Có thể nói phủ Quốc công nay đã trở thành nơi náo nhiệt nhất kinh thành, gần như tất cả mọi sự chú ý đều dồn vào đó. Vì sao ư? Đương nhiên là vì Quốc công phu nhân sắp hạ sinh. Hứa quốc công cùng đương kim hoàng thượng quen biết đã lâu, tình cảm đồng sinh cộng tử tất nhiên là không cần nói đến, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc đã nói qua, chỉ cần Quốc công hạ sinh nữ nhi, nhất định chỉ hôn cho Thái Tử. Nhưng Thái Tử đã năm tuổi, Quốc công phu nhân trong ba năm liền sinh được ba người con, đều là nam nhi. Nay bà lại sắp sinh, không biết lần này Phượng Hoàng có rơi vào Hứa gia hay không?

Kim Phượng Hoàng vẫn còn chưa biết tung tích, nhưng chim sẻ thì lại nhảy chồm chồm đòi xuất hiện lên sàn diễn.

Quốc công phu nhân nhìn Trần thị, miễn cưỡng dựa vào gối tơ mền mại, trên bụng đắp chăn thêu hình những em bé ngây thơ đáng yêu bằng chỉ bạc, tất cả những hình em bé đó đều là hình bé gái. Trần thị nghe chị em bạn dâu với mình nhắc đến, liếc mắt nhìn bé gái ba tuổi đang đứng bên cạnh, trong lòng thầm cười lạnh nhưng trên mặt lại tỏ vẻ không quan tâm. Nhẹ vỗ về lên bụng, có thể thấy rõ đã sắp đến ngày sinh nở, trong lòng có chút xao động.

"Đại tẩu, chẳng phải Thái Tử đã năm tuổi, trong bụng người còn không biết có phải nữ nhi hay không, nếu vẫn là nam hài thì phải tính sớm một chút, cũng không thể để Thái Tử chờ mãi đúng không? Cho dù về sau có sinh được nữ nhi, hai người tuổi tác cách biệt quá lớn cũng khó có tình cảm được, còn không bằng sớm tính vẫn hơn." Trương thị vừa nói vừa lôi kéo tiểu cô nương đang đứng bên cạnh.

"Đây chính là cháu gái của người, cũng là nữ nhi của Hứa gia, sẽ chẳng có hại gì cho chúng ta đúng không?"

Bé gái ba tuổi còn chưa hiểu được những toan tính thị phi, cũng không biết lời của mẹ mình có ý gì, chỉ là đứng một hồi cảm thấy thật buồn chán, uốn éo tránh khỏi tay mẹ, đi đến trước mặt Trần thị đưa tay sờ lên bụng bà, cất giọng non nớt: "Đại bá mẫu, đệ đệ khi nào mới ra chơi với Tâm Dao?" Lời vừa nói ra, Trần thị còn chưa phản ứng gì, Trương thị đã giật mình kinh hãi, không nghĩ tới nữ nhi nhà mình lại đem những lời này nói ra.

Trần thị mỉm cười đưa tay vỗ vỗ lên đầu Hứa Tâm Dao, tầm mắt liếc xuống phía dưới nhìn Trương thị, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: "Sao Dao Dao lại biết đây là em trai?"

Tiểu cô nương nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó trực tiếp nhìn về mẫu thân của mình: "Là mẹ nói, nói là đại bá mẫu không thể sinh được muội muội, nhất định sẽ là đệ đệ." Đúng là đứa trẻ ba tuổi biết sao nói vậy, chắc là Trương thị ngày thường luôn nói như vậy, bị tiểu hài tử nghe được.


Bị nữ nhi của mình vạch trần, Trương thị đương nhiên rất tức giận, tiến lên mấy bước lôi tiểu cô nương xuống, cười xấu hổ nhìn thoáng qua Trần thị đang trầm mặc, lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn tiểu khuê nữ không biết tốt xấu của mình. Người mẹ này cũng là vì ngươi, ngươi lại còn làm ta xấu mặt!

Tước vị là của chi thứ nhất, mọi ưu ái đều dành cho chi thứ nhất. tất cả những chuyện này Trương thị đều có thể nhịn được, tuy rằng đều là con vợ cả, nhưng chi thứ nhất đều đạt được thứ tốt nhất thì cũng thôi. Dù sao cũng là ở chung với nhau, vinh quang thì cũng đều có cả, nên cho dù trong lòng có bất bình thì cũng chỉ là cạnh khóe chút đỉnh mà thôi.

Nhưng câu chuyện hứa gả cho Thái tử là gì? Dựa vào uy danh của Hứa gia, nhất định là chánh phi!Ban đầu khi biết chuyện này, Trương thị đứng ngồi không yên, dù vậy tốt xấu gì vẫn phải kiêng kị thế lực của chi thứ nhất nên vẫn không dám làm ra chuyện gì khiến bản thân rơi vào bất lợi. Nhưng từ khi mình sinh được một khuê nữ, còn chi thứ nhất thì trong ba năm lại sinh được một con trưởng và một cặp song sinh đều là con trai, Trương thị liền đứng ngồi không yên.

Vẫn đang muốn nói đông nói tây ý tứ một chút, lúc này lại bị nữ nhi nói thẳng ra tâm tư, Trương thị cắn chặt răng, kêu bà vú ôm Hứa Tâm Dao lui xuống, sau đó nhìn thẳng Trần thị vẫn đang bình tĩnh ở trên: "Đại tẩu cũng đã biết tâm tư của ta, đại tẩu hãy cho ta một câu trả lời đi, nếu lần này người hạ sinh vẫn là nam hài thì sẽ thế nào?"

Phụ nữ có thai tối kỵ nhất là xúc động mạnh, hơn nữa Trần thị cũng đã sớm biết tâm tình của nàng ta, người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong, chuyện này bắt đầu cũng là không thể tránh khỏi. Hơn nữa nếu cái thai này vẫn là nam hài, về sau xem chừng cũng sẽ khó có thêm thai nữa,nên sớm tính toán vẫn hơn. Trần thị cười đáp: "Nếu thai này vẫn là nam hài, ngươi có thể bắt đầu dạy dỗ Tâm Dao."

Trương thị nghe vậy mừng rỡ, nhưng còn chưa kịp nói, Trần thị lại thản nhiên: "Tuy là sườn phi, nhưng sườn phi của Thái Tử cũng phải dạy dỗ cho thật tốt mới được, dù sao cũng là cô nương của Hứa gia, không thể làm cho Hứa gia mất mặt."

Muốn làm chính phi của Thái Tử cũng phải tự nhìn lại xem mình có cái phúc khí kia không? Để Trần thị phải trơ mắt nhìn chi thứ hai phát triển mạnh mẽ là điều tuyệt đối không thể.


"Sườn...Sườn phi?" Trương thị ko phản ứng kịp, lắp bắp hỏi lại.

Trần thị chỉ nhẹ nhàng vuốt vụng, để mặc nàng ta ngây người. Trương thị lặng đi hồi lâu mới hoàn hồn, khiếp sợ nhìn Trần thị trước mặt, vội vàng mở miệng: "Tại sao lại là sườn phi, Dao Dao tuy là chi thứ hai nhưng vẫn là chính nữ, thân phận tuy không phải quá đủ, nhưng hôn sự này là do chính Vạn Tuế gia nói ra chứ đâu phải chúng ta có thể cầu xin."

Từ xưa gả con gái thì mọi phía đều phải làm cái giá, bằng không làm sao có thể một nữ nhân gia lại được trăm nhà đến cầu hôn. Nhưng Trương thị đã quên, thông gia này cũng không phải là người bình thường, dù có muốn cũng không thể van cầu. Mà quan trọng nhất, cho dù người ta có yêu cầu là nữ nhân, cũng không thể là chi thứ hai.

Trần thị cười lạnh: "Muội muội sợ là đã quên, Vạn Tuế gia muốn con gái cũng không phải là từ bụng ngươi bò ra."


Vạn Tuế gia đã buông lời vàng miệng ngọc, dù chính mình không thể sinh ra nữ nhi, nhất định sẽ tìm một cô nương của Hứa gia gả cho Thái Tử. Chính nữ chi thứ hai so với thứ nữ phòng lớn thanh danh có vẻ dễ nghe hơn chút, sẽ không để ý mà phân cho chi thứ hai một chỗ tốt. Nhưng chính phi ư? Quả thật là người si nói mộng.

Trương thị còn muốn nói điều gì Trần thị lại không kiên nhẫn, trực tiếp khoát tay nói: "Nếu như ngươi đồng ý, chờ sau khi ta sinh có thể chuẩn bị, còn nếu như ngươi không đồng ý..." Cúi xuống, nhíu mày nhìn thoáng qua vẻ mặt không cam lòng của Trương thị: "...Vậy ta gọi những người khác chuẩn bị, dù sao Hứa gia không chỉ có mỗi Dao Dao là nữ nhân."

Nói xong giữ tay Biên ma ma chậm rãi ngồi dậy, cũng sắp đến ngày sinh nở, đi đứng có chút bất tiện, không có người đỡ cũng không thể đứng lên khỏi giường. Ma ma vừa giúp Trần thị đứng dậy, bên cạnh lập tức có nhà hoàn vội vàng chạy lại mang áo choàng khoác lên người, thời tiết đã vào cuối thu, lại là vừa mới đứng dậy khỏi giường nên không thể lơ là. Còn lại mấy tiểu nha hoàn khác người lấy lò sưởi, kẻ lấy nước rửa tay chân, một phòng tràn đầy người đều vây quanh Trần thị, Trương thị đứng một bên hoàn toàn không có ai quan tâm.


Tất cả hạ nhân ở đây đều là người của Trần thị, mới vừa rồi nói chuyện cũng không hề để bọn họ tránh đi nên tất cả đều đã nghe rõ ràng. Tuy không có biểu hiện ra ngoài nhưng trắng trợn bị lờ đi như vậy cũng đủ làm cho Trương thị khó chịu. Chậc, cũng không chịu nhìn lại mình là thân phận gì lại còn mơ tưởng đến vị trí chính phi của Thái Tử ư? Thật là buồn cười, bất quá chỉ là nữ nhi của một quan ngũ phẩm nhỏ bé mà thôi, nhờ vào danh dự và uy tín của Đại lão gia mà vẫn không biết đủ! Cũng không chịu nhìn lại mình một chút cũng không xứng.

Cuối cũng vẫn là Trần thị không nhìn nổi nữa, thở dài nói: "Ta biết ngươi không muốn, nhưng ngươi cũng không chịu suy nghĩ một chút lí do tại sao ta phải làm như vậy. Nha đầu Dao Dao kia có thể làm sườn phi cũng đã là Hoàng Thượng khai ân, dựa vào điểm quen biết từ nhỏ ấy, cuộc sống sau này của con bé so với các sườn phi khác cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Cho dù sau này Thái Tử cưới chính phi, e ngại thân tình với nhà chúng ta, cũng sẽ đối xử với nàng tốt hơn."

Trương thị còn chưa từ bỏ ý định: "Nhưng chính Hoàng Thượng cũng đã nói sẽ gả cho Thái Tử làm...."

Sắc mặt Trần thị trầm xuống, trực tiếp ngắt lời: "Vừa rồi ta đã nói rõ với ngươi, Hoàng Thượng muốn là từ trong bụng ta chui ra chứ không phải là ngươi. Không phải phượng thì đừng trông mong cao! Nếu không phải tất cả mọi người đều biết Hoàng Thượng đã đáp ứng việc này, ta cũng sẽ không tình nguyện để cho Dao Dao thế chỗ đâu. Nhà chúng ta cũng không nên miễn cưỡng dệt hoa trên gấm như vậy."

"Ngày mai đã là trung thu, mọi việc đã chuẩn bị xong chưa? Mau lui xuống chuẩn bị cho tốt đi." Đây là hạ lệnh đuổi khách, nhìn sắc mặt không đổi của Trần thị, Trương thị đành phải cắn răng lui xuống.

Trương thị vừa đi, trong phòng ma ma và vài nha hoàn đều trầm sắc mặt. Một ma ma mặt tròn trong đó nói thẳng: "Nhị phu nhân này thật chẳng biết suy nghĩ, có thể làm sườn phi của Thái Tử đã là tổ tông nhà bà ta thắp hương mấy đời rồi, còn không biết điều."

Trần thị nghe nói thế cũng chỉ thở dài, lúc trước hỏi vợ cho chú em của lão gia lại chọn một chính nữ của tiểu môn hộ quả là sai lầm rồi. Vốn hiện tại lão gia đã là Quốc công, lại có giao tình thân thiết với Hoàng Thượng, nhưng hai chữ "Sang quý" lại đặt ở đỉnh đầu Hứa gia. Hoàng Thượng vừa mới nắm trong tay giang sơn này, lão gia nhà mình cũng là dựa vào công lao khai quốc nên ở tuổi ba mươi đã được làm trọng thần. Rốt cuộc thực lực không đủ, không thể so sánh với các thế gia có uy tín khác. Lúc trước khi tìm vợ cho chú em, không phải là không có thế gia nữ nhi đến ướm lời, nhưng Hoàng Thượng vừa mới tiếp nhận vương vị, từ xưa vua nào triều thần đấy, cũng không biết thế gia nào sẽ bị thanh trừ, Trần thịtuyệt đối không dám đáp ứng hôn sự này. Những nữ nhi của các đại thần khác cũng có, nhưng họ hoặc là thuộc phe trung lập, hoặc là những nhà Trần thị không muốn xác lập quan hệ, mà đã không thích nhà người ta thì đương nhiên nhìn nữ nhi nhà họ cũng sẽ thấy chướng mắt.

Khai quốc công thần đương nhiên nhất thời có thể được vinh hoa, nhưng đều đang thuộc về diện đang dò xét, chỉ sợ sau này Hoàng Thượng sẽ thanh trừng.


Tuyển chọn tới lui cũng chỉ nhìn trúng nữ nhi của một quan ngũ phẩm, tuy rằng chức quan thấp, nhưng người cũng không tệ lắm, lão gia cũng đã gặp qua, ngày sau tìm thời điểm thích hợp đề bạt với Hoàng Thượng, cũng có thể trở thành một trợ thủ không tệ. đương nhiên trong đó Trần thị cũng có suy nghĩ riêng của chính mình, con gái của một quan chức nhỏ, ít ra cũng dễ dạy dỗ hơn.

Trưởng tẩu như mẹ, nay cha mẹ chồng đều đã không còn, Trần thị cũng sẽ để cho chú em tuỳ ý mưu cầu tiền đồ, điều kiện tiên quyết là không được ảnh hưởng đến chi thứ nhất. Nhưng chủ yếu lại ở chú em, chưa nói tới việc không học vấn không nghề nghiệp, lại còn là một công tử bột lêu lổng không trông cậy được. Hứa gia mới phát đạt được vài năm, thói hư tật xấu gì hắn gần như đều biết hết, chỉ là không dám náo loạn gây ra chuyện gì lớn. Hoàng Thượng đối với Hứa gia cũng đã đủ tín nhiệm nhưng lại chỉ cho hắn một chức quan ngũ phẩm nhàn tản ở viện Hàn Lâm. Nói ra thì có vẻ dễ nghe, văn nhân cao nhã nhưng thực quyền một chút cũng không có, như vậy cũng có thể thấy được ý của Hoàng Thượng.

Nghĩ tới việc này Trần thị lại thấy đau đầu chứ chưa nói tới hối hận, Trương thị tuy rằng thích chiếm chút tiện nghi nhỏ nhưng cũng không dám gây ra việc gì lớn, giống như tướng công của nàng ta, chỉ vừa dẫm đến ngay lằn ranh của điểm mấu chốt, tuy có vô liêm sỉ nhưng chưa đến mức hết thuốc chữa nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Được rồi, đừng bám riết vô mãi chuyện này, có nói cũng vô ích."

Nói rồi Trần thị quay đầu dặn dò vị ma ma mặt tròn: "Ngươi ra phía sau xem xét một chút, sáng sớm ngày mai họ hàng thân thích sẽ đều đến đây, đừng để giống như Trương thị lần trước, mọi thứ đều phải chuẩn bị cho đầy đủ. Người một nhà còn chưa tính, sáng mai còn có người ngoài, đừng để cho người chê cười."

Sau khi mang thai, mọi chuyện trong nhà đều giao cho Trương thị xử lý, Trần thị biết nàng luôn lén giúp đỡ nhà mẹ đẻ, ngày thường cũng không để ý, chỉ cần không làm gì quá mức. Nhưng ngày mai có thân thích tới, không thể để nàng ta tuỳ tiện được.

Ma ma tuân lệnh, xoay người đi xuống.

Đã có kinh nghiệm trải qua mấy lần trước, Trần thị biết đi lại nhiều có lợi cho việc sinh nở, ma ma bên cạnh đưa tay chuẩn bị đỡ nàng đi dạo một vòng hoa viên nhỏ, ai ngờ còn chưa ra tới cửa phòng, trong bụng liền truyền đến cơn đau quen thuộc. Trần thị lấy tay giữ bụng, trầm ổn phân phó: "Đỡ ta đến phòng sinh, phái người đi gọi lão gia trở về, kêu nhũ nương trông chừng đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tam thiếu gia cẩn thận, không được để chúng chạy tới đây, tránh bị hoảng sợ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương