Chân Huyết Lệ
-
Quyển 1 - Chương 63: Giữa muôn trùng vây
Từng chút, từng chút một, lầm lũi giữa những cơn mưa tên dài nặng trĩu, vài vạn người nép vào nhau, chống chịu cơn bão dữ Tây Lỗ, mặc dù Triệu Phong và Đình Nguyên đã đem theo một vạn quân nhập trận để giúp đỡ quân Sở, nhưng do trận thế của địch quá mạnh nên chỉ biết đi một nước tính một nước.
Đội hình chiến xa của Tây Lỗ sau khi càn quét qua một lượt chưa kịp quay lại thì bộ binh đã lên, ngoài cánh quân xích long và bạch long, thì hoàng long cũng đã đến hiệp trợ. Đội binh hoàng long này hoàn toàn khác với hai cánh quân kia, quân sỹ tất cả đều là bộ binh cầm đao ngắn và khiên tròn mỏng, giỏi nhất chính là giao đấu cận chiến. Vừa thấy quân Sở chưa kịp thiết lập lại trận hình thì chúng đã lao đến tấn công, mà nói đúng hơn là tàn sát mới đúng. Người chỉ huy chúng là một tướng cầm mâu dài, đi đến đâu là đâm là giết đến đó, thấy cảnh giết những kẻ không thể kháng cự giẫy giụa trong sợ hãi thì lại càng thích chí, càng thúc quân tiến lên cho mau.
Đình Nguyên thấy như vậy thì tức giận lắm, hắn lập tức dẫn ba trăm kỵ xông đến ngăn trở, cứu thoát cho đám cung binh bên Sở chạy thoát, nhưng quân hoàng long có đến hơn một vạn, nên ba trăm kỵ của Đình Nguyên nhìn đi nhìn lại chẳng khác nào là châu chấu đá xe.
Nhưng Đình Nguyên chẳng hề thấy quân số của địch mà khiếp sợ, hắn cằm cặp song giản múa mấy điên cuồng mà xông vào giữa vạn quân như vào chỗ không người, kẻ nào ngăn cản đều bị cho một giản tuyệt mạng ngay.
Càng chiến đấu lâu thì tình hình càng chuyển biến xấu, số kỵ binh đi theo từng người từng người bị tiêu diệt, số còn lại bên cạnh Đình Nguyên lúc này chỉ còn khoảng hai mươi mấy người, đường thoát ra cũng đã bị quân Tây Lỗ bịt kín, kết quả muốn sống chỉ còn cách tiến lên phía trước. Đình Nguyên thấy vậy thì mím môi mím lợi xông đến chỗ tên tướng quân điều khiển đội hoàng long, nhưng đâu có dễ như vậy, phía trước Đình Nguyên lúc này bỗng dưng xuất hiện hơn tám trăm thân binh, người nào người nấy khí thế đều hơn xa số binh sỹ còn lại, xem ra là đội quân tinh tuyển bậc một chứ chẳng phải đùa.
Đình Nguyên hai tay nắm chắc song giản, thúc ngựa lao đến, ngay lập tức hơn chục người cưỡi kỵ mã cằm đao lập tức áp sát hắn, số binh sỹ theo sau Đình Nguyên định lao lên giúp thì số thân binh còn lại cũng nhất tề ồ ạt tấn công, kết quả là một cuộc hỗn chiến đẫm máu sảy ra.
Đám người vây lấy Đình Nguyên truyền miệng nhau:
- Tiểu tử này lợi hại, huynh đệ hãy vây công hắn, chờ khi nào hắn đuối sức thì mới động thủ rõ không.
Đình Nguyên nghe xong thì nguyền rủa trong miệng:
- Cái gì là quân đội tinh nhuệ của một đại quốc cơ chứ, thủ đoạn hèn hạ vậy mà cũng sử ra được.
- Đình Nguyên ta khinh các ngươi, muốn giết ta phải xem có đủ cân lượng không đã.
Dứt lời Đình Nguyên song giản trở nên nhanh mạnh mẽ và quyết liệt hơn, hắn đánh ra khắp bốn phương tám hướng không cho một tên lính Tây Lỗ nào có thể áp sát, tuy nhiên bọn thân binh ấy cứ như ruồi muỗi bám riết không buông, chúng cố ý tránh tấn công trực diện, chủ yếu là tập kích từ xa khiến cho Đình Nguyên phải vừa đánh vừa thủ.
Keng
Một thương đưa tới, Đình Nguyên đưa giản lên đỡ, chưa kịp ngơi tay đã có bốn năm thanh binh khí bủa vây đến đánh, Đình Nguyên cúi mình né tránh, con chiến mã của hắn thấy chủ nguy khốn thì hung hăng húc đẩy lao về phía trước, nhưng đâu đâu cũng là người là ngựa, chẳng khác nào giả tràn xe cát biển đông, hoài công vô ích.
Choang
Đình Nguyên tung một giản về phía trước đánh vỡ óc một tên thân binh trước mặt, máu phún ra như mưa, còn chưa kịp định thần thì đã thấy hơi lạnh phả đến gần, Đình Nguyên nhăn trán cảm giác điều gì đó không ổn, hắn định thu giản lại phòng thủ thì nhanh như cắt một mũi trường mầu đã xông đến đâm một mâu vào phía bụng của Đình Nguyên. Cũng may là lúc ấy, giản của Đình Nguyên đã thu lại được một nữa, nên vô tình làm lệch mũi mâu đi một chút, kết quả là nó chém xuyên qua giáp làm bị thương phần hông của Đình Nguên, máu từ đó chảy ra thành dòng.
Đình Nguyên căm phẫn nhìn kẻ đâm hắn một nhát mà nói:
- Tên đánh lén hèn hạ, thế mà cũng dám tự xưng là tướng quân một nước ư?
- Không ngờ chỉ vì muốn giết ta mà không ngần ngại dùng tính mạng thủ hạ của mình để che mắt, Đình Nguyên ta thật không thể tưởng được rằng trong quân Tây Lỗ lại có hạng khốn kiếp như ngươi.
Kẻ đánh lén ấy chính là người thống lãnh của hoàng long, hắn cười gian trá nhìn Đình Nguyên mà nói:
- Chiến trường là nơi phải bất chập thủ đoạn để mà tồn tại không phải sao?
- Ta không giết ngươi, tất ngươi giết ta, là giao đấu trực tiếp hay tiến hành ám toán có gì khác biệt?
- Chỉ trách ngươi quá cứng nhắc không chịu biến hóa đó thôi.
- Tiểu tử đến giờ chết rồi, yên tâm ta sẽ cho ngươi ra đi thanh thản.
Nói rồi tên tướng ấy lại phóng mâu đến, Đình Nguyên ráng hết sức nâng giản lên đón đỡ, nhưng vết thương bên hông được thế lại mở miệng ra khiến hắn đau buốt đến tận xương, nên lực đỡ ngày càng giảm sút. Tên tướng đó thấy Đình Nguyên như vậy thì càng công kích tợn hơn bên phía Đình Nguyên dính thương tích, Đình Nguyên cắn răng đến bật máu nén cơn đau mà chặn thế công của địch, nhưng càng chiến đấu thì Đình Nguyên càng tỏ ra yếu thế và chỉ chờ có vậy tên tướng kia quyết định ra đòn kết liễu, hắn hét lên:
- Tiểu tử nạp mạng!
Một thương này nhanh mạnh có thừa, hắn dốc toàn lực nhắm Đình Nguyên phóng tới, mắt thấy sát na gần kề nhưng tay phải Đình Nguyên không nâng lên nổi, chỉ biết giương mắt lên mà nhìn.
Đúng lúc này từ xa vang vọng một tiếng hét:
- Đình Nguyên mau cúi xuống!
Lời nói vừa dứt Đình Nguyên như bản năng cúi rạp người xuống ngựa, chỉ nghe sau ót bị hơi lạnh của sắt thép lướt nhanh qua trong gang tất, khiến cả sống lưng cũng lạnh toát, sau đó phía trước truyền lại tiếng hét thảm thiết. Đình Nguyên ngẩn mặt lên nhìn đã thấy tên tướng Tây Lỗ bị một mũi tên cắm ngay cổ, máu ra xối xả rồi chết, quay người lại một tướng cầm cung dẫn kỵ cung đội đang lắp cung đặt tên, xem ra là Trác Bất Phàm và quân Sở quốc.
Đội cung kỵ của Trác Bất Phàm chính là đội cung kỵ cuối cùng của quân Sở, hắn sau khi đã tập hợp được một ngàn quân thì trông thấy Đình Nguyên vì cứu quân Sở mà bị vây khốn, ngay lập tức Trác Bất Phàm dẫn người của mình đi ứng cứu. Mặc dù quân hoàng long của Tây Lỗ quốc bao phủ lớp trong lớp ngoài, nhưng Trác Bất Phàm không hề lo lắng, tên liên tục được rút ra khỏi bao đặt lên cung bắn ra rào rào. Quân hoàng long liên tiếp bị quân cung kỵ Sở quốc áp chế không thể không co cụm lại phòng thủ, nhưng chúng chỉ nghĩ phải phòng ngự bên ngoài mà lại không biết bên trong vẫn còn một hãn tướng như cọp như beo hùng hổ chém giết.
Đình Nguyên lấy áo bào buộc chặt vết thương, sau đó cằm song giản đánh thốc ra ngoài, mỗi chỗ hắn đi qua mà bị ngăn trở thì ngay lập tức đã được Trác Bất Phàm lĩnh tiễn trận bắn phá giải vây. Một trong, một ngoài khiến cho quân hoàng long điêu đứng không thôi, kết quả vẫn để cho Đình Nguyên chạy được ra khỏi vòng trận.
Còn bên này Phùng lão một mặt tập hợp quân ly tán, còn Triệu Phong dẫn dắt quân Bắc Nhung và Hắc Vân Kỳ đội mà chống lại thế tiến của bốn nhánh quân khác, là xích long, bạch long, thanh long và tử long. Bốn cánh quân này chia kỵ binh lên trước, bộ binh nối gót theo sau, thế trận của chúng là sự phối hợp của trận đồ tứ tượng kim môn, dùng quân từ bốn phía đông, tây, nam, bắc liên tục duy chuyển mà bào mòn sinh lực địch.
Kỵ binh của chúng rất thiện chiến, tuy bốn nhánh quân kỵ chỉ có khoảng tám ngàn, nhưng sức chiến đấu thì chẳng thua kém Hắc Vân Kỳ đội là bao, hơn nữa người cằm dầu bốn đội quân này đều là những tướng tiên phong lão luyện sa trường, đã theo Mông Tập mười mấy năm, người nào người nấy đều võ công trác tuyệt, cộng với khả năng điều trận vào loại nhất hạng.
Bốn người ấy là Lý Phóng, Mậu Dần, Cát Hội và Đổng An, một người cằm song câu, một người cằm nhật nguyệt thiền trượng, một người cằm búa lớn và người còn lại cằm đại đao. Bốn tướng Tây Lỗ sau khi thấy Triệu Phong đang dẫn quân Bắc Nhung xông pha mở đường thì lập tức dẫn thân binh lên trước vây lấy, bốn người không hẹn mà gặp đều muốn lấy đầu của Triệu Phong để độc chiếm công đầu về mình, nhưng chúng biết Triệu Phong võ nghệ rất cao nên không ai dám một mình đơn đả độc đấu, cả bốn người xúm lại bao lấy Triệu Phong vào trong
Keng
Bốn tướng thúc vào hông ngựa liên tiếp truy kích Triệu Phong, vũ khí trong tay chúng cứ hết phát này đến phát khác mà đâm, mà chém liên tiếp về tên tướng trẻ Bắc Nhung trước mặt. Vừa đánh vừa đỡ, thanh đao của Triệu Phong vững chãi như tường, đón chặn hết lần này đến lần khác những chiêu hiểm độc của kẻ địch, vừa tiến vừa quan sát mở đường cho quân phía sau đi theo.
Lý Phóng và Mậu Dần người cằm song câu, người cằm đại đao đánh tới kiềm đao của Triệu Phong lại, Lý Phóng nói:
- Cát Hội, Đổng An, bọn ta đã giữ được hắn rồi, hai người còn không mau lên!
Cát Hội, Đổng An thấy vậy thì cằm thiền trượng và búa lớn xông đến, thiền trượng quay ngang chém về phía trước, búa lớn sử lực tung một nhát chém từ trên xuống dưới nhắm đầu Triệu Phong mà chém.
Triệu Phong nhếch mép cười, tay nắm chắc đao mà kéo về, lực mạnh đến mức khiến cho Lý Phóng và Mậu Dần bị uy lực của nó mà bị cuốn theo, ba thanh vũ khí hoành không đón chặn trước thế công của Cát Hội và Đổng An. Cảnh một người đánh bốn tướng mà không rơi vào thế hạ phong khiến cho đám binh sỹ Tây Lỗ đi theo không khỏi ngỡ ngàng, còn Triệu Phong gồng hết sức lực vào tay, giọng nói hắn nhẹ nhàng nhưng uy áp ẩn chứa trong đó lại không nhỏ:
- Còn nhớ người đã đánh nhau với Cung Ngân ở Hoãn thành, A Báo tại Linh Lăng, và là người dẫn trăm kỵ xông vào mười mấy vạn quân làm mưa làm gió chăng!
- Ta! Triệu Phong ở đây muốn hỏi một điều.
- Các ngươi liệu rằng có thể ngăn ta lại.
Bọn Lý Phóng, Mậu Dần, Cát Hội, Đổng An nghe mà hoảng hết cả người, chúng giương ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn tên tướng trẻ, trong đối trong mắt chúng nhìn thấy sự tự tin trên khuôn mặt của Triệu Phong, và điều ấy làm chúng có cảm giác sợ hãi. Chưa bao giờ trong đời mà bốn tướng tiên phong thành danh này lại gặp một trường hợp lạ lùng như vậy, nếu những điều kẻ tên Triệu Phong này nói là sự thật thì bốn người họ làm sao mà chống lại đây.
Vừa đang suy nghĩ thì thanh đao của Triệu Phong bị kèm cặp nãy giờ bỗng mạnh mẽ xông ra khỏi vòng vây, chỉ nghe một tiếng “choang” thật lớn, bốn thanh binh khí bị đánh bật ra, Triệu Phong nhìn bốn người trước mắt một cách lạnh lẽo rồi nói:
- Cửa địa phủ đã mở, Triệu Phong ta tiễn các ngươi một đoạn.
- Sát!
Xoẹt
Một đao chém xuông khiến Lý Phóng bỏ mạng, máu phun ra thấm ướt cả mặt, tiếng thất thanh vang lên khiến cho ba người còn lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Một đao vừa dứt đao kia lại tiếp tục, đao này chém ngang nhắm vào Cát Hội, Cát Hội thu nhật nguyệt thiền trượng trở lại về trước ngực, nhưng đao này của Triệu Phong nặng lắm, dù nhật nguyệt thiền trượng dùng gỗ tốt mà thành, nhưng vẫn bị đao này đoạn thành hai mảnh chém đứt làm hai, hất tung Cát Hội ra khỏi lưng ngựa.
Mậu Dần, Đổng An thấy hai người kia chẳng mấy chiêu mà đã bị đả bại nên trong lòng hết sức kinh sợ, chúng không màng thể diện lập tức quay người bỏ chạy vào trong quân theo hai hướng khác nhau. Triệu Phong thấy vậy thì liền vác đao lập tức theo sau Đổng An, miệng không ngừng la hét:
- Chạy đâu cho thoát!
Đổng An nghe hô thì hồn vía như lên mây, cắm đầu cắm cổ mà chạy, chẳng biết rằng vì hành động của hắn đã làm rối luôn dội hình của thanh long, khiến cho Triệu Phong người ngựa tung hoành xông vào vạn quân như hổ dữ giữa bày huơu.
Bang
Triệu Phong như lợi đao sắc bén chém rạch bức tường kiên cố của thanh long ra làm nhiều đoạn, quân Bắc Nhung theo sau ai nấy đều biết đây là cơ hội không thể bỏ qua liền nối gót tiến theo sau, còn bọn Đình Nguyên và Trác Bất Phàm theo sau đoạn hậu.
Đúng lúc này quân Tây Lỗ phía bên trái xuất hiện một tiếng hét lớn:
- Tiểu tắc chớ có chạy mau, Siêu Chẩn ta tới đây!
Từ xa bụi mù cất lên cao vì những chiếc chiến xa dày xéo mặt đất ngày một lớn dần, quân Tây Lỗ trên những chiến xa vãi tên đạn ra như mưa, nhắm vào cánh quân Bắc Nhung và quân Sở đang bỏ chạy. Triệu Phong thấy vậy thì vẫy tay một cái, quân Bắc Nhung thấy hiệu lệnh thì năm ngàn thuẫn binh lao lên phía trước hướng đi của đội chiến xa, Triệu Phong mắt nhìn thế tiến của địch rồi hạ lệnh:
- Y như chiến thuật Long Cơ đã bày, huynh đệ rãi đá đi nào.
Ý của từ rãi đá này chính là sự sắp xếp của đội thuẫn binh, cứ năm mười người làm một đội, cách nhau chừng năm bước chân, xếp những chiếc lá chắn lại tạo thành hình những cái dốc nghiêng giữa mặt đất bằng phẳng. Chiến xa Tây Lỗ kéo tới do di chuyển theo đội hình hàng ngang nên không tài nào có thể tách ra được, chúng cứ xồng xộc lao vào những cái dốc làm bằng thép ấy. Do phần thân chiến xa chở nặng mà bánh xe thì bị những chiếc dốc làm chao nghiêng, khiến cho những chiếc chiến xa hết chiếc này đến chiếc khác bị lật nhào, hất tung đám binh sỹ Tây Lỗ bên trên.
Ầm, ầm, rắc, rắc.
Tiếng gỗ gãy vỡ liên tiếp vang lên, những chiếc chiến xa nặng nề chuồi mình trên mặt đất làm xới tung bụi mù, nhữnng bánh xe có cắm lưỡi gươm lăn lốc lốc qua những thân thể binh sỹ Tây Lỗ đang choáng váng không thôi.
Siêu Chẩn lồm cồm bò dậy, hai mắt vẫn hoa lên chưa nhìn rõ được cái gì, còn bên tai đã văng vẳng những tiếng la hét thảm thiết của quân sỹ Tây Lỗ, lúc này một ánh sáng màu bạc lao tới, Siêu Chẩn như bản năng rút kiếm từ bên hông ra đón đỡ, nhưng lực đạo truyền lại quá mạnh khiến hắn bị hất tung ra sau. Triệu Phong ngồi trên lưng ngựa thu đao lại rồi nói:
- Hôm nay ta không có thời gian đấu với ngươi nên tạm dung cho ngươi một mạng, lần sau gặp lại tất là ngày giỗ của ngươi đó.
Dứt lời Triệu Phong vẫy tay, chúng binh sỹ Bắc Nhung lập tức rút theo sau, nhưng lúc này phía trước hắn quân Tây Lỗ dưới sự dẫn dắt của Mông Tập từ lúc nào đã tái lập một vòng vây lớn, bao phủ ba vạn quân sỹ Bắc Nhung và quân Sở vào bên trong, khiến cho chúng binh sỹ Bắc Nhung phải đứng lại dừng bước tiến.
Trác Bất Phàm, Đình Nguyên giục ngựa lên trước đứng song song với Triệu Phong, rồi Trác Bất Phàm nói:
- Tên Mông Tập này thật sự rất đáng sợ, trận thế lớp trước lớp sau kín kẽ thế này, quân ta nếu xông liều ra ngoài ắt hẳn tử thương vố số.
- Hai người có ý kiến gì không?
Triệu Phong không nói gì, hắn chỉ lặng lẽ ngồi trên yên ngựa mà quan sát, sự trầm tĩnh của hắn làm Trác Bất Phàm cảm thấy sốt ruột, vì bản thân Trác Bất Phàm cũng không biết phải làm gì, sau đó Trác Bất Phàm nhìn qua Đình Nguyên, nhưng chỉ thấy Đình Nguyên chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi hướng ánh nhìn về phía Triệu Phong.
Trác Bất Phàm cực kỳ nghi hoặc trước thái độ của Đình Nguyên nên lay tay hắn mà hỏi:
- Này sao hai người các ngươi không nói gì cả vậy!
- Lúc này quân địch trùng trùng mà trông các ngươi không có chút gì lo lắng, phải chăng là có viện quân sắp đến chăng.
Đình Nguyên nghe vậy thì nhìn Trác Bất Phàm rồi lắc đầu, sau đó đưa tay ra dấu hiệu im lặng, cuối cùng thì di chuyển ngựa đến gần, ghé sát tai Trác Bất Phàm mà nói:
- Làm gì có viện quân nào!
- Đây là tất cả số binh lính mà hai người chúng tôi có thể mang đến rồi đấy.
- Tuy nhiên không cần lo lắng, chỉ cần Triệu Phong ở đây thì chắc chắn chúng ta sẽ có cách thoát ra ngoài mà thôi.
Trác Bất Phàm nghe vậy thì hỏi:
- Đình Nguyên ngươi có vẻ tôn xùng Triệu Phong hơi quá đấy, tuy tên đó võ công cao cường, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy hắn khờ khạo sao ấy.
- Làm sao đủ sức để đối phó với quân của Mông Tập cơ chứ.
- Hơn nữa trận pháp này quỉ dị như vậy, đến ta từ nhỏ đã được đọc qua không biết bao nhiêu binh thơ mà còn chưa biết đó là trận gì, thì làm sao mà một tam bách trưởng như Triệu Phong có thể biết cơ chứ.
Đình Nguyên thấy nét mặt nghi hoặc của Trác Bất Phàm thì cả cười, sau đó hắn nói:
- Ta từng nghe Long Cơ nói, tướng cầm quân có thể chia làm hai loại, một loại là tướng mưu lược, còn một loại là tướng bản năng.
- Tướng mưu lược thì giỏi bày mưu đặt mẹo, lâm trận có thể ứng biến nhanh, nhìn nhận cục diện trận chiến và đưa ra nhiều phương pháp công phòng khác nhau.
- Còn tướng bản năng là người luôn chiến đấu bằng trực giác của mình, tuy không có một đường lối hay phương pháp rõ ràng, nhưng bù lại họ có thể cảm nhận được hơi thở của chiến trường, đâu là sinh lộ, đâu là tử lộ.
- Triệu Phong chính là một tướng bản năng, từ nhỏ Phong đã lưu lạc khắp nơi, phải chui rút, lẩn tránh qua những chiến trường khốc liệt nhất trước khi đến được Việt quốc, nên khả năng cảm nhận sự nguy hiểm của Phong cao hơn người khác rất nhiều lần.
- Và hơn nữa phải biết người có thể làm tiên phong của Hắc Vân Kỳ đội nào có phải dạng vừa đâu cơ chứ, vì vậy Đình Nguyên ta nguyện lấy đầu mình ra mà cá, trận này chúng ta sẽ thoát.
Nghe thấy lời của Đình Nguyên, Trác Bất Phàm ngó sang Triệu Phong, chỉ thấy tên này thái độ bình thản như không, nhưng trên khuôn mặt thì ngập tràn tự tin, và sự tự tin đó dường như đang lan tỏa sang tất cả những người xung quanh. Thậm chí Triệu Phong sau khi quan sát xong, không nói một lời chỉ thúc ngựa chĩa đao về phía bên trái, thì cả vạn người liền cất bước nối đuôi theo sau, dường như trong họ lúc này Triệu Phong chính là một vị thủ lĩnh sáng suốt mà họ nên đi theo vậy. Thậm chí sự suy nghĩ đó càng mạnh mẽ hơn trong lòng của Trác Bất Phàm, thậm chí hắn thầm nói trong lòng:
- Ước gì được chiến đấu dưới trướng của hắn, thì chết cũng cảm thấy mãng nguyện.
Đội hình chiến xa của Tây Lỗ sau khi càn quét qua một lượt chưa kịp quay lại thì bộ binh đã lên, ngoài cánh quân xích long và bạch long, thì hoàng long cũng đã đến hiệp trợ. Đội binh hoàng long này hoàn toàn khác với hai cánh quân kia, quân sỹ tất cả đều là bộ binh cầm đao ngắn và khiên tròn mỏng, giỏi nhất chính là giao đấu cận chiến. Vừa thấy quân Sở chưa kịp thiết lập lại trận hình thì chúng đã lao đến tấn công, mà nói đúng hơn là tàn sát mới đúng. Người chỉ huy chúng là một tướng cầm mâu dài, đi đến đâu là đâm là giết đến đó, thấy cảnh giết những kẻ không thể kháng cự giẫy giụa trong sợ hãi thì lại càng thích chí, càng thúc quân tiến lên cho mau.
Đình Nguyên thấy như vậy thì tức giận lắm, hắn lập tức dẫn ba trăm kỵ xông đến ngăn trở, cứu thoát cho đám cung binh bên Sở chạy thoát, nhưng quân hoàng long có đến hơn một vạn, nên ba trăm kỵ của Đình Nguyên nhìn đi nhìn lại chẳng khác nào là châu chấu đá xe.
Nhưng Đình Nguyên chẳng hề thấy quân số của địch mà khiếp sợ, hắn cằm cặp song giản múa mấy điên cuồng mà xông vào giữa vạn quân như vào chỗ không người, kẻ nào ngăn cản đều bị cho một giản tuyệt mạng ngay.
Càng chiến đấu lâu thì tình hình càng chuyển biến xấu, số kỵ binh đi theo từng người từng người bị tiêu diệt, số còn lại bên cạnh Đình Nguyên lúc này chỉ còn khoảng hai mươi mấy người, đường thoát ra cũng đã bị quân Tây Lỗ bịt kín, kết quả muốn sống chỉ còn cách tiến lên phía trước. Đình Nguyên thấy vậy thì mím môi mím lợi xông đến chỗ tên tướng quân điều khiển đội hoàng long, nhưng đâu có dễ như vậy, phía trước Đình Nguyên lúc này bỗng dưng xuất hiện hơn tám trăm thân binh, người nào người nấy khí thế đều hơn xa số binh sỹ còn lại, xem ra là đội quân tinh tuyển bậc một chứ chẳng phải đùa.
Đình Nguyên hai tay nắm chắc song giản, thúc ngựa lao đến, ngay lập tức hơn chục người cưỡi kỵ mã cằm đao lập tức áp sát hắn, số binh sỹ theo sau Đình Nguyên định lao lên giúp thì số thân binh còn lại cũng nhất tề ồ ạt tấn công, kết quả là một cuộc hỗn chiến đẫm máu sảy ra.
Đám người vây lấy Đình Nguyên truyền miệng nhau:
- Tiểu tử này lợi hại, huynh đệ hãy vây công hắn, chờ khi nào hắn đuối sức thì mới động thủ rõ không.
Đình Nguyên nghe xong thì nguyền rủa trong miệng:
- Cái gì là quân đội tinh nhuệ của một đại quốc cơ chứ, thủ đoạn hèn hạ vậy mà cũng sử ra được.
- Đình Nguyên ta khinh các ngươi, muốn giết ta phải xem có đủ cân lượng không đã.
Dứt lời Đình Nguyên song giản trở nên nhanh mạnh mẽ và quyết liệt hơn, hắn đánh ra khắp bốn phương tám hướng không cho một tên lính Tây Lỗ nào có thể áp sát, tuy nhiên bọn thân binh ấy cứ như ruồi muỗi bám riết không buông, chúng cố ý tránh tấn công trực diện, chủ yếu là tập kích từ xa khiến cho Đình Nguyên phải vừa đánh vừa thủ.
Keng
Một thương đưa tới, Đình Nguyên đưa giản lên đỡ, chưa kịp ngơi tay đã có bốn năm thanh binh khí bủa vây đến đánh, Đình Nguyên cúi mình né tránh, con chiến mã của hắn thấy chủ nguy khốn thì hung hăng húc đẩy lao về phía trước, nhưng đâu đâu cũng là người là ngựa, chẳng khác nào giả tràn xe cát biển đông, hoài công vô ích.
Choang
Đình Nguyên tung một giản về phía trước đánh vỡ óc một tên thân binh trước mặt, máu phún ra như mưa, còn chưa kịp định thần thì đã thấy hơi lạnh phả đến gần, Đình Nguyên nhăn trán cảm giác điều gì đó không ổn, hắn định thu giản lại phòng thủ thì nhanh như cắt một mũi trường mầu đã xông đến đâm một mâu vào phía bụng của Đình Nguyên. Cũng may là lúc ấy, giản của Đình Nguyên đã thu lại được một nữa, nên vô tình làm lệch mũi mâu đi một chút, kết quả là nó chém xuyên qua giáp làm bị thương phần hông của Đình Nguên, máu từ đó chảy ra thành dòng.
Đình Nguyên căm phẫn nhìn kẻ đâm hắn một nhát mà nói:
- Tên đánh lén hèn hạ, thế mà cũng dám tự xưng là tướng quân một nước ư?
- Không ngờ chỉ vì muốn giết ta mà không ngần ngại dùng tính mạng thủ hạ của mình để che mắt, Đình Nguyên ta thật không thể tưởng được rằng trong quân Tây Lỗ lại có hạng khốn kiếp như ngươi.
Kẻ đánh lén ấy chính là người thống lãnh của hoàng long, hắn cười gian trá nhìn Đình Nguyên mà nói:
- Chiến trường là nơi phải bất chập thủ đoạn để mà tồn tại không phải sao?
- Ta không giết ngươi, tất ngươi giết ta, là giao đấu trực tiếp hay tiến hành ám toán có gì khác biệt?
- Chỉ trách ngươi quá cứng nhắc không chịu biến hóa đó thôi.
- Tiểu tử đến giờ chết rồi, yên tâm ta sẽ cho ngươi ra đi thanh thản.
Nói rồi tên tướng ấy lại phóng mâu đến, Đình Nguyên ráng hết sức nâng giản lên đón đỡ, nhưng vết thương bên hông được thế lại mở miệng ra khiến hắn đau buốt đến tận xương, nên lực đỡ ngày càng giảm sút. Tên tướng đó thấy Đình Nguyên như vậy thì càng công kích tợn hơn bên phía Đình Nguyên dính thương tích, Đình Nguyên cắn răng đến bật máu nén cơn đau mà chặn thế công của địch, nhưng càng chiến đấu thì Đình Nguyên càng tỏ ra yếu thế và chỉ chờ có vậy tên tướng kia quyết định ra đòn kết liễu, hắn hét lên:
- Tiểu tử nạp mạng!
Một thương này nhanh mạnh có thừa, hắn dốc toàn lực nhắm Đình Nguyên phóng tới, mắt thấy sát na gần kề nhưng tay phải Đình Nguyên không nâng lên nổi, chỉ biết giương mắt lên mà nhìn.
Đúng lúc này từ xa vang vọng một tiếng hét:
- Đình Nguyên mau cúi xuống!
Lời nói vừa dứt Đình Nguyên như bản năng cúi rạp người xuống ngựa, chỉ nghe sau ót bị hơi lạnh của sắt thép lướt nhanh qua trong gang tất, khiến cả sống lưng cũng lạnh toát, sau đó phía trước truyền lại tiếng hét thảm thiết. Đình Nguyên ngẩn mặt lên nhìn đã thấy tên tướng Tây Lỗ bị một mũi tên cắm ngay cổ, máu ra xối xả rồi chết, quay người lại một tướng cầm cung dẫn kỵ cung đội đang lắp cung đặt tên, xem ra là Trác Bất Phàm và quân Sở quốc.
Đội cung kỵ của Trác Bất Phàm chính là đội cung kỵ cuối cùng của quân Sở, hắn sau khi đã tập hợp được một ngàn quân thì trông thấy Đình Nguyên vì cứu quân Sở mà bị vây khốn, ngay lập tức Trác Bất Phàm dẫn người của mình đi ứng cứu. Mặc dù quân hoàng long của Tây Lỗ quốc bao phủ lớp trong lớp ngoài, nhưng Trác Bất Phàm không hề lo lắng, tên liên tục được rút ra khỏi bao đặt lên cung bắn ra rào rào. Quân hoàng long liên tiếp bị quân cung kỵ Sở quốc áp chế không thể không co cụm lại phòng thủ, nhưng chúng chỉ nghĩ phải phòng ngự bên ngoài mà lại không biết bên trong vẫn còn một hãn tướng như cọp như beo hùng hổ chém giết.
Đình Nguyên lấy áo bào buộc chặt vết thương, sau đó cằm song giản đánh thốc ra ngoài, mỗi chỗ hắn đi qua mà bị ngăn trở thì ngay lập tức đã được Trác Bất Phàm lĩnh tiễn trận bắn phá giải vây. Một trong, một ngoài khiến cho quân hoàng long điêu đứng không thôi, kết quả vẫn để cho Đình Nguyên chạy được ra khỏi vòng trận.
Còn bên này Phùng lão một mặt tập hợp quân ly tán, còn Triệu Phong dẫn dắt quân Bắc Nhung và Hắc Vân Kỳ đội mà chống lại thế tiến của bốn nhánh quân khác, là xích long, bạch long, thanh long và tử long. Bốn cánh quân này chia kỵ binh lên trước, bộ binh nối gót theo sau, thế trận của chúng là sự phối hợp của trận đồ tứ tượng kim môn, dùng quân từ bốn phía đông, tây, nam, bắc liên tục duy chuyển mà bào mòn sinh lực địch.
Kỵ binh của chúng rất thiện chiến, tuy bốn nhánh quân kỵ chỉ có khoảng tám ngàn, nhưng sức chiến đấu thì chẳng thua kém Hắc Vân Kỳ đội là bao, hơn nữa người cằm dầu bốn đội quân này đều là những tướng tiên phong lão luyện sa trường, đã theo Mông Tập mười mấy năm, người nào người nấy đều võ công trác tuyệt, cộng với khả năng điều trận vào loại nhất hạng.
Bốn người ấy là Lý Phóng, Mậu Dần, Cát Hội và Đổng An, một người cằm song câu, một người cằm nhật nguyệt thiền trượng, một người cằm búa lớn và người còn lại cằm đại đao. Bốn tướng Tây Lỗ sau khi thấy Triệu Phong đang dẫn quân Bắc Nhung xông pha mở đường thì lập tức dẫn thân binh lên trước vây lấy, bốn người không hẹn mà gặp đều muốn lấy đầu của Triệu Phong để độc chiếm công đầu về mình, nhưng chúng biết Triệu Phong võ nghệ rất cao nên không ai dám một mình đơn đả độc đấu, cả bốn người xúm lại bao lấy Triệu Phong vào trong
Keng
Bốn tướng thúc vào hông ngựa liên tiếp truy kích Triệu Phong, vũ khí trong tay chúng cứ hết phát này đến phát khác mà đâm, mà chém liên tiếp về tên tướng trẻ Bắc Nhung trước mặt. Vừa đánh vừa đỡ, thanh đao của Triệu Phong vững chãi như tường, đón chặn hết lần này đến lần khác những chiêu hiểm độc của kẻ địch, vừa tiến vừa quan sát mở đường cho quân phía sau đi theo.
Lý Phóng và Mậu Dần người cằm song câu, người cằm đại đao đánh tới kiềm đao của Triệu Phong lại, Lý Phóng nói:
- Cát Hội, Đổng An, bọn ta đã giữ được hắn rồi, hai người còn không mau lên!
Cát Hội, Đổng An thấy vậy thì cằm thiền trượng và búa lớn xông đến, thiền trượng quay ngang chém về phía trước, búa lớn sử lực tung một nhát chém từ trên xuống dưới nhắm đầu Triệu Phong mà chém.
Triệu Phong nhếch mép cười, tay nắm chắc đao mà kéo về, lực mạnh đến mức khiến cho Lý Phóng và Mậu Dần bị uy lực của nó mà bị cuốn theo, ba thanh vũ khí hoành không đón chặn trước thế công của Cát Hội và Đổng An. Cảnh một người đánh bốn tướng mà không rơi vào thế hạ phong khiến cho đám binh sỹ Tây Lỗ đi theo không khỏi ngỡ ngàng, còn Triệu Phong gồng hết sức lực vào tay, giọng nói hắn nhẹ nhàng nhưng uy áp ẩn chứa trong đó lại không nhỏ:
- Còn nhớ người đã đánh nhau với Cung Ngân ở Hoãn thành, A Báo tại Linh Lăng, và là người dẫn trăm kỵ xông vào mười mấy vạn quân làm mưa làm gió chăng!
- Ta! Triệu Phong ở đây muốn hỏi một điều.
- Các ngươi liệu rằng có thể ngăn ta lại.
Bọn Lý Phóng, Mậu Dần, Cát Hội, Đổng An nghe mà hoảng hết cả người, chúng giương ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn tên tướng trẻ, trong đối trong mắt chúng nhìn thấy sự tự tin trên khuôn mặt của Triệu Phong, và điều ấy làm chúng có cảm giác sợ hãi. Chưa bao giờ trong đời mà bốn tướng tiên phong thành danh này lại gặp một trường hợp lạ lùng như vậy, nếu những điều kẻ tên Triệu Phong này nói là sự thật thì bốn người họ làm sao mà chống lại đây.
Vừa đang suy nghĩ thì thanh đao của Triệu Phong bị kèm cặp nãy giờ bỗng mạnh mẽ xông ra khỏi vòng vây, chỉ nghe một tiếng “choang” thật lớn, bốn thanh binh khí bị đánh bật ra, Triệu Phong nhìn bốn người trước mắt một cách lạnh lẽo rồi nói:
- Cửa địa phủ đã mở, Triệu Phong ta tiễn các ngươi một đoạn.
- Sát!
Xoẹt
Một đao chém xuông khiến Lý Phóng bỏ mạng, máu phun ra thấm ướt cả mặt, tiếng thất thanh vang lên khiến cho ba người còn lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Một đao vừa dứt đao kia lại tiếp tục, đao này chém ngang nhắm vào Cát Hội, Cát Hội thu nhật nguyệt thiền trượng trở lại về trước ngực, nhưng đao này của Triệu Phong nặng lắm, dù nhật nguyệt thiền trượng dùng gỗ tốt mà thành, nhưng vẫn bị đao này đoạn thành hai mảnh chém đứt làm hai, hất tung Cát Hội ra khỏi lưng ngựa.
Mậu Dần, Đổng An thấy hai người kia chẳng mấy chiêu mà đã bị đả bại nên trong lòng hết sức kinh sợ, chúng không màng thể diện lập tức quay người bỏ chạy vào trong quân theo hai hướng khác nhau. Triệu Phong thấy vậy thì liền vác đao lập tức theo sau Đổng An, miệng không ngừng la hét:
- Chạy đâu cho thoát!
Đổng An nghe hô thì hồn vía như lên mây, cắm đầu cắm cổ mà chạy, chẳng biết rằng vì hành động của hắn đã làm rối luôn dội hình của thanh long, khiến cho Triệu Phong người ngựa tung hoành xông vào vạn quân như hổ dữ giữa bày huơu.
Bang
Triệu Phong như lợi đao sắc bén chém rạch bức tường kiên cố của thanh long ra làm nhiều đoạn, quân Bắc Nhung theo sau ai nấy đều biết đây là cơ hội không thể bỏ qua liền nối gót tiến theo sau, còn bọn Đình Nguyên và Trác Bất Phàm theo sau đoạn hậu.
Đúng lúc này quân Tây Lỗ phía bên trái xuất hiện một tiếng hét lớn:
- Tiểu tắc chớ có chạy mau, Siêu Chẩn ta tới đây!
Từ xa bụi mù cất lên cao vì những chiếc chiến xa dày xéo mặt đất ngày một lớn dần, quân Tây Lỗ trên những chiến xa vãi tên đạn ra như mưa, nhắm vào cánh quân Bắc Nhung và quân Sở đang bỏ chạy. Triệu Phong thấy vậy thì vẫy tay một cái, quân Bắc Nhung thấy hiệu lệnh thì năm ngàn thuẫn binh lao lên phía trước hướng đi của đội chiến xa, Triệu Phong mắt nhìn thế tiến của địch rồi hạ lệnh:
- Y như chiến thuật Long Cơ đã bày, huynh đệ rãi đá đi nào.
Ý của từ rãi đá này chính là sự sắp xếp của đội thuẫn binh, cứ năm mười người làm một đội, cách nhau chừng năm bước chân, xếp những chiếc lá chắn lại tạo thành hình những cái dốc nghiêng giữa mặt đất bằng phẳng. Chiến xa Tây Lỗ kéo tới do di chuyển theo đội hình hàng ngang nên không tài nào có thể tách ra được, chúng cứ xồng xộc lao vào những cái dốc làm bằng thép ấy. Do phần thân chiến xa chở nặng mà bánh xe thì bị những chiếc dốc làm chao nghiêng, khiến cho những chiếc chiến xa hết chiếc này đến chiếc khác bị lật nhào, hất tung đám binh sỹ Tây Lỗ bên trên.
Ầm, ầm, rắc, rắc.
Tiếng gỗ gãy vỡ liên tiếp vang lên, những chiếc chiến xa nặng nề chuồi mình trên mặt đất làm xới tung bụi mù, nhữnng bánh xe có cắm lưỡi gươm lăn lốc lốc qua những thân thể binh sỹ Tây Lỗ đang choáng váng không thôi.
Siêu Chẩn lồm cồm bò dậy, hai mắt vẫn hoa lên chưa nhìn rõ được cái gì, còn bên tai đã văng vẳng những tiếng la hét thảm thiết của quân sỹ Tây Lỗ, lúc này một ánh sáng màu bạc lao tới, Siêu Chẩn như bản năng rút kiếm từ bên hông ra đón đỡ, nhưng lực đạo truyền lại quá mạnh khiến hắn bị hất tung ra sau. Triệu Phong ngồi trên lưng ngựa thu đao lại rồi nói:
- Hôm nay ta không có thời gian đấu với ngươi nên tạm dung cho ngươi một mạng, lần sau gặp lại tất là ngày giỗ của ngươi đó.
Dứt lời Triệu Phong vẫy tay, chúng binh sỹ Bắc Nhung lập tức rút theo sau, nhưng lúc này phía trước hắn quân Tây Lỗ dưới sự dẫn dắt của Mông Tập từ lúc nào đã tái lập một vòng vây lớn, bao phủ ba vạn quân sỹ Bắc Nhung và quân Sở vào bên trong, khiến cho chúng binh sỹ Bắc Nhung phải đứng lại dừng bước tiến.
Trác Bất Phàm, Đình Nguyên giục ngựa lên trước đứng song song với Triệu Phong, rồi Trác Bất Phàm nói:
- Tên Mông Tập này thật sự rất đáng sợ, trận thế lớp trước lớp sau kín kẽ thế này, quân ta nếu xông liều ra ngoài ắt hẳn tử thương vố số.
- Hai người có ý kiến gì không?
Triệu Phong không nói gì, hắn chỉ lặng lẽ ngồi trên yên ngựa mà quan sát, sự trầm tĩnh của hắn làm Trác Bất Phàm cảm thấy sốt ruột, vì bản thân Trác Bất Phàm cũng không biết phải làm gì, sau đó Trác Bất Phàm nhìn qua Đình Nguyên, nhưng chỉ thấy Đình Nguyên chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi hướng ánh nhìn về phía Triệu Phong.
Trác Bất Phàm cực kỳ nghi hoặc trước thái độ của Đình Nguyên nên lay tay hắn mà hỏi:
- Này sao hai người các ngươi không nói gì cả vậy!
- Lúc này quân địch trùng trùng mà trông các ngươi không có chút gì lo lắng, phải chăng là có viện quân sắp đến chăng.
Đình Nguyên nghe vậy thì nhìn Trác Bất Phàm rồi lắc đầu, sau đó đưa tay ra dấu hiệu im lặng, cuối cùng thì di chuyển ngựa đến gần, ghé sát tai Trác Bất Phàm mà nói:
- Làm gì có viện quân nào!
- Đây là tất cả số binh lính mà hai người chúng tôi có thể mang đến rồi đấy.
- Tuy nhiên không cần lo lắng, chỉ cần Triệu Phong ở đây thì chắc chắn chúng ta sẽ có cách thoát ra ngoài mà thôi.
Trác Bất Phàm nghe vậy thì hỏi:
- Đình Nguyên ngươi có vẻ tôn xùng Triệu Phong hơi quá đấy, tuy tên đó võ công cao cường, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy hắn khờ khạo sao ấy.
- Làm sao đủ sức để đối phó với quân của Mông Tập cơ chứ.
- Hơn nữa trận pháp này quỉ dị như vậy, đến ta từ nhỏ đã được đọc qua không biết bao nhiêu binh thơ mà còn chưa biết đó là trận gì, thì làm sao mà một tam bách trưởng như Triệu Phong có thể biết cơ chứ.
Đình Nguyên thấy nét mặt nghi hoặc của Trác Bất Phàm thì cả cười, sau đó hắn nói:
- Ta từng nghe Long Cơ nói, tướng cầm quân có thể chia làm hai loại, một loại là tướng mưu lược, còn một loại là tướng bản năng.
- Tướng mưu lược thì giỏi bày mưu đặt mẹo, lâm trận có thể ứng biến nhanh, nhìn nhận cục diện trận chiến và đưa ra nhiều phương pháp công phòng khác nhau.
- Còn tướng bản năng là người luôn chiến đấu bằng trực giác của mình, tuy không có một đường lối hay phương pháp rõ ràng, nhưng bù lại họ có thể cảm nhận được hơi thở của chiến trường, đâu là sinh lộ, đâu là tử lộ.
- Triệu Phong chính là một tướng bản năng, từ nhỏ Phong đã lưu lạc khắp nơi, phải chui rút, lẩn tránh qua những chiến trường khốc liệt nhất trước khi đến được Việt quốc, nên khả năng cảm nhận sự nguy hiểm của Phong cao hơn người khác rất nhiều lần.
- Và hơn nữa phải biết người có thể làm tiên phong của Hắc Vân Kỳ đội nào có phải dạng vừa đâu cơ chứ, vì vậy Đình Nguyên ta nguyện lấy đầu mình ra mà cá, trận này chúng ta sẽ thoát.
Nghe thấy lời của Đình Nguyên, Trác Bất Phàm ngó sang Triệu Phong, chỉ thấy tên này thái độ bình thản như không, nhưng trên khuôn mặt thì ngập tràn tự tin, và sự tự tin đó dường như đang lan tỏa sang tất cả những người xung quanh. Thậm chí Triệu Phong sau khi quan sát xong, không nói một lời chỉ thúc ngựa chĩa đao về phía bên trái, thì cả vạn người liền cất bước nối đuôi theo sau, dường như trong họ lúc này Triệu Phong chính là một vị thủ lĩnh sáng suốt mà họ nên đi theo vậy. Thậm chí sự suy nghĩ đó càng mạnh mẽ hơn trong lòng của Trác Bất Phàm, thậm chí hắn thầm nói trong lòng:
- Ước gì được chiến đấu dưới trướng của hắn, thì chết cũng cảm thấy mãng nguyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook