Chân Huyết Lệ
-
Quyển 1 - Chương 26: Nỗi bận lòng
Vạn tiễn cất cao vẽ lên trên ánh tà dương
Điểm xuyết lên mặt đất hàng vạn giọt máu tươi
Bức tranh đơn sơ mộc mạc chỉ với hai màu
Nhưng lại toát lên sự cầu kỳ đến lạ thường
Ngước nhìn bức mỹ họa đang được tác tạo
Mà trong lòng lại trùng trùng tâm sự
Là vì bị cuốn hút bởi nét đẹp của chiến tranh
Hay là chưa tìm được cho bản thân mình một lý do
Giữa thời khắc này, ta là ai?
- Triệu Phong cậu đang nghĩ cái gì đấy?
- Sắp đến lược chúng ta phải xuất trận rồi, cậu cũng nên chuẩn bị đi
Long Cơ thấy tên bạn đang ngồi thừ người ra thì vội vàng hỏi thăm
Triệu Phong tươi cười nhìn Long Cơ
- Tớ ổn mà, không sao đâu?
Triệu Phong nói những lời này là không muốn Long Cơ lo lắng, vì hắn biết cả ngày hôm nay Long Cơ đã quá mệt mỏi trong việc chuẩn bị kế hoạch cũng như tác chiến, tốt nhất là đừng để cho Long Cơ phải bận lòng thêm nữa
Bốp
Triệu phong dùng tay đập vào mặt mình một cái, hắn muốn phải có được sự tập trung cao nhất cho trận chiến, không nên cứ mãi vì những suy nghĩ mông lung mà làm ảnh hương đến tinh thần
- Được rồi! đi thôi
------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------
Lại nói trận chiến nơi Đồng Quan diễn ra hết sức khốc liệt, không phải vì bị phục kích mà quân lính dưới quyền Cam Mâu chấp nhận phó mạng cho tử thần
Dưới sự điều động của Cam Mâu, quân lính đã lấy lại tinh thần, họ vứt tất cả lương thực xuống dưới đất, nép vào thành núi để có thể tránh được tên lửa bắn xuống. Sau đó lại dùng các xe ngựa lật ngược lại tạo thành là chắn để che đỡ những loạt mưa đá, gỗ từ trên ném xuống
Vũ Hiếu đến chỗ Cam Mâu tướng quân
- Tướng quân bây giờ chúng ta phải làm sao?
Cam Mâu mồ hôi nhễ nhại nói
- Vũ Hiếu ngươi mang đội một và đội hai lui về phía sau khúc ngoặt, sau đó đem quân lên núi tấn công địch
- Nhớ nếu không đánh được thì phải thu hút địch về phía ngươi, ta sẽ nhanh chóng đưa lính ra khỏi đây
- Sau đó chúng ta hai mũi giáp công, như thế may ra mới có thể thoát được
Rõ
Vũ Hiếu nhận lệnh mang hai đội quân đi với gần năm trăm người, từ từ tiến lên núi
Vũ Hiếu tay cầm đại đao, đang điều động binh lực tiến lên
- Cẩn thận địch dùng đá, thuẫn binh đâu tiến lên phía trước
Thuẫn binh tiến lên phía trước tạo thành một lá chắn trước đòn công kích của quân Long Cơ, những tấm thuẫn sắt tạo thành hai hàng rào chắc chắn, đón chặn gỗ đá được trút xuống như mưa
Rầm, rầm
Âm thanh vang lên đinh tai nhức óc từ những tấm thép nặng nề bị đá va phải vang lên, đám quân lính vô cùng vất vả, vừa chịu đựng sức nặng của những tấm thuẫn dày, vừa phải chịu những cú va đập như trời giáng, khiến cho tay bọn ho tê buốt hết cả
“Chết tiệt địch thủ kín quá, khó lòng leo lên, phải đổi hướng mới được” Vũ Hiếu suy nghĩ
Vũ Hiếu hạ lệnh
- Địch quân đang chặn ở đây, đội một tiến về phía trái, chia quân của chúng ra
Đội một theo lệnh tiến về phía bên trái leo lên, ý định của Vũ Hiếu là tạo một tấm khiên chắn ở đây, sau đó dùng một phần quân lực đánh tạt sườn địch từ phía sau. Mục tiêu là cao điểm ở phía bên trái, chỉ cần chiếm được nó, hắn có thể tạo thành thế ỷ dốc để đối kháng với địch
- Giết
Khi bộ quân số một của Vũ Hiếu đang tiến lên, thì từ dưới mặt đất quân kháng chiến thoát ra khỏi chỗ ẩn nấp vung vũ khí đến đánh
Quá bất ngờ trước đòn công kích, đội quân số một chống chế khá vụng về
Từ phía sau một giọng nói vang lên
- Để đó cho ta
Vũ Hiếu tay cầm đại đao vung lên tiến về phía trước
- Muốn cản ta sao?
- Nhãi nhép cút
Đại đao trên tay nặng cũng bảy tám mươi cân mà Vũ Hiếu chém lên cứ như không, bất kể là đao, gươm, áo giáp đều bị hắn chẻ ra làm hai khúc.
Nhờ sự có mặt của hắn mà đám binh lính thành Đại La mới hoàn hồn trở về
- Cứ đánh thế này cũng không phải là cách, phải tìm cách để cho quân ở kia lên cùng lúc mới được
Phập
Vũ Hiếu chống thanh đại đao xuống đất, hắn dùng mắt quan sát, hắn nhìn về phía trước, sau đó lại nhìn về phía đám lính đang vận đá, gỗ của Long Cơ
- Khà khà thì ra là tên điều động trận hình của địch ở đây?
- Người đâu đưa cung tên cho ta
Vũ hiếu hai tay vận lực giương cung nhắm chuẩn về một người đang ra lệnh cho quân lính ném gỗ, đá cản đường
Tách
Chỉ nghe tiếng cung tên bắn ra kèm theo đó là một tiếng kêu thảm, mũi tên xuyên qua yết hầu của một người chỉ huy trong quân kháng chiến
Vũ Hiếu cười mãn nguyện
- Đầu lĩnh của địch đã chết
- Cánh quân còn lại có thể tiến lên được rồi
- Anh em còn chờ gì nữa theo ta
Người điều khiễn xa thạch trận bên Long Cơ tử trận khiến cho toán quân bên đó vô cùng bối rối, thừa dịp đó cánh quân còn lại của Vũ Hiếu dễ dàng tiến bước
Hai cánh quân của Vũ Hiếu hai đường giáp công tiến đánh, không hổ là quân chủ lực của thành Đại La hành quân rất nghiêm mật, từng chút từng chút một dần dần ép sát phía đỉnh đồi
Bộp bộp, bộp bộp
Tiêng vỗ tay vang lên, một người giáp bạc đai tía vỗ tay khen ngợi
- Cũng khá lắm, nhưng đến đây dừng bước là được rồi
Giọng nói này không ai khác chính là Long Cơ
Vũ Hiếu gằn giọng
- Dựa vào ngươi ư?
Long Cơ cười cười, tay cầm thanh trường thương đang cắm dưới đất nhấc lên
- Ngươi cứ thích đùa, Long Cơ ta hào hoa phong nhã không thích đánh đánh giết giết, máu me đầy mình
- Để đón tiếp ngươi ta có chuẩn bị quà rồi đây
- Người đâu còn không mau xuất hiện tiếp khách
Long Cơ vừa dứt lời bên cạnh đã xuất hiện đội Hắc Vân Kỳ vũ khí tuốt trần chuẩn bị tiếp chiến
Vũ Hiếu nhìn một lượt, sau đó khinh khỉnh nói
- Quân ngươi khoảng một trăm, trong khi chúng ta ở đây là năm trăm
- Chưa kể quân ta đều là đội quân có vũ lực mạnh nhất trong đợt tấn công trại An Ấp lần này
- Vậy tên tiểu tử kia nói xem ngươi dựa vào điều gì mà đòi thắng ta đây
Long Cơ nhẹ giọng
- Vậy thì còn chờ gì nữa mà không tới đây
- Nào, tới đây, ta ở đây nào
- Không cần phải thách
- Quân đâu lên bịt mồm tên nhóc này cho ta
Đám quân thành Đại La hùng hùng hổ hổ lao tới, như muốn nuốt sống nhóm người của Long Cơ.
Nào ngờ
Rầm
- Á cứu ta
- Có bẫy, có bẫy
- A
Toàn bộ nhóm đi trước ngã nhào xuống những cái hố được ngụy trang bằng đất và lá cây, bên dưới là những mũi thương nhọn hoắc chĩa thẳng lên trời. Đám phía sau thấy vậy nhưng không thể dừng lại vì quá gấp, kết quả là mấy mươi người đã phải bỏ mạng
- Nhảy qua, hố không rộng lắm, anh em nhảy qua nào
- Nhảy…nhảy
Cả đám người vừa nhảy qua khỏi cái hố, thì từ trên cao những khúc cây to tướng được buộc vào đầu dây, cho đánh đu rơi xuống, đập cho đám lính thành Đại La vỡ đầu tét óc
Long Cơ lắc lắc cái đầu
- Đúng là bọn võ biền, chẳng bao giờ sử dụng đầu óc gì cả
- Đến chết cũng không biết vì sao mình chết
- Thật là buồn cười làm sao. Haiz
Vũ Hiếu khuôn mặt tức tối nhìn Long Cơ chằm chằm
- Tên tiểu tử khốn kiếp, chỉ giỏi dùng mưu gian kế độc
- Có giỏi thì ra đây đấu với lão tử ta đây một trận
- Ta thề sẽ lấy đầu ngươi xuống để làm bồn xí, tên nhãi nhép khó ưa
Được, vậy thì chiều ý ngươi
Một cái phất tay của Long Cơ, từ trên những ngọn cây cao quân kháng chiến theo dây thừng nhảy xuống, hơn hai trăm người đã vây kín quân của Vũ Hiếu vào trong
Sau khi thế trận bao vây đã được thiết lập, Long Cơ nhìn Vũ Hiếu mà nói
- Chẳng phải ngươi muốn biết dựa vào điều gì mà ta có thể thắng ngươi ư
- Được thôi hãy lắng tai mà nghe đây
Long Cơ dùng tay phải xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay trái, từ tốn nói
- Từ lúc ngươi bắt đầu, quân lực ngươi mười ta sáu
- Trải qua phục kích của quân ta, thực lực của ngươi còn lại tám phần
- Đánh địch trên đất của địch quân ta chiếm lấy địa lợi, khả năng của hai bên giờ còn là sáu, sáu
- Leo núi suốt nhiều giờ thể lực bên ngươi đã cạn, có thể nói sức chiến đấu còn lại là ngươi bốn, ta sáu
- Hơn địch hai phần chiến lực, ngươi thử nghĩ xem bên ta không thắng sao được
Vũ Hiếu Khinh bỉ nói
- Ta học binh thư đã nhiều, chưa thấy qua cách tính kỳ lạ như vậy
- Đúng là hồ ngôn loạn ngữ, đừng tưởng dùng đầu môi chót lưỡi là có thể khiến lòng quân ta suy sụp
- Nếu muốn thắng ta thì phải hỏi thanh đao trong ta đây này
Long Cơ nghe xong thì đáp lại
- Người ta nói cái trí của dũng giả sao kẻ phàm nhân có thể hiểu, quả đúng là không sai mà
- Uổng cho ngươi một đời xem binh thư mà không thông cơ biến, không xem xét được tình hình
- Tướng quân ơi tướng quân, vận mạng của binh sỹ ngươi rơi vào tay ngươi thật là bi ai làm sao
- Nói nhiều với người như ngươi chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi, anh em còn chần chừ gì mà chưa động thủ
- Đánh sớm rồi còn về ăn cơm, bụng ta thấy đói rồi đấy
Lời của Long Cơ chính là tiếng pháo hiệu, hai bên lao vào nhau như những con hoang thú, đao gươm trên tay cứ thế mà thỏa sức tunh hoành, định lý chỉ có một “ Không phải ngươi chết, thì ta chết”
-----------------------------------------------o0o----------------------------------------------------
Chiến trận là nơi mà người ta đặt cược cả tính mạng của mình vào trò chơi sinh tử, cả thân xác cũng như tinh thần phải hòa làm một để có thể tìm được sinh lộ trong bóng đêm của tử thần
Nhưng tất cả dường như những điều ấy hoàn toàn xa lạ với Triệu Phong, hắn không biết vì sao và tại sao, giữa trận chiến này trong lòng hắn lại nhiều buồn lo như vậy.
Hắn đứng giữa những ánh lửa đỏ toát lên từ binh khí, những màn máu huyết tuông rơi thấm đẫm áo bào, những tiếng la hét cuồng nộ cũng như bi ai. Nhưng cái cảm giác mà hắn đang cảm nhận trong lúc này chính là sự đơn độc, vì bản thân hắn nghĩ những người ở đây và hắn thật sự không giống nhau
Bỗng từ đâu một tiêng la thất thanh vang lên
- Triệu Phong cẩn thận phía trước
Lời nói ấy là của Long Cơ giúp Triệu Phong thoát ra khỏi những suy nghĩ mộng mị trong đầu để nhìn về phía trước. Một đạo ánh sáng màu bạc sáng loáng đã lao đến sát mặt, Triệu Phong vung đao lên chắn lại, chỉ thấy dư kình trong đao khiến hắn phải lùi lại một bước
- Mạnh quá!
Người đến là Vũ Hiếu, thanh đại đao trong tay hắn vung lên nhè đầu Triệu Phong mà chém xuống, nhưng nào ngờ lưỡi đao mà hắn hết sức tự tin lại bị một tên trẻ tuổi khác đón đỡ một cách nhẹ nhàng đến như vậy
Lòng tự tôn của một võ tướng không cho phép điều đó có thể xảy ra, đao trong tay Vũ Hiếu cứ thế vung lên rồi chém xuống, đao thế ngày càng hung hiểm
Giữa làn mưa đao bao phủ, Triệu Phong cùng thanh đao trong tay cứ lần lượt chặn hết lần này đến lần khác, nhưng lạ thay là bản thân hắn không hề tấn công đến một lần
- Tại sao vậy?
- Tai sao cứ muốn giết ta?
Triệu Phong nhìn ánh mắt điên cuồng của Vũ Hiếu mà trong lòng lại khơi ra những câu hỏi mà bản thân hắn không thể trả lời
Từ trong xâu thẫm tâm hồn Triệu Phong một tiếng nói đầy ma mị vang lên
- Hắn muốn giết mi đấy
- Còn chần chừ gì nữa, hãy tắm máu hắn bằng lưỡi đao của ngươi
- Giết hắn!
- Giết hắn đi!
Tiếng nói cứ ngày một lớn dần, nó cứ như lời nói của ma quỷ quấn lấy Triệu Phong không buông, trong đôi mắt của Triệu Phong dần xuất hiện những tơ máu đan xen. Là cặp mắt của sự phẫn nộ cũng như sát ý kinh người
Ý thức dần rời xa tâm trí hắn theo tiếng nói kia mà chìm sâu vào bên trong vô thức hải, cả cơ thể giờ đây chỉ là một cỗ sát ý không hơn không kém
Lưỡi đao trên tay hắn bỗng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, một đao, hai đao, ba đao, đao trước mạnh hơn đao sau dần dần dồn Vũ Hiếu vào tử lộ
- Chết đi!
Một đao nữa vung xuống, thanh đại đao của vũ Hiếu trong tay đón đỡ bị đại lực áp xuống khiến cho bị chém thành hai mảnh, có lẽ nhờ vậy mà lực còn lại của nhát đao cũng giảm đi mấy phần cứu lấy một mạng của Vũ Hiếu. Áo giáp của hắn bị chém rách một đường dài, máu ra xối xả bắn lên cả khuôn mặt Triệu Phong, hai mắt hắn thẫn thờ nhìn một đao sắp đến kết liễu tính mạng
Dòng máu nóng của Vũ Hiếu bắn lên mặt khiến Triệu Phong dần thoát khỏi sự mơ hồ, nhận ra thanh đao của mình chỉ cách đầu Vũ Hiếu trong gang tấc. Triệu Phong la lên một tiếng
- A
Hắn gồng cứng cả người, cơ bắp thít chặt lại, gân tay nổi lên chi chit, cố gắng hết sức đổi hướng đi của thanh đao
Keng
Tiếng thanh đao chém lướt qua cái mũ sắt của Vũ Hiếu vang lên, điều đó có nghĩa rằng hắn đã đặt một chân ra khỏi quỷ môn quan trong tích tắc
Hộc, hộc
Vũ Hiếu hoảng sợ đến thở dốc từng hồi, tuy hắn chinh chiến nhiều năm nhưng chưa bao giờ gần với cái chết như lúc này. Vũ Hiếu nhìn chằm chằm Triệu Phong và không tin vào mắt mình, tại sao lại tha hắn một mạng
Kèm với đó trong thâm tâm của Vũ Hiếu dấy lên một sự tự ái khó tả, tại sao lại thua một tên nhóc như vậy cơ chứ, rồi sự tự ái ấy lớn dần thành cơn phẫn nộ. Vũ Hiếu cằm nửa thanh đao gẫy làm đôi lao đến chém Triệu Phong vẫn còn đứng im bất động
Sau khi cố gắng làm lệch hướng đao, tay của Triệu Phong đau buốt, dường như đã bị chuột rút, cho nên dù thấy nguy hiểm gần kề nhưng hắn không thể làm gì
Long Cơ lúc nãy cũng thấy Triệu Phong có gì đó bất thường nên định lao đến giúp, nhưng Long Cơ ở quá xa không thể đến kịp đành bất lực hét lên
- Phong cẩn thận, hắn ám toán
Triệu Phong biết tất cả những gì Long Cơ nói, nhưng chỉ vì một chút yếu lòng mà giờ đây hắn phải trả giá
- Giá như mà…
Trong cái khoảnh khắc mong manh ấy sự do dự của Triệu Phong gần như biến mất, mà thay vào đó là một khát khao sinh tồn đến mãnh liệt. Nó như cơn cuồng hỏa đang thiêu cháy nội tâm của hắn, từng chút một gặm nhắm cái sợi xích đạo đức đang khóa chặt toàn thân
Trong ánh mắt thể hiện sự không cam chịu, những đường tơ máu ngày càng đậm hơn, nếu ai có thể để ý kỹ vào lúc này sẽ thấy đôi tròng mắt đỏ ngầu như của quỷ dữ. Hắn gầm lên một tiếng thật lớn toàn thân cố gắng sử lực, nhưng hồi đáp lại cơn giận giữ ấy chỉ là một cơ thể bị tê cứng đứng nhìn lưỡi đao ngày một đến gần
Phập
Tiếng binh khí nhẹ nhàng mà lãnh lót, nhưng lại là âm điệu đáng ghê sợ nhất trên thế gian, nó làm cho thời gian như ngừng quay để người chết có thể ngắm cuộc đời này một lần cuối
Những hình ảnh trong ký ức cứ từng chút, từng chút lại hiện về, một đời người dần như vừa trôi qua trong cái tích tắc ngắn ngủi ấy. Sự vật từ rõ ràng dần trở nên mờ ảo, và cuối cùng chỉ là một màn đêm, bóng tối bao trùm lấy năm giác quan để rồi một ai đó cứ thế mà xa lìa nhân thế
- Không, ta không cam tâm
Vũ Hiếu hét lên một tiếng đầy thống hận, rồi tuyệt khí mà chết
Thân thể của Vũ Hiếu bị một thanh trường thương xuyên qua ngực cấm ngập vào nền đất, những giọt máu nhỏ dài xuống đất
Cái cách thức đoạt mạng này dường như đã từng thấy trước đây, Triệu Phong nhớ lại hình ảnh Cao Kỳ Viễn nhiều năm trước cũng vì một chiêu này mà ôm hận
Chỉ có thể là người đó, Triệu Phong quay lại nhìn về nơi xa xa, có một cái bóng mờ đứng khuất sau những rặng cây cũng đang nhìn về phía hắn
Triệu Phong mấp mấy trên môi mấy từ
- Lai Câu tướng quân
Và cứ thế cứ thế Triệu Phong cứ đứng chôn chân ở đó mà nhìn về phía cái bóng đen kia, kể cả khi con người đó rời đi không còn ở đó nữa. Cuộc chiến của nhóm Long Cơ thì vẫn tiếp diễn, còn đối với Triệu Phong kể từ giây phút ấy nó đã chấm dứt thật rồi
Điểm xuyết lên mặt đất hàng vạn giọt máu tươi
Bức tranh đơn sơ mộc mạc chỉ với hai màu
Nhưng lại toát lên sự cầu kỳ đến lạ thường
Ngước nhìn bức mỹ họa đang được tác tạo
Mà trong lòng lại trùng trùng tâm sự
Là vì bị cuốn hút bởi nét đẹp của chiến tranh
Hay là chưa tìm được cho bản thân mình một lý do
Giữa thời khắc này, ta là ai?
- Triệu Phong cậu đang nghĩ cái gì đấy?
- Sắp đến lược chúng ta phải xuất trận rồi, cậu cũng nên chuẩn bị đi
Long Cơ thấy tên bạn đang ngồi thừ người ra thì vội vàng hỏi thăm
Triệu Phong tươi cười nhìn Long Cơ
- Tớ ổn mà, không sao đâu?
Triệu Phong nói những lời này là không muốn Long Cơ lo lắng, vì hắn biết cả ngày hôm nay Long Cơ đã quá mệt mỏi trong việc chuẩn bị kế hoạch cũng như tác chiến, tốt nhất là đừng để cho Long Cơ phải bận lòng thêm nữa
Bốp
Triệu phong dùng tay đập vào mặt mình một cái, hắn muốn phải có được sự tập trung cao nhất cho trận chiến, không nên cứ mãi vì những suy nghĩ mông lung mà làm ảnh hương đến tinh thần
- Được rồi! đi thôi
------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------
Lại nói trận chiến nơi Đồng Quan diễn ra hết sức khốc liệt, không phải vì bị phục kích mà quân lính dưới quyền Cam Mâu chấp nhận phó mạng cho tử thần
Dưới sự điều động của Cam Mâu, quân lính đã lấy lại tinh thần, họ vứt tất cả lương thực xuống dưới đất, nép vào thành núi để có thể tránh được tên lửa bắn xuống. Sau đó lại dùng các xe ngựa lật ngược lại tạo thành là chắn để che đỡ những loạt mưa đá, gỗ từ trên ném xuống
Vũ Hiếu đến chỗ Cam Mâu tướng quân
- Tướng quân bây giờ chúng ta phải làm sao?
Cam Mâu mồ hôi nhễ nhại nói
- Vũ Hiếu ngươi mang đội một và đội hai lui về phía sau khúc ngoặt, sau đó đem quân lên núi tấn công địch
- Nhớ nếu không đánh được thì phải thu hút địch về phía ngươi, ta sẽ nhanh chóng đưa lính ra khỏi đây
- Sau đó chúng ta hai mũi giáp công, như thế may ra mới có thể thoát được
Rõ
Vũ Hiếu nhận lệnh mang hai đội quân đi với gần năm trăm người, từ từ tiến lên núi
Vũ Hiếu tay cầm đại đao, đang điều động binh lực tiến lên
- Cẩn thận địch dùng đá, thuẫn binh đâu tiến lên phía trước
Thuẫn binh tiến lên phía trước tạo thành một lá chắn trước đòn công kích của quân Long Cơ, những tấm thuẫn sắt tạo thành hai hàng rào chắc chắn, đón chặn gỗ đá được trút xuống như mưa
Rầm, rầm
Âm thanh vang lên đinh tai nhức óc từ những tấm thép nặng nề bị đá va phải vang lên, đám quân lính vô cùng vất vả, vừa chịu đựng sức nặng của những tấm thuẫn dày, vừa phải chịu những cú va đập như trời giáng, khiến cho tay bọn ho tê buốt hết cả
“Chết tiệt địch thủ kín quá, khó lòng leo lên, phải đổi hướng mới được” Vũ Hiếu suy nghĩ
Vũ Hiếu hạ lệnh
- Địch quân đang chặn ở đây, đội một tiến về phía trái, chia quân của chúng ra
Đội một theo lệnh tiến về phía bên trái leo lên, ý định của Vũ Hiếu là tạo một tấm khiên chắn ở đây, sau đó dùng một phần quân lực đánh tạt sườn địch từ phía sau. Mục tiêu là cao điểm ở phía bên trái, chỉ cần chiếm được nó, hắn có thể tạo thành thế ỷ dốc để đối kháng với địch
- Giết
Khi bộ quân số một của Vũ Hiếu đang tiến lên, thì từ dưới mặt đất quân kháng chiến thoát ra khỏi chỗ ẩn nấp vung vũ khí đến đánh
Quá bất ngờ trước đòn công kích, đội quân số một chống chế khá vụng về
Từ phía sau một giọng nói vang lên
- Để đó cho ta
Vũ Hiếu tay cầm đại đao vung lên tiến về phía trước
- Muốn cản ta sao?
- Nhãi nhép cút
Đại đao trên tay nặng cũng bảy tám mươi cân mà Vũ Hiếu chém lên cứ như không, bất kể là đao, gươm, áo giáp đều bị hắn chẻ ra làm hai khúc.
Nhờ sự có mặt của hắn mà đám binh lính thành Đại La mới hoàn hồn trở về
- Cứ đánh thế này cũng không phải là cách, phải tìm cách để cho quân ở kia lên cùng lúc mới được
Phập
Vũ Hiếu chống thanh đại đao xuống đất, hắn dùng mắt quan sát, hắn nhìn về phía trước, sau đó lại nhìn về phía đám lính đang vận đá, gỗ của Long Cơ
- Khà khà thì ra là tên điều động trận hình của địch ở đây?
- Người đâu đưa cung tên cho ta
Vũ hiếu hai tay vận lực giương cung nhắm chuẩn về một người đang ra lệnh cho quân lính ném gỗ, đá cản đường
Tách
Chỉ nghe tiếng cung tên bắn ra kèm theo đó là một tiếng kêu thảm, mũi tên xuyên qua yết hầu của một người chỉ huy trong quân kháng chiến
Vũ Hiếu cười mãn nguyện
- Đầu lĩnh của địch đã chết
- Cánh quân còn lại có thể tiến lên được rồi
- Anh em còn chờ gì nữa theo ta
Người điều khiễn xa thạch trận bên Long Cơ tử trận khiến cho toán quân bên đó vô cùng bối rối, thừa dịp đó cánh quân còn lại của Vũ Hiếu dễ dàng tiến bước
Hai cánh quân của Vũ Hiếu hai đường giáp công tiến đánh, không hổ là quân chủ lực của thành Đại La hành quân rất nghiêm mật, từng chút từng chút một dần dần ép sát phía đỉnh đồi
Bộp bộp, bộp bộp
Tiêng vỗ tay vang lên, một người giáp bạc đai tía vỗ tay khen ngợi
- Cũng khá lắm, nhưng đến đây dừng bước là được rồi
Giọng nói này không ai khác chính là Long Cơ
Vũ Hiếu gằn giọng
- Dựa vào ngươi ư?
Long Cơ cười cười, tay cầm thanh trường thương đang cắm dưới đất nhấc lên
- Ngươi cứ thích đùa, Long Cơ ta hào hoa phong nhã không thích đánh đánh giết giết, máu me đầy mình
- Để đón tiếp ngươi ta có chuẩn bị quà rồi đây
- Người đâu còn không mau xuất hiện tiếp khách
Long Cơ vừa dứt lời bên cạnh đã xuất hiện đội Hắc Vân Kỳ vũ khí tuốt trần chuẩn bị tiếp chiến
Vũ Hiếu nhìn một lượt, sau đó khinh khỉnh nói
- Quân ngươi khoảng một trăm, trong khi chúng ta ở đây là năm trăm
- Chưa kể quân ta đều là đội quân có vũ lực mạnh nhất trong đợt tấn công trại An Ấp lần này
- Vậy tên tiểu tử kia nói xem ngươi dựa vào điều gì mà đòi thắng ta đây
Long Cơ nhẹ giọng
- Vậy thì còn chờ gì nữa mà không tới đây
- Nào, tới đây, ta ở đây nào
- Không cần phải thách
- Quân đâu lên bịt mồm tên nhóc này cho ta
Đám quân thành Đại La hùng hùng hổ hổ lao tới, như muốn nuốt sống nhóm người của Long Cơ.
Nào ngờ
Rầm
- Á cứu ta
- Có bẫy, có bẫy
- A
Toàn bộ nhóm đi trước ngã nhào xuống những cái hố được ngụy trang bằng đất và lá cây, bên dưới là những mũi thương nhọn hoắc chĩa thẳng lên trời. Đám phía sau thấy vậy nhưng không thể dừng lại vì quá gấp, kết quả là mấy mươi người đã phải bỏ mạng
- Nhảy qua, hố không rộng lắm, anh em nhảy qua nào
- Nhảy…nhảy
Cả đám người vừa nhảy qua khỏi cái hố, thì từ trên cao những khúc cây to tướng được buộc vào đầu dây, cho đánh đu rơi xuống, đập cho đám lính thành Đại La vỡ đầu tét óc
Long Cơ lắc lắc cái đầu
- Đúng là bọn võ biền, chẳng bao giờ sử dụng đầu óc gì cả
- Đến chết cũng không biết vì sao mình chết
- Thật là buồn cười làm sao. Haiz
Vũ Hiếu khuôn mặt tức tối nhìn Long Cơ chằm chằm
- Tên tiểu tử khốn kiếp, chỉ giỏi dùng mưu gian kế độc
- Có giỏi thì ra đây đấu với lão tử ta đây một trận
- Ta thề sẽ lấy đầu ngươi xuống để làm bồn xí, tên nhãi nhép khó ưa
Được, vậy thì chiều ý ngươi
Một cái phất tay của Long Cơ, từ trên những ngọn cây cao quân kháng chiến theo dây thừng nhảy xuống, hơn hai trăm người đã vây kín quân của Vũ Hiếu vào trong
Sau khi thế trận bao vây đã được thiết lập, Long Cơ nhìn Vũ Hiếu mà nói
- Chẳng phải ngươi muốn biết dựa vào điều gì mà ta có thể thắng ngươi ư
- Được thôi hãy lắng tai mà nghe đây
Long Cơ dùng tay phải xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay trái, từ tốn nói
- Từ lúc ngươi bắt đầu, quân lực ngươi mười ta sáu
- Trải qua phục kích của quân ta, thực lực của ngươi còn lại tám phần
- Đánh địch trên đất của địch quân ta chiếm lấy địa lợi, khả năng của hai bên giờ còn là sáu, sáu
- Leo núi suốt nhiều giờ thể lực bên ngươi đã cạn, có thể nói sức chiến đấu còn lại là ngươi bốn, ta sáu
- Hơn địch hai phần chiến lực, ngươi thử nghĩ xem bên ta không thắng sao được
Vũ Hiếu Khinh bỉ nói
- Ta học binh thư đã nhiều, chưa thấy qua cách tính kỳ lạ như vậy
- Đúng là hồ ngôn loạn ngữ, đừng tưởng dùng đầu môi chót lưỡi là có thể khiến lòng quân ta suy sụp
- Nếu muốn thắng ta thì phải hỏi thanh đao trong ta đây này
Long Cơ nghe xong thì đáp lại
- Người ta nói cái trí của dũng giả sao kẻ phàm nhân có thể hiểu, quả đúng là không sai mà
- Uổng cho ngươi một đời xem binh thư mà không thông cơ biến, không xem xét được tình hình
- Tướng quân ơi tướng quân, vận mạng của binh sỹ ngươi rơi vào tay ngươi thật là bi ai làm sao
- Nói nhiều với người như ngươi chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi, anh em còn chần chừ gì mà chưa động thủ
- Đánh sớm rồi còn về ăn cơm, bụng ta thấy đói rồi đấy
Lời của Long Cơ chính là tiếng pháo hiệu, hai bên lao vào nhau như những con hoang thú, đao gươm trên tay cứ thế mà thỏa sức tunh hoành, định lý chỉ có một “ Không phải ngươi chết, thì ta chết”
-----------------------------------------------o0o----------------------------------------------------
Chiến trận là nơi mà người ta đặt cược cả tính mạng của mình vào trò chơi sinh tử, cả thân xác cũng như tinh thần phải hòa làm một để có thể tìm được sinh lộ trong bóng đêm của tử thần
Nhưng tất cả dường như những điều ấy hoàn toàn xa lạ với Triệu Phong, hắn không biết vì sao và tại sao, giữa trận chiến này trong lòng hắn lại nhiều buồn lo như vậy.
Hắn đứng giữa những ánh lửa đỏ toát lên từ binh khí, những màn máu huyết tuông rơi thấm đẫm áo bào, những tiếng la hét cuồng nộ cũng như bi ai. Nhưng cái cảm giác mà hắn đang cảm nhận trong lúc này chính là sự đơn độc, vì bản thân hắn nghĩ những người ở đây và hắn thật sự không giống nhau
Bỗng từ đâu một tiêng la thất thanh vang lên
- Triệu Phong cẩn thận phía trước
Lời nói ấy là của Long Cơ giúp Triệu Phong thoát ra khỏi những suy nghĩ mộng mị trong đầu để nhìn về phía trước. Một đạo ánh sáng màu bạc sáng loáng đã lao đến sát mặt, Triệu Phong vung đao lên chắn lại, chỉ thấy dư kình trong đao khiến hắn phải lùi lại một bước
- Mạnh quá!
Người đến là Vũ Hiếu, thanh đại đao trong tay hắn vung lên nhè đầu Triệu Phong mà chém xuống, nhưng nào ngờ lưỡi đao mà hắn hết sức tự tin lại bị một tên trẻ tuổi khác đón đỡ một cách nhẹ nhàng đến như vậy
Lòng tự tôn của một võ tướng không cho phép điều đó có thể xảy ra, đao trong tay Vũ Hiếu cứ thế vung lên rồi chém xuống, đao thế ngày càng hung hiểm
Giữa làn mưa đao bao phủ, Triệu Phong cùng thanh đao trong tay cứ lần lượt chặn hết lần này đến lần khác, nhưng lạ thay là bản thân hắn không hề tấn công đến một lần
- Tại sao vậy?
- Tai sao cứ muốn giết ta?
Triệu Phong nhìn ánh mắt điên cuồng của Vũ Hiếu mà trong lòng lại khơi ra những câu hỏi mà bản thân hắn không thể trả lời
Từ trong xâu thẫm tâm hồn Triệu Phong một tiếng nói đầy ma mị vang lên
- Hắn muốn giết mi đấy
- Còn chần chừ gì nữa, hãy tắm máu hắn bằng lưỡi đao của ngươi
- Giết hắn!
- Giết hắn đi!
Tiếng nói cứ ngày một lớn dần, nó cứ như lời nói của ma quỷ quấn lấy Triệu Phong không buông, trong đôi mắt của Triệu Phong dần xuất hiện những tơ máu đan xen. Là cặp mắt của sự phẫn nộ cũng như sát ý kinh người
Ý thức dần rời xa tâm trí hắn theo tiếng nói kia mà chìm sâu vào bên trong vô thức hải, cả cơ thể giờ đây chỉ là một cỗ sát ý không hơn không kém
Lưỡi đao trên tay hắn bỗng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, một đao, hai đao, ba đao, đao trước mạnh hơn đao sau dần dần dồn Vũ Hiếu vào tử lộ
- Chết đi!
Một đao nữa vung xuống, thanh đại đao của vũ Hiếu trong tay đón đỡ bị đại lực áp xuống khiến cho bị chém thành hai mảnh, có lẽ nhờ vậy mà lực còn lại của nhát đao cũng giảm đi mấy phần cứu lấy một mạng của Vũ Hiếu. Áo giáp của hắn bị chém rách một đường dài, máu ra xối xả bắn lên cả khuôn mặt Triệu Phong, hai mắt hắn thẫn thờ nhìn một đao sắp đến kết liễu tính mạng
Dòng máu nóng của Vũ Hiếu bắn lên mặt khiến Triệu Phong dần thoát khỏi sự mơ hồ, nhận ra thanh đao của mình chỉ cách đầu Vũ Hiếu trong gang tấc. Triệu Phong la lên một tiếng
- A
Hắn gồng cứng cả người, cơ bắp thít chặt lại, gân tay nổi lên chi chit, cố gắng hết sức đổi hướng đi của thanh đao
Keng
Tiếng thanh đao chém lướt qua cái mũ sắt của Vũ Hiếu vang lên, điều đó có nghĩa rằng hắn đã đặt một chân ra khỏi quỷ môn quan trong tích tắc
Hộc, hộc
Vũ Hiếu hoảng sợ đến thở dốc từng hồi, tuy hắn chinh chiến nhiều năm nhưng chưa bao giờ gần với cái chết như lúc này. Vũ Hiếu nhìn chằm chằm Triệu Phong và không tin vào mắt mình, tại sao lại tha hắn một mạng
Kèm với đó trong thâm tâm của Vũ Hiếu dấy lên một sự tự ái khó tả, tại sao lại thua một tên nhóc như vậy cơ chứ, rồi sự tự ái ấy lớn dần thành cơn phẫn nộ. Vũ Hiếu cằm nửa thanh đao gẫy làm đôi lao đến chém Triệu Phong vẫn còn đứng im bất động
Sau khi cố gắng làm lệch hướng đao, tay của Triệu Phong đau buốt, dường như đã bị chuột rút, cho nên dù thấy nguy hiểm gần kề nhưng hắn không thể làm gì
Long Cơ lúc nãy cũng thấy Triệu Phong có gì đó bất thường nên định lao đến giúp, nhưng Long Cơ ở quá xa không thể đến kịp đành bất lực hét lên
- Phong cẩn thận, hắn ám toán
Triệu Phong biết tất cả những gì Long Cơ nói, nhưng chỉ vì một chút yếu lòng mà giờ đây hắn phải trả giá
- Giá như mà…
Trong cái khoảnh khắc mong manh ấy sự do dự của Triệu Phong gần như biến mất, mà thay vào đó là một khát khao sinh tồn đến mãnh liệt. Nó như cơn cuồng hỏa đang thiêu cháy nội tâm của hắn, từng chút một gặm nhắm cái sợi xích đạo đức đang khóa chặt toàn thân
Trong ánh mắt thể hiện sự không cam chịu, những đường tơ máu ngày càng đậm hơn, nếu ai có thể để ý kỹ vào lúc này sẽ thấy đôi tròng mắt đỏ ngầu như của quỷ dữ. Hắn gầm lên một tiếng thật lớn toàn thân cố gắng sử lực, nhưng hồi đáp lại cơn giận giữ ấy chỉ là một cơ thể bị tê cứng đứng nhìn lưỡi đao ngày một đến gần
Phập
Tiếng binh khí nhẹ nhàng mà lãnh lót, nhưng lại là âm điệu đáng ghê sợ nhất trên thế gian, nó làm cho thời gian như ngừng quay để người chết có thể ngắm cuộc đời này một lần cuối
Những hình ảnh trong ký ức cứ từng chút, từng chút lại hiện về, một đời người dần như vừa trôi qua trong cái tích tắc ngắn ngủi ấy. Sự vật từ rõ ràng dần trở nên mờ ảo, và cuối cùng chỉ là một màn đêm, bóng tối bao trùm lấy năm giác quan để rồi một ai đó cứ thế mà xa lìa nhân thế
- Không, ta không cam tâm
Vũ Hiếu hét lên một tiếng đầy thống hận, rồi tuyệt khí mà chết
Thân thể của Vũ Hiếu bị một thanh trường thương xuyên qua ngực cấm ngập vào nền đất, những giọt máu nhỏ dài xuống đất
Cái cách thức đoạt mạng này dường như đã từng thấy trước đây, Triệu Phong nhớ lại hình ảnh Cao Kỳ Viễn nhiều năm trước cũng vì một chiêu này mà ôm hận
Chỉ có thể là người đó, Triệu Phong quay lại nhìn về nơi xa xa, có một cái bóng mờ đứng khuất sau những rặng cây cũng đang nhìn về phía hắn
Triệu Phong mấp mấy trên môi mấy từ
- Lai Câu tướng quân
Và cứ thế cứ thế Triệu Phong cứ đứng chôn chân ở đó mà nhìn về phía cái bóng đen kia, kể cả khi con người đó rời đi không còn ở đó nữa. Cuộc chiến của nhóm Long Cơ thì vẫn tiếp diễn, còn đối với Triệu Phong kể từ giây phút ấy nó đã chấm dứt thật rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook