho phép người bên ngoài mới đi vào, sau đó A Đoàn nhìn thấy một đoàn nha hoàn cùng nhau đi vào. Ngô Đồng đứng dậy, dặn bên tai A Đoàn “Ta sang cách vách chờ nàng.” không chỉ có nha hoàn, phía sau còn có gã sai vặt, cầm gương trang điểm đi vào!

Trừng mắt nhìn bọn nha hoàn có trình tự đem đồ rửa mặt, chải đầu xếp chỉnh tề, Thái Tử ca ca thật lợi hại, cái này cũng nghĩ đến.

Trừ bàn, tủ trang điểm còn có bình phong giản dị, ban công không chỉ đóng cửa lại còn để một bức bình phong bằng gỗ, gã sai vặt mang một vật gì đó rất to chuyền đến phía sau lại có người mang hai thùng nước ấm tiến vào, xong xuội mọi thứ lại lui ra, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu nhìn A Đoàn.

Sau khi họ đi ra ngoài, nha hoàn phân công hợp tác, chẳng bao lâu một kiểu tóc giản dị của tiểu thư khuê các đã búi xong. A Đoàn ngồi trước gương trang điểm, nhìn trước mặt một loạt hộp trang sức ngay ngắn, lại nghiêng đầu nhìn một chút hai nha hoàn đứng bên cạnh ôm quần áo mới. Được rồi, Thái Tử ca ca thật lợi hại.

một nha hoàn vắt tấm khăn tiến lên cho A Đoàn lau mặt, còn không quên giải thích “Tiểu thư thứ lỗi, điều kiện ở đậy đơn sơ, bây giờ là cuối mùa thu giá rét, ở bên ngoài tắm rửa khó tránh khỏi bị bệnh. Tiểu thư hãy nhịn một chút, nô tỳ chỉ giúp ngài rửa mặt.” A Đoàn đang nhìn mặt đỏ bừng của mình trong gương, nghe được lời này, gật đầu cười.

Phía sau cũng có nha hoàn giúp mình chải đầu, một chải chải tóc từ đầu đến đuôi, đằ ngứa tê tê, rất thoải mái, sau đó tâm cũng ngứa theo. hiện tại bộ dạng của mình như này, mặt mềm mại đào hoa, mắt có xuân thủy, không phải giống những cô nương lần trước xem đại ca thi đấu sao?

Nghĩ đến bản thân cũng phải cười.

Hóa ra mỗi cô nương đếu như vậy một lần, lúc mới biế yêu có thể gặp được đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, điều này cũng không buồn cười. May mắn là, bản thân không cần như các nàng không dám nói, chỉ có thể để trong lòng nhớ nhung. thật là may mắn, ngay từ đầu đã có thể xác định đi qua cả đời người, không cần lo lắng phó thác sai người.

không thể khống chế khóe miệng cong lên, thấy bọn nha hoàn đều cúi đầu không dám nhìn mình, mỗi người đều đang cười, A Đoàn cũng cảm thấy ngượng ngùng. Cắn môi không để mình cười ra tiếng, nhìn xung quanh để chuyển sự chú ý, nghiêng đầu nhìn tấm bình phong làm bằng gỗ kia, từ giữa nhìn thầy cửa phòng bị đóng chặt ở phía sau.

Mở cửa phòng ra là sân phía sau, vừa rồi cũng Thái Tử ca ca ở chỗ kia…

Lần này có cắn môi cũng vô ích, mặt xấu hổ đỏ bừng, sau đó động tác chợt dừng, chớp chớp mắt “Chờ một chút.” nói xong liền đứng dậy, đi ra sau bình phong mở cánh cửa kia ra, nhìn thấy mặt nạ màu bạc còn nằm trên đất, đi vài bước qua khom người nhặt lên, nhẹ nhàng đưa tay cẩn thận xoa xoa mặt trêncũng không có bụi đất.

Trở lại ví trí tiếp tục làm, tùy ý bọn nha hoàn lăn qua lăn lại, A Đoàn chỉ rũ mắt nhìn mặt nạ trong tay.

Mặt nạ màu bạc, mặt trên vẽ vô số hoa văn, ngón tay nhẹ nhàng dọc theo những hoa văn này hướng xuống, Thái Tử ca ca đã đeo nó giết địch trên chiến trường giết địch, vừa rồi hắn đeo mặt nạ này ở giữa vạn người, ở trước mặt Thánh Thượng lưng ưỡn thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khôngquan tâm thiệt hơn.

không cho người thông báo, A Đoàn nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ ở cửa nhìn vào bên trong. Kết cấu của bên này với phòng bao cùng một dạng, cũng là bên ngoài nối liền sân. A Đoàn lặng lẽ nói trong đầu, rất nhanh là có thể nhìn thấy Ngô Đồng. Vốn là Thái Tử ca ca hôm nay mới trở về, vì hôm nay là sinh nhật của mình mới đi theo mình, như vậy có mệt không?

Cho rằng ít nhất sẽ thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, không cần nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra sự mệt mỏi. Ai biết được lại có thể nhìn thấy một Thái Tử ca ca vừa quen thuộc vừa xa lạ, nói đúng hơn là bóng lưng của hắn. Giống như khi còn nhỏ, mỗi khi mình cùng An Dương chơi chán rồi, lúc chạy đến thư phòng của Thái Tử ca ca làm ầm ĩ, cũng đều nhìn thấy bóng dáng nghiêm túc thẳng tắp như vậy.

Đường eo thẳng tắp, giống như không cái gì có thể áp chế hắn, cảm giác đặc biệt tin cậy.

Tâm tư muốn đùa dai đã thu lại, tay chân rón rén đi đến chỗ hắn, không phải để chọc ghẹo mà là sợ quấy rầy hắn làm việc, tránh cho lát nữa tốn càng nhiều thời gian lại đến giờ đi ngủ. không cần nhìn chính diện cũng có thể biết bộ dạng hắn hiện tại thế nào. Mày hơi nhíu, nghiêm túc chuyên chú, trước mặt nhất định là sổ con xếp thành chồng.

Từ nhỏ đã như vậy.

Quả nhiên, đi đến trước mặt nhìn thấy không khác gì trước kia.

Cũng không phải người làm bằng sắt, không thể để dành chút thời gian nghỉ ngơi sao, nhất định phải vội vàng như vậy sao? không kìm được có hơi tức giận, nhưng biết có khuyên cũng vô ích, hơn nữa nhìn sườn mặt nghiêm túc của Ngô Đồng, lại cảm thấy tất cả những cái này là đương nhiên. Nếu hắn thoải mải sống qua ngày, cũng không phải Thái Tử ca ca của mình.

Trong lòng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đặt mặt nạ ôm trong ngực để trên bàn.

Lúc này Ngô Đồng mới phát hiện A Đoàn đã rửa mặt chải đầu xong rồi.

Quần áo là do Ngô Đồng chọn, cũng coi như đã suy nghĩ rõ ràng, nếu A Đoàn thích màu đỏ như vậy lại thích hợp với màu đỏ, cũng không cưỡng ép nữa, chọn một bộ quần áo màu đỏ thêu hoa Thược Dược, trên đầu cũng không cài trâm, bên tai cài một đóa hoa Quyên tinh xảo, nhìn rất xinh đẹp động lòng người.

Còn chưa nói tiếng nào đã đứng dậy, lôi kéo tay A Đoàn cười cười “Sao đến mà không nói tiếng nào?”

“Muốn đi chơi ở đâu, bây giờ chúng ta xuất phát luôn.”

Vừa nói vừa muốn người bên ngoài tiến vào lấy sổ con trên bàn đi. A Đoàn trở tay túm lấy tay A Đoàn, đau lòng nhìn vẻ mệt mỏi dưới mí mắt của Ngô Đồng, cười cười “Mấy năm nay những chỗ có thể chơi muội với An Dương đã chơi chán rồi, muội không muốn đi nơi nào cả.”

Chỉ cần A Đoàn muốn Ngô Đồng đều đáp ứng, chỉ cần hai người ở cùng nhau là được. Nghe được lời này nghĩ ngợi rồi nói “Chúng ta không đi đâu cả, ở đây uống trà trò chuyện được không?” Vừa nói vừa nhìn về phía sân, tuy rằng chỗ này là trong thành, nhưng phong cảnh cũng không tệ lắm.

Nhưng mà nhiều người, bên này có thể nhìn thấy trường thành, bên kia trên tường thành binh lính cũng có thể nhìn thấy bên này, rất khó chịu, không thích A Đoàn bị người bên ngoài nhìn thấy. Thôi, A Đoàn muốn thì nghĩ biện pháp để tạo được điều kiện tốt nhất, phái người đi thông báo, tất cả binh linh tuần tra đều không được nhìn về hướng này.

ở trong này nói chuyện tán gẫu? A Đoàn nghe tiếng nhìn lại, chỉ có ghế không có nhuyễn tháp, làm sao mà nghỉ ngơi được? Cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên “Chúng ta đi phủ tướng quân đi, muội còn chưa biết bên trong phủ trông như thế nào đâu!” Phủ tướng quân của Vệ Trường Hận đã sửa sang xong từ lâu, chỉ chờ chủ nhân vào ở.

“Phủ tướng quân?”

Ngô Đồng nghiêng đầu nghĩ ngợi sau đó mới không dám chắc nói “Ta cũng chưa xem qua, lúc đầu có người hỏi ta muốn sắp xếp phủ đệ như thế nào, ta chỉ nói tùy ý, không quá quan tâm vấn đề này. điphủ tướng quân cũng được, chỉ không biết bên trong có đẹp hay không, không đẹp cũng không được khóc nhè với ta.”

“Tuyệt đối sẽ không!” A Đoàn cười ngọt ngào kéo tay Ngô Đồng làm nũng.

Dù sao cũng muốn cho huynh nghỉ ngơi, cũng không phải đi để ngắm phủ của huynh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương