Chán Đời Sống Lại
-
Chương 46: Tộc người Lai Tiên
Đêm về khuya, Ám Dạ xé gió lướt băng băng qua đại dương mênh mông tăm tối. Không gian yên ắng, mọi vật như chìm vào giấc ngủ thiên thu.
Trong phòng tu luyện ở tầng ba, Vĩnh An đi đến cuối quá trình tu luyện, hàng mi chớp động mở ra, ánh mắt tinh anh hơn mấy phần. Cậu nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Nhanh thật, thế mà đã qua bảy ngày. Bên ngoài đang là ban đêm, rất thích hợp để đi ngủ.
Nghĩ rồi cậu quay trở lại cabin, đặt lưng xuống giường nệm êm ái. Sâu ngủ nhìn ra cửa sổ, bắt đầu quá trình đếm sao… Tự dưng lại trằn trọc khó ngủ. Lạ lùng à nghen! Tu sĩ có thể bị mất ngủ hay không? Dựa vào tình trạng hiện tại của bản thân, thì câu trả lời chắc chắn là có.
Không ngủ thì không ngủ, Vĩnh An ngồi dậy, nhếch mép cười đầy nguy hiểm. Tiện thể cho anh ta nếm chút mùi khó chịu, xem lần sau còn dám bắt nạt cậu không. Sâu mất ngủ đứng bật dậy, dáng người dong dỏng cao sải ba bước chân là tới phòng bên cạnh.
- Dạ Ca. - Cậu thỏ thẻ gọi anh.
Cạch, cửa phòng mở ra, Lệ Thiên cởi trần xuất hiện trước mắt Vĩnh An. Cậu nhìn anh một phát, vô thức nuốt nước miếng. Nhìn mình một phát, thở dài ngao ngán. Ngay lập tức, ý chí trả thù tăng lên vài nấc. Ánh mắt lấp lánh tia nhìn đen tối.
Lại nghĩ xấu xa gì đây? Một tay anh chống lên cửa, tay còn lại bẹo má cậu. - Khuya không ngủ, tìm tôi làm gì?
Sâu mất ngủ ôm má càu nhàu. - Tôi không phải con nít để anh cưng nựng.
Anh bảo không cách xa nhau nửa bước.
Cho nên… - Lệ Thiên cười thầm chờ xem con cún này định làm cái gì.
Vĩnh An nhìn anh nhây nhây. - Cho nên từ nay tôi ngủ cùng giường với anh, vậy mới đảm bảo không cách nửa bước. - Còn gườm gườm nhấn mạnh từng chữ. - CHO VỪA LÒNG ANH.
Sau đó không cần anh cho phép, sâu mất ngủ hất anh qua một bên, chễm chệ ngồi trên giường. À khoan, quên khuấy vụ này. - Tôi nói trước. Cái này là do anh. Nên tôi không ôm, thì anh cũng không được làm cái trò môi lưỡi đụng chạm. Biết chưa?
Ma quân đi lại bên giường, hững hờ trả lời. - Biết rồi. Còn cậu mà ôm thì đừng có trách. - Giọng anh trầm thấp mang theo ý tứ đe doạ. - Sẽ không chỉ là đụng chạm môi lưỡi nữa đâu. Tôi cho cậu một phút suy nghĩ cho kỹ.
Cậu bất giác quẹt qua cái trán chẳng có tẹo mồ hôi nào. Nghe cứ ớn ớn sao đó. Không được, chưa đụng trận đã chạy là hèn. Kỳ này mà lùi bước anh còn ăn hiếp mình dài dài. Sâu mất ngủ gom hết can đảm. - Quyết định vậy đi. Khỏi cần suy nghĩ.
Như còn chưa yên tâm, cậu trải rộng tấm chăn, nằm lên lăn một vòng, tự gói mình thành con nhộng. Sau đó nhìn anh thách thức. - Chắc chắn sẽ không ôm.
- Thông minh đấy. - Ma quân châm chọc. Người đâu mà ngốc hết phần thiên hạ. Anh bước lên giường nằm nghiêng nhìn cậu, lại không thể kiềm chế nhéo gò má non nớt. - Khai mau, qua đây là gì.
Sâu ngủ nhăn răng ra cười. - Tự nhiên lại khó ngủ. Anh kể tiếp chuyện hôm bữa đi. - Sau đó cậu nằm lại cho ngay ngắn, mắt hướng lên trần nhà, mũi hít hà hương thơm thoang thoảng từ người anh. Căn phòng này thiết kế y chang bên kia. Chẳng hiểu sao không khí bên này dễ chịu hơn hẳn. Vĩnh An há miệng ngáp ngắn ngáp dài hối thêm lần nữa. - Kể đi.
Lệ Thiên nhìn rất rõ, câu trước mới than mất ngủ, câu sau ánh mắt đã mông lung đờ đẫn. Và biểu hiện nào cũng là thật. Thật quá lại làm anh rối, làm anh nghĩ nhiều thêm một chút, làm anh đoán già đoán non lý do…
- Sau khi nghe đề nghị của tôi… - Ma quân kể tiếp câu chuyện dang dở. Ký ức ủ lâu như bị lên men, chỉ có nồng hơn, hận hơn, giọng anh đanh lại.
- Bọn họ đều từ chối. Vì trong đám thủ phạm có hai người là thiếu chủ. Một của nhà họ Mạc, một của họ Lâm. Không một gia tộc nào muốn gây sự với họ Mạc. Thế là tôi làm theo cách của mình, tự tay kết liễu bọn chúng.
- Và sau đó bọn họ truy lùng anh?
- Ừ. Sau mấy lần giết hụt. Cuối cùng họ cũng dồn được tôi vào đường cùng. Không còn cách nào khác, tôi liều mình xông vào vùng đất bị nguyền rủa.
Vĩnh An tỉnh hẳn người. - Vùng đất bị nguyền rủa? Trong đấy sấm sét đánh liên tục cả ngày lẫn đêm. Anh sống được đúng là kỳ tích.
- Mọi việc đều có nguyên nhân. - Ma quân thò tay vào ngực của cậu, lôi ra Vạn Linh Trận. - Sau bao nhiêu thế hệ bảo vệ cho nó, cuối cùng bảo vật này cũng hữu dụng một lần. Sấm sét trong đó giáng xuống theo quy luật. Nói cách khác nó hoạt động tương tự trận pháp, tìm được mắt trận là có thể sống sót. Tôi ở trong đấy tu luyện cho đến khi tu vi đạt cấp độ phân hồn. Chuyện sau này hẳn cậu đã biết.
Sâu ngủ gật gù. Khúc này thì ai ai cũng biết. Hạ bệ Thuần Khương lên ngôi ma quân. Trở thành cái gai trong mắt của cả hai phe. Nhưng mà…
- Anh mất bao nhiêu năm để đạt đến cấp độ phân hồn?
Tốc độ tu luyện nhanh cấp kỳ là niềm tự hào của Lệ Thiên, cả thiên hạ này chỉ có mình anh, ma quân cao hứng xác nhận. - Trăm năm
- Trăm năm? - Cậu ngạc nhiên. - Dạ Ca, anh hơn trăm tuổi rồi ư?
Hỏi xong, sâu ngủ cười phá lên. - Từ nay nên gọi là "anh già" mới đúng
"Già" là trọng điểm? Ma quân vô thức đưa tay sờ lên mặt, trong lòng hơi hơi tự ái. - Cùng cấp với nhau. Nhưng tôi vẫn nhỏ hơn thầy của cậu cỡ hai trăm tuổi đấy.
- Ờ, đã ghi nhận! Nhưng kệ anh, so với tôi thì vẫn là rất già. - Ha, biết rồi nha! Cha này sợ bị chê già. Cậu cứ chê đấy làm gì được nhau. Giỏi thì ăn hiếp nữa đi.
Lệ Thiên mất hứng. - Hết chuyện rồi. Thôi ngủ đi.
- Khoan… - Vĩnh An nì nằn. - Một câu nữa thôi. Đạo tu vây công anh là vì Vạn Linh Trận?
- Ừ. - Ánh mắt gian manh nhìn con cún nhỏ. - Và giờ nó là của cậu. Xin chúc mừng!
Khốn kiếp! Ngay từ đầu anh ta đã tính kế đổ vạ cho mình. Vĩnh An xoay lưng về phía Lệ Thiên, mang cơn tức chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, ma quân bị vòng tay của cậu đánh thức. Bằng một cách vi diệu nào đó, cún nhỏ vẫn giãy ra khỏi đống chăn, vô thức vòng tay ôm anh chặt cứng, dụi đầu vào vùng ngực ấm áp ngủ say sưa. Lệ Thiên định hất tay ra, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ. Bởi vì nếu mà "nỡ" được, thì anh đã cấm cửa ngay từ đầu. Ma quân xoay người nằm nghiêng, ở tư thế này sâu ngủ gần như lọt thỏm vào lòng người bên cạnh. Nghe tim cậu đập phập phồng, anh lại có chút sợ hãi. Sợ tim mình say đắm thêm lần nữa.
Vĩnh An ngủ đến gần trưa ngày hôm sau mới thức dậy. Nhìn tới cánh tay phản chủ, cậu giật thót, vội vàng rút về. Hú vía, may mà anh ta chưa tỉnh. Sâu ngủ nhẹ nhàng ngồi dậy, rón ra rón rén biến khỏi phòng.
Đợi cho cún nhỏ đi mất, ma quân mở mắt ra, tinh thần tỉnh táo tinh anh. Nào có dáng vẻ của người vừa mới thức giấc. Anh nhìn sóng biển lăn tăn ngoài ô cửa sổ. Đúng là… người thì vô tình ta lại hữu ý.
Woa!!! Thoải mái nhất là trở về nhà.
Vĩnh An nằm dài trên giường, ôm Mun vào lòng, ngón cái sờ lên chiếc sừng nhu nhú của thú cưng.
Mèo ta cáu tiết kêu ngao ngao, dùng đệm thịt hồng hồng mềm mềm tát vào tay cậu chủ.
Cậu bị chọc ngứa ngáy hết cả người, buộc phải giơ mèo lên trên cao. - Yên nào, mày thấy con sóc đâu không?
Mun lắc đầu qua lại. - Ngao ngao.
Vậy là nó lại chuồn đi nữa rồi. Vĩnh An bật dậy bỏ mèo xuống đất. Đứng lên đi phong bế Ngọc Sương. Cậu dự cảm có người bày ra một ván cờ rất lớn. Nếu không muốn trở thành con tốt trong trận đánh này thì phải gấp rút tăng nhanh thực lực. Lợi dụng có Lệ Thiên bên cạnh tranh thủ tập luyện thì còn gì bằng.
Chủ nhà đi một vòng quanh núi, kiểm tra gia cố hết các cấm chế, rồi quay trở lại vào phòng.
Về đến nơi, cậu thấy ma quân đang ôm Mun trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng. - Con mèo có vấn đề gì ư?
Anh thả tay ra, trả tự do cho con thú nhỏ, từ tốn thông báo. - Nó là Lân Miêu. Cậu nghe về loại động vật này chưa?
Lân miêu? Vĩnh An cố gắng lục lọi thư viện trong não của mình. - Chưa nghe qua.
- Cậu lại đây. - Ma quân chỉ tay đến chiếc ghế bên cạnh.
Chủ nhà chần chừ, mỗi lần nghe người này gọi, cậu cứ có cảm giác như đi vào hang hùm.
- Lúc ôm tôi ngủ sao không sợ. - Lệ Thiên mỉm cười chọc ghẹo. Trong tay hóa ra một sợi linh lực mềm mại mát lạnh kéo cậu đến gần. Đồng thời xuất ra hồn lực tấn công cún nhỏ.
Ngay lập tức, nguồn hồn lực này va phải màng chắn, báo hại ma quân thổ huyết ra ngoài.
Mọi việc diễn ra nhanh như chớp. Khi Vĩnh An kịp phản ứng lại thì mọi chuyện đã rồi. Cậu nhìn vệt đỏ trào ra từ khóe miệng người kia, trái tim nhói nhói như có gai đâm.
- Anh muốn chết?
- Chỉ thử thôi. - Lệ Thiên dùng ngón tay cái lau đi dòng máu trên miệng. Ánh mắt nhìn cậu ẩn chứa ý vị sâu xa. Anh lấy ra bức chân dung của một người phụ nữ, trải rộng nó trên bàn.
- Đây là ai?
Vĩnh An nhìn chăm chú vào bức tranh. Sau lưng toát mồ hôi hột. Đây chẳng phải là mẹ của thân thể này ư? Cậu đi giật lùi về phía giường ngủ.
- Mẹ… mẹ cậu ta.
- Hửm. - Ma quân nhướng mắt.
Ai lại nhầm lẫn lúc quan trọng thế này, chủ nhà chỉ muốn đưa tay tát mình một cái. - Mẹ tôi, anh biết gì về bà.
Phản ứng này có gì đó không đúng. Lệ Thiên bán tín bán nghi quan sát thay đổi tâm lý của người đối diện. Chỉ có ngạc nhiên, chột dạ, và lo lắng. Nhớ nhung thương cảm hoàn toàn không xuất hiện. Xem ra anh chưa chạm đến thân phận thật sự của cậu nhóc. Sau này vẫn phải tìm mảnh ghép còn thiếu. Còn bây giờ… Ma quân quăng cho cậu một tập tài liệu.
Vĩnh An đưa tay chụp lấy cuốn sách. Ngay trang đầu tiên đã làm cậu say sẩm mặt mày.
"Tộc người Lai Tiên."
Trong phòng tu luyện ở tầng ba, Vĩnh An đi đến cuối quá trình tu luyện, hàng mi chớp động mở ra, ánh mắt tinh anh hơn mấy phần. Cậu nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Nhanh thật, thế mà đã qua bảy ngày. Bên ngoài đang là ban đêm, rất thích hợp để đi ngủ.
Nghĩ rồi cậu quay trở lại cabin, đặt lưng xuống giường nệm êm ái. Sâu ngủ nhìn ra cửa sổ, bắt đầu quá trình đếm sao… Tự dưng lại trằn trọc khó ngủ. Lạ lùng à nghen! Tu sĩ có thể bị mất ngủ hay không? Dựa vào tình trạng hiện tại của bản thân, thì câu trả lời chắc chắn là có.
Không ngủ thì không ngủ, Vĩnh An ngồi dậy, nhếch mép cười đầy nguy hiểm. Tiện thể cho anh ta nếm chút mùi khó chịu, xem lần sau còn dám bắt nạt cậu không. Sâu mất ngủ đứng bật dậy, dáng người dong dỏng cao sải ba bước chân là tới phòng bên cạnh.
- Dạ Ca. - Cậu thỏ thẻ gọi anh.
Cạch, cửa phòng mở ra, Lệ Thiên cởi trần xuất hiện trước mắt Vĩnh An. Cậu nhìn anh một phát, vô thức nuốt nước miếng. Nhìn mình một phát, thở dài ngao ngán. Ngay lập tức, ý chí trả thù tăng lên vài nấc. Ánh mắt lấp lánh tia nhìn đen tối.
Lại nghĩ xấu xa gì đây? Một tay anh chống lên cửa, tay còn lại bẹo má cậu. - Khuya không ngủ, tìm tôi làm gì?
Sâu mất ngủ ôm má càu nhàu. - Tôi không phải con nít để anh cưng nựng.
Anh bảo không cách xa nhau nửa bước.
Cho nên… - Lệ Thiên cười thầm chờ xem con cún này định làm cái gì.
Vĩnh An nhìn anh nhây nhây. - Cho nên từ nay tôi ngủ cùng giường với anh, vậy mới đảm bảo không cách nửa bước. - Còn gườm gườm nhấn mạnh từng chữ. - CHO VỪA LÒNG ANH.
Sau đó không cần anh cho phép, sâu mất ngủ hất anh qua một bên, chễm chệ ngồi trên giường. À khoan, quên khuấy vụ này. - Tôi nói trước. Cái này là do anh. Nên tôi không ôm, thì anh cũng không được làm cái trò môi lưỡi đụng chạm. Biết chưa?
Ma quân đi lại bên giường, hững hờ trả lời. - Biết rồi. Còn cậu mà ôm thì đừng có trách. - Giọng anh trầm thấp mang theo ý tứ đe doạ. - Sẽ không chỉ là đụng chạm môi lưỡi nữa đâu. Tôi cho cậu một phút suy nghĩ cho kỹ.
Cậu bất giác quẹt qua cái trán chẳng có tẹo mồ hôi nào. Nghe cứ ớn ớn sao đó. Không được, chưa đụng trận đã chạy là hèn. Kỳ này mà lùi bước anh còn ăn hiếp mình dài dài. Sâu mất ngủ gom hết can đảm. - Quyết định vậy đi. Khỏi cần suy nghĩ.
Như còn chưa yên tâm, cậu trải rộng tấm chăn, nằm lên lăn một vòng, tự gói mình thành con nhộng. Sau đó nhìn anh thách thức. - Chắc chắn sẽ không ôm.
- Thông minh đấy. - Ma quân châm chọc. Người đâu mà ngốc hết phần thiên hạ. Anh bước lên giường nằm nghiêng nhìn cậu, lại không thể kiềm chế nhéo gò má non nớt. - Khai mau, qua đây là gì.
Sâu ngủ nhăn răng ra cười. - Tự nhiên lại khó ngủ. Anh kể tiếp chuyện hôm bữa đi. - Sau đó cậu nằm lại cho ngay ngắn, mắt hướng lên trần nhà, mũi hít hà hương thơm thoang thoảng từ người anh. Căn phòng này thiết kế y chang bên kia. Chẳng hiểu sao không khí bên này dễ chịu hơn hẳn. Vĩnh An há miệng ngáp ngắn ngáp dài hối thêm lần nữa. - Kể đi.
Lệ Thiên nhìn rất rõ, câu trước mới than mất ngủ, câu sau ánh mắt đã mông lung đờ đẫn. Và biểu hiện nào cũng là thật. Thật quá lại làm anh rối, làm anh nghĩ nhiều thêm một chút, làm anh đoán già đoán non lý do…
- Sau khi nghe đề nghị của tôi… - Ma quân kể tiếp câu chuyện dang dở. Ký ức ủ lâu như bị lên men, chỉ có nồng hơn, hận hơn, giọng anh đanh lại.
- Bọn họ đều từ chối. Vì trong đám thủ phạm có hai người là thiếu chủ. Một của nhà họ Mạc, một của họ Lâm. Không một gia tộc nào muốn gây sự với họ Mạc. Thế là tôi làm theo cách của mình, tự tay kết liễu bọn chúng.
- Và sau đó bọn họ truy lùng anh?
- Ừ. Sau mấy lần giết hụt. Cuối cùng họ cũng dồn được tôi vào đường cùng. Không còn cách nào khác, tôi liều mình xông vào vùng đất bị nguyền rủa.
Vĩnh An tỉnh hẳn người. - Vùng đất bị nguyền rủa? Trong đấy sấm sét đánh liên tục cả ngày lẫn đêm. Anh sống được đúng là kỳ tích.
- Mọi việc đều có nguyên nhân. - Ma quân thò tay vào ngực của cậu, lôi ra Vạn Linh Trận. - Sau bao nhiêu thế hệ bảo vệ cho nó, cuối cùng bảo vật này cũng hữu dụng một lần. Sấm sét trong đó giáng xuống theo quy luật. Nói cách khác nó hoạt động tương tự trận pháp, tìm được mắt trận là có thể sống sót. Tôi ở trong đấy tu luyện cho đến khi tu vi đạt cấp độ phân hồn. Chuyện sau này hẳn cậu đã biết.
Sâu ngủ gật gù. Khúc này thì ai ai cũng biết. Hạ bệ Thuần Khương lên ngôi ma quân. Trở thành cái gai trong mắt của cả hai phe. Nhưng mà…
- Anh mất bao nhiêu năm để đạt đến cấp độ phân hồn?
Tốc độ tu luyện nhanh cấp kỳ là niềm tự hào của Lệ Thiên, cả thiên hạ này chỉ có mình anh, ma quân cao hứng xác nhận. - Trăm năm
- Trăm năm? - Cậu ngạc nhiên. - Dạ Ca, anh hơn trăm tuổi rồi ư?
Hỏi xong, sâu ngủ cười phá lên. - Từ nay nên gọi là "anh già" mới đúng
"Già" là trọng điểm? Ma quân vô thức đưa tay sờ lên mặt, trong lòng hơi hơi tự ái. - Cùng cấp với nhau. Nhưng tôi vẫn nhỏ hơn thầy của cậu cỡ hai trăm tuổi đấy.
- Ờ, đã ghi nhận! Nhưng kệ anh, so với tôi thì vẫn là rất già. - Ha, biết rồi nha! Cha này sợ bị chê già. Cậu cứ chê đấy làm gì được nhau. Giỏi thì ăn hiếp nữa đi.
Lệ Thiên mất hứng. - Hết chuyện rồi. Thôi ngủ đi.
- Khoan… - Vĩnh An nì nằn. - Một câu nữa thôi. Đạo tu vây công anh là vì Vạn Linh Trận?
- Ừ. - Ánh mắt gian manh nhìn con cún nhỏ. - Và giờ nó là của cậu. Xin chúc mừng!
Khốn kiếp! Ngay từ đầu anh ta đã tính kế đổ vạ cho mình. Vĩnh An xoay lưng về phía Lệ Thiên, mang cơn tức chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, ma quân bị vòng tay của cậu đánh thức. Bằng một cách vi diệu nào đó, cún nhỏ vẫn giãy ra khỏi đống chăn, vô thức vòng tay ôm anh chặt cứng, dụi đầu vào vùng ngực ấm áp ngủ say sưa. Lệ Thiên định hất tay ra, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ. Bởi vì nếu mà "nỡ" được, thì anh đã cấm cửa ngay từ đầu. Ma quân xoay người nằm nghiêng, ở tư thế này sâu ngủ gần như lọt thỏm vào lòng người bên cạnh. Nghe tim cậu đập phập phồng, anh lại có chút sợ hãi. Sợ tim mình say đắm thêm lần nữa.
Vĩnh An ngủ đến gần trưa ngày hôm sau mới thức dậy. Nhìn tới cánh tay phản chủ, cậu giật thót, vội vàng rút về. Hú vía, may mà anh ta chưa tỉnh. Sâu ngủ nhẹ nhàng ngồi dậy, rón ra rón rén biến khỏi phòng.
Đợi cho cún nhỏ đi mất, ma quân mở mắt ra, tinh thần tỉnh táo tinh anh. Nào có dáng vẻ của người vừa mới thức giấc. Anh nhìn sóng biển lăn tăn ngoài ô cửa sổ. Đúng là… người thì vô tình ta lại hữu ý.
Woa!!! Thoải mái nhất là trở về nhà.
Vĩnh An nằm dài trên giường, ôm Mun vào lòng, ngón cái sờ lên chiếc sừng nhu nhú của thú cưng.
Mèo ta cáu tiết kêu ngao ngao, dùng đệm thịt hồng hồng mềm mềm tát vào tay cậu chủ.
Cậu bị chọc ngứa ngáy hết cả người, buộc phải giơ mèo lên trên cao. - Yên nào, mày thấy con sóc đâu không?
Mun lắc đầu qua lại. - Ngao ngao.
Vậy là nó lại chuồn đi nữa rồi. Vĩnh An bật dậy bỏ mèo xuống đất. Đứng lên đi phong bế Ngọc Sương. Cậu dự cảm có người bày ra một ván cờ rất lớn. Nếu không muốn trở thành con tốt trong trận đánh này thì phải gấp rút tăng nhanh thực lực. Lợi dụng có Lệ Thiên bên cạnh tranh thủ tập luyện thì còn gì bằng.
Chủ nhà đi một vòng quanh núi, kiểm tra gia cố hết các cấm chế, rồi quay trở lại vào phòng.
Về đến nơi, cậu thấy ma quân đang ôm Mun trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng. - Con mèo có vấn đề gì ư?
Anh thả tay ra, trả tự do cho con thú nhỏ, từ tốn thông báo. - Nó là Lân Miêu. Cậu nghe về loại động vật này chưa?
Lân miêu? Vĩnh An cố gắng lục lọi thư viện trong não của mình. - Chưa nghe qua.
- Cậu lại đây. - Ma quân chỉ tay đến chiếc ghế bên cạnh.
Chủ nhà chần chừ, mỗi lần nghe người này gọi, cậu cứ có cảm giác như đi vào hang hùm.
- Lúc ôm tôi ngủ sao không sợ. - Lệ Thiên mỉm cười chọc ghẹo. Trong tay hóa ra một sợi linh lực mềm mại mát lạnh kéo cậu đến gần. Đồng thời xuất ra hồn lực tấn công cún nhỏ.
Ngay lập tức, nguồn hồn lực này va phải màng chắn, báo hại ma quân thổ huyết ra ngoài.
Mọi việc diễn ra nhanh như chớp. Khi Vĩnh An kịp phản ứng lại thì mọi chuyện đã rồi. Cậu nhìn vệt đỏ trào ra từ khóe miệng người kia, trái tim nhói nhói như có gai đâm.
- Anh muốn chết?
- Chỉ thử thôi. - Lệ Thiên dùng ngón tay cái lau đi dòng máu trên miệng. Ánh mắt nhìn cậu ẩn chứa ý vị sâu xa. Anh lấy ra bức chân dung của một người phụ nữ, trải rộng nó trên bàn.
- Đây là ai?
Vĩnh An nhìn chăm chú vào bức tranh. Sau lưng toát mồ hôi hột. Đây chẳng phải là mẹ của thân thể này ư? Cậu đi giật lùi về phía giường ngủ.
- Mẹ… mẹ cậu ta.
- Hửm. - Ma quân nhướng mắt.
Ai lại nhầm lẫn lúc quan trọng thế này, chủ nhà chỉ muốn đưa tay tát mình một cái. - Mẹ tôi, anh biết gì về bà.
Phản ứng này có gì đó không đúng. Lệ Thiên bán tín bán nghi quan sát thay đổi tâm lý của người đối diện. Chỉ có ngạc nhiên, chột dạ, và lo lắng. Nhớ nhung thương cảm hoàn toàn không xuất hiện. Xem ra anh chưa chạm đến thân phận thật sự của cậu nhóc. Sau này vẫn phải tìm mảnh ghép còn thiếu. Còn bây giờ… Ma quân quăng cho cậu một tập tài liệu.
Vĩnh An đưa tay chụp lấy cuốn sách. Ngay trang đầu tiên đã làm cậu say sẩm mặt mày.
"Tộc người Lai Tiên."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook