Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình
-
Chương 11
Uống rượu liên tục, Thời Thiếu Tu đã uống đến nỗi nửa tỉnh nửa mê mang, âm thanh trên sàn nhảy vẫn cứ vô cùng chói tai.
Anh loạng choạng nâng ly rượu, dựa vào ghế sofa, thế giới trước mắt nhìn vô cùng mơ hồ không thể nhìn rõ.
“Thiếu Tu, đừng uống nữa, đi thôi.” Dương Thạc vỗ vai anh, dìu cánh tay anh, muốn đỡ anh đứng dậy: “Cậu đã uống nhiều lắm rồi.”
Thời Thiếu Tu đưa tay hất tay anh ta ra, nhắn mắt nhăn trán, lại rót thêm một ly, tay nới lỏng nút áo trên cùng, uống một hơi dài.
Trong thế giới mơ hồ, một bóng hình quen thuộc xuất hiện, đột nhiên xâm nhập vào tầm mắt của anh, trán anh càng nhăn hơn, dũi dũi mắt.
Chỉ thấy chiếc ghế sofa to lớn trước mặt của mình, Thời Phong Thụy đang ôm một người phụ nữ mặt đầy lớp trang điểm đậm, anh ta còn cắn tai của cô gái đó, cười nhẹ, người đó cũng cười lên, hai người quấn lấy nhau.
Như lửa bị châm thêm dầu, ngọn lửa trong lòng khiến Thời Thiếu Tu anh toàn thân nóng rang, anh cởi bỏ áo vest, ném mạnh xuống ghế sofa, tháo đồng hồ trên tay xuống xắn tay áo lên, lắc lư bước về phía trước.
“Ê! Anh hai!” Dương Thạc bất lực đi theo anh tiến về bên đó, kéo tay của Thời Thiếu Tu: “Đại ca ơi bình tĩnh lại đi, cậu làm gì vậy, đi còn không vững nữa cậu tính làm gì hả?”
Hất tay của Dương Thạc ra, Thời Thiếu Tu nuốt một hơi xuống bụng, loạng choạng đi về phía trước.
Thời Phong Thụy đang quấn lấy người phụ nữ kia, hai người tươi cười ngọt ngào, cứ hôn nhau không nỡ tách rời.
Một tay nắm lấy tay áo của Thời Phong Thụy, đẩy người đàn bà đang quấn lấy anh ta ra, Thời Thiếu Tu đưa tay đấm mạnh vào mặt của Thời Phong Thụy.
Cú đấm vô cùng mạnh, làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc kêu lên thành tiếng, ai nấy đều vội đứng dậy, để ra một khoảng đất trống rộng.
Thời Phong Thụy bị đánh trở tay không kịp, ôm mặt phẫn nộ ngẩng đầu lên nhìn, nhưng, đột nhiên lại ngẩng ngơ, hắn thấy Thời Thiếu Tu hai mắt đỏ ngầu đang nhìn hắn, hai tay nắm thành nắm đấm, toàn thân đang run rẩy.
Âm nhạc trong hộp đêm bỗng ngừng hẳn, quản lý vội vàng chạy tới, đưa tay ra tính cản trước mặt, nhưng lại bị Thời Phong Thụy cản lại, hắn cười nhẹ, lau vết máu dính trên miệng: “Xin lỗi, đây là em tôi, nó uống nhiều rồi, ngại quá.”
Quản lý bị làm cho sợ hại, gật đầu cúi thấp người lau mồ hơi trên trán, rồi cười một tiếng, lùi xuống phía sau.
“Thời Thiếu Tu, em làm gì vậy?” Thời Phong Thụy nhăn mày, ngước mắt nhìn anh, đầy sự trách móc: “Em nhìn em kìa, vừa ra khỏi ngục, chẳng lẽ muốn vào đó nữa sao hả?”
Năm đó xảy ra vụ án tập đoàn Thời Phong làm giả tài chính, vụ án đó rất nổi tiếng, do Tổng Tài của tập đoàn Thời Thiếu Tu có liên quan lớn đến vụ án, đã từng trở thành đối tượng bàn tán của tất cả mọi người, nên lúc này, khi nghe Thời Phong Thụy nhắc đến, toàn bộ hộp đêm như nổ tung.
Thời Thiếu Tu đầu đau như búa bổ hai mắt lờ đờ, không đứng vững, xem xíu bị ngã, nhưng được người đằng sau đỡ lấy, anh hoạt động cổ tay một xíu, đột nhiên xông lên trước, nắm lấy cổ áo của Thời Phong Thụy, cắn chặt răng: “Mày dựa vào đâu!”
“Em nói gì?” Thời Phong Thụy nhướn mày, cả mặt nghi ngờ nghiêng đầu qua một bên: “Em uống nhiều rồi đó?”
Thời Thiếu Tu lòng ngực lửa cháy bùng bùng, quay đầu nhìn người đàn bà trang điểm cực đậm và sặc sỡ đang sợ thút thít co ro kia, sau đó giơ tay tóm lấy cổ của người đó, nhấc người đó lên.
Thấy người đó kêu lên thê thảm, tay đẩy Thời Thiếu Tu ra, đứng dậy rồi lùi vài bước, cúi đầu run rẩy.
Thời Thiếu Tu lúc đó bị rối loạn, rượu trong người anh đã vơi đi nhiều, anh đột nhiên lại đưa tay nắm lấy tóc của người phụ nữ đó, mái tóc của người đó bỗng rơi xuống.
Anh loạng choạng nâng ly rượu, dựa vào ghế sofa, thế giới trước mắt nhìn vô cùng mơ hồ không thể nhìn rõ.
“Thiếu Tu, đừng uống nữa, đi thôi.” Dương Thạc vỗ vai anh, dìu cánh tay anh, muốn đỡ anh đứng dậy: “Cậu đã uống nhiều lắm rồi.”
Thời Thiếu Tu đưa tay hất tay anh ta ra, nhắn mắt nhăn trán, lại rót thêm một ly, tay nới lỏng nút áo trên cùng, uống một hơi dài.
Trong thế giới mơ hồ, một bóng hình quen thuộc xuất hiện, đột nhiên xâm nhập vào tầm mắt của anh, trán anh càng nhăn hơn, dũi dũi mắt.
Chỉ thấy chiếc ghế sofa to lớn trước mặt của mình, Thời Phong Thụy đang ôm một người phụ nữ mặt đầy lớp trang điểm đậm, anh ta còn cắn tai của cô gái đó, cười nhẹ, người đó cũng cười lên, hai người quấn lấy nhau.
Như lửa bị châm thêm dầu, ngọn lửa trong lòng khiến Thời Thiếu Tu anh toàn thân nóng rang, anh cởi bỏ áo vest, ném mạnh xuống ghế sofa, tháo đồng hồ trên tay xuống xắn tay áo lên, lắc lư bước về phía trước.
“Ê! Anh hai!” Dương Thạc bất lực đi theo anh tiến về bên đó, kéo tay của Thời Thiếu Tu: “Đại ca ơi bình tĩnh lại đi, cậu làm gì vậy, đi còn không vững nữa cậu tính làm gì hả?”
Hất tay của Dương Thạc ra, Thời Thiếu Tu nuốt một hơi xuống bụng, loạng choạng đi về phía trước.
Thời Phong Thụy đang quấn lấy người phụ nữ kia, hai người tươi cười ngọt ngào, cứ hôn nhau không nỡ tách rời.
Một tay nắm lấy tay áo của Thời Phong Thụy, đẩy người đàn bà đang quấn lấy anh ta ra, Thời Thiếu Tu đưa tay đấm mạnh vào mặt của Thời Phong Thụy.
Cú đấm vô cùng mạnh, làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc kêu lên thành tiếng, ai nấy đều vội đứng dậy, để ra một khoảng đất trống rộng.
Thời Phong Thụy bị đánh trở tay không kịp, ôm mặt phẫn nộ ngẩng đầu lên nhìn, nhưng, đột nhiên lại ngẩng ngơ, hắn thấy Thời Thiếu Tu hai mắt đỏ ngầu đang nhìn hắn, hai tay nắm thành nắm đấm, toàn thân đang run rẩy.
Âm nhạc trong hộp đêm bỗng ngừng hẳn, quản lý vội vàng chạy tới, đưa tay ra tính cản trước mặt, nhưng lại bị Thời Phong Thụy cản lại, hắn cười nhẹ, lau vết máu dính trên miệng: “Xin lỗi, đây là em tôi, nó uống nhiều rồi, ngại quá.”
Quản lý bị làm cho sợ hại, gật đầu cúi thấp người lau mồ hơi trên trán, rồi cười một tiếng, lùi xuống phía sau.
“Thời Thiếu Tu, em làm gì vậy?” Thời Phong Thụy nhăn mày, ngước mắt nhìn anh, đầy sự trách móc: “Em nhìn em kìa, vừa ra khỏi ngục, chẳng lẽ muốn vào đó nữa sao hả?”
Năm đó xảy ra vụ án tập đoàn Thời Phong làm giả tài chính, vụ án đó rất nổi tiếng, do Tổng Tài của tập đoàn Thời Thiếu Tu có liên quan lớn đến vụ án, đã từng trở thành đối tượng bàn tán của tất cả mọi người, nên lúc này, khi nghe Thời Phong Thụy nhắc đến, toàn bộ hộp đêm như nổ tung.
Thời Thiếu Tu đầu đau như búa bổ hai mắt lờ đờ, không đứng vững, xem xíu bị ngã, nhưng được người đằng sau đỡ lấy, anh hoạt động cổ tay một xíu, đột nhiên xông lên trước, nắm lấy cổ áo của Thời Phong Thụy, cắn chặt răng: “Mày dựa vào đâu!”
“Em nói gì?” Thời Phong Thụy nhướn mày, cả mặt nghi ngờ nghiêng đầu qua một bên: “Em uống nhiều rồi đó?”
Thời Thiếu Tu lòng ngực lửa cháy bùng bùng, quay đầu nhìn người đàn bà trang điểm cực đậm và sặc sỡ đang sợ thút thít co ro kia, sau đó giơ tay tóm lấy cổ của người đó, nhấc người đó lên.
Thấy người đó kêu lên thê thảm, tay đẩy Thời Thiếu Tu ra, đứng dậy rồi lùi vài bước, cúi đầu run rẩy.
Thời Thiếu Tu lúc đó bị rối loạn, rượu trong người anh đã vơi đi nhiều, anh đột nhiên lại đưa tay nắm lấy tóc của người phụ nữ đó, mái tóc của người đó bỗng rơi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook