Chẩm Thượng Thư Ngoại Truyện
-
C9: Chương 9
9.
Phượng Cửu vừa tỉnh lại đã phát hiện mình không phải đang ngủ ở Tuế Hàn điện của Bích Hải Thương Linh, mà nằm ở Bát Diệp điện của Thái Thần cung. Nàng chậm rãi ngồi dậy, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một tiểu hồ ly làm bằng sứ đặt ở bên cạnh bàn để đàn. Sau cuộc đại chiến với Miểu Lạc, lúc nàng mới tỉnh lại, đế quân vì muốn làm nàng vui liền làm tăng nàng một tiểu hồ ly bằng sứ.
Phượng Cửu sửng sốt.
Lập tức hiểu ra, đây là Thái Thần cung của hai mươi sáu vạn năm sau. Nàng... quay lại rồi.
Tổ Thị thần nói thời cơ đến thì nàng và Cổn Cổn sẽ từ thời Hồng Hoang quay về lại hiện thế. Nàng day day thái dương cố gắng nhớ lại nửa ngày, nghĩ lại trước đó nàng đang đi cùng đế quân đến học cung Thủy Chiểu Trạch ở Thọ Hoa Dã... lẽ nào.... động tác day thái dương của nàng ngừng lại, lẽ nào là cái hộp đựng đồ làm từ ngọc Phù Lệ kia, chính là cơ duyên mà Tổ Thị thần nhắc đến?
Nàng ngồi xếp bằng trên giường, tỉ mỉ suy nghĩ lại lần nữa cảm thấy hơn phân nữa chính là như thế rồi.
Đế quân dự định đến học cung Thủy Chiểu Trạch, là sau khi cái vị Hậu Chấn thượng thần kia lên ngôi, vị thần vương của Cửu Trùng Thiên đời thứ ba, nói rằng nhân lúc Hậu Chấn tạm thời chưa có tâm lực để đưa học cung trở thành tư vật của hắn, y phải đi trước một bước đến lấy một vật.
Đế quân trước nay không hay nhắc đến chính sự, nhưng Phượng Cửu nếu như hỏi đến, đế quân nhất định sẽ không giấu nàng, nàng nếu như không hiểu đế quân vẫn rất kiên trì mà giải thích cho nàng. Phi Vy nói, đế quân kỳ thực là loại người nếu như cảm thấy đối phương không đủ trí thông minh thì sẽ lười đi nói chuyện với họ, hắn theo hầu đế quân hơn mười vạn năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đế quân có nhẫn nại với một người như thế.
Phi Vy thật thà nói những lời này vốn là muốn cho đế hậu vui, nhưng hắn hiển nhiên không ý thức được việc hắn đã vô tình đặt đế hậu vào cùng một loại với những người không thông minh. Đế hậu khả năng là có chút ngơ ngơ, không nghe ra được gì, vì thế cũng không cảm thấy có chuyện gì ghê gớm, nhưng xui cho hắn là những lời này lại vô tình bị đế quân đúng lúc đi ngang qua nghe được. Đế quân ngay lập tức lấy quyển sách có tựa đề là "Cùng Chiết Nhan thượng thần học tập lời ăn tiếng nói" ra, phạt Phi Vy chép ba mươi lần. "Cùng Chiết Nhan thượng thần học tập lời ăn tiếng nói", là Chiết Nhan thượng thần sau lần đầu tiên đến thăm hỏi đế quân ở Bích Hải Thương Linh và bị đế quân làm cho nghẹn họng đến mức hoài nghi cuộc đời đã quay về đúc kết lại thành một cuốn sách rồi gửi đến cho đế quân.
Chiết Nhan thượng thần khả năng cũng không ngờ được, cuốn sách của mình cuối cũng lại có tác dụng như thế.
Bởi vì đế quân không giấu nàng bất cứ điều gì cho nên Phượng Cửu mới biết được vật đế quân muốn lấy là một cuốn pháp trận, di vật mà thần nữ Thiếu Quán để lại.
Theo như đế quân nói, trước mắt đó là pháp trận duy nhất có thể khắc chế được pháp trận Càn Nguyên của y, cũng là pháp trận mà thần Thiếu Quán sáng tạo, có tên là Giới Tử Tu Mi trận. Liên quan đến sự tồn tại của trận pháp này, thế gian chỉ có ba người biết được, một là y, một là Thiếu Quán, một người khác nữa là người đang giữ trận pháp này, đó là Mặc Uyên thượng thần.
Kỳ thực trận pháp đồ trước đó y để lộ cho Phục Anh thượng thần, cũng không phải là không có tác dụng, chỉ cần tìm ra ba mươi sáu cơ quan trong đó điều chỉnh lại một chút, thì có thể thực sự khắc chế được trận Càn Nguyên của y rồi. Nhưng so với Giới Tử Tu Mi trận của Thiếu Quán, thì trận đồ đó cũng có chỗ không bằng. Giới Tử Tu Mi trận, Tu Mi nạp Giới Tử, Giới Tử nạp Tu Mi, trong cái lớn có cái nhỏ, trong nhỏ có lớn, là trận pháp lấy nhu khắc cương lấy ít thắng đông. Muốn lấy số lượng binh lực ít khắc chế đại trần Càn Nguyên cần binh lực lớn, thế gian duy chỉ có Giới Tử Tu Mi trận có thể làm được.
Phượng Cửu tuổi tác tuy nhỏ nhưng dù sao cũng là nữ quân Thanh Khâu, không phải lúc nào cũng ngơ ngơ ngáo ngáo, suy nghĩ một hồi lập tức hiểu ra. Giới Tử Tu Mi trận nếu như đã có công dụng này mà đế quân lúc này lại muốn lấy được nó thì chứng tỏ đế quân lúc này đã có ý muốn quay lại Cửu Trùng Thiên, mà hoàn toàn không phải giống như miêu tả trên lịch sử, cho đến ba ngàn năm sau thiên địa sẽ còn loạn hơn nữa đế quân sợ đại chiến lại khởi lên mới quyết định rời núi, thống nhất ngũ tộc lần nữa chấp chưởng quyền trượng.
Sách lịch sự còn nói cái gì nữa ta?
Ồ, đúng rồi, trên sách lịch sự ghi chép, Hậu Chấn thượng thần chấp chưởng quyền trượng Trú Độ Thụ, trở thành thần vương đời thứ ba, Ma tộc, Quỷ tộc, Yêu tộc vì khiếp sợ uy lực của trận Càn Nguyên nên không dám làm càn. Khắp Tứ Hải Bát Hoang, nghênh đón thời kỳ hòa bình dài nhất từ sau khi năm tộc hỗn chiến đến nay. Ba ngàn năm trước, sinh linh tứ tộc đều tu dưỡng lấy sức. Ba ngàn năm sau, một trong thất quân Ma tộc Cám Chi ma quân đã có thể thiết kế ra pháp trận có thể giải trận Càn Nguyên. Càn Nguyên trận bị phá, quân đội Thần tộc sau này không còn là vô địch nữa. Cám Chi ma quân liền xé đi "Liên minh Chương Vỹ", liên hợp bảy quân Ma tộc cùng nhau tuyên chiến với thần tộc. Trận chiến với thần tộc từ đó lại được vén màn, Bát Hoang lần nữa rơi vào đại loạn.
Phượng Cửu chia sẻ cho Phi Vy đoạn lịch sử này: "Trên sách sử nói đế quân trước nay không có tâm tư muốn chiếm lấy thiên hạ, nhưng Ma tộc hủy đi hiệp ước liên minh phát động cuộc chiến Bát Hoang khiến cho sinh linh đồ thán, Hậu Chấn thượng thần lại vô năng không cách nào thu xếp được cục diện, đế quân từ tâm không thể ngồi nhìn Bát hoang lần nữa gặp đại loạn, cho nên lần nữa mở Bích Hải Thương Linh cùng với bảy mươi hai tướng sĩ dưới trướng thống lĩnh trăm vạn binh sĩ, lần lượt xử lý hai tộc kia." Đồng thời nàng cũng đề cập đến nghi vấn của mình: "Bất quá ta cảm thấy đế quân dường như đã dự liệu đến việc có một ngày thiên hạ lại lần nữa xảy ra đại loạn, sớm đã quyết ý sẽ tham gia trận chiến này rồi, vả lại đã bắt đầu chuẩn bị sẵn cho cuộc chiến này rồi, đúng không?"
Phi Vy không hổ là tiên giả chưởng quản mà đế quân tín nhiệm nhất, sự việc trong ngoài đều nắm bắt rất rõ ràng, điều gì cũng biết. Phượng Cửu có thể nhìn ra được dự định của đế quân, tất nhiên là bởi vì đế quân không có gì giấu diếm nàng, nhưng nàng có thể quan tâm hiểu ra đến thế cũng đã khiến cho Phi Vy cảm thấy vô cùng thưởng thức rồi, ngay lập tức trải lòng hết biết những điều mà hắn biết, không giấu diếm gì: "Sở trường của Ma tộc là trận pháp, xem qua pháp đồ đế quân lộ ra trong trận đánh Phục Anh, cho dù có ngu hơn nữa thì nghiên cứu ba ngàn năm có lẽ cũng sẽ nghiên cứu ra được cách chính xác để phá trận, như thế thì cũng tính là dễ hiểu."
Hắn lại tiếp tục nói: "Kẻ địch cuối cùng của Thần tộc kỳ thực chính là Ma tộc, một khi Ma tộc phá giải trận Càn Nguyên thì Thần tộc đương nhiên sẽ lần nữa khơi mào chiến tranh. Đế quân quả thực sớm đã tính đến điểm này rồi.
Phượng Cửu giống như đang suy nghĩ gì đó gật đầu.
Phi Vy cười khẽ: "Khắp Tứ Hải Bát Hoang duy chỉ có đế quân mới có thể làm chủ của các tộc được, đám trưởng lão và Hậu Chấn thần quân đều không hiểu, còn cho rằng tính kế đế quân thì có thể ngồi vững vàng trên vị trí thần chủ. Nếu như họ đã không hiểu thì cứ nhân cơ hội đó khiến cho họ triệt để hiểu ra, đây chính là tác phong hành sự dứt khoát trước nay của đế quân."
Phượng Cửu trầm mặc một hồi: "Ta biết đế quân trước nay thích đánh cờ, có thể xem thiên địa Bát Hoang trở thành một ván cờ... đế quân chính là một người dốc lòng vì sự nghiệp như thế sao?"
Phi Vy cũng trầm mặc một hồi, sau đó khe khẽ thở dài: "Nếu đế quân sớm đã có lòng muốn tranh đoạt thiên hạ thì sao không sớm nuôi dưỡng chiến tướng và quân đội đắc lực cho mình? Nếu có binh lực sung túc vì sao lại phải đợi đến mấy ngàn năm sau mới đi thu phục Thần tộc giáng phục Ma tộc? Lúc Mặc Uyên thượng thần còn tại thế, đế quân quả thực có thể lười quản những chuyện này, cũng thừa nhận Mặc Uyên thượng thần chính là vì thần vương được lựa chọn tốt nhất. Người được Phụ Thần lựa chọn, thiên địa chính thống, ai dám không thần phục? Nhưng Mặc Uyên thượng thần không phải đi rồi sao, mà Tân Thần Kỷ dù sao cũng là tâm huyết của Mặc Uyên và thần Thiếu Quán gầy dựng nên, họ đã làm đến bước này rồi, cuối cùng lại để cho đám người dở hơi đó hủy đi cục diện này, thật sự là quá đáng tiếc."
Phượng Cửu sửng sốt nửa ngày: "Lúc ta biết đế quân đã là hai mươi sáu vạn năm sau, đế quân quay về lánh đời của Thái Thần cung chỉ lưu lại cho hậu thế một bóng lưng vô địch trên sử sách. Chàng hình như làm chuyện gì cũng rất dễ dàng, vả lại không có gì là không làm được. Ta không biết hóa ra đế quân cũng phải ẩn nhẫn suy tư nhiều thứ, làm một chuyện cũng phải tính toán chu đáo như thế."
Phi Vy cười cười: "Dù gì thì đây quả thực là một chuyện rất khó khăn."
Sau khi cùng Phi Vy bàn luận chuyện này, Phượng Cửu hoàn toàn không đề cập với đế quân, chỉ âm thầm quyết định trong lòng, lúc này đế quân đang có việc cần phải chuẩn bị, cho nên người ở bên cạnh y bây giờ như nàng nhất định phải càng tận tâm hơn nữa mới được, tuy rằng có thể cũng không cách nào chia sẻ với đế quân, nhưng ít nhất không thể để cho y phải hao tâm vì mình. Vì thế đế quân đi Thủy Chiểu Trạch làm chính sự, nàng vốn rất muốn đi theo xem náo nhiệt nhưng lại ngẩn ngơ đứng đó không dám nhắc đến.
Chỉ là đế quân lại chủ động đưa nàng theo, nói là nàng dọc đường có thể tiện chăm sóc cho y. Lý do này, Phượng Cửu không hề cự tuyệt, huống hồ nàng thực sự rất muốn đến cái nơi học cung thần bí trước khi nàng sinh ra đã chìm sâu xuống đáy biển kia.
Kết quả trong Thủy Chiểu Trạch, họ cư nhiên lại gặp được vị Mặc Uyên thượng thần nghe đồn là đã mất tích trong truyền thuyết. Nhìn dáng vẻ của đế quân hình như cũng không hề cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện Mặc Uyên thượng thần ẩn cư tại đây.
Mặc Uyên thượng thần là sư phụ của cô cô Bạch Thiển, từ khi Mặc Uyên thượng thần tỉnh lại sau khi phong ấn Quỷ quân Kình Thương rồi ngủ say bảy vạn năm, Phượng Cửu cũng chỉ từng gặp vị thượng thần này mấy lần. Ấn tượng của nàng đối vị tôn thần này đó là một người trầm tĩnh ổn trọng, tịch nhiên ẩn dật. Khiến cho người khác nhìn vào lập tức sinh tâm sùng kính; Nhưng vị tôn thần đó của lúc này trong Thủy Chiểu Trạch, dáng vẻ tuy không khác gì với hai mươi sáu vạn năm sau, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.
Nếu nói Mặc Uyên của hai mươi sáu vạn năm sau là một miếng cổ ngọc trầm tĩnh, thì lúc này vị tôn thần kia lại giống hơn với một tranh đao nhuộm đấy máu tươi, bởi vì mệt mỏi mà che giấu đi góc cạnh, không tranh với đời; lại giống như gốc hoa lan nhúng máu, thân ở thâm sơn cùng cốc tâm lại như là địa ngục của thế gian.
Sử sách chưa từng ghi chép về nguyên do Mặc Uyên sau khi sáng lập Tân Thần Kỷ liền mất tích, vì thế Phượng Cửu không biết chuyện này có liên quan gì đến thần Thiếu Quán hay không, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của vị tôn thần này, trong lòng tuy có chút hiếu kỳ nhưng cũng biết lúc này không phải là thời cơ tốt đế hỏi đế quân.
May thay Mặc Uyên thượng thần tuy đã ý tàn tâm lạnh đối với chuyện của thiên hạ, nhưng nghe thấy mục đích đế quân muốn tìm Giới Tử Tu Mi trận, lại không hề làm khó gì y, đi vào trong tàng thư các một vòng, rất nhanh đã tìm lấy một chiếc hộp Phù Ngọc tinh mỹ, nói Pháp Trận kia được đặt trong chiếc hộp này.
Hộp Ngọc không phải do Thiếu Quán chế tạo ra, mà là cho Tổ Thị tặng cho nàng, bởi vì góc bên trái của chiếc hộp có đề tên của Tổ Thị.
Phượng Cửu nhìn chiếc hộp ngọc tinh mỹ, sau khi đế quân mở ra để lấy trận pháp đồ, dự định cầm lên xem thử; Kết quả tay vừa mới chạm vào, hộp ngọc đột nhiên ngân quang toả ra chói mắt, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cuốn nàng vào trong; mà trong lúc nàng bị cuốn vào ngân quang đó thì bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại đã quay về thế giới hiện tại rồi.
Trong điện Bát Diệp, Phượng Cửu chống cằm ngồi bên mép giường, từ trong hồi ức quay trở lại. Vừa mới hồi thần đã nghe tiếng bước chân vội vã của ai chạy đến, ngẩng đầu lên mới phát hiện người đó là đế quân vốn đang ở trong Ngưỡng Thư Các bế quan. Phượng Cửu có hơi hoảng hốt. Đế quân chăm chú nhìn nàng, thấy nàng đang ngồi trên giường mới giống như thở phào nhẹ nhõm bước đến, đưa tay lên chạm vào trán nàng: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Phượng Cửu ngẩn người hồi lâu, đột nhiên mỉm cười, hai tay nắm lấy tay đế quân đang đặt trên đầu mình. Khẽ lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn đế quân: "Nói ra có lẽ chàng không tin, đế quân, hình như thiếp xuyên về hai mươi sáu vạn năm trước, gặp được chàng năm mười bốn vạn tuổi."
Đế quân thế nhưng lại gật đầu không chút bất ngờ: "Lúc đó ta thế nào?"
Nàng nghịch nghịch ngón tay chàng: "Lúc đó chàng rất tốt, chàng sao lại không thấy bất ngờ gì thế?"
Y gạt mấy sợi tóc ra sau tai nàng: "Đưa nàng đến núi Chương Vỹ, lại đưa nàng đến Thủy Chiểu Trạch, ta đương nhiên là rất tốt rồi."
Phượng Cửu trợn tròn mắt: "Sao, sao chàng lại biết được?!"
Ngày đó Tổ Thị vì cảm thấy mình tài nghệ hơn người nên lá gan cũng không nhỏ, lúc biết được Cổn Cổn không cẩn thận xuyên không về đã đem Phượng Cửu tiễn về hai mươi sáu vạn năm trước luôn, vả lại nàng cảm thấy hình như cũng không cần thiết phải báo cho đế quân biết làm gì, may mà tam điện hạ cẩn thận đích thân đến Ngưỡng Thư Các thông báo cho đế quân. Biết được chuyện này, đế quân đương nhiên cũng muốn qua đó, nhưng mà y lại không có năng lực xuyên về quá khứ, nên chỉ có thể đến nhờ Tổ Thị giúp đỡ.
Ý của Tổ Thị là tuy rằng nàng có thể nghịch chuyển thời gian, nhưng cũng không thể nào vô duyên vô cớ đưa người về quá khứ được, Tiểu Cổn Cổn và Phượng Cửu có thể xuyên về quá khứ, nói là do nàng làm thì chi bằng nói đó là ý trời đi; nếu như đế quân đã cố chấp muốn đuổi theo về thì nàng cũng chỉ có thể tận lực mà làm, còn về việc đế quân có thể quay về hai mươi sáu vạn năm trước hay không cũng phải xem cơ duyên của y thế nào đã. Vả lại trong thời gian hai mươi sáu vạn năm trước, đã tồn tại một vị Đông Hoa đế quân rồi, vì thế một khi y quay lại thời đại đó thì sẽ bị thay thế bởi Đông Hoa của lúc đó, mà y cũng sẽ không giống giữ được ký ức của bây giờ như Phượng Cửu và tiểu Cổn Cổn, vì thế y có xuyên về hay không, kỳ thực cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ là đế quân không cảm thấy điều này không ý nghĩa mấy.
Y của thời đại đó quả thực không nhớ chuyện của hai mươi sáu vạn năm sau, đế quân của lúc đó quả thực chính là đế quân của thời đại đó. Nhưng khi Phượng Cửu chạm vào hộp ngọc mà Tổ Thị để lại, cơ duyên giáng xuống, y và Cổn Cổn đang ở Bích Hải Thương Linh cũng vì không thuộc về thời đại này mà theo ánh sáng của hộp ngọc quay lại thế giới hiện tại.
Nghe đế quân nói nguyên nhân rõ ràng, Phượng Cửu vô cùng ngạc nhiên: "Vốn là như thế sao? Tổ Thị từng nói, một khi thiếp và Cổn Cổn xuyên về lại, thì tất cả dấu vết lưu lại trong thời gian đó cũng sẽ biến mất, cũng không có người nào nhớ đến chúng ta nữa." Mắt hạnh lộ ra thần sắc linh động vui vẻ: "Thiếp vốn đang suy nghĩ, đế quân nếu như không nhớ được khoảng thời gian đó thì thật sự rất đáng tiếc, nhưng bây giờ cảm thấy quả là may mắn!"
Nàng ôm chặt lấy eo y, cảm thấy vô cùng phấn khởi, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, từ eo y ngẩng đầu lên.
Nụ cười trên mặt thu lại, nàng nhìn y một hồi rồi kéo y ngồi xuống bên cạnh mình: "Nhưng thiếp có một thắc mắc." Trên khuôn mặt yêu kiều như đóa phù dung lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Nếu như đế quân không nhớ thiếp thì vì sao đế quân lại thích thiếp nhanh như thế? Vì theo lời chàng nói thì lúc thiếp xuyên về, chàng căn bản không quen biết thiếp, chỉ nghe thiếp nói thiếp là thê tử tương lai của chàng mà thôi, nhưng chàng từ đầu đã đối xử với thiếp rất tốt rồi." Nàng cau mày, cảm thấy càng nghi hoặc: "Vì sao lại đối xử tốt với như thế, còn thích thiếp nhanh như vậy?" Rồi lại khẽ cắn môi: "Nhưng mà hiện thực hoàn toàn không như thế, ban đầu rõ ràng là thiếp theo đuổi đế quân lâu ơi là lâu, đế quân mới thích thiếp mà."
Y đưa tay gõ lên trán nàng một cái: "Hiện thực là nàng ở Thái Thần cung làm cung nữ bốn trăm năm, ta chưa từng gặp mặt nàng, nàng nói nàng theo đuổi ta rất lâu nhưng ta vốn đâu có biết đến nàng. Đợi đến lúc chúng ta có duyên thì nàng đã quay về với thân phận đế cơ Thanh Khâu rồi, lần đầu gặp nàng, ta..." y đột nhiên ngừng bặt.
Nàng quỳ ngồi bên cạnh y, đưa tay che nơi chàng mới gõ vào, hơi tò mò: "Lần đầu tiên gặp thiếp, đế quân thế nào?"
Lần đầu tiên gặp nàng, nàng từ dưới bờ biển Vãng Sinh đạp sóng bay lên, mái tóc dài đen nhánh, một thân váy trắng như tuyết, nhẹ nhàng đứng trên sóng nước, cười nhìn về phía đội ngũ rước dâu mỉm. Mái tóc dài như thác nước ướt nhẹp, có vài sợi còn dán lên trên má khiến cho khuôn mặt vốn chỉ bé bằng bàn tay càng trở nên tinh xảo hơn, Thần nữ trong chốn Cửu Thiên, không một ai có được nụ cười linh động, tư dung thanh lệ đến thế.
Y vẫn luôn cho rằng lần đầu tiên gặp nàng bên bờ biển Vãng Sinh, y kỳ thực không có quá nhiều ấn tượng đối với nàng, nhưng lúc này nhớ lại, tình cảnh của hôm đó, vẫn hiện rõ mồn một ra trước mắt. Làm y ngẩn người hồi lâu.
Cho đến khi nàng lần nữa kéo ống tay áo y hỏi dồn thì y mới hồi thần lại, vì một chuyện mà mình trước nay chưa từng phát giác ra mà đột nhiên trở nên ấm áp: "Lần đầu tiên gặp nàng, không phải ta đã bị nàng quyến rũ rồi sao?"
Bàn tay đang day trán của nàng dừng lại, trợn tròn mắt một lúc lâu sau mới nói: "Thật sao?"
Y cười cười, lại giúp nàng xoa chỗ vừa mới bị y gõ đau lúc nãy: "Vì thế cho dù chúng ta không hề quen biết, nhưng chỉ cần ta gặp được nàng thì cho dù có lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa ta rất nhanh sẽ yêu nàng."
Nàng ngẩn ngơ nhìn y rất lâu, khóe mắt ửng đỏ nhảy bổ lên người y, ôm chặt lấy cổ y cả khuôn mặt vùi vào vai y.
Không lâu sau, y cảm thấy vai mình đột nhiên ướt một mảng.
"Sao lại khóc rồi?" Y khẽ giọng hỏi.
Nàng lại chỉ ôm chặt lấy y, khuôn mặt càng dán chặt vào vai y hơn, nghẹn ngào nói tiếp: "Thiếp cũng không biết, chỉ là cảm thấy vui nhưng mà lại rất muốn khóc. Đế quân không được nhìn!"
"Ừ, không nhìn." Y đưa tay lên đỡ lấy đầu nàng, sau đó khe khẽ hôn lên mái tóc nàng.
"Bồ đề vãng sinh nở rộ cả bức tường, hoa nở ngập tràn tựa như mây mù uốn lượn.
Hoa Phật linh khẽ bay lượn trong gió đêm.
Đêm nay là một đêm tốt lành."
1.4.2021
Cuối cùng cũng hoàn thành thêm một truyện, cảm thấy có thể tiếp tục làm dài hơn nữa, nhưng mà chị Bảy hởm cho phép.
Cảm ơn mọi người đã đón đọc bản dịch (trình độ văn lớp ba) của ta nha, thực ra khả năng ta cũng chỉ ngang đó thôi, nên có nhiều lúc cũng hơi lớ ngớ, có gì sai sót xin niệm tình bỏ qua, thời gian tuy ngẳn ngủi nhưng cũng cảm nhận được tình yêu vô bờ bến của các bạn đối với chị Bảy, điều đó khiến mình cảm thấy rất vui.
Tạm biệt mọi người nha, hi vọng sau này gặp lại, chúng ta vẫn còn sự nhiệt tình của bây giờ. Hehe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook