Chân Lộ
-
Chương 5: Lần đầu đụng độ
Giữa đường, một thiếu nữ chừng 15 tuổi trăng rằm ăn mặc trông rất nghèo khó đang ngồi bên cạnh thi thể một phụ nữ trung niên trắng bệch đầy nhem nhuốc, nàng ta khóc lóc van xin người qua đường cùng với một tấm bảng có dòng chữ nghệch ngoặc “Bán thân mua hòm giúp mẫu thân được an nghỉ yên bình”.
Người qua đường đi qua lại không ngừng hít mùi tử thi nhàn nhạt, nhìn thấy tình cảnh thiếu nữ đáng thương nhưng cũng không ai dừng lại, vì đơn giản, người nghèo không có tiền trợ giúp nàng ta, người giàu trên đường lại không phải người tốt, nam tử có tiền lại chê nàng vì nàng quá xấu với vết bớt đen chiếm diện tích ¼ trên gương mặt đen nhám, còn về người tốt thì chưa xuất hiện lấy một móng.
Thiếu nữ cứ thế nước mắt dòng giã van xin, dòng người thì vẫn qua lại vô tình… cho đến khi Vô Thường đi ngang qua.
“Á đìu, tình tiết thiếu nữ bán thân mua hòm cho người thân khá giống trong phim và truyện, nhưng mà hình như thiếu nữ đó phải xinh đẹp mới đúng chứ, còn tiểu mỹ nhân đang ngồi khóc này hình như có gương mặt hơi bị dị thường” Vô Thường đứng một bên suy xét tình huống.
“Đồng ý là xóa đi cái bớt đen nhưng mà cái gương mặt cũng chỉ thuộc hạng trung, không phải xinh đẹp gì”
Bạp!
Vô Thường bỗng dưng tự tát chính bản thân Vô Thường đang đeo mặt nạ, sau đó hắn tự trách lòng “Con mẹ mày, người ta đang ngồi khóc lóc khan cả tiếng, còn mày lại đứng đây suy tư chuyện nhảm nhí, súc sinh không thể tả nỗi”.
Vô Thường thoáng để lệch mặt nạ lộ ra nửa gương mặt, hắn tiến lại gần, ngồi xuống dịu dàng hỏi thăm thiếu nữ.
-Cô nương, ngươi bán thân bán như thế nào?
-Thiếu gia thiếu gia…
Thiếu nữ ngay lập tức ôm lấy chân Vô Thường, mong muốn giữ hân hắn lại mà vừa khóc vừa nói
-Chỉ cần ngài giúp ta an tán mẫu thân thật tốt, ta nguyện sẽ làm trâu ngựa cho ngài cả đời thưa thiếu gia, cầu xin ngài.
-Vậy từ nay ngươi đi theo ta.
Vô Thường cũng không nhiều lời, hắn hiểu rõ hơn yêu cầu của thiếu nữ liền hiền hòa gật đầu.
Chỉ là chôn cất một người chi tử tế, Vô Thường nghĩ chắc cũng không tốn quá nhiều tiền khi mà giá hòm chỉ dao động khoảng từ 2 đến 5 lượng bạc, còn về thổ địa hắn có thể quay về gia tộc tìm kiếm với chức vụ của một thiếu gia.
-Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia, nô tỳ nguyện suốt kiếp làm nô lệ cho thiếu gia…
Thiếu nữ nghe Vô Thường đáp ứng nhận an táng mẫu thân trong lòng thập phần vui mừng, nàng nức nở vội quỳ xuống dập đầu liên tục với hắn.
-Được rồi được rồi, trước theo ta về nhà chuẩn bị địa phương tốt chôn cất mẹ ngươi.
Nhẹ xoa đầu an ủi nổi đau bấy lấy của thiếu nữ, Vô Thường ôm lấy thi thể toàn mùi hôi tử khí khiến người xung quanh cảm thấy buồn nôn của mẫu thân nàng chuẩn bị dẫn đầu đi về phủ.
Còn tên tuổi nàng thì về nhà biết vẫn chưa muộn
-Dừng lại, ta sẽ là người giúp nàng an tán cho mẫu thân nàng được tử tế.
Hai người chuẩn bị rời đi thì bất chợt một giọng nói như tiếng nhạc du dương tâm thần vang lên gần cạnh.
“WTH? Này đâu phải mỹ nhân đâu mà cũng có người giành?” kinh ngạc trong lòng như vậy, Vô Thường hơi cứng ngắc quay nửa mặt người, nửa mặt thỏ lại.
Xuất hiện trước mắt Vô Thường là một thiếu nữ, không, phải là một nữ nhân mỹ lệ khuynh nước khuynh thành khoác trên mình chiếc áo trắng dài thướt tha không thể che đi được những đường cong mê người mới đúng.
Thiếu nữ này có mái tóc màu xanh nhạt dài hơn vai, một gương mặt hoàn mỹ sắc nét dị thường với mày liễu nhỏ nhắn, một cặp mắt xanh nhạt tựa đại dương mênh mông huyền ảo, mũi nhỏ, cao, bờ môi đỏ mọng quyến rũ. Trên trán nàng, nằm giữa mi tâm là một ấn ký hình bông hoa cúc nhỏ màu đỏ rực rỡ, nó không những gây trở ngại mà còn tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết, hoàn mỹ của nàng.
Theo bên cạnh nàng thiếu nữ mỹ lệ độ tuổi chỉ ngang ngửa Vô Thường, bốn tên hộ vệ đều có thân hình rắn chắc, mặt mũi đều trông đầy uy nghiêm cùng vũ khí trên người, ai nấy trong họ đều nhìn Vô Thường bằng ánh mắt sắc lịm mang theo khí thế uy hiếp.
-Là Ngọc Yên quận chúa!
-Với sắc đẹp vô song này, đúng thật là người rồi.
-Bái kiến quận chúa.
-Bái kiến Ngọc Yên quận chúa.
-…
Những người có mặt xung quanh nhìn thấy thiếu nữ liền vội vã cung kính hạ mình quỳ xuống đất, trong mắt họ thậm chí còn có cả sư tôn sùng kỳ lạ.
Con gái Vương gia Hồng Vân Tiêu, Hồng Ngọc Yên chính là tên của thiếu nữ inh đẹp vô song này.
-Bái… bái kiến quận chúa.
Thiếu nữ bán thân nghe người xung quanh gọi thiếu nữ trước mặt như vậy cũng liền hoảng hốt quỳ xuống.
Hiện tại, ngoài Vô Thường và bốn tên hộ vệ thì đã không còn người đứng song song với Hồng Ngọc Yến.
-Nhãi con to gan, gặp mặt quận chúa còn không mau quỳ xuống?
Một tên hộ vệ vẻ mặt giận dữ quát lên với Vô Thường nửa mặt thiếu niên tuấn tú nửa mặt con thỏ vui nhộn.
-Hừ, bớt làm cái bản mặt đó trước mặt ta.
Vô Thường tay vẫn bế “công chúa” mẫu thân tử thi, mặt lạnh lùng nói
-Ta thân mang danh là dòng dõi Kiếm Trận Tướng Phủ, dù thân phận có không bằng dòng dõi hoàng tộc đi chăng nữa nhưng chỉ với thân phận là quận chúa hay thậm chí là công chúa, các ngươi cũng không có tư cách kêu ta quỳ. Còn bốn người các ngươi.
Vô Thường đưa tay chỉ vào bốn tên hộ vệ đầy hung ác nói
-Gặp bổn thiếu gia sao không quỳ?
Đồng thời khi Vô Thường dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ kỳ dị trong cơ thể hắn bộc phát ra, đè ép sức nặng lên cơ thế bốn tên hộ vệ, khiến bốn tên hộ vệ như bị ngọn núi nặng nề đè lên, hai chân run rẩy kịch liệt sắp ngã quỵ.
Bất quá chỉ qua một giây sau, Vô Thường liền nhanh chóng thu hồi lại khí thế, tránh làm tổn thương bốn tên hô vệ chỉ làm theo chức trách.
Hồng Ngọc Yên do đứng đằng trước bốn tên hộ vệ không thấy nét mặt đầy mồ hôi của họ, vả lại nàng cũng không có năng lực để cảm nhận luồng khí mà Vô Thường nhắm vào nên khi nghe Vô Thường giới thiệu về bản thân, nàng ta liền nhíu mày, âm thanh như hòa tan lòng người một lần nữa vang lên.
-Thì ra là Nhậm công tử, xin thứ lỗi cho thuộc hạ của Ngọc Yên đã vô lễ. Ngọc Yên thay mặt thuộc hạ mong công tử bỏ qua lỗi.
Kiếm Trận Kiếm Phủ là người mạng họ Nhậm cho nên Hồng Ngọc Yên gọi Vô Thường là Nhậm công tử. Còn việc thiếu niên trước mặt có phải là người Nhậm gia thật hay không Ngọc Yến không cần quản, nếu thiếu niên giả danh phận thì sớm muộn cũng sẽ bị người xử lý.
-Không sao, vậy quận chúa ngăn ta lại và những lời nó đó là như thế nào?
Vô Thường cũng không phải người dây dưa hay vì chuyện nhỏ “hiển nhiên”* mà lảm nhảm, hắn tức khắc nói vào vấn đề chính quận chúa ngăn cản hắn.
*Hiển nhiên: trong trường hợp bình thường thấy người không quỳ trước công chúa thì đám hộ vệ đơn nhiên phải hét lên, chỉ tay vào mặt người đó.
-Ngọc Yên cũng xin nói thẳng, Ngọc Yên sẽ giúp mẫu thân của nàng được an táng chu toàn, yên nghỉ một cách tốt đẹp. Do vậy không biết Nhậm công tử có thể nhường nàng lại cho Ngọc Yên?
Hồng Ngọc Yên vươn cánh tay trắng nõn tựa búp sen chỉ về hướng của thiếu nữ bán thân nói, đôi mắt long lanh nước biển tựa có thể làm xiêu lòng bất cứ một nam nhân nào cũng không ngừng nhìn về Vô Thường.
Ngọc Yến thật sự rất đẹp, mọi cử chỉ hành động của nàng đều toát lên một tia ma mỵ khiến người luân hãm yêu thương nàng, nhưng đứng trước một Vô Thường quái vật đã trải qua nhân sinh, vẻ đẹp của nàng dường như không đủ sức hấp dẫn hắn. Vô Thường đạm nhạt nói.
-Có thể, nhưng trước đó ta muốn hỏi Ngọc Yên quận chúa một câu, người mua nàng về rồi sẽ như thế nào?
-Ừm, khi Ngọc Yên an táng mẫu thân nàng xong, Ngọc Yên sẽ cho nàng được sự tự do.
Ngọc Yên mắt đẹp có chút kinh ngạc nhưng lại khẳng định nói.
Hồng Ngọc Yên là một tiểu mỹ nhân hiểu lý lẽ, Vô Thường vốn là người đã mua thiếu nữ trước, thiếu nữ cũng đã đồng ý nên muốn giành nàng từ Vô Thường, Ngọc Yên chỉ có thể dùng lời lẽ cùng gương mặt mỹ miều thuần khiết như tiên nữ để Vô Thường nhường người.
Tiếc là với câu trả lời của nàng, Vô Thường lập tức lộ ánh mắt khinh thường khước từ.
-Nếu đó là câu trả lời của quận chúa thì ta xin lỗi, ta không thể đáp ứng giao nàng cho quận chúa.
-Đi thôi, chúng ta về phủ.
Vô Thường khẽ cúi người nâng đỡ thiếu nữ bán thân lên, sau đó cả hai cùng khối thi thể quay người rời đi.
-Không được đi, dừng lại.
Ngọc Yên mím môi đỏ, giận dữ quát lên, mái tóc xanh đẹp cũng khẽ bay lên trong gió nhẹ.
Vô Thường có tượng giống các dạng thiếu gia ăn chơi, cho nên trong đầu Ngọc Yên, Vô Thường nếu mang thiếu nữ có gương mặt không đẹp này về chắc chắn cuộc đời nàng rất khổ, nói không chừng Vô Thường còn là loại người đệ tiện làm ra mọi việc xấu với thiếu nữ như những chuyện “ấy ấy” rồi vứt bỏ nàng ta hoặc thậm chí chơi chán rồi sẽ giết. Đó là lý do Ngọc Yên ngăn cản Vô Thường, tuyệt đối không cho Vô Thường mang người đi, thiếu nữ ấy phải được chính Ngọc Yên trao trả tự do.
Nếu lần này Vô Thường không nhượng bước, Ngọc Yên chắc chắn sẽ dùng vũ lực để cướp đoạt.
“Hừ. Nữ tử này vốn đã nghèo khổ lại không có chút tư sắc, nàng rơi vào tay ta mặc dù sẽ có thân phận là người hầu nhưng lại được cái ăn, được cái mặc, ta đảm bảo nàng có cuộc sống yên bình, no đủ không bị người ức hiếp. Còn ngươi lại muốn thả nàng tự do, buộc nàng, một nữ tử yếu đuối phải bắt đầu từ hai bàn tay trắng ở nơi thành thị vốn đã bất công đối với người yếu đuối?”
Người qua đường đi qua lại không ngừng hít mùi tử thi nhàn nhạt, nhìn thấy tình cảnh thiếu nữ đáng thương nhưng cũng không ai dừng lại, vì đơn giản, người nghèo không có tiền trợ giúp nàng ta, người giàu trên đường lại không phải người tốt, nam tử có tiền lại chê nàng vì nàng quá xấu với vết bớt đen chiếm diện tích ¼ trên gương mặt đen nhám, còn về người tốt thì chưa xuất hiện lấy một móng.
Thiếu nữ cứ thế nước mắt dòng giã van xin, dòng người thì vẫn qua lại vô tình… cho đến khi Vô Thường đi ngang qua.
“Á đìu, tình tiết thiếu nữ bán thân mua hòm cho người thân khá giống trong phim và truyện, nhưng mà hình như thiếu nữ đó phải xinh đẹp mới đúng chứ, còn tiểu mỹ nhân đang ngồi khóc này hình như có gương mặt hơi bị dị thường” Vô Thường đứng một bên suy xét tình huống.
“Đồng ý là xóa đi cái bớt đen nhưng mà cái gương mặt cũng chỉ thuộc hạng trung, không phải xinh đẹp gì”
Bạp!
Vô Thường bỗng dưng tự tát chính bản thân Vô Thường đang đeo mặt nạ, sau đó hắn tự trách lòng “Con mẹ mày, người ta đang ngồi khóc lóc khan cả tiếng, còn mày lại đứng đây suy tư chuyện nhảm nhí, súc sinh không thể tả nỗi”.
Vô Thường thoáng để lệch mặt nạ lộ ra nửa gương mặt, hắn tiến lại gần, ngồi xuống dịu dàng hỏi thăm thiếu nữ.
-Cô nương, ngươi bán thân bán như thế nào?
-Thiếu gia thiếu gia…
Thiếu nữ ngay lập tức ôm lấy chân Vô Thường, mong muốn giữ hân hắn lại mà vừa khóc vừa nói
-Chỉ cần ngài giúp ta an tán mẫu thân thật tốt, ta nguyện sẽ làm trâu ngựa cho ngài cả đời thưa thiếu gia, cầu xin ngài.
-Vậy từ nay ngươi đi theo ta.
Vô Thường cũng không nhiều lời, hắn hiểu rõ hơn yêu cầu của thiếu nữ liền hiền hòa gật đầu.
Chỉ là chôn cất một người chi tử tế, Vô Thường nghĩ chắc cũng không tốn quá nhiều tiền khi mà giá hòm chỉ dao động khoảng từ 2 đến 5 lượng bạc, còn về thổ địa hắn có thể quay về gia tộc tìm kiếm với chức vụ của một thiếu gia.
-Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia, nô tỳ nguyện suốt kiếp làm nô lệ cho thiếu gia…
Thiếu nữ nghe Vô Thường đáp ứng nhận an táng mẫu thân trong lòng thập phần vui mừng, nàng nức nở vội quỳ xuống dập đầu liên tục với hắn.
-Được rồi được rồi, trước theo ta về nhà chuẩn bị địa phương tốt chôn cất mẹ ngươi.
Nhẹ xoa đầu an ủi nổi đau bấy lấy của thiếu nữ, Vô Thường ôm lấy thi thể toàn mùi hôi tử khí khiến người xung quanh cảm thấy buồn nôn của mẫu thân nàng chuẩn bị dẫn đầu đi về phủ.
Còn tên tuổi nàng thì về nhà biết vẫn chưa muộn
-Dừng lại, ta sẽ là người giúp nàng an tán cho mẫu thân nàng được tử tế.
Hai người chuẩn bị rời đi thì bất chợt một giọng nói như tiếng nhạc du dương tâm thần vang lên gần cạnh.
“WTH? Này đâu phải mỹ nhân đâu mà cũng có người giành?” kinh ngạc trong lòng như vậy, Vô Thường hơi cứng ngắc quay nửa mặt người, nửa mặt thỏ lại.
Xuất hiện trước mắt Vô Thường là một thiếu nữ, không, phải là một nữ nhân mỹ lệ khuynh nước khuynh thành khoác trên mình chiếc áo trắng dài thướt tha không thể che đi được những đường cong mê người mới đúng.
Thiếu nữ này có mái tóc màu xanh nhạt dài hơn vai, một gương mặt hoàn mỹ sắc nét dị thường với mày liễu nhỏ nhắn, một cặp mắt xanh nhạt tựa đại dương mênh mông huyền ảo, mũi nhỏ, cao, bờ môi đỏ mọng quyến rũ. Trên trán nàng, nằm giữa mi tâm là một ấn ký hình bông hoa cúc nhỏ màu đỏ rực rỡ, nó không những gây trở ngại mà còn tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết, hoàn mỹ của nàng.
Theo bên cạnh nàng thiếu nữ mỹ lệ độ tuổi chỉ ngang ngửa Vô Thường, bốn tên hộ vệ đều có thân hình rắn chắc, mặt mũi đều trông đầy uy nghiêm cùng vũ khí trên người, ai nấy trong họ đều nhìn Vô Thường bằng ánh mắt sắc lịm mang theo khí thế uy hiếp.
-Là Ngọc Yên quận chúa!
-Với sắc đẹp vô song này, đúng thật là người rồi.
-Bái kiến quận chúa.
-Bái kiến Ngọc Yên quận chúa.
-…
Những người có mặt xung quanh nhìn thấy thiếu nữ liền vội vã cung kính hạ mình quỳ xuống đất, trong mắt họ thậm chí còn có cả sư tôn sùng kỳ lạ.
Con gái Vương gia Hồng Vân Tiêu, Hồng Ngọc Yên chính là tên của thiếu nữ inh đẹp vô song này.
-Bái… bái kiến quận chúa.
Thiếu nữ bán thân nghe người xung quanh gọi thiếu nữ trước mặt như vậy cũng liền hoảng hốt quỳ xuống.
Hiện tại, ngoài Vô Thường và bốn tên hộ vệ thì đã không còn người đứng song song với Hồng Ngọc Yến.
-Nhãi con to gan, gặp mặt quận chúa còn không mau quỳ xuống?
Một tên hộ vệ vẻ mặt giận dữ quát lên với Vô Thường nửa mặt thiếu niên tuấn tú nửa mặt con thỏ vui nhộn.
-Hừ, bớt làm cái bản mặt đó trước mặt ta.
Vô Thường tay vẫn bế “công chúa” mẫu thân tử thi, mặt lạnh lùng nói
-Ta thân mang danh là dòng dõi Kiếm Trận Tướng Phủ, dù thân phận có không bằng dòng dõi hoàng tộc đi chăng nữa nhưng chỉ với thân phận là quận chúa hay thậm chí là công chúa, các ngươi cũng không có tư cách kêu ta quỳ. Còn bốn người các ngươi.
Vô Thường đưa tay chỉ vào bốn tên hộ vệ đầy hung ác nói
-Gặp bổn thiếu gia sao không quỳ?
Đồng thời khi Vô Thường dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ kỳ dị trong cơ thể hắn bộc phát ra, đè ép sức nặng lên cơ thế bốn tên hộ vệ, khiến bốn tên hộ vệ như bị ngọn núi nặng nề đè lên, hai chân run rẩy kịch liệt sắp ngã quỵ.
Bất quá chỉ qua một giây sau, Vô Thường liền nhanh chóng thu hồi lại khí thế, tránh làm tổn thương bốn tên hô vệ chỉ làm theo chức trách.
Hồng Ngọc Yên do đứng đằng trước bốn tên hộ vệ không thấy nét mặt đầy mồ hôi của họ, vả lại nàng cũng không có năng lực để cảm nhận luồng khí mà Vô Thường nhắm vào nên khi nghe Vô Thường giới thiệu về bản thân, nàng ta liền nhíu mày, âm thanh như hòa tan lòng người một lần nữa vang lên.
-Thì ra là Nhậm công tử, xin thứ lỗi cho thuộc hạ của Ngọc Yên đã vô lễ. Ngọc Yên thay mặt thuộc hạ mong công tử bỏ qua lỗi.
Kiếm Trận Kiếm Phủ là người mạng họ Nhậm cho nên Hồng Ngọc Yên gọi Vô Thường là Nhậm công tử. Còn việc thiếu niên trước mặt có phải là người Nhậm gia thật hay không Ngọc Yến không cần quản, nếu thiếu niên giả danh phận thì sớm muộn cũng sẽ bị người xử lý.
-Không sao, vậy quận chúa ngăn ta lại và những lời nó đó là như thế nào?
Vô Thường cũng không phải người dây dưa hay vì chuyện nhỏ “hiển nhiên”* mà lảm nhảm, hắn tức khắc nói vào vấn đề chính quận chúa ngăn cản hắn.
*Hiển nhiên: trong trường hợp bình thường thấy người không quỳ trước công chúa thì đám hộ vệ đơn nhiên phải hét lên, chỉ tay vào mặt người đó.
-Ngọc Yên cũng xin nói thẳng, Ngọc Yên sẽ giúp mẫu thân của nàng được an táng chu toàn, yên nghỉ một cách tốt đẹp. Do vậy không biết Nhậm công tử có thể nhường nàng lại cho Ngọc Yên?
Hồng Ngọc Yên vươn cánh tay trắng nõn tựa búp sen chỉ về hướng của thiếu nữ bán thân nói, đôi mắt long lanh nước biển tựa có thể làm xiêu lòng bất cứ một nam nhân nào cũng không ngừng nhìn về Vô Thường.
Ngọc Yến thật sự rất đẹp, mọi cử chỉ hành động của nàng đều toát lên một tia ma mỵ khiến người luân hãm yêu thương nàng, nhưng đứng trước một Vô Thường quái vật đã trải qua nhân sinh, vẻ đẹp của nàng dường như không đủ sức hấp dẫn hắn. Vô Thường đạm nhạt nói.
-Có thể, nhưng trước đó ta muốn hỏi Ngọc Yên quận chúa một câu, người mua nàng về rồi sẽ như thế nào?
-Ừm, khi Ngọc Yên an táng mẫu thân nàng xong, Ngọc Yên sẽ cho nàng được sự tự do.
Ngọc Yên mắt đẹp có chút kinh ngạc nhưng lại khẳng định nói.
Hồng Ngọc Yên là một tiểu mỹ nhân hiểu lý lẽ, Vô Thường vốn là người đã mua thiếu nữ trước, thiếu nữ cũng đã đồng ý nên muốn giành nàng từ Vô Thường, Ngọc Yên chỉ có thể dùng lời lẽ cùng gương mặt mỹ miều thuần khiết như tiên nữ để Vô Thường nhường người.
Tiếc là với câu trả lời của nàng, Vô Thường lập tức lộ ánh mắt khinh thường khước từ.
-Nếu đó là câu trả lời của quận chúa thì ta xin lỗi, ta không thể đáp ứng giao nàng cho quận chúa.
-Đi thôi, chúng ta về phủ.
Vô Thường khẽ cúi người nâng đỡ thiếu nữ bán thân lên, sau đó cả hai cùng khối thi thể quay người rời đi.
-Không được đi, dừng lại.
Ngọc Yên mím môi đỏ, giận dữ quát lên, mái tóc xanh đẹp cũng khẽ bay lên trong gió nhẹ.
Vô Thường có tượng giống các dạng thiếu gia ăn chơi, cho nên trong đầu Ngọc Yên, Vô Thường nếu mang thiếu nữ có gương mặt không đẹp này về chắc chắn cuộc đời nàng rất khổ, nói không chừng Vô Thường còn là loại người đệ tiện làm ra mọi việc xấu với thiếu nữ như những chuyện “ấy ấy” rồi vứt bỏ nàng ta hoặc thậm chí chơi chán rồi sẽ giết. Đó là lý do Ngọc Yên ngăn cản Vô Thường, tuyệt đối không cho Vô Thường mang người đi, thiếu nữ ấy phải được chính Ngọc Yên trao trả tự do.
Nếu lần này Vô Thường không nhượng bước, Ngọc Yên chắc chắn sẽ dùng vũ lực để cướp đoạt.
“Hừ. Nữ tử này vốn đã nghèo khổ lại không có chút tư sắc, nàng rơi vào tay ta mặc dù sẽ có thân phận là người hầu nhưng lại được cái ăn, được cái mặc, ta đảm bảo nàng có cuộc sống yên bình, no đủ không bị người ức hiếp. Còn ngươi lại muốn thả nàng tự do, buộc nàng, một nữ tử yếu đuối phải bắt đầu từ hai bàn tay trắng ở nơi thành thị vốn đã bất công đối với người yếu đuối?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook