Chân Huyết Lệ
-
Quyển 1 - Chương 47: Từng bước mưu kế: lai câu xuất chiến
Phía trên đồi U Lão, Lai Câu cho binh lính thu gom thật nhiều gỗ đá làm chướng ngại vật để ngăn địch không thể leo lên, lại sắp xếp cho những người khỏe mạnh thay phiên nhau canh gác suốt dọc những con đường quan trọng, đảm bảo an toàn cho những người bị thương lui về sau dưỡng sức.
Tuy nói trong tay lúc này có khoảng hơn ba ngàn binh lính, nhưng thực chất số binh sỹ có thể còn sức chiến đấu chỉ gần hai ngàn mà thôi, điều này làm cho Lai Câu và Thân Minh hết sức lo lắng, đặc biệt là khi quân Tây Lỗ đã điều đến hơn sáu vạn quân mã bao vây ngọn đồi này
Nhìn xuống dưới, cờ xí ngợp trời, đâu đâu cũng là người với người, kích gươm sáng tỏa cả một vùng, làm cho binh sỹ Bắc Nhung trông thấy cũng phải đầu choáng mắt hoa, run sợ trước sức mạnh quân sự ghê gớm của đám người Tây Lỗ
Nhưng nếu là trước đây thì không có gì để sợ, nhưng mà hiện tại lính thì không, lương thảo cũng không, làm cho mọi người đều lo nghĩ về tình huống xấu nhất là tất cả sẽ bị tận diệt. Nếu có sự may mắn thì điều may mắn nhất lúc này đối với quân Bắc Nhung là quân Tây Lỗ chỉ tiến hành bao vây chứ chưa công đánh, nhờ vậy mà mọi người mới có thể thở được một lúc sau hơn một ngày chạy đông, chạy tây.
Đứng trên cao quan sát, Thân Minh mặt mày phờ phạc quay sang nói với Lai Câu
- Tướng quân có lẽ trời sắp về đêm nên địch vẫn chưa có dấu hiệu tấn công lên đây, nhưng dựa vào tình hình quân ta hiện nay thì dù là ngày mai đi chăng nữa cũng sợ rằng sẽ mà khó tránh khỏi kiếp nạn lần này, vì vậy tướng quân ngài có ý kiến gì không?
- Thân Minh, lời ngài nói quả không sai, tuy nhiên đã lâm vào bước đường này thì chỉ còn biết liều thêm một lần nữa thôi.
- Ý ngài là?
Lai Câu chỉ tay về phía một ngọn núi ở phía Tây gần đó cho Thân Minh xem, sau đó anh ta nói
- Đồi U Lão này địa thế không hiểm như ngọn núi kia, nếu như ta có thể chiếm được nó thì đừng nói là sáu vạn quân mà dù có mười vạn, hai mươi vạn cũng không sợ. Hơn nữa nơi đó cao hơn ở đây, nếu đến được nơi đó ta có thể phát tín hiệu cho quân đội bị thất tán tìm về, thiết nghĩ nếu thành công đôi khi còn có cơ hội trở mình cũng nên.
Thân Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói
- Lời ngài nói nghe có vẻ rất hợp lý nhưng làm sao chúng ta có thể đến đó trong khi quân địch đã bao phủ lớp trong lớp ngoài dày đặc như thế này
Lai Câu ghé vào tai Thân Minh nói nhỏ một số thứ, bỗng thấy Thân Minh nghi hoặc nhìn Lai Câu
- Thế này thì thật là nguy hiểm quá, liệu có ổn không
- Khà khà, không cần phải lo lắng, chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối mọi chuyện sẽ thành thôi. Vì vậy Thân Minh tướng quân ngài cho mọi người nghĩ ngơi đi ngày mai sẽ có nhiều thứ để lo đấy
Lời vừa dứt Lai Câu liền rời mình khỏi đám quân sỹ, một mình tìm một nơi vắng vẻ mà tịnh dưỡng tâm khí, sau đó anh ta lại lấy đá mài thanh yển nguyệt thanh long đao ra chiều rất trân trọng
----------------------------------------o0o---------------------------------------------
Ngày hôm sau quân Tây Lỗ cờ xí nghiêm trang, quân đội lớp trong lớp ngoài bao vậy đồi U Lão, cách đó không xa Nhan Dật Tiên trãi chiếu bày rượu thịt ngồi trên một mảnh đất phẳng ở trên đồi, bên cạnh có nhiều tướng hộ vệ nom cũng đến ba bốn mươi viên thượng tướng. Người nào người nấy trong đám binh tướng hầu chực hai bên đều khí khái hiên ngang, hình dung mạnh mẽ, trông thôi cũng rõ là những tướng được tinh tuyển mà thành, có lẽ vậy trong mắt của bọn họ ai nấy thần thái đều có phần kiêu ngạo
Lúc này từ trên đồi U Lão một tiếng pháo hiệu phát lên, Lai Câu một mình một ngựa đi xuống, tay phải cầm yển nguyệt thanh long đao, hông mang một thanh đao ngắn, sau lưng lại có một thanh đại kỳ màu trắng được buộc lại cẩn thận nên không trông thấy gì. Lai Câu từng bước, từng bước lững thửng tiến xuống trước trận hình của quân đội Tây Lỗ mà không một chút sợ hãi, sau đó anh ta nắm thanh đại kỳ sau lưng dùng lực ném một phát thật mạnh về phía trước.
Thanh đại kỳ không nhanh không chậm lao xuống cắm phập vào khoảng giữa của hai lớp phòng ngự của quân Tây Lỗ, mạnh mẽ cắm ngập vào nền đất, sau đó sợi dây buộc hờ thanh đại kỳ rơi ra, làm cho ngọn cờ đón gió bay phấp phới.
Trên nền trắng nổi bật bốn chữ màu đỏ khiến chúng nhân tập trung sự chú ý, bốn chữ ấy là “Đệ Nhất Võ Tướng”, lời lẽ ngắn gọn nhưng hàm ý chất chứa trong nó đủ cho những kẻ kiêu ngạo nhất cũng phải ganh tỵ.
Trong ánh mắt của đám võ tướng theo hầu Nhan Dật Tiên trở nên nóng bỏng, đúng hơn là sự căm ghét, vì chúng hiểu rõ bốn chữ ấy đối với một võ tướng có ý nghĩa như thế nào. Nó không đơn giản chỉ là một chiêu thức để lòe thiên hạ, mà đó là ý chí sinh tồn cũng như là niềm kiêu hãnh của một con người sống trên lưng ngựa và ngôi vị đó chỉ có một, thế mà tên tướng hèn mọn của một đám ô hợp dám lấy danh xưng ấy, thử hỏi những kẻ được xưng tụng ở một đại quốc to lớn như bọn họ sẽ cảm thấy gì
Không hẹn mà gặp tất cả cùng quay lên bẩm báo với Nhan Dật Tiên
- Tướng quân hãy để mạc tướng xuất trận
Nhan Dật Tiên không nói gì chỉ khẽ gật đầu, rồi ngồi tiếp tục uống rượu làm vui
--------------------------------------------------o0o-------------------------------------
Tùng tùng tùng
Tiếng trống dồn dập tứ phía, thể hiển cái uy áp kinh thiên địa được tạo nên bởi hàng vạn con người, khiến cho trời đất như rung chuyển, vạn vật run sợ, muôn thú phải tìm nơi trốn tránh
Rồi từ trong đám quân, tám mươi viên mãnh tướng bước ra, người nào người nấy đều oai phong lẫm lẫm, áo giáp binh khí sáng ngời, chỉ một động tác nhẹ cũng khiến toàn quân hò reo khôn ngớt, đủ biết danh vọng của những người này trong quân đội không nhỏ
Đám người đó nhìn Lai Câu với dáng vẻ hết sức khinh thường, rồi sau đó cả đám người tụ lại rút thăm để xem ai là người ra ứng chiến trước, kết quả là sau một hồi lay hoay, một viên tướng cưỡi con ngựa màu đen cằm cặp chùy lớn dõng dạc tiến lên phía trước.
Thân hình hắn mập mạp, to béo giống như là một đống mở cố nhét đầy vào bộ áo giáp nặng nề, mỗi chuyển động của hắn làm cho những thớ mở cứ nhảy tưng tưng lên trông rất hoạt kê. Hắn tiến về phía trước, cắp cặp song chùy gác lên vai, miệng hàm hồ nói
- Tên vô danh kia, vì cái tội lớn lối của ngươi mà hôm nay Tạp Lam ta sẽ đập nát ngươi ra thành một vũng máu mới hả
- Khôn hồn thì đứng yên ở đó thì may ra ta sẽ rộng lòng mà ban cho ngươi một cái chết êm ái, nếu không thì…
Tạp lam chưa kịp nói dứt lời thì bên này Lai Câu đã phóng ngựa lao tới, thanh yển nguyệt thanh long đao bị kéo lê trên mặt đất cuốn tung bụi mù, phát ra những tiếng động như là tiếng rồng ngâm nga, rồi phốc một cái, con ngựa chồm bốn vó bay lên. Lúc này Lai Câu trông không khác gì một bậc thần nhân từ trời giáng hạ, thanh đao trong tay khẽ vụt lên rồi chém xuống, chỉ nghe tiếng kình phong như lũ cuốn đổ dồn về phía Tạp lam
Tạp Lam bất thần đứng trước uy áp của Lai Câu, toàn thân như bị trơ cứng không cử động nổi, cảm giác đó như một con ác hổ đang nhe cặp răng nanh ghê rợn của nó và phả vào đó hơi thở của sự tử vong, rồi xoẹt một phát, thanh đại đao lạnh lùng chẻ Tạp Lam ra làm hai mảnh, máu tuôn ra xối xả.
Hai cặp chùy lớn bị đứt làm hai đoạn rơi ngay xuống nền đất nặng nề, sau đó là thân thể của Tạp Lam bị vướng trên thân ngựa bị nó kéo lê đi, trông hết sức thảm khốc
Còn Lai Câu, hắn tắm mình trong dòng máu đỏ nóng hổi, thanh đại đao lại rung lên như con rồng xanh ngủ yên bao lâu nay bị huyết khí quấy nhiểu mà cuộn mình xông thẳng ra ngoài gào thét. Lai Câu ánh mắt sắc lạnh hét lên một tiếng
- Tên tiếp theo!
Lời nói mạnh mẽ như sấm rung, khiến dù ở xa hàng vài trăm bước cũng có thể nghe rõ, đến Nhan Dật Tiên ở xa như vậy cũng phải bỏ chén rượu trên miệng xuống mà chú ý nhìn, sau đó hắn chậm rãi nõi
- Trong đời quả thật không phải lúc nào cũng gặp được tay đối thủ như hắn, chỉ tiếc là hôm nay ta mang trọng trách trên người không thể cùng hắn đối chiến
- Thật đúng là đáng tiếc!
Nhan Dật Tiên nói ra những lời ấy, tâm trạng bỗng chùng xuống vài phần, hắn nhấp chén rượu trên môi mà cảm giác như Hồ Đào tửu hôm nay sao mà nhạt quá, cứ như là đang uống nước lã vậy, cảm giác như là mất mát đi một thứ gì đó, sau đó hắn khẽ thở dài
Còn những tên tướng lĩnh còn lại thì sao, cả đám người không hổ là kiêu tướng của một đại quốc có hàng vạn năm lịch sử, mắt thấy người bên mình bị chẻ làm đôi mà mày không chau lấy một lần, miệng nở một nụ cười khinh miệt tên bất tài vô dụng, làm hổ thẹn thanh danh tướng lĩnh Tây Lỗ, rồi tên tiếp theo gióng ngựa phóng ra.
Tiếng binh sỹ Tây lỗ lại một lần nữa reo hò như dậy sóng, vì đối với họ bất cứ ai ở đây đều là những quân trưởng tài năng trác tuyệt, là niềm kiêu hãnh của quân đội
Người ra ứng chiến cũng có cảm giác này, giữa đám quân trăm vạn, tiếng hò reo xưng tụng khiến cho tâm trí lâng lâng như trên mây, cảm giác cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, phút chốc có cảm giác đã đạt đến ngưỡng mà bản thân chưa bao giờ có thể đạt được. Nghĩ vậy khiến cho thanh vũ khí bên tay như nhẹ đi vài phần, đến con hảo mã bao năm gắn bó dường như cũng trở nên nhanh hơn, mọi thứ cảm giác như được sắp đặt để bản thân chạm đến chiếc vương miệng cao quý mà bất cứ võ tướng nào cũng phải ước ao.
Tên tướng Tây Lỗ nhấc thanh trường thương lên hét lớn
- Ngày hôm nay, ngày hôm nay, tên ta sẽ được sử xanh nhắc đến bằng những từ hoa mỹ nhất, tên ta là Lý Lôi
- Lý Lôi tam thiên nhân tướng mạnh nhất Tây Lỗ là ta.
- Là…
Sự kiêu căng trông hắn được bóc trần toàn bộ, cả thế giới dường như trở nên quá nhỏ bé trong tay hắn và tên Lai Câu kia cũng vậy. Trong mắt hắn lúc này Lai Câu giống như một tên mọi rợ không sợ binh uy của thiên triều, không biết rằng trên đời còn có một người tên là Lý Lôi, một mãnh tướng khét tiếng Tây Lỗ, đến cả Lý Nguyên đại soái cũng phải để mắt đến. Hắn tự tang bốc mình, tự cho mình đã leo lên đến tầng mây cao vời vời, còn những kẽ kia chỉ là phàm nhân đang ngước nhìn thấy sự uy nghi của hắn
Nhưng tất cả những điều đó chỉ là hắn nghĩ mà thôi vì khi Lý Lôi chưa kịp dứt lời thì yển nguyệt thanh long đao lại một lần nửa ném lưỡi đao sắc bén của mình đoạn Lý Lôi ra thành hai nữa, trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người.
Hai chiêu, hai tướng, kết cục tên Lai Câu này là thứ quái vật gì thế không biết, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, dù là binh lính Tây Lỗ hay là tàn quân của Bắc Nhung, ai nấy chứng kiến một cảnh này cũng không khỏi há hốc mồm
Nhưng dường như điều đó không làm Lai Câu để tâm, anh ta hướng ánh mắt về đám tướng lĩnh Tây Lỗ rồi nói
- Không còn kẻ nào mạnh hơn sao?
Lời nói chứa đựng sự khinh thường ghê gớm, khiến cho đám tướng lĩnh Tây lỗ nghe nhự nộ hỏa xung thiên, từng người, từng người nối nhau ra ứng chiến, nhưng tiếc thay sự căm hận của họ, sức mạnh của họ, niềm kiêu hãnh của họ, dường như hôm nay chỉ là một thứ tiêu khiển, là một cái bệ phóng cho thanh danh ai vút cao
Trời mới vừa hết đông, khí lạnh theo những cơn gió núi lùa về quét qua chân núi, khiến ai nấy cũng phải rung mình, nhưng sự rung mình ở đây không hẳn đến từ thời tiết mà phải chăng là đến từ những gì mà họ đang thấy
Phập
Lại là một đao đoạt mạnh và tên này đã là người thứ năm mươi mốt tán mạng đưới đao của Lai Câu
Lúc này xung quanh hắn thây người la liệt, vũ khí ngỗn ngang, những con ngựa mất người điều khiển hí lên vang hồi, chạy loạn tứ tung khiến bụi mù bay trắng xóa, làm thân ảnh một người trở nên mờ ảo
Sự thật tuy khó tin nhưng nó là điều mà không ai có thể thay đổi được, cứ việc nhìn vào biểu hiện của đám người quan chiến nãy giờ là hiểu, ánh mắt họ nhìn Lai Câu đầy vẻ kinh sơ khi thấy Lai Câu một mình một ngựa hạ sát ngần ấy danh tướng Tây Lỗ
Nhìn Lai Câu lúc này như một hung thần ác sát, ánh mắt anh ta dữ tợn tỏa ra sát khí ngợp trời, toàn thân được huyết tinh bao phủ giống như vừa ngâm mình trong bể máu đi ra vậy. Thanh uyển nguyệt thanh long đao được uống no máu phản phất thứ ánh sáng đan xen giữa bạc và hồng, trông hết sức ghê rợn.
Lai Câu thở từng hơi nặng nhọc nói
- Tên tiếp theo
Dù rằng Lai Câu uy mãnh hơn người, nhưng liên tiếp giao đấu với năm mươi người thì dù là thần nhân cũng phải mệt chứ đừng nói là con người, tuy nhiên sự hao hụt về thể lực ấy dường như đã được ý chí chiến đấu của Lai Câu bù đắp, nên anh ta vẫn mạnh dạng chống đao thách thức đám tướng lĩnh phía trước kia
Lúc này trong đám người Tây Lỗ đã không còn giữ được sự kiêu ngạo vốn có của mình nữa, họ đã nhận thức được vũ lực của Lai Câu đáng sợ đến nhường nào, nên ai nấy đều cẩn trọng nhìn nhau mà chưa ai có ý định bước lên
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ như thế kéo dài mãi, thì đằng sau lưng có tiếng la hét, sau đó năm người khuôn mặt nanh ác đang xua đuổi đám quân lính Tây Lỗ để gióng ngựa lên phía trước, đứng ngang hàng với đám tướng lĩnh Tây Lỗ.
Năm người ấy là Mã Diên, Thạch Tu, Cổ Phan, Chu Hứa và Đề La, năm người này đều là những tay cướp khét tiếng ở động Thạch Bàn, núi Nam Nhạc, về sau bị Lý Nguyên đem quân đi chinh phạt và thu nhận làm nội tướng. Năm người này võ nghệ đều vào tầm cao thủ, trên chiến trường lập không ít công trạng, nhưng do tính tình lỗ mãng lại hay trái lệnh thượng cấp mà liên tiếp bị giáng cấp. Đến nỗi có lần vì quá tức giận mà đã chém chết tướng quân của mình trước doanh trại, ngỡ rằng vụ đó sẽ khiến năm người rơi đầu, nhưng Lý Nguyên thương tình nên chỉ cắt hết quân chức mà đẩy làm lính tiên phong mà thôi. Nhưng không ngờ cơ duyên sảo hợp lại bị biên chế vào quân đội Cung Ngân làm lính tiên phong tấn công đồi U Lão, mắt thấy uy võ của Lai Câu, năm người không cầm lòng được mà lao lên ứng chiến
Vừa thấy sự xuất hiện của năm người, đám tướng lĩnh Tây Lỗ đã tỏ ra rất bất bình, một tên trong số họ lên tiếng mắng chửi
- Năm tên lính quèn kia, đây là chỗ nào mà các ngươi nghĩ mình có thể đứng đây hả, còn không mau lui xuống
Mã diên người đứng chính giữa tay cầm một thanh cự kiếm phì mũi một cái rồi nói
- Đám bất tài mà cũng lớn lối ra mặt, ông đây không cần phải giải thích với ngươi
Tên tướng ấy nghe xong giận tím cả mặt, thúc ngựa cầm giáo định lao đến, thì bỗng một bóng đen đã nhảy đến sau lưng ngựa của hắn, sau đó tiện tay kê vào cổ hắn một thứ vũ khí trông như cái liềm gặt. Người đó khuôn mặt như mặt chuột, mắt nhỏ mày én, tóc búi cao, hắn lạnh lùng nói
- Khi đại ca ta nói không có phận sự của ngươi thì hãy ngoan ngoãn nghe theo, nếu không Đề La ta sẽ dùng cái liềm này cắt bay đầu ngươi đấy.
Vừa nói Đề La vừa dùng lưỡi mình liếm nhẹ vào gáy tên tướng tội nghiệp kia, trông hết sức dâm đáng, điều đó khiến cho ai nấy đứng xem cũng phải xanh mặt vì sự biến thái của hắn.
Rầm
Một người cầm một cây cự nha chùy hai đầu đánh mạnh xuống nền đất, quay sang Đề La Nói
- Ngươi mà còn không thôi ngay mấy động tác kỳ cục đó thì Chu Hứa ta sẽ giết ngươi đó
Đề La nhìn thấy thái độ của Chu Hứa thì không đùa nữa, phóng người mấy cái đã trở về lưng ngựa của mình quay sang nhìn Chu Hứa mà nói
- Tam ca quả chả có thú vị gì cả, thật là chán quá đi
Chu Hứa nhấc thanh cự nha lên, mắt hổ trợn ngược hét
- Ngươi thử nói lại ta xem.
Nhưng lúc này một bàn tay đưa ra vỗ mạnh vào lưng Chu Hứa rồi nói
- Tam đệ à, không nên nổi nóng với người trong nhà chứ, nếu có thì tại sao chúng ta không trút sự phiền muộn của chúng ta vào tên tướng Bắc Nhung kia
Người nói là một người mặt mày thanh tú cầm một cây thiết phiến xoa, trông ra là nhị đại đầu Thạch Tu
- Nhị ca nói phải đó, tam huynh tên tướng đó võ công không kém anh em ta, theo đệ thấy trận này ắt hẳn sẽ đánh sướng tay lắm
Người nói là người cầm trường thương đứng bên cạnh Mã Diên, tứ đại đầu Cổ Phan
Sau khi nghe đám huynh đệ bàn ra tán vào, Mã Diên thúc ngựa từ từ tiến lên phía trước, hắn nhìn Lai Câu cung kính nói
- Tướng quân tên ngài là?
- Ta là Lai Câu
- Thì ra là Lai Câu tướng quân, tại hạ là Mã Diên lần đầu gặp mặt rất mong được thọ giáo võ công của người, liệu có tiện chăng
- Mã Diên tướng quân không cần khách khí như vậy, chúng ta là kẻ thù của nhau, việc tranh đấu sống chết là lẽ thường nào có đâu tiện với không tiện. Vì vậy cứ tự nhiên cho
Mã Diên tuy là người thô lỗ nhưng lại rất trọng kẻ nghĩa khí, vì vậy thấy thái độ của Lai Câu đường hoàng thì đem lòng kính, xem là bậc đối thủ đáng để ra sức, vì vậy nên anh ta liền hạ thanh kiếm trên vai xuống trịnh trọng nói
- Tướng quân là người khẳng khái, Mã Diên tôi cũng không ngại nói, năm huynh đệ chúng tôi trước giờ chỉ biết hợp công, nếu đánh thì năm người cùng đánh, lui thì năm người cùng lui
- Như vậy e rằng sẽ là bất công với ngài lắm, tướng quân nếu ngài không thích chúng tôi cũng không ép
Lai Câu chống đao xuống dưới nói
- Trăm vạn quân còn không sợ, huống hồ chỉ là năm người, Mã tướng quân người không cần phải lo nghĩ
- Cứ lên hết cả đi.
Mã Diên thầm kính phục, xá một cái, sau đó vẫy tay cho bốn người phía sau lao lên, miệng nói
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh
- Lai Câu tướng quân mời
Thế là Mã Diên cầm kiếm đi trước, bên cạnh là Thạch Tu và Cổ Phan cả hai người đều dùng thương dài, cuối cùng là Chu Hứa và Đề La.
Năm ngựa giáp công đánh trận vòng quanh, vây lấy Lai Câu vào bên trong, chỉ thấy yển nguyệt thanh long đao đánh trước chặn sau, uyển chuyển như nước chảy hoa rơi, mạnh mẽ như sấm rung đất chuyển, hết đông rồi tây đánh chặn liên tiếp các cuộc công kích của năm người.
Tuy nói trong tay lúc này có khoảng hơn ba ngàn binh lính, nhưng thực chất số binh sỹ có thể còn sức chiến đấu chỉ gần hai ngàn mà thôi, điều này làm cho Lai Câu và Thân Minh hết sức lo lắng, đặc biệt là khi quân Tây Lỗ đã điều đến hơn sáu vạn quân mã bao vây ngọn đồi này
Nhìn xuống dưới, cờ xí ngợp trời, đâu đâu cũng là người với người, kích gươm sáng tỏa cả một vùng, làm cho binh sỹ Bắc Nhung trông thấy cũng phải đầu choáng mắt hoa, run sợ trước sức mạnh quân sự ghê gớm của đám người Tây Lỗ
Nhưng nếu là trước đây thì không có gì để sợ, nhưng mà hiện tại lính thì không, lương thảo cũng không, làm cho mọi người đều lo nghĩ về tình huống xấu nhất là tất cả sẽ bị tận diệt. Nếu có sự may mắn thì điều may mắn nhất lúc này đối với quân Bắc Nhung là quân Tây Lỗ chỉ tiến hành bao vây chứ chưa công đánh, nhờ vậy mà mọi người mới có thể thở được một lúc sau hơn một ngày chạy đông, chạy tây.
Đứng trên cao quan sát, Thân Minh mặt mày phờ phạc quay sang nói với Lai Câu
- Tướng quân có lẽ trời sắp về đêm nên địch vẫn chưa có dấu hiệu tấn công lên đây, nhưng dựa vào tình hình quân ta hiện nay thì dù là ngày mai đi chăng nữa cũng sợ rằng sẽ mà khó tránh khỏi kiếp nạn lần này, vì vậy tướng quân ngài có ý kiến gì không?
- Thân Minh, lời ngài nói quả không sai, tuy nhiên đã lâm vào bước đường này thì chỉ còn biết liều thêm một lần nữa thôi.
- Ý ngài là?
Lai Câu chỉ tay về phía một ngọn núi ở phía Tây gần đó cho Thân Minh xem, sau đó anh ta nói
- Đồi U Lão này địa thế không hiểm như ngọn núi kia, nếu như ta có thể chiếm được nó thì đừng nói là sáu vạn quân mà dù có mười vạn, hai mươi vạn cũng không sợ. Hơn nữa nơi đó cao hơn ở đây, nếu đến được nơi đó ta có thể phát tín hiệu cho quân đội bị thất tán tìm về, thiết nghĩ nếu thành công đôi khi còn có cơ hội trở mình cũng nên.
Thân Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói
- Lời ngài nói nghe có vẻ rất hợp lý nhưng làm sao chúng ta có thể đến đó trong khi quân địch đã bao phủ lớp trong lớp ngoài dày đặc như thế này
Lai Câu ghé vào tai Thân Minh nói nhỏ một số thứ, bỗng thấy Thân Minh nghi hoặc nhìn Lai Câu
- Thế này thì thật là nguy hiểm quá, liệu có ổn không
- Khà khà, không cần phải lo lắng, chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối mọi chuyện sẽ thành thôi. Vì vậy Thân Minh tướng quân ngài cho mọi người nghĩ ngơi đi ngày mai sẽ có nhiều thứ để lo đấy
Lời vừa dứt Lai Câu liền rời mình khỏi đám quân sỹ, một mình tìm một nơi vắng vẻ mà tịnh dưỡng tâm khí, sau đó anh ta lại lấy đá mài thanh yển nguyệt thanh long đao ra chiều rất trân trọng
----------------------------------------o0o---------------------------------------------
Ngày hôm sau quân Tây Lỗ cờ xí nghiêm trang, quân đội lớp trong lớp ngoài bao vậy đồi U Lão, cách đó không xa Nhan Dật Tiên trãi chiếu bày rượu thịt ngồi trên một mảnh đất phẳng ở trên đồi, bên cạnh có nhiều tướng hộ vệ nom cũng đến ba bốn mươi viên thượng tướng. Người nào người nấy trong đám binh tướng hầu chực hai bên đều khí khái hiên ngang, hình dung mạnh mẽ, trông thôi cũng rõ là những tướng được tinh tuyển mà thành, có lẽ vậy trong mắt của bọn họ ai nấy thần thái đều có phần kiêu ngạo
Lúc này từ trên đồi U Lão một tiếng pháo hiệu phát lên, Lai Câu một mình một ngựa đi xuống, tay phải cầm yển nguyệt thanh long đao, hông mang một thanh đao ngắn, sau lưng lại có một thanh đại kỳ màu trắng được buộc lại cẩn thận nên không trông thấy gì. Lai Câu từng bước, từng bước lững thửng tiến xuống trước trận hình của quân đội Tây Lỗ mà không một chút sợ hãi, sau đó anh ta nắm thanh đại kỳ sau lưng dùng lực ném một phát thật mạnh về phía trước.
Thanh đại kỳ không nhanh không chậm lao xuống cắm phập vào khoảng giữa của hai lớp phòng ngự của quân Tây Lỗ, mạnh mẽ cắm ngập vào nền đất, sau đó sợi dây buộc hờ thanh đại kỳ rơi ra, làm cho ngọn cờ đón gió bay phấp phới.
Trên nền trắng nổi bật bốn chữ màu đỏ khiến chúng nhân tập trung sự chú ý, bốn chữ ấy là “Đệ Nhất Võ Tướng”, lời lẽ ngắn gọn nhưng hàm ý chất chứa trong nó đủ cho những kẻ kiêu ngạo nhất cũng phải ganh tỵ.
Trong ánh mắt của đám võ tướng theo hầu Nhan Dật Tiên trở nên nóng bỏng, đúng hơn là sự căm ghét, vì chúng hiểu rõ bốn chữ ấy đối với một võ tướng có ý nghĩa như thế nào. Nó không đơn giản chỉ là một chiêu thức để lòe thiên hạ, mà đó là ý chí sinh tồn cũng như là niềm kiêu hãnh của một con người sống trên lưng ngựa và ngôi vị đó chỉ có một, thế mà tên tướng hèn mọn của một đám ô hợp dám lấy danh xưng ấy, thử hỏi những kẻ được xưng tụng ở một đại quốc to lớn như bọn họ sẽ cảm thấy gì
Không hẹn mà gặp tất cả cùng quay lên bẩm báo với Nhan Dật Tiên
- Tướng quân hãy để mạc tướng xuất trận
Nhan Dật Tiên không nói gì chỉ khẽ gật đầu, rồi ngồi tiếp tục uống rượu làm vui
--------------------------------------------------o0o-------------------------------------
Tùng tùng tùng
Tiếng trống dồn dập tứ phía, thể hiển cái uy áp kinh thiên địa được tạo nên bởi hàng vạn con người, khiến cho trời đất như rung chuyển, vạn vật run sợ, muôn thú phải tìm nơi trốn tránh
Rồi từ trong đám quân, tám mươi viên mãnh tướng bước ra, người nào người nấy đều oai phong lẫm lẫm, áo giáp binh khí sáng ngời, chỉ một động tác nhẹ cũng khiến toàn quân hò reo khôn ngớt, đủ biết danh vọng của những người này trong quân đội không nhỏ
Đám người đó nhìn Lai Câu với dáng vẻ hết sức khinh thường, rồi sau đó cả đám người tụ lại rút thăm để xem ai là người ra ứng chiến trước, kết quả là sau một hồi lay hoay, một viên tướng cưỡi con ngựa màu đen cằm cặp chùy lớn dõng dạc tiến lên phía trước.
Thân hình hắn mập mạp, to béo giống như là một đống mở cố nhét đầy vào bộ áo giáp nặng nề, mỗi chuyển động của hắn làm cho những thớ mở cứ nhảy tưng tưng lên trông rất hoạt kê. Hắn tiến về phía trước, cắp cặp song chùy gác lên vai, miệng hàm hồ nói
- Tên vô danh kia, vì cái tội lớn lối của ngươi mà hôm nay Tạp Lam ta sẽ đập nát ngươi ra thành một vũng máu mới hả
- Khôn hồn thì đứng yên ở đó thì may ra ta sẽ rộng lòng mà ban cho ngươi một cái chết êm ái, nếu không thì…
Tạp lam chưa kịp nói dứt lời thì bên này Lai Câu đã phóng ngựa lao tới, thanh yển nguyệt thanh long đao bị kéo lê trên mặt đất cuốn tung bụi mù, phát ra những tiếng động như là tiếng rồng ngâm nga, rồi phốc một cái, con ngựa chồm bốn vó bay lên. Lúc này Lai Câu trông không khác gì một bậc thần nhân từ trời giáng hạ, thanh đao trong tay khẽ vụt lên rồi chém xuống, chỉ nghe tiếng kình phong như lũ cuốn đổ dồn về phía Tạp lam
Tạp Lam bất thần đứng trước uy áp của Lai Câu, toàn thân như bị trơ cứng không cử động nổi, cảm giác đó như một con ác hổ đang nhe cặp răng nanh ghê rợn của nó và phả vào đó hơi thở của sự tử vong, rồi xoẹt một phát, thanh đại đao lạnh lùng chẻ Tạp Lam ra làm hai mảnh, máu tuôn ra xối xả.
Hai cặp chùy lớn bị đứt làm hai đoạn rơi ngay xuống nền đất nặng nề, sau đó là thân thể của Tạp Lam bị vướng trên thân ngựa bị nó kéo lê đi, trông hết sức thảm khốc
Còn Lai Câu, hắn tắm mình trong dòng máu đỏ nóng hổi, thanh đại đao lại rung lên như con rồng xanh ngủ yên bao lâu nay bị huyết khí quấy nhiểu mà cuộn mình xông thẳng ra ngoài gào thét. Lai Câu ánh mắt sắc lạnh hét lên một tiếng
- Tên tiếp theo!
Lời nói mạnh mẽ như sấm rung, khiến dù ở xa hàng vài trăm bước cũng có thể nghe rõ, đến Nhan Dật Tiên ở xa như vậy cũng phải bỏ chén rượu trên miệng xuống mà chú ý nhìn, sau đó hắn chậm rãi nõi
- Trong đời quả thật không phải lúc nào cũng gặp được tay đối thủ như hắn, chỉ tiếc là hôm nay ta mang trọng trách trên người không thể cùng hắn đối chiến
- Thật đúng là đáng tiếc!
Nhan Dật Tiên nói ra những lời ấy, tâm trạng bỗng chùng xuống vài phần, hắn nhấp chén rượu trên môi mà cảm giác như Hồ Đào tửu hôm nay sao mà nhạt quá, cứ như là đang uống nước lã vậy, cảm giác như là mất mát đi một thứ gì đó, sau đó hắn khẽ thở dài
Còn những tên tướng lĩnh còn lại thì sao, cả đám người không hổ là kiêu tướng của một đại quốc có hàng vạn năm lịch sử, mắt thấy người bên mình bị chẻ làm đôi mà mày không chau lấy một lần, miệng nở một nụ cười khinh miệt tên bất tài vô dụng, làm hổ thẹn thanh danh tướng lĩnh Tây Lỗ, rồi tên tiếp theo gióng ngựa phóng ra.
Tiếng binh sỹ Tây lỗ lại một lần nữa reo hò như dậy sóng, vì đối với họ bất cứ ai ở đây đều là những quân trưởng tài năng trác tuyệt, là niềm kiêu hãnh của quân đội
Người ra ứng chiến cũng có cảm giác này, giữa đám quân trăm vạn, tiếng hò reo xưng tụng khiến cho tâm trí lâng lâng như trên mây, cảm giác cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, phút chốc có cảm giác đã đạt đến ngưỡng mà bản thân chưa bao giờ có thể đạt được. Nghĩ vậy khiến cho thanh vũ khí bên tay như nhẹ đi vài phần, đến con hảo mã bao năm gắn bó dường như cũng trở nên nhanh hơn, mọi thứ cảm giác như được sắp đặt để bản thân chạm đến chiếc vương miệng cao quý mà bất cứ võ tướng nào cũng phải ước ao.
Tên tướng Tây Lỗ nhấc thanh trường thương lên hét lớn
- Ngày hôm nay, ngày hôm nay, tên ta sẽ được sử xanh nhắc đến bằng những từ hoa mỹ nhất, tên ta là Lý Lôi
- Lý Lôi tam thiên nhân tướng mạnh nhất Tây Lỗ là ta.
- Là…
Sự kiêu căng trông hắn được bóc trần toàn bộ, cả thế giới dường như trở nên quá nhỏ bé trong tay hắn và tên Lai Câu kia cũng vậy. Trong mắt hắn lúc này Lai Câu giống như một tên mọi rợ không sợ binh uy của thiên triều, không biết rằng trên đời còn có một người tên là Lý Lôi, một mãnh tướng khét tiếng Tây Lỗ, đến cả Lý Nguyên đại soái cũng phải để mắt đến. Hắn tự tang bốc mình, tự cho mình đã leo lên đến tầng mây cao vời vời, còn những kẽ kia chỉ là phàm nhân đang ngước nhìn thấy sự uy nghi của hắn
Nhưng tất cả những điều đó chỉ là hắn nghĩ mà thôi vì khi Lý Lôi chưa kịp dứt lời thì yển nguyệt thanh long đao lại một lần nửa ném lưỡi đao sắc bén của mình đoạn Lý Lôi ra thành hai nữa, trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người.
Hai chiêu, hai tướng, kết cục tên Lai Câu này là thứ quái vật gì thế không biết, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, dù là binh lính Tây Lỗ hay là tàn quân của Bắc Nhung, ai nấy chứng kiến một cảnh này cũng không khỏi há hốc mồm
Nhưng dường như điều đó không làm Lai Câu để tâm, anh ta hướng ánh mắt về đám tướng lĩnh Tây Lỗ rồi nói
- Không còn kẻ nào mạnh hơn sao?
Lời nói chứa đựng sự khinh thường ghê gớm, khiến cho đám tướng lĩnh Tây lỗ nghe nhự nộ hỏa xung thiên, từng người, từng người nối nhau ra ứng chiến, nhưng tiếc thay sự căm hận của họ, sức mạnh của họ, niềm kiêu hãnh của họ, dường như hôm nay chỉ là một thứ tiêu khiển, là một cái bệ phóng cho thanh danh ai vút cao
Trời mới vừa hết đông, khí lạnh theo những cơn gió núi lùa về quét qua chân núi, khiến ai nấy cũng phải rung mình, nhưng sự rung mình ở đây không hẳn đến từ thời tiết mà phải chăng là đến từ những gì mà họ đang thấy
Phập
Lại là một đao đoạt mạnh và tên này đã là người thứ năm mươi mốt tán mạng đưới đao của Lai Câu
Lúc này xung quanh hắn thây người la liệt, vũ khí ngỗn ngang, những con ngựa mất người điều khiển hí lên vang hồi, chạy loạn tứ tung khiến bụi mù bay trắng xóa, làm thân ảnh một người trở nên mờ ảo
Sự thật tuy khó tin nhưng nó là điều mà không ai có thể thay đổi được, cứ việc nhìn vào biểu hiện của đám người quan chiến nãy giờ là hiểu, ánh mắt họ nhìn Lai Câu đầy vẻ kinh sơ khi thấy Lai Câu một mình một ngựa hạ sát ngần ấy danh tướng Tây Lỗ
Nhìn Lai Câu lúc này như một hung thần ác sát, ánh mắt anh ta dữ tợn tỏa ra sát khí ngợp trời, toàn thân được huyết tinh bao phủ giống như vừa ngâm mình trong bể máu đi ra vậy. Thanh uyển nguyệt thanh long đao được uống no máu phản phất thứ ánh sáng đan xen giữa bạc và hồng, trông hết sức ghê rợn.
Lai Câu thở từng hơi nặng nhọc nói
- Tên tiếp theo
Dù rằng Lai Câu uy mãnh hơn người, nhưng liên tiếp giao đấu với năm mươi người thì dù là thần nhân cũng phải mệt chứ đừng nói là con người, tuy nhiên sự hao hụt về thể lực ấy dường như đã được ý chí chiến đấu của Lai Câu bù đắp, nên anh ta vẫn mạnh dạng chống đao thách thức đám tướng lĩnh phía trước kia
Lúc này trong đám người Tây Lỗ đã không còn giữ được sự kiêu ngạo vốn có của mình nữa, họ đã nhận thức được vũ lực của Lai Câu đáng sợ đến nhường nào, nên ai nấy đều cẩn trọng nhìn nhau mà chưa ai có ý định bước lên
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ như thế kéo dài mãi, thì đằng sau lưng có tiếng la hét, sau đó năm người khuôn mặt nanh ác đang xua đuổi đám quân lính Tây Lỗ để gióng ngựa lên phía trước, đứng ngang hàng với đám tướng lĩnh Tây Lỗ.
Năm người ấy là Mã Diên, Thạch Tu, Cổ Phan, Chu Hứa và Đề La, năm người này đều là những tay cướp khét tiếng ở động Thạch Bàn, núi Nam Nhạc, về sau bị Lý Nguyên đem quân đi chinh phạt và thu nhận làm nội tướng. Năm người này võ nghệ đều vào tầm cao thủ, trên chiến trường lập không ít công trạng, nhưng do tính tình lỗ mãng lại hay trái lệnh thượng cấp mà liên tiếp bị giáng cấp. Đến nỗi có lần vì quá tức giận mà đã chém chết tướng quân của mình trước doanh trại, ngỡ rằng vụ đó sẽ khiến năm người rơi đầu, nhưng Lý Nguyên thương tình nên chỉ cắt hết quân chức mà đẩy làm lính tiên phong mà thôi. Nhưng không ngờ cơ duyên sảo hợp lại bị biên chế vào quân đội Cung Ngân làm lính tiên phong tấn công đồi U Lão, mắt thấy uy võ của Lai Câu, năm người không cầm lòng được mà lao lên ứng chiến
Vừa thấy sự xuất hiện của năm người, đám tướng lĩnh Tây Lỗ đã tỏ ra rất bất bình, một tên trong số họ lên tiếng mắng chửi
- Năm tên lính quèn kia, đây là chỗ nào mà các ngươi nghĩ mình có thể đứng đây hả, còn không mau lui xuống
Mã diên người đứng chính giữa tay cầm một thanh cự kiếm phì mũi một cái rồi nói
- Đám bất tài mà cũng lớn lối ra mặt, ông đây không cần phải giải thích với ngươi
Tên tướng ấy nghe xong giận tím cả mặt, thúc ngựa cầm giáo định lao đến, thì bỗng một bóng đen đã nhảy đến sau lưng ngựa của hắn, sau đó tiện tay kê vào cổ hắn một thứ vũ khí trông như cái liềm gặt. Người đó khuôn mặt như mặt chuột, mắt nhỏ mày én, tóc búi cao, hắn lạnh lùng nói
- Khi đại ca ta nói không có phận sự của ngươi thì hãy ngoan ngoãn nghe theo, nếu không Đề La ta sẽ dùng cái liềm này cắt bay đầu ngươi đấy.
Vừa nói Đề La vừa dùng lưỡi mình liếm nhẹ vào gáy tên tướng tội nghiệp kia, trông hết sức dâm đáng, điều đó khiến cho ai nấy đứng xem cũng phải xanh mặt vì sự biến thái của hắn.
Rầm
Một người cầm một cây cự nha chùy hai đầu đánh mạnh xuống nền đất, quay sang Đề La Nói
- Ngươi mà còn không thôi ngay mấy động tác kỳ cục đó thì Chu Hứa ta sẽ giết ngươi đó
Đề La nhìn thấy thái độ của Chu Hứa thì không đùa nữa, phóng người mấy cái đã trở về lưng ngựa của mình quay sang nhìn Chu Hứa mà nói
- Tam ca quả chả có thú vị gì cả, thật là chán quá đi
Chu Hứa nhấc thanh cự nha lên, mắt hổ trợn ngược hét
- Ngươi thử nói lại ta xem.
Nhưng lúc này một bàn tay đưa ra vỗ mạnh vào lưng Chu Hứa rồi nói
- Tam đệ à, không nên nổi nóng với người trong nhà chứ, nếu có thì tại sao chúng ta không trút sự phiền muộn của chúng ta vào tên tướng Bắc Nhung kia
Người nói là một người mặt mày thanh tú cầm một cây thiết phiến xoa, trông ra là nhị đại đầu Thạch Tu
- Nhị ca nói phải đó, tam huynh tên tướng đó võ công không kém anh em ta, theo đệ thấy trận này ắt hẳn sẽ đánh sướng tay lắm
Người nói là người cầm trường thương đứng bên cạnh Mã Diên, tứ đại đầu Cổ Phan
Sau khi nghe đám huynh đệ bàn ra tán vào, Mã Diên thúc ngựa từ từ tiến lên phía trước, hắn nhìn Lai Câu cung kính nói
- Tướng quân tên ngài là?
- Ta là Lai Câu
- Thì ra là Lai Câu tướng quân, tại hạ là Mã Diên lần đầu gặp mặt rất mong được thọ giáo võ công của người, liệu có tiện chăng
- Mã Diên tướng quân không cần khách khí như vậy, chúng ta là kẻ thù của nhau, việc tranh đấu sống chết là lẽ thường nào có đâu tiện với không tiện. Vì vậy cứ tự nhiên cho
Mã Diên tuy là người thô lỗ nhưng lại rất trọng kẻ nghĩa khí, vì vậy thấy thái độ của Lai Câu đường hoàng thì đem lòng kính, xem là bậc đối thủ đáng để ra sức, vì vậy nên anh ta liền hạ thanh kiếm trên vai xuống trịnh trọng nói
- Tướng quân là người khẳng khái, Mã Diên tôi cũng không ngại nói, năm huynh đệ chúng tôi trước giờ chỉ biết hợp công, nếu đánh thì năm người cùng đánh, lui thì năm người cùng lui
- Như vậy e rằng sẽ là bất công với ngài lắm, tướng quân nếu ngài không thích chúng tôi cũng không ép
Lai Câu chống đao xuống dưới nói
- Trăm vạn quân còn không sợ, huống hồ chỉ là năm người, Mã tướng quân người không cần phải lo nghĩ
- Cứ lên hết cả đi.
Mã Diên thầm kính phục, xá một cái, sau đó vẫy tay cho bốn người phía sau lao lên, miệng nói
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh
- Lai Câu tướng quân mời
Thế là Mã Diên cầm kiếm đi trước, bên cạnh là Thạch Tu và Cổ Phan cả hai người đều dùng thương dài, cuối cùng là Chu Hứa và Đề La.
Năm ngựa giáp công đánh trận vòng quanh, vây lấy Lai Câu vào bên trong, chỉ thấy yển nguyệt thanh long đao đánh trước chặn sau, uyển chuyển như nước chảy hoa rơi, mạnh mẽ như sấm rung đất chuyển, hết đông rồi tây đánh chặn liên tiếp các cuộc công kích của năm người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook