Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình
-
Chương 8
“Chuyện gì đây hả, ồn ào quá, bà đau đầu quá.” Bà nội sắc mặt lạnh lùng, bước xuống dưới lầu.
Mọi người vội đứng lên, đợi bà ngồi hẳn xuống.
Bà cứ chậm rãi đi đến cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống, sắc mặt bà đầy sự hà khắc: “Sao ba mẹ con còn chưa đến?” Bà có chút không vui: “Chuyện kinh doanh quan trọng hơn yến tiệc gia đình sao hả?”
Thời Phong Thụy nhẹ cúi đầu, có chút áy náy: “Xin lỗi nội, giờ con gọi cho họ ngay.”
Nói xong, cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Ánh mắt bà từ từ ngừng lại trên người Cố Thu, ánh mắt đầy sự nhạo báng: “Bà nói con nè, Cố Thu à, con gả vào nhà ta bao nhiêu năm rồi?”
Cố Thu hơi ngây người ra, cúi đầu xuống, nhẹ giọng đáp: “Ba năm”
Tay Thời Thiếu Tu bất giác cầm chặt ly rượu, cắn chặt răng.
“Ba năm rồi cơ à.” Bà lại chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Thời gian ba năm, ta đến cả một đứa chít cũng không có?”
Tay Cố Thu bất giác nắm chặt, chân đột nhiên hơi khuỷu xuống, không dám nói chuyện.
“Không phải là trong người có bệnh gì đó chứ?” Bà nội dò xét cô một lượt, dùng khẩu khí trách móc khó chịu hỏi.
Thời Thiếu Tu khẩn trương nắm chặt ly rượu, run nhẹ, gân xanh nổi lên, anh ta đứng dậy, nhịn không được phát điên, nói với bà: “Con đi vệ sinh một chút.”
Trên bàn chỉ còn lại hai người Cố Thu và Thẩm Giai Vân.
Cố Thu đan chéo tay, cắn chặt môi, khóe mắt đỏ hoe, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hé răng nói câu nào.
Thời Thiếu Tu xông vào nhà vệ sinh, hung hăng đóng cửa nhà vệ sinh lại, mở vòi nước ra, bỗng chốc, tiếng tí ta tí tách của dòng nước đang chảy kia bao trùm cả căn phòng đó.
Hất nước mạnh vào mặt mình, Thời Thiếu Tu hai mắt đỏ hoe nhìn vào chính mình trong gương kia, trong lòng ngực nhói đau, anh hít một hơi thật sâu, trấn áp cơn giận dữ trong lòng mình, rời khỏi nhà vệ sinh.
“Mình là loại người gì mình còn không biết sao?” Bà lầm bầm, trợn mắt: “Nếu mà không đẻ được thì sớm ly hôn đi, đừng làm lỡ con người ta.”
Cố Thu cúi đầu không nói, cây đũa trong tay cô khẽ run nhẹ.
Thời Phong Thụy ngồi bên cạnh, cũng không dám nói đỡ cho Cố Thu câu nào, chỉ cúi đầu uống rượu, mẹ của Thời Phong Thụy bà Nghê Đan Thu sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng không nói chuyện.
“Mẹ Phong Thụy à, ngày mai dẫn Cố Thu đi bệnh viện khám thử xem sao, nếu có bệnh gì, thì làm giấy ly hôn rồi ký tên đi.” Bà nội tức giận vỗ lòng ngực mình: “Sau này đừng đem người phụ nữ này qua chỗ này nữa, trời sinh ra khuôn mặt đầy sự u ám bi thương, giống như nhà có người chết vậy.”
Trong lòng Cố Thu đau nhói, quay đầu qua cầu cứu Thời Phong Thụy, nhưng Thời Phong Thụy cứ giả vờ như không thấy.
“Chú.” Thời Thiếu Tu đi qua, khẽ cúi đầu chào Thời Kiến Quốc.
“Phạm lỗi tày đình như thế, còn dám về nhà này à?” Thời Kiến Quốc đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Thật là làm mất mặt nhà họ Thời.”
Lông mày Thời Thiếu Tu nhướng lên, trong ánh mắt lại đầy sự u ám.
“Ê, các người nói gì vậy?” Bà nội trợn mắt, không khách khí nhìn Thời Kiến Quốc: “Bất kể như thế nào, nó cũng là con cháu nhà họ Thời chúng ra, nó là con của anh hai con!”
Thời Kiến Quốc cúi đầu, không nói chuyện, nhưng trong mắt không hề có chút xíu áy náy.
Một bữa cơm ăn không ăn ra bất kỳ mùi vị gì, trong lòng Cố Thu cứ rối bời, tất cả đều trầm ngâm trong ánh mắt lạnh băng của Thời Thiếu Tu và Thời Phong Thụy.
Vốn là buổi tiệc chào đón Thời Thiếu Tu trở về, nhưng lại kết thúc trong một bầu không khí đầy ngượng ngùng và u ám.
Mọi người vội đứng lên, đợi bà ngồi hẳn xuống.
Bà cứ chậm rãi đi đến cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống, sắc mặt bà đầy sự hà khắc: “Sao ba mẹ con còn chưa đến?” Bà có chút không vui: “Chuyện kinh doanh quan trọng hơn yến tiệc gia đình sao hả?”
Thời Phong Thụy nhẹ cúi đầu, có chút áy náy: “Xin lỗi nội, giờ con gọi cho họ ngay.”
Nói xong, cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Ánh mắt bà từ từ ngừng lại trên người Cố Thu, ánh mắt đầy sự nhạo báng: “Bà nói con nè, Cố Thu à, con gả vào nhà ta bao nhiêu năm rồi?”
Cố Thu hơi ngây người ra, cúi đầu xuống, nhẹ giọng đáp: “Ba năm”
Tay Thời Thiếu Tu bất giác cầm chặt ly rượu, cắn chặt răng.
“Ba năm rồi cơ à.” Bà lại chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Thời gian ba năm, ta đến cả một đứa chít cũng không có?”
Tay Cố Thu bất giác nắm chặt, chân đột nhiên hơi khuỷu xuống, không dám nói chuyện.
“Không phải là trong người có bệnh gì đó chứ?” Bà nội dò xét cô một lượt, dùng khẩu khí trách móc khó chịu hỏi.
Thời Thiếu Tu khẩn trương nắm chặt ly rượu, run nhẹ, gân xanh nổi lên, anh ta đứng dậy, nhịn không được phát điên, nói với bà: “Con đi vệ sinh một chút.”
Trên bàn chỉ còn lại hai người Cố Thu và Thẩm Giai Vân.
Cố Thu đan chéo tay, cắn chặt môi, khóe mắt đỏ hoe, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hé răng nói câu nào.
Thời Thiếu Tu xông vào nhà vệ sinh, hung hăng đóng cửa nhà vệ sinh lại, mở vòi nước ra, bỗng chốc, tiếng tí ta tí tách của dòng nước đang chảy kia bao trùm cả căn phòng đó.
Hất nước mạnh vào mặt mình, Thời Thiếu Tu hai mắt đỏ hoe nhìn vào chính mình trong gương kia, trong lòng ngực nhói đau, anh hít một hơi thật sâu, trấn áp cơn giận dữ trong lòng mình, rời khỏi nhà vệ sinh.
“Mình là loại người gì mình còn không biết sao?” Bà lầm bầm, trợn mắt: “Nếu mà không đẻ được thì sớm ly hôn đi, đừng làm lỡ con người ta.”
Cố Thu cúi đầu không nói, cây đũa trong tay cô khẽ run nhẹ.
Thời Phong Thụy ngồi bên cạnh, cũng không dám nói đỡ cho Cố Thu câu nào, chỉ cúi đầu uống rượu, mẹ của Thời Phong Thụy bà Nghê Đan Thu sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng không nói chuyện.
“Mẹ Phong Thụy à, ngày mai dẫn Cố Thu đi bệnh viện khám thử xem sao, nếu có bệnh gì, thì làm giấy ly hôn rồi ký tên đi.” Bà nội tức giận vỗ lòng ngực mình: “Sau này đừng đem người phụ nữ này qua chỗ này nữa, trời sinh ra khuôn mặt đầy sự u ám bi thương, giống như nhà có người chết vậy.”
Trong lòng Cố Thu đau nhói, quay đầu qua cầu cứu Thời Phong Thụy, nhưng Thời Phong Thụy cứ giả vờ như không thấy.
“Chú.” Thời Thiếu Tu đi qua, khẽ cúi đầu chào Thời Kiến Quốc.
“Phạm lỗi tày đình như thế, còn dám về nhà này à?” Thời Kiến Quốc đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Thật là làm mất mặt nhà họ Thời.”
Lông mày Thời Thiếu Tu nhướng lên, trong ánh mắt lại đầy sự u ám.
“Ê, các người nói gì vậy?” Bà nội trợn mắt, không khách khí nhìn Thời Kiến Quốc: “Bất kể như thế nào, nó cũng là con cháu nhà họ Thời chúng ra, nó là con của anh hai con!”
Thời Kiến Quốc cúi đầu, không nói chuyện, nhưng trong mắt không hề có chút xíu áy náy.
Một bữa cơm ăn không ăn ra bất kỳ mùi vị gì, trong lòng Cố Thu cứ rối bời, tất cả đều trầm ngâm trong ánh mắt lạnh băng của Thời Thiếu Tu và Thời Phong Thụy.
Vốn là buổi tiệc chào đón Thời Thiếu Tu trở về, nhưng lại kết thúc trong một bầu không khí đầy ngượng ngùng và u ám.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook