Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình
-
Chương 2
Cố Thu muốn nói thêm gì đó, Thời Thiếu Tu từ từ đưa tay lên, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đè lên môi cô, miệng nhếch lên.
Chỉ nghe thấy dưới lầu, truyền đến những bước chân vô cùng lộn xộn, tiếng cười nhẹ, tiếng hôn nhẹ, từ trong phòng khách ở lầu 1, nhẹ nhàng lọt vào tai của Cố Thu.
Trog lòng Cố Thu có chút thấp thỏm nghiêng đầu lại, khép đôi mắt đang đầy lệ kia lại: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Dưới đáy mắt thấy rõ chút lạnh lùng, Thời Thiếu Tu “hừng” một tiếng, cầm lấy cằm cô lên, đẩy cằm cô lên: “Là vì tôi vào ngục, do tôi không còn là Đổng sự trưởng, cho nên cô leo lên giường với hắn?”
Mắt Cố Thu mở to, cô vốn định phản bác lại, nhưng lại sợ hai người dưới lầu nghe thấy, nên đẩy tay Thời Thiếu Tu ra, trong ánh mắt đầy kinh ngạc: “Không ngờ anh lại cho rằng tôi là người phụ nữ như thế?”
Dưới biệt thự truyền đến tiếng động cửa nhẹ, rất nhanh, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, cả biệt thự lúc này, lại một lần nữa chỉ còn hơi thở của hai người họ.
Thời Thiếu Tu chỉnh lại quần áo, đứng dậy, mở cửa phòng vệ sinh: “Không phải sao? Lúc cô theo tôi, chẳng qua vì tôi là tổng tài của Tập đoàn Thời Phong chứ gì.”
Cánh tay nắm lấy tay áo của Thời Thiếu Tu, không nhịn được run lên.
Tiếng chuông điện thoại phá tan đi bầu không khí yên tĩnh trong phòng tắm, Thời Thiếu Tu hất tay của Cố Thu ra, vừa nhận điện thoại rồi đi ra ngoài: “Alo, Giai Vân? Sao vậy?”
“Thiếu Tu! Em bị thương rồi!” Đầu dây bên kia, tiếng khóc thút thít của Thẩm Giai Vân vang lên, nhẹ nhàng truyền vào tai của Cố Thu.
Sắc mặt Cố Thu lại trắng hơn nữa, cô cắn chặt môi, đột nhiên ngồi bịch xuống sàn, giương nhìn thấy Thời Thiếu Tu mặc bộ đồ ướt trên người rời khỏi.
Lúc này cô mới cảm giác toàn thân mình giống như bị người ta đánh từng cú một, đau đớn, cô cúi nhặt lại những mảnh váy đã bị xé nát, dựa vào tường, từ từ đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm.
Về tới phòng ngủ, tìm một bộ váy mặc vào, co rút trên giường, cắn chặt bờ môi, ánh mắt tự nhiên rơi xuống.
Cả biệt thự sang trọng là thế, nhưng lại thiếu hơi người, cảm giác vô cùng lạnh lẽo và xa lạ.
Điện thoại lại rung lên lần nữa, Cố Thu cầm lên xem, vội đứng dậy, lau nước mắt, chỉnh lại âm thanh của mình, để điện thoại áp vào tai: “Alo, mẹ, sao lại gọi qua đây lúc này? À, con không sao, chỉ là bị cảm xíu, cổ họng có chút khó chịu…”
……
Vườn hoa ở trung tâm thành phố.
Một chiếc xe Mc Laren màu vàng ánh kim nho nhã dừng bên vòi phun nước, thu hút ánh nhìn của những người đi đường xung quanh.
Đoàn phim đang ghi hình, quảng trường đó đâu cũng là người, cứ loạn cả lên.
Thời Thiếu Tu đưa đôi chân dài ra khỏi xe, đi thẳng đến chỗ đoàn phim, khí thế tự nhiên của anh, khiến những người chung quanh không thể không lùi về hai bên, thành một con đường nhỏ.
Thời Thiếu Tu nhanh chóng bước đến chỗ quay phim.
Thẩm Giai Vân đang uất ức ngồi trên ghế, trợ lý đang ở bên cạnh nắn chân cho cô, mái tóc màu nâu hạt dẻ làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, thân hình cô khá đẹp, nhìn vào giống như một con mèo con đang chịu thiệt thòi, co ro một chỗ, ánh mắt trách móc: “Thiếu Tu, sao giờ anh mới qua, em sắp đau chết mất.”
Thời Thiếu Tu nhẹ nhăn mày, cúi xuống bóp chân cho cô, đôi chân ấy có phần sưng tấy lên, vết thương ấy hiện rõ bần bật trên làn da trắng của cô.
Bầu không khí của đoàn phim bỗng trầm tĩnh lại, Thời Thiếu Tu ngẩng đầu lên, nhìn hai cô gái trẻ bên cạnh Thẩm Giai Vân.
Hai cô trợ lý của Thẩm Giai Vân chịu thiệt thòi đứng sang một bên, cúi thấp đầu, chỉ dám cẩn thận dè dặt liếc mắt nhìn Thời Thiếu Tu.
Chỉ nghe thấy dưới lầu, truyền đến những bước chân vô cùng lộn xộn, tiếng cười nhẹ, tiếng hôn nhẹ, từ trong phòng khách ở lầu 1, nhẹ nhàng lọt vào tai của Cố Thu.
Trog lòng Cố Thu có chút thấp thỏm nghiêng đầu lại, khép đôi mắt đang đầy lệ kia lại: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Dưới đáy mắt thấy rõ chút lạnh lùng, Thời Thiếu Tu “hừng” một tiếng, cầm lấy cằm cô lên, đẩy cằm cô lên: “Là vì tôi vào ngục, do tôi không còn là Đổng sự trưởng, cho nên cô leo lên giường với hắn?”
Mắt Cố Thu mở to, cô vốn định phản bác lại, nhưng lại sợ hai người dưới lầu nghe thấy, nên đẩy tay Thời Thiếu Tu ra, trong ánh mắt đầy kinh ngạc: “Không ngờ anh lại cho rằng tôi là người phụ nữ như thế?”
Dưới biệt thự truyền đến tiếng động cửa nhẹ, rất nhanh, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, cả biệt thự lúc này, lại một lần nữa chỉ còn hơi thở của hai người họ.
Thời Thiếu Tu chỉnh lại quần áo, đứng dậy, mở cửa phòng vệ sinh: “Không phải sao? Lúc cô theo tôi, chẳng qua vì tôi là tổng tài của Tập đoàn Thời Phong chứ gì.”
Cánh tay nắm lấy tay áo của Thời Thiếu Tu, không nhịn được run lên.
Tiếng chuông điện thoại phá tan đi bầu không khí yên tĩnh trong phòng tắm, Thời Thiếu Tu hất tay của Cố Thu ra, vừa nhận điện thoại rồi đi ra ngoài: “Alo, Giai Vân? Sao vậy?”
“Thiếu Tu! Em bị thương rồi!” Đầu dây bên kia, tiếng khóc thút thít của Thẩm Giai Vân vang lên, nhẹ nhàng truyền vào tai của Cố Thu.
Sắc mặt Cố Thu lại trắng hơn nữa, cô cắn chặt môi, đột nhiên ngồi bịch xuống sàn, giương nhìn thấy Thời Thiếu Tu mặc bộ đồ ướt trên người rời khỏi.
Lúc này cô mới cảm giác toàn thân mình giống như bị người ta đánh từng cú một, đau đớn, cô cúi nhặt lại những mảnh váy đã bị xé nát, dựa vào tường, từ từ đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm.
Về tới phòng ngủ, tìm một bộ váy mặc vào, co rút trên giường, cắn chặt bờ môi, ánh mắt tự nhiên rơi xuống.
Cả biệt thự sang trọng là thế, nhưng lại thiếu hơi người, cảm giác vô cùng lạnh lẽo và xa lạ.
Điện thoại lại rung lên lần nữa, Cố Thu cầm lên xem, vội đứng dậy, lau nước mắt, chỉnh lại âm thanh của mình, để điện thoại áp vào tai: “Alo, mẹ, sao lại gọi qua đây lúc này? À, con không sao, chỉ là bị cảm xíu, cổ họng có chút khó chịu…”
……
Vườn hoa ở trung tâm thành phố.
Một chiếc xe Mc Laren màu vàng ánh kim nho nhã dừng bên vòi phun nước, thu hút ánh nhìn của những người đi đường xung quanh.
Đoàn phim đang ghi hình, quảng trường đó đâu cũng là người, cứ loạn cả lên.
Thời Thiếu Tu đưa đôi chân dài ra khỏi xe, đi thẳng đến chỗ đoàn phim, khí thế tự nhiên của anh, khiến những người chung quanh không thể không lùi về hai bên, thành một con đường nhỏ.
Thời Thiếu Tu nhanh chóng bước đến chỗ quay phim.
Thẩm Giai Vân đang uất ức ngồi trên ghế, trợ lý đang ở bên cạnh nắn chân cho cô, mái tóc màu nâu hạt dẻ làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, thân hình cô khá đẹp, nhìn vào giống như một con mèo con đang chịu thiệt thòi, co ro một chỗ, ánh mắt trách móc: “Thiếu Tu, sao giờ anh mới qua, em sắp đau chết mất.”
Thời Thiếu Tu nhẹ nhăn mày, cúi xuống bóp chân cho cô, đôi chân ấy có phần sưng tấy lên, vết thương ấy hiện rõ bần bật trên làn da trắng của cô.
Bầu không khí của đoàn phim bỗng trầm tĩnh lại, Thời Thiếu Tu ngẩng đầu lên, nhìn hai cô gái trẻ bên cạnh Thẩm Giai Vân.
Hai cô trợ lý của Thẩm Giai Vân chịu thiệt thòi đứng sang một bên, cúi thấp đầu, chỉ dám cẩn thận dè dặt liếc mắt nhìn Thời Thiếu Tu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook