Chân Lý Thuộc Về Tay Ai
C3: Phần Không Tên 3

Chương 3:

Chân Lý hít sâu ba lần rồi mở cửa bước xuống xe, đúng lúc đối phương cũng rời khỏi xe. Cả hai nhìn nhau trong ánh đèn rực rỡ. Vốn dĩ sẽ là khung cảnh "lãng mạn" khi người ấy bỗng nhiên quay đầu dưới ánh đèn mờ ảo, ấy thế mà lại bị tiếng còi xe inh ỏi hối thúc không ngừng phía sau, thật chẳng phối hợp gì cả.

Chân Lý thầm trách cảnh sát giao thông không làm tốt bổn phận của mình, vì rõ ràng có luật trong nội thành không được phép bóp còi gây ô nhiễm tiếng ồn kia mà?

Người nóng lòng về nhà, người vội đến điểm hẹn, người đi thuê phòng đều đồng loạt mất kiên nhẫn lẫn lịch sự vào khoảnh khắc đèn xanh sáng lên. Nếu vụ tông vào đuôi xe này không nhanh chóng được giải quyết, ắt hẳn Chân Lý và Mr. G sẽ phải cùng nhau hứng chịu lời mắng chửi với đủ các thứ tiếng địa phương từ dân chúng trên khắp mọi miền đất nước. Như thế thì buổi tối hôm nay nhất định vô cùng tệ hại cho xem.

"Thật xin lỗi, đều là lỗi tại tôi." Chân Lý thành khẩn xin lỗi, sau đó xem xét phần đuôi xe một lượt, nhưng thực chất là nhân cơ hội lấy lại thiết bị định vị GPS. Sau khi phi tang chứng cứ, cô mới đứng thẳng dậy, lấy điện thoại di động chụp hình, vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên tai, rồi cười áy náy với mục tiêu tấn công của mình: "Chúng ta cho xe sát vào lề đường bên cạnh được không? Tôi đã chụp hình lại làm bằng chứng rồi, chút nữa gọi cho cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm là được."

Mr. G gật đầu, quay người lên xe, lái vào làn đường dành cho xe thô sơ và dừng lại. May mà hiện tại đêm đã khuya, rất ít xe chạy ở làn đường này, không đến nỗi gây ách tắc giao thông lần nữa.

Chân Lý xuống xe gọi điện thoại cho cảnh sát và bên bảo hiểm, rồi nhìn lại Mr. G vẫn đang ngồi trong xe, hình như anh ta cũng đang gọi điện thoại. Anh ta nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, thấy cô đứng đấy bèn nhanh chóng cúp máy rồi bước ra.

Thật là càng nhìn càng thấy đẹp trai, khuôn mặt hoàn mỹ, chiều cao cũng lý tưởng, vừa đủ để có thể nổi bật trong đám đông lại không quá cao đến mức trông lêu nghêu.

"Cảnh sát giao thông sẽ lập tức đến ngay. Lập biên bản xong, chúng ta hẹn thời gian đi thẩm định mức độ tổn hại là được." Chân Lý giới thiệu, "Tôi tên Chân Lý, số điện thoại của anh là bao nhiêu, tôi nháy máy qua cho anh, để tiện cho việc hẹn gặp."

"Tùy Ngộ." Hóa ra Mr. G không phải họ Kỷ, vả lại thái độ cũng không ngạo mạn.

Vốn đã thấy anh ta đối xử lạnh nhạt với Tô Cách Cách trước đó nên Chân Lý cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị giội gáo nước lạnh vào mặt. Thế nhưng không ngờ đối phương lại thấu tình đạt lý như vậy, phong độ quả không tồi chút nào.


Chân Lý chờ chốc lát, nhưng anh ta báo tên xong lại không nói gì tiếp nữa. Cô suy nghĩ trong tích tắc, cười nói: "Anh Tùy cứ yên tâm, tôi sẽ không gọi điện quấy rầy anh đâu. Tôi chỉ muốn thuận tiện hẹn thời gian đi kiểm tra thiệt hại cho xe anh thôi."

Tùy Ngộ đáp: "Xe là của bạn tôi, tôi đã gọi cho anh ta rồi, anh ta sẽ lập tức đến đây. Cô có thể hẹn thời gian với anh ta."

Chuyện tốt xưa nay luôn khó làm, thế mà lần đầu tiên Chân Lý ra tay lại thua thảm hại như thế này. Tuy nhiên cô không hề nản lòng, bởi phần lớn khoái cảm khi theo đuổi người khác phái đến từ khát vọng muốn chinh phục đối phương.

Dẫu sao trước nay không có ai tự hào khi được đặt chân lên một gò đất cỏn con, chỉ có người đứng trên đỉnh Everest mới có tư cách kiêu ngạo trước bạn bè.

Tuy anh Tùy trước mắt này ăn mặc bình thường, không nhìn ra bất kỳ nhãn hiệu nào có giá trị, song nhìn người phải dựa vào khí chất. Người đàn ông này vừa có vẻ lịch sự vừa có phần xa cách, lời lẽ đúng mực, chẳng những không khiến người ta phản cảm mà còn cư xử đúng như người dưng nước lã.

Chân Lý theo chân Tô Cách Cách lăn lộn trong giới con nhà giàu mấy năm qua, nhưng chưa từng thấy người bạn đại gia nào của cô ấy có khí chất quý tộc như vậy. Dù cho tất cả bạn bè của Tô Cách Cách đều xuất thân từ gia đình có tài sản lên đến hàng tỷ.

Nhất định người như anh ta không đến nỗi phải mượn xe của người khác, khá chắc là người ta chủ động cho mượn rồi. Vì thế Chân Lý hỏi thăm: "Anh Tùy không phải người thành phố A à?"

"Không phải." Tùy Ngộ trả lời ngắn gọn.

Chân Lý vô cùng thất vọng, không phải người địa phương thì xác suất yêu đương sẽ rất thấp. Chân Lý không muốn yêu xa kiểu liên lạc qua điện thoại hay gọi video, mà điều cô muốn là một tình yêu ấm nồng và cả hai có thể gần gũi bên nhau. Tuy mấy năm gần đây đi máy bay và gọi điện thoại đều tiện, có điều yêu xa quá tốn kém chi phí lẫn thời gian. Mà kiểu người như Tùy Ngộ thiếu nhất là gì chứ? Hiển nhiên là thiếu thời gian rồi.

"Buổi tối đứng bên ngoài lạnh lắm, hay là vào xe ngồi chờ đi." Tùy Ngộ đề nghị.


Anh ta chu đáo và quan tâm đến phái nữ, Chân Lý nghĩ mình có lẽ đã gặp được quý ông ga lăng rồi. Trong lòng cô lại càng tiếc nuối, thành phố A non nước tươi đẹp thế này mà sao chẳng thể giữ chân được một người đàn ông tốt vậy?

"Cảm ơn." Chân Lý quyết định nhanh chóng, mặt dày đi mở cửa ghế lái phụ của chiếc xe hai triệu tệ, sau đó ló đầu nói với Tùy Ngộ, "Tùy Ngộ, anh cũng lên xe đi."

Thế nào là mới gặp như đã quen? Quý cô Chân Lý nhất định sẽ cho giảng một bài học sinh động cho anh Tùy đây. Chỉ mới giao lưu hai câu mà đã nhanh chóng thay đổi xưng hô từ anh Tùy sang thành Tùy Ngộ rồi.

Tùy Ngộ vào xe, Chân Lý ngại ngùng cười nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi không làm gì, hai người cùng chờ vẫn tốt hơn một mình ngồi chờ nhàm chán đúng không?"

Tùy Ngộ mỉm cười gật đầu, không lên tiếng. Chút tâm tư cỏn con của Chân Lý chẳng khác nào đã phơi bày dưới ánh sáng, may sao hôm nay cô đánh phấn khá dày.

Trong xe mờ tối, bầu không khí yên tĩnh đầy ngượng ngùng bao trùm cả hai. Cho dù không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng Chân Lý cũng moi được thông tin vì sao Tùy Ngộ không có hứng thú với mình.

Cô khẳng định bản thân dù sao cũng không theo đuổi được người ta rồi, dứt khoát mặt dày thêm một chút, tiếp tục dò la: "Trung Quốc có một tỷ ba trăm nghìn người, số lượng xe hơi năm ngoái là hai trăm bảy mươi chín triệu chiếc, chúng ta có thể đụng phải nhau trong biển xe mịt mù thế này coi như cũng có duyên đấy nhỉ?"

Nếu Tô Cách Cách có mặt ở đây, nhất định là sẽ bóp trán mất. Quả nhiên Chân Lý quá non kinh nghiệm, vả lại chủ đề bắt chuyện này thật gượng gạo hết chỗ nói.

Chân Lý thực sự có hơi nóng vội, không hiểu đạo lý cải trắng ngon thì phải nhổ từ từ. Suy cho cùng thì loài người nào phải động vật, đâu có trực tiếp bằng cách chỉ cần vừa mắt liền có thể làm chuyện di truyền gien cho đời sau chứ.

Tùy Ngộ vẫn lẳng lặng cười nhạt.


Chân Lý vốn còn định cố gắng thêm nữa nhưng đáng tiếc người đầy tớ của nhân dân chính là đồng chí cảnh sát lại đến quá nhanh. Lúc ta sốt ruột thì họ luôn bắt ta đợi dài cả cổ, còn khi ta tâm bình khí hòa, họ lại xuất hiện trước mắt ta với tốc độ nhanh như tia chớp.

Sau khi cảnh sát giao thông đến được một phút, bạn của Tùy Ngộ cũng đến hiện trường. Sự cố nhanh chóng được xử lý xong, bởi vì hai bên đều vô cùng thấu tình đạt lý.

Người bạn Ninh Trí của Tùy Ngộ chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Anh ta vô cùng nhiệt tình, chủ động đưa số điện thoại cho Chân Lý, dáng vẻ rất sốt sắng: "Cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Sau khi Ninh Trí rời đi, Chân Lý nghĩ ngợi cả buổi trời mới nhớ ra anh ta là người dẫn đầu trong nhóm con nhà giàu nổi tiếng ở thành phố này. Có điều, Chân Lý thấy khóe miệng của Ninh Trí không được cân xứng cho lắm, nên không hứng thú mấy với anh ta. Nếu Tô Cách Cách biết được đêm nay cô gặp Ninh Trí thì thể nào cũng hưng phấn đến độ nhảy nhót tung tăng cho xem.

Ngày hôm sau, Chân Lý và Tô Cách Cách gặp mặt, cô nàng lập tức bay thẳng đến trước mặt cô như viên đạn rời nòng: "Chân Lý, đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Mau mau khai báo từ đầu đến cuối nào."

Chân Lý cũng không giấu giếm làm gì, tuy có chút xấu hổ vì thất bại, nhưng cũng xem như là cọ xát kinh nghiệm, rút ra bài học.

"Òa, cho tớ một con bọ định vị của cậu đi." Tô Cách Cách sốt ruột nói, "Tân tiến quá! Ở đâu ra vậy, mua ở tiệm nào thế?"

Chân Lý im lặng lườm Tô Cách Cách: "Chỉ là món đồ chơi của đàn anh trong trường thôi, công nghệ độc quyền, cho cậu cũng được nhưng đừng làm mất cũng đừng vi phạm bản quyền đấy. Anh ấy có nhiều đồ chơi hay ho lắm, không thể đắc tội được."

Tô Cách Cách vui vẻ vỗ vai Chân Lý: "Mình cứ khó hiểu là tại sao cậu cứ thích chơi với đám mọt sách kia, nhưng quả là không uổng phí chút nào."

Chân Lý mặc kệ kiểu "không hiểu khoa học thật đáng sợ" như Tô Cách Cách: "Đã sớm nói với cậu khoa học mới là pháp bảo tuyệt diệu để theo đuổi được trai Cao - Giàu - Đẹp và cưới gái Trắng - Giàu - Xinh."

"Anh chàng hôm qua tên gì? Số điện thoại bao nhiêu?" Hứng thú của Tô Cách Cách đối với khoa học công nghệ chỉ kéo dài trong tích tắc rồi chuyển sang nổi máu mê trai.

"Còn phải hỏi nữa sao?" Chân Lý đắc ý lắc lư chiếc điện thoại di động.


Nếu Tùy Ngộ và Ninh Trí có ở đây, không chừng sẽ rất ngạc nhiên. Bởi vì từ đầu đến cuối Chân Lý không hề lấy được số điện thoại của Tùy Ngộ.

"Anh ta tên là Tùy Ngộ, số điện thoại thì phải thử xem đã." Chân Lý nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã mười giờ sáng. Tuy là cuối tuần, nhưng người môi giới nhà đất xưa nay nào có ngày nghỉ, cũng không có thời gian tan việc, thậm chí tám giờ tối mà Chân Lý vẫn nhận được những cuộc gọi quấy rối từ họ.

"Thử gì cơ?"

"Đưa điện thoại di động của cậu cho mình." Chân Lý xòe tay ra, sau khi nhận được điện thoại Tô Cách Cách cống nạp, liền bấm dãy số đầu tiên. Nghe được tiếng đối phương ở đầu dây bên kia, cô liền hắng giọng, "Xin chào, tôi gọi đến từ công ty địa ốc Trung Thành, xin hỏi căn hộ Greenwich của anh có bán không ạ?"

Đối phương trực tiếp cúp máy, chỉ còn lại âm thanh "tút tút".

Sau khi Chân Lý thử hết năm dãy số, rốt cuộc bên đầu dây kia đã truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Xin chào, tôi gọi đến từ công ty địa ốc Trung Thành, xin hỏi căn hộ Greenwich của anh có bán không ạ?"

Đối phương im lặng giây lát, dò hỏi: "Cô Chân phải không?"

Chân Lý kích động đến mức trượt tay, suýt nữa đánh rơi điện thoại của Tô Cách Cách. Cô vội vàng ấn nút cúp máy rồi vứt điện thoại trả cho cô ấy: "Chính là số này đấy."

Tô Cách Cách giơ ngón cái khen ngợi Chân Lý, "Cậu đã học thuộc bao nhiêu con số thế?"

Tối qua lúc Chân Lý lưu số điện thoại của mình vào điện thoại của Ninh Trí, trước khi ấn nút thoát đã nhanh chóng mở lịch sử cuộc gọi của anh ta ra xem. Cô có khả năng ghi nhớ thần tốc và chính xác, có lẽ đủ tư cách tham gia chương trình Super Brain cơ đấy. Sở dĩ sau đó Chân Lý không bám riết Tùy Ngộ nữa là vì cô cần có thời gian để sắp xếp lại trí nhớ, bởi kiểu ghi nhớ nhanh này để càng lâu càng dễ quên.

"Số điện thoại trong lịch sử cuộc gọi của anh ta không nhiều, có điều là thời gian quá ngắn nên không thể ghi nhớ một cách chính xác tuyệt đối được, vì vậy phải thử khá nhiều tổ hợp số." Chân Lý giải thích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương