*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt, Mạc Dương lo lắng sẽ xảy ra tai nạn liền đưa ra đề nghị hai người trú tạm ở đâu đó. May mắn khu chung cư của Chris cách đây không xa vì vậy cậu liền cũng hắn trở về nhà.


A quả nhiên là chung cư của nhà giàu.


Mạc Dương thầm cảm thán khi nhìn thấy chung cư cao cấp trước mặt. Nơi ở của Chris là một căn hộ penthouse nằm trên tầng 50. Khi Chris tiến vào ánh đèn tự bật mở chiếu lên sườn mặt chàng trai đi sau hắn. Cậu hơi cúi người để tháo giày ra mắt cũng theo đó mà rũ xuống để lại một vệt bóng nhỏ dưới mi mắt.


"Tôi cảm thấy hơi mặc cảm rồi đấy." – Mạc Dương thở dài ngắm nhìn căn hộ rộng lớn một lượt rồi bước vào bên trong, tiến vào lồng son của ác quỷ.


Chris mỉm cười cởi áo ngoài ra sau đó khoanh tay nhìn chàng trai tóc đen tựa như con mèo nhò đầy tò mò mà áp sát vào cửa kính nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Ở góc độ có hắn có thể nhìn thấy sườn mặt được mài giũa một cách tinh xảo. Làn mi cong, sống mũi cao, cái miệng nhỏ. Hắn cảm thấy ngắm bao nhiêu cũng không đủ, càng ngắm lại càng muốn nhiều hơn.


"Đa số người ta mua căn hộ penthouse là vì đứng từ đây có thể nhìn toàn cảnh thành phố phải không?"


Mạc Dương đầy hứng khởi mà quay sang hỏi Chris. Cậu phải thừa nhận khi ở bên ngoài cậu ghét cơn mưa vô cùng nhưng khi đã vào trong tổ ấm nhìn ra bên ngoài lại cảm thấy cơn mưa này thật ý tứ. Nếu có thể cậu sẽ ôm chàng mèo lông xù xù của mình vào trong lòng sau đó vừa đọc sách vừa uống trà nóng đôi khi sẽ ngước lên ngắm nhìn mưa. Nghĩ đến hình ảnh ấy cảm giác ủ rũ trong lòng cũng vơ đi phần nào.


"Đúng vậy." – Chris tiến về phía Mạc Dương, cả người hắn gần như áp sát lên người cậu. – "Đứng ở độ cao như vậy sẽ khiến người khác có cảm giác có thể thâu tóm toàn thành phố trong tay, nó sẽ thỏa mãn được khát khao của những kẻ tham vọng. Nhưng trước khi bàn về chuyện này tôi nghĩ cậu nên tắm đi, con chuột nhỏ ướt sũng."


Mạc Dương lúc này mới nhớ ra mình vừa dầm mưa từ bên ngoài. Dù lúc này quần áo cậu không nhỏ giọt nữa nhưng vẫn ẩm ướt mang đến cảm giác khó chịu vô cùng.


"Xin lỗi... Làm ướt áo của anh rồi." – Chàng trai phương Đông giật mình vội vã tách ra khỏi Chris. Tuy nhiên vẫn để lại một vũng nước trên áo sơ mi của hắn.


"Không sao câu đi tắm trước đi."


Chris bày ra vẻ mặt ôn hòa không hề để ý vệt nước trước ngực. Sau đó hắn đưa cậu một chiếc áo sơ mi, hướng dẫn cậu sơ qua về cách sử dụng nước nóng rồi đi ra ngoài phòng khách.


"Bản thân có làm phiền người ta quá không nhỉ?" – Mạc Dương gãi gãi đầu mà suy nghĩ.


Cậu rất ít khi ở lại nhà bất cứ ai. Có lẽ do tính cách bảo thủ của người phương Đông đã ăn sâu vào trong đầu chàng trai vì vậy những buổi tiệc overnight dường như chưa bao giờ xuất hiện bóng dáng Mạc Dương. Có đôi khi đi cùng nhóm bạn thân cậu mới yên tâm mà ngủ lại. Mà hiện tại cậu đang ở nhà một người mà cậu quen chưa đến hai tháng.


Lần tới nhất định phải mời người ta ăn một bữa.


Tự nhủ với bản thân sau đó cậu an tâm mà bật vòi lên bắt đầu tắm rửa qua loa.


Đến khi Mạc Dương đi ra ngoài, Chris đang ngồi một góc mà chăm chú đọc hợp đồng. Áo sơ mi bị cậu làm ướt đã được cởi ra, trên người chỉ mặc độc một cái quần dài, keo vuốt tóc cũng hết hiệu lực mái tóc vàng liền xõa tung lòa xòa trước trán hắn. Một Chris tùy ý như vậy, Mạc Dương cảm thấy thân cận hơn rất nhiều. Như cảm nhận được Mạc Dương, ngay khi cậu vừa bước ra hắn liền ngẩng đầu lên. Một thoáng trôi qua, người thanh niên cảm thấy hô hấp của mình hơi cứng lại.


"Quần của anh thật sự quá dài, tôi không tài nào mặc được." – Mạc Dương xấu hổ mà sờ sờ mũi.


Nghĩ đến cảm giác bản thân mặc thử đồ của Chris cậu liền có cảm giác mình giống như một thằng nhóc choai choai đang lén lút mặc đồ cha mình. Hơn nữa riêng áo sơ mi của Chris cũng để che chắn phần nào phần dưới của cậu vì vậy Mạc Dương mới yên tâm mà chạy ra ngoài. May mắn căn hộ của Chris trang bị cả máy sấy quần áo. Giờ đây cậu chỉ cần cắn răng chờ đợi vài giờ là được.


Chris hơi siết chặt tay, trong lòng hắn chợt xuất hiện một cỗ tê dại bất thường. Người kia là thần trong lòng hắn nhưng lại thuần khiết đến tội lỗi, đẩy hắn vào ngã vào hố sâu của dục vọng. Người này không hề phòng bị mà để lộ cặp chân trắng tựa cẩm thạch cùng bờ vai mỏng manh. Hắn biết cơ thể ấy có bao nhiêu mềm mại. Khi hắn ôm vào lòng chỉ cần mạnh tay một chút cũng có thể khiến cơ thể mỏng manh ấy vỡ vụn. Tất cả đều đánh sâu vào thị giác của hắn giống như một liều thuốc phiện cực mạnh.


Tuy nhiên bây giờ vẫn chưa phải là lúc. Chris tự nhủ với bản thân. Mười năm qua đã mài mòn Chris khiến hắn trở thành một con thú biết kiên nhẫn. Nhớ nhung, khao khát, chờ mong. Chris đã trải qua biết bao dắn vặt để có thể trở lại đây lấy lại thứ thuộc về hắn.


Ít nhất Baldr vẫn còn ở đây.


Chris đột nhiên cảm thấy sung sướng đến run rẩy. Hắn chưa bao giờ gần với ánh dương của hắn đến như vậy.


"Có lẽ một lúc lâu nữa trời mới tạnh mưa. Nếu cậu cảm thấy nhàm chán có thể mở ti vi xem."


Bày ra vẻ mặt ôn hòa và đầy lịch thiệp. Ác quỷ đầy tự hào trước tấm mặt nạ mà bản thân tạo ra. Nó là một lớp nhớp nháp diệu kì có thể che giấu mọi tội lỗi của hắn.


"C... Cảm ơn..."


Chàng trai tóc đen hoàn toàn đã xếp cậu chủ nhà Carlisle vào danh sách người tốt, không hề phòng bị mà dùng bàn chân nhỏ nhắn của mình nhẵm lên thảm lông cừu tiến về phía ghế sofa bọc nhung.


Trong lòng Chris đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Có lẽ hắn nên trải thảm lông cừu quanh nhà, có như vậy hắn sẽ không lo lắng chim sẻ nhỏ của hắn bị thương.


Tuy người thanh niên tóc vàng đã nói cậu có thể tùy ý sử dụng ti vi nhưng Mạc Dương vẫn chưa tùy tiện đến như vậy. Cậu có chút nhàm chán mở điện thoại ra. Bây giờ là bảy giờ tối, xem ra cậu không kịp chạy qua nhà bạn mình đón chàng mèo rồi. Lâu không được ôm mèo cưng, Mạc Dương liền cảm thấy nhớ nhung vô cùng.


Trong lúc bản thân còn chìm đắm trong suy nghĩ về bộ lông mềm mại của Luke, cậu đã theo bản năng mà kích mở diễn đàn văn học. Tuy nhiên khác với lo lắng của cậu, Skadi lại chưa từng gửi bất kì tin nhắn nào cho cậu. Mạc Dương thoáng thở phào nhẹ nhõm. Con thú nhỏ bé cuối cùng đã cảm nhận được vòng an toàn liền buông xuống mọi cảnh giác ung dung mà bắt đầu ăn cỏ.


Tôi biết em lúc này sẽ onl.


Vì sao lại trốn tránh tôi?


Vì sao lại trốn tránh tôi?


Vì sao lại trốn tránh tôi?


Vì sao lại trốn tránh tôi?


Vì sao lại trốn tránh tôi?


...


Một hàng tin nhắn hiện ra trước mặt chàng trai với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Mạc Dương cảm thấy trái tim mình như rơi vào hầm băng.


Tôi vẫn luôn nhìn em.


Tôi vẫn luôn theo sát em.


Tôi bảo hộ em.


Tôi nhuốm bẩn em.


Tôi là kỵ sĩ và cũng là ác ma của em.


Mạc Dương hít một hơi thật sâu cố kìm lại sự run rẩy nơi đầu ngón tay. Câu hướng mắt về phía Chris. Hắn vẫn tập trung vào công việc của mình mà không để ý đến biểu hiện khác thường của Mạc Dương. Điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.


M.Duong: Skadi, chúng ta không quen biết nhau. Nếu cậu còn tiếp tục đùa tôi như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.


Ở một góc độ nào đó, Mạc Dương vẫn ôm hy vọng đây chỉ là một trò đùa dai của ai đó. Cậu đã sống yên bình hơn mười năm nay và chưa bao giờ cậu gặp tình cảnh như vậy. Mạc Dương phiền muộn mà đưa Skadi vào danh sách chặn sau đó tắt diễn đàn.


Tuy nhiên phiền muộn chưa được bao lâu Mạc Dương liền bị mùi thức ăn thơm lừng thu hút. Chris đã rời khỏi vị trí của mình từ lâu mà đi vào trong bếp làm hai phần mì Ý cho cả hai.


"Tôi đoán cậu đói rồi." – Hắn mỉm cười chìa đĩa mỳ ra trước mặt cậu.


"Cảm ơn. Làm phiền anh quá."


Mạc Dương vụng về đón lấy đĩa mỳ. Ở góc độ của cậu có thể hoàn toàn thấy phần trên săn chắc của người thanh niên tóc vàng. Cậu vốn nghĩ cơ thể của Chris cũng sẽ tinh xảo như khuôn mặt của hắn nhưng không ngờ hắn lại sở hữu cơ thể tráng kiện có cả cơ bắp lẫn múi.


Bản thân mình có nên đăng kí một khóa tập thể hình không nhỉ?


Mạc Dương vừa ăn mỳ vừa nghĩ. Ban đầu cậu nghĩ bản thân mình không quá đói nhưng khi sợi mỳ cùng thịt bò được nghiền nát trong miệng, cậu mới biết bụng mình đã sớm đói meo.


"Ngon quá! Anh tự tay làm sao?" – Mạc Dương đầy tán thưởng mà nhìn về phía Chris. – "Tôi vốn cho rằng phú ông như anh phải thuê thật nhiều người ở mới đúng."


"Tôi không thích người khác động vào đồ mình." – Chris mỉm cười con ngươi xinh đẹp hơi tối lại, giọng nói vẫn cứ nhẹ nhàng như tiếng đàn piano. – "Cực kỳ không thích."


Trước câu trả lời của hắn, Mạc Dương không biết nên đáp lại thế nào cho phải. Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu ăn hết phần mỳ của mình. Mỳ ăn được một nửa, điện thoại của cậu liền vang lên. Người gọi đến là Triệu Vĩnh.


"Em đang ở đâu?" – Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy nóng nảy của vị cảnh sát.


"Mưa to quá nên em trú tạm tại nhà bạn."


"Là tên nhãi tóc vàng mặt đẹp như người mẫu phải không?" – Xuất phát từ bản năng nào đó Triệu Vĩnh liền biết ngay là Chris. Từ lần gặp đầu tiên hắn liền không ưa cái kẻ lúc nào cũng ra vẻ thân sĩ này. – "Đọc địa chỉ đi. Anh đến đón em."


Mạc Dương liền báo ra vị trí của mình. Vị cảnh sát không nói thêm lời nào trực tiếp tắt máy.


Xem ra sắp bị ông chằn này quát mắng rồi.


Chàng trai tóc đen thở dài đặt đĩa mỳ ăn dở xuống rất lịch sự mà chào tạm biệt Chris. Sau khi cậu thay lại quần áo cũ liền lần nữa cảm ơn cùng chào tạm biệt Chris.


"Nếu gặp lại tôi nhất định sẽ mời anh ăn một bữa."


"Cậu an tâm. Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi."


Chris mỉm cười nhìn thiếu chàng trai hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài cửa. Đến khi nghe thấy tiếng bước chân của cậu ngày một xa Chris mới thu lại nụ cười trên môi.


Vùi mình vào chiếc áo sơ mi chàng trai phương Đông vừa mặc, làn môi mỏng phát tiếng than thở đầy mê hoặc:


"Phải sẽ sớm thôi."


****


Mạc Dương vốn cho rằng "sớm" của Chris chỉ là lời khách sáo nhưng không ngờ hai người lại gặp nhau sớm như vậy.


Sáng hôm sau đêm mưa, cậu nhanh chóng đến nhà bạn để đón chàng mèo Luke về. Mấy ngày ăn uống vô độ tại nhà bạn, chàng mèo đã béo lên không ít còn con mèo xiêm của bạn cậu lại gầy đi một vòng. Mạc Dương thở dài trách cứ thú cưng của mình nhưng có vẻ cậu chàng hoàn toàn bỏ ngoài tai chỉ nằm trong lồng mà liếm lông chải chuốt cho bản thân.


Trên đường đưa Luke trở về nhà, Mạc Dương liền bắt gặp Chris. Hôm nay, hắn khoác trên người một bộ quần áo vận động màu đen. Quần áo có chút bó sát để lộ cặp chân dài cùng khối cơ bắp mà Mạc Dương ao ước bấy lâu. Tóc Chris có chút ẩm ướt rối tung trên trán nhưng lại không đem đến cảm giác nhếch nhác ngược lại lại khiến người khác cảm thấy mỹ cảm.


Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp là đây...


Mạc Dương thầm cảm thán mà ôm mèo tiến về phía hắn. Mỗi lần gặp Chris cậu liền chiêm ngưỡng được một loại thần thái khác nhau. Nếu cậu là nhà thiết kế thời trang có lẽ sớm phát điên vì có quá nhiều ý tưởng trong đầu rồi.


"Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau." – Chris ngoẻn miệng cười. Những người xung quanh liền bị hắn thu hút đến nỗi quên cả thở.


"Nếu quý ngài không phiền có thể chấp nhận lời mời ăn sáng của tôi để kỉ niệm cho duyên phận của chúng ta không?" – Thấy Chris cười Mạc Dương cũng cười theo hắn.


Hoạn nạn mới tìm được tri kỉ. Mạc Dương cứ như vậy vô thức mà coi Chris trở thành bạn của mình.


"Vừa lúc, tôi vẫn chưa ăn sáng."


*****


"Ah... Ah mạnh nữa lên! Mạnh nữa lên!"


Cắn chặt tấm ga giường, Barry với tư thế bị trói bốn góc không ngừng rên rỉ. Kẻ ở trên người gã vẫn đều tay mà quất tới tấp lên lưng Barry. Gã sung sướng đến nỗi đỏ con mắt tựa như con thú hoang không ngừng phát ra tiếng gầm gừ biểu hiện sự thỏa mãn đến tột độ.


Cuộc hoan ái kết thúc sau khi một tiếng hét vang rọi. Tận hưởng cao trào qua đi, người hầu liền cung kính giúp gã tháo tất cả dụng cụ tình thú trên người. Barry lấy lại lý trí liền giơ chân đạp lên kẻ vừa quất gã.


"Thật vô dụng!"


Barry khinh thường nhổ một bãi nước bọt lên mặt kẻ kia sau đó lê thân hình béo ục ịch của mình mặc lại quần áo. Nhớ đến nguyên do dẫn đến bản thân rơi vào tình cảnh như vậy khuôn mặt nhung nhúc thịt của gã lại hiện lên vẻ dữ tợn. Đã hơn mười năm trôi qua nhưng gã vẫn nhớ như in tên nhãi tóc vàng đã hủy hoại phần dưới của gã.


Lúc ấy Chris ra tay rất mạnh và đúng như Andrew dự đoán cả đời này Barry không thể cương được. Hắn không thể giải quyết nhu cầu sinh lý chỉ có thể đeo bộ phận sinh dục giả để giao hoan với các thiếu niên. Nhưng dần dần nó cũng không đủ thỏa mãn gã. Barry tìm đến SM và hoàn toàn bị đắm chìm trong nó. Có đôi khi hắn sẽ chấp nhận chổng mông lên để kẻ khác cắm vào sau đó ra lệnh cho chúng mắng chửi mình một cách thậm tệ. Có như vậy Barry mới tìm được khoái cảm tình dục.


"Thằng nhãi đó và cả tên oát con châu Á kia nữa!" – Barry nghiến răng nghiến lợi mà sờ lên vết sẹo bên má phải của mình.


Vết sẹo này là do Baldr để lại trên mặt gã. Gã đã từng thề sau khi giết chết Chris gã sẽ tống đứa trẻ tóc đen hỗn xược kia vào nơi điều giáo SM biến nó trở thành một tên M chỉ biết mở hai chân ra cho kẻ khác cắm vào.


Nghĩ đến viễn cảnh xa xôi ấy Barry liền cảm thấy hưng phấn lên. Gã đưa mắt ra bên ngoài, cố dùng hai con mắt ti hí của mình mà tìm kiếm con mồi có thể thỏa mãn cơ thể gã. Nhưng không ngờ gã lại bắt gặp Chris cùng Mạc Dương đang đi dạo cùng nhau.


"Dừng xe! Dừng xe lại!" – Barry vội vàng quát tháo tài xế.


Xe dừng lại ngay sát hai người kia. Barry hơi nheo mắt lại ngầm so sánh hai người với hai đứa trẻ trong trí nhớ cùng tư liệu mà gã cho người đi tìm. Cuối cùng Barry liền phá lên cười đầy sung sướng.


Tìm được rồi Christopher Carlisle cùng Baldr Hamilton.


---------------------------------


* Barry là tên dấm âu định cưỡng hiếp Baldr tại chap 6 và sau đó bị Chris trừng trị.


*Căn hộ Penthouse là căn hộ nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà, một cao ốc và không nhất thiết phải là căn hộ thông tầng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương