6920. ‘‘Đây rốt cuộc là chuyện gì hả?’’ Khuôn mặt tức đến đỏ bừng lên, ngồi bên cạnh, nắm chặt vào tay vịn trên ghế để đi: ‘‘Thiếu Tu nhà chúng ta bị gì vậy, nó đụng phải đứa nào? Sao để người khác nhục mã như vậy hả?’’

Ông bầu tên Tĩnh cứ hai tay nắn đi nắn lại vào nhau, mồ hôi trên trán không ngừng rơi ra, ông suy nghĩ một hồi, rồi cười nói: ‘‘Này, bà ơi, việc này, người thấy đó, cũng do một người làm ra cả, nếu người có thể làm chủ trì nói câu công bằng thì….’’

‘‘Chủ trì công bằng cái gì!’’ Bà nội dùng sức đạp xuống sàn nhà: ‘‘Thiếu Tu nhà chúng tôi mới ra tù thôi, không thể để nó thư thả một chút sao? Cứ phải để nó xảy ra chuyện!’’

‘‘Nhưng…’’ Thẩm Giai Vân uất ức mang theo tiếng nghẹn ngào: ‘‘Nhưng chuyện này không phải con muốn thế đâu bà ạ, nhưng giờ mọi người đều nói vậy, con là một ảnh hậu nếu không nói rõ, nói đàng hoàng, nửa đời sau của con coi như bị hủy hết bà ơi…’’

Cô càng nói càng uất ức, cuối cùng không nhịn được nữa khóc lên.

Trong mắt Thời Thiếu Tu nỗi giận, bỏ điện thoại trên bàn, nhẹ nhàng vỗ sau lưng của Thẩm Giai Vân, sắc mặt vô cùng khó chịu: ‘‘Anh sẽ ra mặt giải quyết.’’

Thẩm Giai Mạch đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt đầy nước mắt, nhưng đã có thể thấy được tia hy vọng: ‘‘Thật sao? Thiếu Tu con chịu ra mặt thật sao?’’

Ông bầu đứng bên cạnh thở dài, đau khổ chua chát nhìn Thời Thiếu Tu nói: ‘‘Tình tạnh hiện giờ, đã không còn cách nào cứu vãn được, do mọi người đều đã không tin tưởng cô ấy nữa, cho nên bất luận cô ấy nói gì, mọi người đều nói cô và người đàn ông xa lạ này có vấn đề.’’

Thẩm Giai Vân cúi đầu, không nói câu nào.

Ánh mắt bà dần trở nên lạnh lùng, má của bà phồng lên: ‘‘Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn giải quyết chuyện này như thế nào?’’

Ông bầu quay đầu liếc nhìn Thẩm Giai Vân, cúi thấp đầu ngại ngùng cười nói: ‘‘Chính là Giai Vân và cậu Thời đây tâm đầu ý hợp, nếu đã tiến triển đến mức này, cách duy nhất chúng ta có thể làm, chính là để cậu Thời tuyên bố cưới cô.’’

Âm thanh vừa dứt lời, bà nội vẫn cứ gương mặt lạnh lùng như thế đồng thời mở to mắt ra, đập mạnh vào bàn, những ly trà trên bàn trà bị run mạnh, xém xíu là rớt khỏi bàn: ‘‘Không được! Kết hôn là muốn kết hôn là kết hôn hả? Người cho rằng Thời Thiếu Tu nhà chúng ta là loại người gì, thân phận gì! Đó là Thiếu gia nhà họ Thời! Nhà họ Thời ta địa vị gì, còn Thẩm Giai Vân chỉ là một con diễn viên! Giờ dám toan tính đến mức này hả?’’

Vòng mắt của Thẩm Giai Vân đỏ lên, nước mắt không ngừng chảy dọc xuống má.

Thời Thiếu Tu nhăn mày, trong mắt có chút tức giận, nhưng không hề phát ra, anh đến bên cạnh Thẩm Giai Vân, nhẹ nhàng vỗ vai cô, quay đầu nói với bà nội: ‘‘Chuyện này nói cho cùng là do con mà ra, với lại lúc con ở trong tù cô ấy còn giúp đỡ không ít….’’

‘‘Đừng nói nữa!’’ Bà nội tức đến run cả người, chỉ vào Thời Thiếu Tu không nói thành lời: ‘‘Giờ ngay đến con cũng không nghe lời ta sao! Các người xem ta là thứ gì!’’

Trong mắt của Thời Thiếu Tu có chút sốt ruột không chịu nổi, anh đứng dậy, một tay kéo cánh tay của Thẩm Giai Vân, lạnh lùng đáp trả bà: ‘‘Bà nội đây là chuyện chúng con, bà đừng can thiệp nữa.’’

Bà nội tức đến đỏ hết cả mặt, ôm lấy lồng ngực mở to hai mắt: ‘‘Thời Thiếu Tu! Con giờ đây thực là không còn phép tắc nào nữa hả! Nếu con dám lấy một diễn viên! Bà nội sẽ không nhận người cháu này nữa!’’

Thời Thiếu Tu vẫn làm mặt lạnh, cung kính gật đầu chào bà, kéo Thẩm Giai Vân rời khỏi.

Nhìn hai người đó đi ra, ông bầu tên Tĩnh cũng nhanh chóng đứng dậy, hướng về bà nội cúi người chào, rồi nhanh chóng quay người dường như muốn nhanh chóng thoát thân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương