Chăn Gấm Rực Rỡ Thay
-
Chương 15: Thành Tây
Canh tư, Canh Ngao đi từ Cao thất của Lý Chính về nội tẩm.
Ngự nữ trong vương tẩm đều biết chúa thượng không cho phép bọn họ bước vào Cao thất một bước.
Lư Cơ được Mao Công gọi đến chờ ở nội tẩm tiến lên nghênh đón hắn, hầu hạ hắn thay quần áo.
Xong xuôi, Canh Ngao ngồi bên cạnh giường nhỏ nhìn Lư Cơ tự mình cởi bỏ xiêm áo.
Áo lụa lăng la từ từ rơi xuống đất. Lư Cơ bắt đầu sát lại gần, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hắn, ngẩng mặt khẽ thì thầm: “Chúa thượng…”
Giọng như nỉ non, ánh mắt thoáng liếc đưa tình, chất chứa nỗi ấm ức không tài nào thốt ra thành lời.
Lư Cơ là mỹ nữ do nước Lư dâng tặng, là con gái của dòng tộc Lư Quốc công.
Gốc gác lập nên nước Lư là nước phân đất phong hầu cùng họ với Chu thất, ở phía tây Lạc Ấp, thuở xưa là một trong những nước phong hầu Thiên tử nước Chu dùng để bảo vệ Vương thất, thế nhưng thời thế đổi thay, uy quyền của Chu vương giảm sút, nước Lư bây giờ nước nhỏ dân yếu, nhiều lần bị các nước lân bang giáp công, khổ không thể tả, vì thế liền nương tựa vào nước Mục đang ngày càng mạnh lên ở phía Tây nước Lư. Năm năm trước đã dâng tặng Lư Cơ xinh đẹp nổi tiếng khắp nơi. Văn Công luôn luôn thích con thứ nên lúc đó cho Canh Ngao làm nữ ngự.
Quân phải vì nước, cần chính an dân tất nhiên là chức trách hắn phải đảm đương, nhưng lúc nhàn rỗi hưởng dụng mỹ nhân dịu dàng, cũng là chuyện đương nhiên đi kèm với chức trách này.
Lư Cơ xinh đẹp, tính tình dịu dàng nết na, hết lòng thỏa mãn đàn ông trong chuyện giường chiếu.
Lâu lắm rồi hắn chưa đụng đến đàn bà, vậy nên cũng đã lạnh nhạt với nàng ta một thời gian.
Canh Ngao cười, kéo nàng ta ngã xuống giường nhỏ, ánh mắt hắn chuyển xuống ngực nàng ta thì dừng lại, khung cảnh ngày hôm đó vẫn lởn vởn trong tâm trí hắn.
Dáng vẻ của cô gái Tỉ kia, thua kém rất nhiều so với cô gái đẫy đà đang nằm bên cạnh hắn trên giường nhỏ lúc này nhưng lại dịu dàng yêu kiều, là một vẻ đẹp khiến người ta muốn đến gần thương yêu.
Điều khiến hắn ấn tượng sâu sắc chính là vết bớt hoa đào giống như được người ta dùng chu sa dày công tỉ mỉ vẽ lên. Một đóa hoa nho nhỏ sắc sảo đẹp đẽ nở rộ trên làn da trắng như ngọc, như muốn cùng khoe sắc với hai khối anh đào màu hồng phớt vậy.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua lại bị nàng vội lấy vạt áo che chắn, nhưng niềm bất ngờ lúc đó đập thẳng vào mắt, giờ nghĩ lại vẫn còn sống động ngay trước mắt.
Tiếc thay, trời cho một làn da tuyệt mĩ vậy mà không biết có phải do cuộc sống nắng gió vất vả trước đây ở bên Tỉ hay không, khuôn mặt lại không xứng với làn da ấy.
Xếp ngay sau khuôn mặt của nàng là tính tình, điều này càng khiến hắn không thích.
Nhớ đến là thấy khó chịu trong lòng.
…
Hai mắt Lư Cơ khép hờ, khuôn mặt tràn đầy yêu mị.
Canh Ngao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lư Cơ, trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái.
Nếu hắn cho người triệu nàng đến, lệnh cho nàng phải thị tẩm, lúc bị hắn áp dưới thân, không biết nàng sẽ có nét mặt như thế nào?
Lẽ nào còn có thể duy trì nét mặt không đổi như suốt dọc đường đi không?
Nghĩ đến đó, cơ thể hắn tràn trề sinh lực, ý nghĩ xấu xa bùng cháy mạnh mẽ.
Lư Cơ cảm giác hắn đang rất muốn, má ửng đỏ, hơi thở dồn dập, mắt nhắm mở liên tục, đôi môi đỏ mọng kề sát bên tai hắn, vừa thở gấp vừa khẽ nói: “Chúa thượng… Tối nay Bá Y phu nhân mời người sang bên đó ạ?”
Canh Ngao không thèm đếm xỉa đến ‘ừ’ một tiếng.
Lư Cơ vươn lưỡi khẽ liếm lỗ tai hắn, hơi thở như lan: “Thiếp nghe nói Y quán sợ bị tước thế lực nên lại muốn đưa con gái của Y thị vào hậu cung của Chúa thượng, vì thế lần này mới hết sức phản đối người lấy con gái của Tấn Hầu. Chúa thượng lại lấy con gái của Y thị làm chính thê, e rằng với thế lực của Y thị sau này, sẽ chèn ép người…”
Canh Ngao mở mắt, ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh tanh.
“Kẻ nào sai khiến ngươi nói những lời này trước mặt cô?”
Lư Cơ giật mình, nhanh chóng lắc đầu: “Không có ai sai khiến thiếp hết, chỉ là thiếp suy nghĩ lung tung mà thôi.”
Canh Ngạo trở mình đứng lên, lạnh giọng nói: “Cô lấy ai là việc ngươi có thể xen vào ư? Ngươi cho rằng cô không biết? Trước đây Tuần Chẩn bí mật tặng dạ minh châu cho ngươi là muốn ngươi nói những lời này trước mặt cô phải không?”
Y thị, Tuần thị là hai gia tộc tôn quý lâu đời của nước Mục, con cháu dòng tộc đông đúc, ai cũng muốn cai quản nên luôn luôn đấu đá lẫn nhau. Từ khi Canh Ngao lên ngôi, Tuần Chẩn là người của Tuần thị tất nhiên sẽ không muốn vị tân quân trẻ tuổi lấy con gái của Y thị làm vợ chính nên mới ra sức thúc đẩy hắn tuân thủ hôn ước với nước Tấn. Lại biết Lư Cơ khác với ngự nữ bình thường liền bí mật tặng dạ minh châu, nhờ nàng ta chờ cơ hội thổi gió bên tai.
Đây là chuyện của nửa năm trước. Trước đây Lư Cơ vẫn luôn không có cơ hội thân cận với vua, tối nay cuối cùng cũng được triệu đến vô cùng vui mừng, vừa rồi nhân lúc người đàn ông này động tình, ham muốn bừng bừng liền thử nói ra, vì nàng biết đây là thời cơ tốt nhất để mở miệng.
Nhưng nàng ta không ngờ chuyện này hắn cũng biết, chẳng qua không thèm vạch trần. Thấy hai ánh mắt lạnh như băng của hắn quét về phía mình, nàng ta sợ đến biến sắc, không dám tiếp tục thanh minh nữa, cuống quýt bò lên, quỳ xuống khóc to: “Chúa thượng bớt giận! Thiếp nhất thời hồ đồ phạm huý, Chúa thượng phạt thiếp là chuyện nên làm. Phạt thế nào, thiếp đều chấp nhận!”
“Ngày mai thiếp sẽ giao nộp tất cả dạ minh châu hắn tặng.”
Nàng ta vừa khóc vừa nói, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Canh Ngao nhìn nàng ta chòng chọc, nheo mắt lại.
“Đồ hắn đã tặng ngươi sao phải trả lại?”
Hồi lâu sau hắn thản nhiên nhả ra một câu, vẻ tức giận giữa hai hàng lông mày cũng từ từ biến mất.
Lư Cơ một lòng đã quyết, lau nước mắt rồi bò ra phía sau hắn, cơ thể ôm chầm hắn từ đằng sau, một đôi tay mềm mại cũng chầm chậm trèo lên trên hông hắn.
“Chúa thượng, không còn sớm nữa, thiếp hầu hạ người đi ngủ…” Giọng nàng ta nghèn nghẹn, êm ái ngọt ngào.
“Ra.”
Lư Cơ ngẩn ra, ngẩng mặt nhìn hắn thì thấy khuôn mặt hắn lạnh băng, bộ dạng động tình lúc trước không còn sót lại tí gì. Ả không dám trái lại, cắn môi leo xuống giường nhỏ, vội vã mặc lại váy, cúi gằm ra khỏi nội tẩm.
Mao Công đi vào, đứng bên cạnh giường nhỏ, thấy hắn đang nhắm mắt nằm ngửa nét mắt đần ra, ngập ngừng dò hỏi: “Chúa thượng, có cần triệu ngự nữ khác thị tẩm không ạ?”
Canh Ngao nói: “Không cần, ông đi nghỉ ngơi đi.”
Mao Công đáp ‘vâng’ sau đó xoay người ra ngoài, chợt nghe người phía sau hỏi: “Cô gái nước Tỉ kia, sắp xếp thế nào?”
Ông ta dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn vẫn nhắm mắt như trước, câu vừa nãy dường như chỉ hỏi cho có. Mao Công đáp: ‘Lão nô đã sắp xếp cô ta ở tạm trong truyền xá.”
Canh Ngao đáp ừ: “Lệnh cho xá nhân giám sát, nhưng không được bạc đãi.”
Mao Công đáp ‘vâng’, lại đứng đợi thêm một lát, nhưng không thấy hắn có dặn dò gì thêm, có lẽ đã ngủ, bèn bước nhẹ chân rời khỏi nội tẩm.
…
A Huyền tạm thời nghỉ chân trong truyền xá, chẳng mấy chốc đã trôi qua năm sáu ngày.
Mấy ngày nay, mỗi khi nàng ra ngoài đều không có ai ngăn cản. Tuy nhiên A Huyền cảm giác ở chỗ phía sau không xa, chắc chắn có một xá nhân theo dõi nàng.
A Huyền biết đây là vì đề phòng nàng chạy trốn.
Quả thực nàng cũng đã từng cân nhắc đến việc chạy trốn nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị bỏ xó.
Dù nàng có trốn khỏi thành Khâu Dương thì nơi duy nhất nàng có thể về giữa chốn thế gian rộng lớn này cũng chỉ có Địch Đạo để tìm Ngỗi Long.
Cho dù vận may của nàng siêu tốt, có thể nhờ đội dân buôn thuận lợi vượt qua các thành trì và những nơi hoang dã dọc đường đi, cuối cùng an toàn đến nơi cần đến, nhưng nếu người đó không tha cho nàng, sao có thể không nghĩ ra nàng muốn đi đâu?
Ý định ban đầu của Mao Công khi kiên quyết lôi theo nàng tất nhiên là để trị cái chứng đau đầu không biết lúc nào sẽ phát tác của Canh Ngao.
Sau đó cứ thế một ngày lại một ngày, nếu không có gì bất ngờ thì sau này cũng sẽ tiếp tục như thế.
Việc chạy trốn không thể thành hiện thực, đành lùi bước chờ cơ hội lần sau.
Mẹ con Ngỗi Long chính là thân nhân cuối cùng còn sót lại trên cõi đời này của nàng.
Nàng biết họ cũng đang nhớ đến mình, giống như nàng thường xuyên nhớ đến họ.
Nàng muốn cho Ngỗi Long biết, hôm nay nàng đã bình an tới Khâu Dương, sống rất tốt.
Nàng cũng muốn biết tình hình gần đây của bọn họ.
Thế là A Huyền đi tìm xá nhân nói yêu cầu của mình, nhờ y chuyển lời cho Mao Công.
Trước đây xá nhân đã từng được Mao Công dặn dò, nếu cô gái này có việc gì thì đến Vương cung chuyển lời, truyền tin tức qua bên đó.
Qua vài ngày, xá nhân tươi cười vui vẻ đến tìm A Huyền, nói đúng lúc có một ít đồ quân nhu vài hôm nữa sẽ chuyển đến Thiên Thủy, có thể giúp nàng gửi thư qua đó.
A Huyền vô cùng mừng rỡ.
Trước đây Ngỗi Long từng theo A Huyền học viết chữ, dần dà cũng biết được ít chữ. A Huyền liền viết một lá thư báo bình an, lại nghĩ đến bên kia chắc đã vào mùa đông lạnh giá, nếu Ngỗi Mô không có quần áo mùa đông để chống lạnh, sợ là không thể chịu đựng đến hết mùa đông này, thế là nàng gửi cho bà một bộ quần áo ấm.
Nàng ở truyền xá tuy không cần lo ăn lo uống, nhưng lại không có đồng xu cắc bạc nào. Vật đáng tiền duy nhất, chính là miếng ngọc giác nàng từng dùng làm vật hối lộ để được ngồi xe.
A Huyền lấy ra, lật qua lật lại nhìn nhìn.
Nàng nhớ mấy hôm trước lúc ra ngoài, từng nhìn thấy ở thành Tây có bóng dáng của một đội buôn.
Đội buôn đến từ các quốc gia, đi Nam về Bắc, nói không chừng có thể sẽ mua khối ngọc giác này.
…
Khâu Dương là kinh đô của nước Mục, đến nay đã hơn trăm năm, dân cư đông đúc, đã đạt đến con số hơn mười vạn người, đường phố huyên náo tấp nập, thành Tây lại là nơi tụ hội của thương nhân các quốc gia, lại càng ồn ào huyên náo hơn.
A Huyền một đường đi thẳng đến, đứng trong góc nhỏ quan sát một lát, sau đó đi về hướng một đội buôn mang khẩu âm người nước Tề.
Nước Tề có nền thương nghiệp phồn vinh, là cái nôi của tơ lụa, bảy tám phần tơ lụa trong thiên hạ đều từng lưu thông qua tay người Tề, thương nhân kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ nhìn trúng rồi đồng ý mua khối ngọc giác này.
A Huyền tìm được người đứng đầu của đội buôn kia, lấy ngọc giác ra, đẩy tới y.
Người đứng đầu nhận lấy, soi dưới ánh mặt trời, nói: “Tôi không lừa cô, ngọc giác này của cô, nếu thành cặp, càng có giá trị hơn. Hôm nay chỉ có một miếng, không thể thành cặp, ta mua cũng không có chỗ dùng…”
Thứ này A Huyền giữ lại cũng chỉ là đồ bỏ đi, nếu đổi thành tiền coi như đã hết tác dụng, bèn nói: “Tôi biết, ngài nói không sai. Chỉ là ngài cũng là người biết nhìn hàng, ngọc này chất lượng tuyệt hảo, cũng coi như là vật hiếm có, huống hồ ta cũng không hét giá cao, ngài mua nó, sao có thể không có lợi chứ?”
Người Tề kia hơi do dự, quay đầu nhìn thoáng qua chàng trai mặc đồ trắng đang nói chuyện với người khác ở cách đó không xa, bảo A Huyền chờ một chút, sau đó đi tới, cung kính nói: “Chủ nhân, có một cô gái bán miếng giác này, chất lượng rất tốt, nhưng tiếc là không thể ghép thành cặp, có mua hay không ạ?”
Tề Huy nhìn thoáng qua miếng ngọc giác, lúc ban đầu cũng không để ý lắm, nhưng sau đó bỗng nhiên nhìn chăm chăm. Hắn lấy miếng ngọc giác ra, cầm trên tay lật qua lật lại, xem đi xem lại, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Lần này trước khi hắn rời khỏi nước Tề, Tề Hầu từng truyền y vào cung, cho y xem phong triều thư kia của Chu vương. Bởi vì y đi Nam về Bắc, từng thấy qua rất nhiều bảo vật, muốn hỏi y xem trước giờ đã từng nhìn thấy miếng ngọc giác trong triều thư này chưa. Biết y chưa từng nhìn thấy, đã cẩn thận dặn dò y, nếu sau này nhìn thấy phải nhanh chóng bẩm báo, vì người có miếng ngọc giác này rất có thể là Vương cơ của Chu thất.
Mặc dù uy tín của Chu vương ngày càng thấp, nhưng vẫn là chủ chung của thiên hạ, cửu đỉnh tôn sư, địa vị đặt ở nơi đó, nếu chư hầu có thể cưới được Vương cơ, vẫn là một chuyện dát vàng lên mặt.
Lúc đó Tề Huy thoải mái đồng ý nhưng không để trong lòng, dần dần cũng quên mất việc này. Lúc mới nhìn thấy miếng ngọc giác này, chỉ cảm thấy quen quen, cẩn thận tỉ mỉ xem xét rồi mới nghĩ đến, đúng là đã nhìn thấy miếng ngọc giác này trong triều thư của Chu vương ngày hôm ấy.
Trên mặt ngọc chạm khắc hình long phượng vô cùng tinh xảo, hình dạng đặc biệt, với mắt y thì không thể nào nhầm được.
Trong lòng Tề Huy hơi gợn sóng, lập tức hỏi: “Người đâu?”
Người đứng đầu chỉ vào A Huyền: “Chính là cô ấy.”
Tề Huy nhìn A Huyền, bước nhanh về phía nàng.
Hết chương 15
Ngự nữ trong vương tẩm đều biết chúa thượng không cho phép bọn họ bước vào Cao thất một bước.
Lư Cơ được Mao Công gọi đến chờ ở nội tẩm tiến lên nghênh đón hắn, hầu hạ hắn thay quần áo.
Xong xuôi, Canh Ngao ngồi bên cạnh giường nhỏ nhìn Lư Cơ tự mình cởi bỏ xiêm áo.
Áo lụa lăng la từ từ rơi xuống đất. Lư Cơ bắt đầu sát lại gần, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hắn, ngẩng mặt khẽ thì thầm: “Chúa thượng…”
Giọng như nỉ non, ánh mắt thoáng liếc đưa tình, chất chứa nỗi ấm ức không tài nào thốt ra thành lời.
Lư Cơ là mỹ nữ do nước Lư dâng tặng, là con gái của dòng tộc Lư Quốc công.
Gốc gác lập nên nước Lư là nước phân đất phong hầu cùng họ với Chu thất, ở phía tây Lạc Ấp, thuở xưa là một trong những nước phong hầu Thiên tử nước Chu dùng để bảo vệ Vương thất, thế nhưng thời thế đổi thay, uy quyền của Chu vương giảm sút, nước Lư bây giờ nước nhỏ dân yếu, nhiều lần bị các nước lân bang giáp công, khổ không thể tả, vì thế liền nương tựa vào nước Mục đang ngày càng mạnh lên ở phía Tây nước Lư. Năm năm trước đã dâng tặng Lư Cơ xinh đẹp nổi tiếng khắp nơi. Văn Công luôn luôn thích con thứ nên lúc đó cho Canh Ngao làm nữ ngự.
Quân phải vì nước, cần chính an dân tất nhiên là chức trách hắn phải đảm đương, nhưng lúc nhàn rỗi hưởng dụng mỹ nhân dịu dàng, cũng là chuyện đương nhiên đi kèm với chức trách này.
Lư Cơ xinh đẹp, tính tình dịu dàng nết na, hết lòng thỏa mãn đàn ông trong chuyện giường chiếu.
Lâu lắm rồi hắn chưa đụng đến đàn bà, vậy nên cũng đã lạnh nhạt với nàng ta một thời gian.
Canh Ngao cười, kéo nàng ta ngã xuống giường nhỏ, ánh mắt hắn chuyển xuống ngực nàng ta thì dừng lại, khung cảnh ngày hôm đó vẫn lởn vởn trong tâm trí hắn.
Dáng vẻ của cô gái Tỉ kia, thua kém rất nhiều so với cô gái đẫy đà đang nằm bên cạnh hắn trên giường nhỏ lúc này nhưng lại dịu dàng yêu kiều, là một vẻ đẹp khiến người ta muốn đến gần thương yêu.
Điều khiến hắn ấn tượng sâu sắc chính là vết bớt hoa đào giống như được người ta dùng chu sa dày công tỉ mỉ vẽ lên. Một đóa hoa nho nhỏ sắc sảo đẹp đẽ nở rộ trên làn da trắng như ngọc, như muốn cùng khoe sắc với hai khối anh đào màu hồng phớt vậy.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua lại bị nàng vội lấy vạt áo che chắn, nhưng niềm bất ngờ lúc đó đập thẳng vào mắt, giờ nghĩ lại vẫn còn sống động ngay trước mắt.
Tiếc thay, trời cho một làn da tuyệt mĩ vậy mà không biết có phải do cuộc sống nắng gió vất vả trước đây ở bên Tỉ hay không, khuôn mặt lại không xứng với làn da ấy.
Xếp ngay sau khuôn mặt của nàng là tính tình, điều này càng khiến hắn không thích.
Nhớ đến là thấy khó chịu trong lòng.
…
Hai mắt Lư Cơ khép hờ, khuôn mặt tràn đầy yêu mị.
Canh Ngao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lư Cơ, trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái.
Nếu hắn cho người triệu nàng đến, lệnh cho nàng phải thị tẩm, lúc bị hắn áp dưới thân, không biết nàng sẽ có nét mặt như thế nào?
Lẽ nào còn có thể duy trì nét mặt không đổi như suốt dọc đường đi không?
Nghĩ đến đó, cơ thể hắn tràn trề sinh lực, ý nghĩ xấu xa bùng cháy mạnh mẽ.
Lư Cơ cảm giác hắn đang rất muốn, má ửng đỏ, hơi thở dồn dập, mắt nhắm mở liên tục, đôi môi đỏ mọng kề sát bên tai hắn, vừa thở gấp vừa khẽ nói: “Chúa thượng… Tối nay Bá Y phu nhân mời người sang bên đó ạ?”
Canh Ngao không thèm đếm xỉa đến ‘ừ’ một tiếng.
Lư Cơ vươn lưỡi khẽ liếm lỗ tai hắn, hơi thở như lan: “Thiếp nghe nói Y quán sợ bị tước thế lực nên lại muốn đưa con gái của Y thị vào hậu cung của Chúa thượng, vì thế lần này mới hết sức phản đối người lấy con gái của Tấn Hầu. Chúa thượng lại lấy con gái của Y thị làm chính thê, e rằng với thế lực của Y thị sau này, sẽ chèn ép người…”
Canh Ngao mở mắt, ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh tanh.
“Kẻ nào sai khiến ngươi nói những lời này trước mặt cô?”
Lư Cơ giật mình, nhanh chóng lắc đầu: “Không có ai sai khiến thiếp hết, chỉ là thiếp suy nghĩ lung tung mà thôi.”
Canh Ngạo trở mình đứng lên, lạnh giọng nói: “Cô lấy ai là việc ngươi có thể xen vào ư? Ngươi cho rằng cô không biết? Trước đây Tuần Chẩn bí mật tặng dạ minh châu cho ngươi là muốn ngươi nói những lời này trước mặt cô phải không?”
Y thị, Tuần thị là hai gia tộc tôn quý lâu đời của nước Mục, con cháu dòng tộc đông đúc, ai cũng muốn cai quản nên luôn luôn đấu đá lẫn nhau. Từ khi Canh Ngao lên ngôi, Tuần Chẩn là người của Tuần thị tất nhiên sẽ không muốn vị tân quân trẻ tuổi lấy con gái của Y thị làm vợ chính nên mới ra sức thúc đẩy hắn tuân thủ hôn ước với nước Tấn. Lại biết Lư Cơ khác với ngự nữ bình thường liền bí mật tặng dạ minh châu, nhờ nàng ta chờ cơ hội thổi gió bên tai.
Đây là chuyện của nửa năm trước. Trước đây Lư Cơ vẫn luôn không có cơ hội thân cận với vua, tối nay cuối cùng cũng được triệu đến vô cùng vui mừng, vừa rồi nhân lúc người đàn ông này động tình, ham muốn bừng bừng liền thử nói ra, vì nàng biết đây là thời cơ tốt nhất để mở miệng.
Nhưng nàng ta không ngờ chuyện này hắn cũng biết, chẳng qua không thèm vạch trần. Thấy hai ánh mắt lạnh như băng của hắn quét về phía mình, nàng ta sợ đến biến sắc, không dám tiếp tục thanh minh nữa, cuống quýt bò lên, quỳ xuống khóc to: “Chúa thượng bớt giận! Thiếp nhất thời hồ đồ phạm huý, Chúa thượng phạt thiếp là chuyện nên làm. Phạt thế nào, thiếp đều chấp nhận!”
“Ngày mai thiếp sẽ giao nộp tất cả dạ minh châu hắn tặng.”
Nàng ta vừa khóc vừa nói, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Canh Ngao nhìn nàng ta chòng chọc, nheo mắt lại.
“Đồ hắn đã tặng ngươi sao phải trả lại?”
Hồi lâu sau hắn thản nhiên nhả ra một câu, vẻ tức giận giữa hai hàng lông mày cũng từ từ biến mất.
Lư Cơ một lòng đã quyết, lau nước mắt rồi bò ra phía sau hắn, cơ thể ôm chầm hắn từ đằng sau, một đôi tay mềm mại cũng chầm chậm trèo lên trên hông hắn.
“Chúa thượng, không còn sớm nữa, thiếp hầu hạ người đi ngủ…” Giọng nàng ta nghèn nghẹn, êm ái ngọt ngào.
“Ra.”
Lư Cơ ngẩn ra, ngẩng mặt nhìn hắn thì thấy khuôn mặt hắn lạnh băng, bộ dạng động tình lúc trước không còn sót lại tí gì. Ả không dám trái lại, cắn môi leo xuống giường nhỏ, vội vã mặc lại váy, cúi gằm ra khỏi nội tẩm.
Mao Công đi vào, đứng bên cạnh giường nhỏ, thấy hắn đang nhắm mắt nằm ngửa nét mắt đần ra, ngập ngừng dò hỏi: “Chúa thượng, có cần triệu ngự nữ khác thị tẩm không ạ?”
Canh Ngao nói: “Không cần, ông đi nghỉ ngơi đi.”
Mao Công đáp ‘vâng’ sau đó xoay người ra ngoài, chợt nghe người phía sau hỏi: “Cô gái nước Tỉ kia, sắp xếp thế nào?”
Ông ta dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn vẫn nhắm mắt như trước, câu vừa nãy dường như chỉ hỏi cho có. Mao Công đáp: ‘Lão nô đã sắp xếp cô ta ở tạm trong truyền xá.”
Canh Ngao đáp ừ: “Lệnh cho xá nhân giám sát, nhưng không được bạc đãi.”
Mao Công đáp ‘vâng’, lại đứng đợi thêm một lát, nhưng không thấy hắn có dặn dò gì thêm, có lẽ đã ngủ, bèn bước nhẹ chân rời khỏi nội tẩm.
…
A Huyền tạm thời nghỉ chân trong truyền xá, chẳng mấy chốc đã trôi qua năm sáu ngày.
Mấy ngày nay, mỗi khi nàng ra ngoài đều không có ai ngăn cản. Tuy nhiên A Huyền cảm giác ở chỗ phía sau không xa, chắc chắn có một xá nhân theo dõi nàng.
A Huyền biết đây là vì đề phòng nàng chạy trốn.
Quả thực nàng cũng đã từng cân nhắc đến việc chạy trốn nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị bỏ xó.
Dù nàng có trốn khỏi thành Khâu Dương thì nơi duy nhất nàng có thể về giữa chốn thế gian rộng lớn này cũng chỉ có Địch Đạo để tìm Ngỗi Long.
Cho dù vận may của nàng siêu tốt, có thể nhờ đội dân buôn thuận lợi vượt qua các thành trì và những nơi hoang dã dọc đường đi, cuối cùng an toàn đến nơi cần đến, nhưng nếu người đó không tha cho nàng, sao có thể không nghĩ ra nàng muốn đi đâu?
Ý định ban đầu của Mao Công khi kiên quyết lôi theo nàng tất nhiên là để trị cái chứng đau đầu không biết lúc nào sẽ phát tác của Canh Ngao.
Sau đó cứ thế một ngày lại một ngày, nếu không có gì bất ngờ thì sau này cũng sẽ tiếp tục như thế.
Việc chạy trốn không thể thành hiện thực, đành lùi bước chờ cơ hội lần sau.
Mẹ con Ngỗi Long chính là thân nhân cuối cùng còn sót lại trên cõi đời này của nàng.
Nàng biết họ cũng đang nhớ đến mình, giống như nàng thường xuyên nhớ đến họ.
Nàng muốn cho Ngỗi Long biết, hôm nay nàng đã bình an tới Khâu Dương, sống rất tốt.
Nàng cũng muốn biết tình hình gần đây của bọn họ.
Thế là A Huyền đi tìm xá nhân nói yêu cầu của mình, nhờ y chuyển lời cho Mao Công.
Trước đây xá nhân đã từng được Mao Công dặn dò, nếu cô gái này có việc gì thì đến Vương cung chuyển lời, truyền tin tức qua bên đó.
Qua vài ngày, xá nhân tươi cười vui vẻ đến tìm A Huyền, nói đúng lúc có một ít đồ quân nhu vài hôm nữa sẽ chuyển đến Thiên Thủy, có thể giúp nàng gửi thư qua đó.
A Huyền vô cùng mừng rỡ.
Trước đây Ngỗi Long từng theo A Huyền học viết chữ, dần dà cũng biết được ít chữ. A Huyền liền viết một lá thư báo bình an, lại nghĩ đến bên kia chắc đã vào mùa đông lạnh giá, nếu Ngỗi Mô không có quần áo mùa đông để chống lạnh, sợ là không thể chịu đựng đến hết mùa đông này, thế là nàng gửi cho bà một bộ quần áo ấm.
Nàng ở truyền xá tuy không cần lo ăn lo uống, nhưng lại không có đồng xu cắc bạc nào. Vật đáng tiền duy nhất, chính là miếng ngọc giác nàng từng dùng làm vật hối lộ để được ngồi xe.
A Huyền lấy ra, lật qua lật lại nhìn nhìn.
Nàng nhớ mấy hôm trước lúc ra ngoài, từng nhìn thấy ở thành Tây có bóng dáng của một đội buôn.
Đội buôn đến từ các quốc gia, đi Nam về Bắc, nói không chừng có thể sẽ mua khối ngọc giác này.
…
Khâu Dương là kinh đô của nước Mục, đến nay đã hơn trăm năm, dân cư đông đúc, đã đạt đến con số hơn mười vạn người, đường phố huyên náo tấp nập, thành Tây lại là nơi tụ hội của thương nhân các quốc gia, lại càng ồn ào huyên náo hơn.
A Huyền một đường đi thẳng đến, đứng trong góc nhỏ quan sát một lát, sau đó đi về hướng một đội buôn mang khẩu âm người nước Tề.
Nước Tề có nền thương nghiệp phồn vinh, là cái nôi của tơ lụa, bảy tám phần tơ lụa trong thiên hạ đều từng lưu thông qua tay người Tề, thương nhân kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ nhìn trúng rồi đồng ý mua khối ngọc giác này.
A Huyền tìm được người đứng đầu của đội buôn kia, lấy ngọc giác ra, đẩy tới y.
Người đứng đầu nhận lấy, soi dưới ánh mặt trời, nói: “Tôi không lừa cô, ngọc giác này của cô, nếu thành cặp, càng có giá trị hơn. Hôm nay chỉ có một miếng, không thể thành cặp, ta mua cũng không có chỗ dùng…”
Thứ này A Huyền giữ lại cũng chỉ là đồ bỏ đi, nếu đổi thành tiền coi như đã hết tác dụng, bèn nói: “Tôi biết, ngài nói không sai. Chỉ là ngài cũng là người biết nhìn hàng, ngọc này chất lượng tuyệt hảo, cũng coi như là vật hiếm có, huống hồ ta cũng không hét giá cao, ngài mua nó, sao có thể không có lợi chứ?”
Người Tề kia hơi do dự, quay đầu nhìn thoáng qua chàng trai mặc đồ trắng đang nói chuyện với người khác ở cách đó không xa, bảo A Huyền chờ một chút, sau đó đi tới, cung kính nói: “Chủ nhân, có một cô gái bán miếng giác này, chất lượng rất tốt, nhưng tiếc là không thể ghép thành cặp, có mua hay không ạ?”
Tề Huy nhìn thoáng qua miếng ngọc giác, lúc ban đầu cũng không để ý lắm, nhưng sau đó bỗng nhiên nhìn chăm chăm. Hắn lấy miếng ngọc giác ra, cầm trên tay lật qua lật lại, xem đi xem lại, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Lần này trước khi hắn rời khỏi nước Tề, Tề Hầu từng truyền y vào cung, cho y xem phong triều thư kia của Chu vương. Bởi vì y đi Nam về Bắc, từng thấy qua rất nhiều bảo vật, muốn hỏi y xem trước giờ đã từng nhìn thấy miếng ngọc giác trong triều thư này chưa. Biết y chưa từng nhìn thấy, đã cẩn thận dặn dò y, nếu sau này nhìn thấy phải nhanh chóng bẩm báo, vì người có miếng ngọc giác này rất có thể là Vương cơ của Chu thất.
Mặc dù uy tín của Chu vương ngày càng thấp, nhưng vẫn là chủ chung của thiên hạ, cửu đỉnh tôn sư, địa vị đặt ở nơi đó, nếu chư hầu có thể cưới được Vương cơ, vẫn là một chuyện dát vàng lên mặt.
Lúc đó Tề Huy thoải mái đồng ý nhưng không để trong lòng, dần dần cũng quên mất việc này. Lúc mới nhìn thấy miếng ngọc giác này, chỉ cảm thấy quen quen, cẩn thận tỉ mỉ xem xét rồi mới nghĩ đến, đúng là đã nhìn thấy miếng ngọc giác này trong triều thư của Chu vương ngày hôm ấy.
Trên mặt ngọc chạm khắc hình long phượng vô cùng tinh xảo, hình dạng đặc biệt, với mắt y thì không thể nào nhầm được.
Trong lòng Tề Huy hơi gợn sóng, lập tức hỏi: “Người đâu?”
Người đứng đầu chỉ vào A Huyền: “Chính là cô ấy.”
Tề Huy nhìn A Huyền, bước nhanh về phía nàng.
Hết chương 15
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook