3.

Bạch Cổn Cổn vừa tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một mảnh đất trồng đầy hoa Bà Lợi Sư Ca, bồn hoa trắng tinh tản ra mùi hương hoa nồng đậm, trong hương hoa vẫn còn phảng phất chút ẩm ướt sau cơn mưa. Bé không nhịn được mà hắt xì một cái, đứng dậy nhìn xung quanh mới phát hiện ra mình thế mà lại đến Bích Hải Thương Linh rồi.

Bạch Cổn Cổn đột nhiên cảm thấy hơi mông lung. Mười năm trước lúc tiêu diệt Yêu tôn Miễu Lạc, phụ quân và Cửu Cửu đều bị thương, Cửu Cửu uống rất nhiều máu của phụ quân phối hợp với đan dược của Chiết Nhan thượng thần điều dưỡng mấy tháng liền mới không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là tiên lực nhất thời cũng không thể hồi phục lại được. Nhưng Cửu Cửu mà, tiên lực của người lúc nào có thể hồi phục lại, điều này không quá quan trọng. Vấn đề của phụ quân cũng mất đi tiên lực, việc hồi phục của người lại là đại sự mà cả Thần Tộc đều vô cùng quan tâm. Trọng Lâm ca ca nói, thực ra nếu như phụ quân có thể chuyên tâm một lòng ngủ say điều dưỡng tầm mấy trăm năm thì có thể khỏe lại, nhưng mà người không muốn Cửu Cửu chỉ vừa mới đến Cửu Trùng Thiên đã phải sống một mình, lại không muốn bỏ lỡ quá trình trưởng thành của tiểu Cổn Cổn, vì thế người đã chọn lựa việc mỗi năm bế quan một lần từ ba đến năm tháng, dùng một ngàn năm thời gian để hồi phục dần tiên lực đã mất.

Hôm nay là ngày mà phụ quân bế quan hàng năm. Phụ quân bế quan tại Ngưỡng Thư Các nằm sâu trong Thái Thần Cung. Mỗi năm vào mấy tháng phụ quân bế quan, Cửu Cửu đều sẽ đưa bé về Thanh Khâu. Lúc này Cửu Cửu còn đang tình chàng ý thiếp không nỡ rời nhau với phụ quân, bé tự cảm thấy mình đứng đó có chút dư thừa, cho nên đã lén lút chuồn ra ngoài, đang định lên các cung thất trên Tam Thập Lục Thiên để chào tạm biệt với các tiểu tiên đồng thân thiết với bé. Lúc đi ngang qua Nguyên Cực Cung, bé nghĩ tuy rằng Nguyên Cực Cung không có tiểu tiên đồng nhưng mà Liên Tam thúc thúc của Nguyên Cực Cung trước giờ đối xử với bé rất tốt, bé sắp về Thanh Khâu rồi thì cũng nên đi chào một tiếng mới được. Ai mà biết được mới vừa bước vào Nguyên Cực Cung thì lập tức một luồng ánh sáng bổ tới, sau đó bé bất tỉnh nhân sự luôn...

Đúng thế, chuyện phát sinh ra một khắc trước có lẽ là như thế.

Kết quả vừa mới nhắm mắt mở mắt ra, bé lại đến Bích Hải Thương Linh, cái nơi cách xa Cửu Trùng Thiên tận mười vạn tám ngàn dặm này, cổng lớn của Bích Hải Thương Linh còn có một đám thần tiên vây quanh, có vài vị thần tiên còn vung đao múa kiếm giống như muốn đến dỡ nhà bé, cứ không ngừng chém vào cấm chế của phụ quân.

Cư nhiên lại có thần tiên dám động thủ ở Bích Hải Thương Linh, đây là tình huống gì đây?

Bạch Cổn Cổn đầu đầy sương mù bước đến gần, tìm một vị trí không dễ chú ý ngồi xổm xuống ngưng thần quan sát, sau đó nghe được hai tiểu thần tiên ca ca đang bàn luận.

Tiểu ca ca giáp nhìn về phía trước thở dài: "Bất kính với đế quân như thế, nếu như quả thực làm kinh động đến đế quân thì chúng ta đều không có kết cục gì tốt đẹp đâu?"

Tiểu ca ca ất rất kích động với lời nói của ca ca giáp: "Chỉ cần đế quân có thể ra ngoài, chúng ta không có kết cục tốt thì sao chứ? Thần Tộc sớm chiều gặp nguy, chúng ta nếu như có thể mời được đế quân ra ngoài thì cho dù có chết thì cũng đáng!"

Tiểu ca ca giáp trí trí khuyên can: "Nghe nói các vị trưởng lão cũng đã phó thác Chiết Nhan thượng thần đến để thỉnh ngài rồi, chúng ta ở ngoài này cứ cung kính chờ đợi, nếu như đến cả Chiết Nhan thượng thần cũng không có cách nào gặp được đế quân thì ta cảm thấy chúng ta cũng không cần dùng đến cách kịch liệt như thế này...."

Bạch Cổn Cổn ngồi nghe một hồi, có hơi nghi hoặc. Nghe ý của hai tiểu ca ca kia, phụ quân bé bây giờ thế mà lại đang ở trong Bích Hải Thương Linh? Nhưng mà phụ quân bé bây giờ không phải đang bế quan sao, vì sao lại đến Bích Hải Thương Linh rồi?

Bé đứng dậy đi về phía các vị thần tiên đang dùng toàn lực muốn phá bỏ cấm chế của phụ thân, nhưng lại không dám đến quá gần chỉ đành tìm một nơi an toàn lần nữa ngồi xổm xuống.


Những thần tiên này hình như có chuyện gì gấp muốn gặp phụ quân thì phải, nhưng mà họ cứ đánh chém bừa bãi như thế thì sao có thể động đến được cấm chế của phụ quân được chứ?

Chỉ là Bạch Cổn Cổn cũng rất hiểu chuyện, với tiên lực của bé bây giờ căn bản không thể nào là đối thủ của các vị thần tiên cao to vạm vỡ kia được, bé cũng không chủ động lên tiếng khuyên họ đừng phá nhà bé nữa.

Cho đến khi các vị thần tiên kia chém mệt rồi, bé mới đứng dậy đi ngang qua, rất lễ phép gật đầu với họ: "Xin hỏi, các vị chém mệt rồi có muốn nghỉ ngơi một chặp không?"

Đám thần tướng đang định ngồi xuống nghỉ ngơi đột nhiên nhìn thấy một đứa bé bước đến, ngươi nhìn ta ta nhìn người, có hơi mờ mịt.

"Ồ, vậy thì xin các vị nhường đường cho." Nói xong, Bạch Cổn Cổn cẩn thận đi len qua giữa các vị thần tướng tiến vào trong.

Thần chúng trơ mắt nhìn đứa bé không biết xuất hiện từ đâu ra ung dung đi vào trong kết giới mà họ chém nửa năm cũng không chém ra được một kẽ hở, lại không tốn chút sức lực nào đi đến trước cổng lớn của Bích Hải Thương Linh, rồi cứ thế trơ mắt ra nhìn thấy đứa bé kia chậm chạp móc từ trên cổ áo ra một chiếc chìa khóa, nhón chân lên cắm vào trong ổ khóa làm bằng ngọc trước cửa, cạch một tiếng, nhẹ nhàng mở cánh cổng mà họ phải thủ tận ba năm, dùng tâm huyết và trí tuệ của bốn mươi chín người, thử qua hơn một ngàn chín mươi lăm ngày đêm cũng không cách nào đụng đến được một góc.

Mọi người đều cảm thấy mờ mịt.

Bạch Cổn Cổn không hề cảm nhận được không khí kỳ lạ đằng sau, cứ như thế tự nhiên thoải mái đẩy cổng ra bước vào trong, lúc quay người lại, cách một tầng kết giới còn gật đầu với chúng thần tướng đang trợn mắt há mồm ngây ngốc đứng nhìn bé, rất lễ phép nói: "Cảm ơn các vị đã nhường đường cho ta." Sau đó trong lúc chúng thần đang không tin vào mắt mình, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, ung dung đóng cổng lại.

Bạch Cổn Cổn quen đường thuộc lối bước lên một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua biển hoa Mộc Phù Tô, khi gần đến chỗ Thạch Cung bé mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm: Vườn hoa nối liền với bên trái Thạch Cung và biển hoa không thấy nữa rồi, thay vào đó lại là một rừng cây nhỏ rậm rạp; mà tấm biển treo trên cung môn của Thạch Cung lại không phải là bức bé viết năm ngoái với phụ quân mà khắc những chữ gì đó mà bé không biết.

Đang lúc rơi vào trầm tư, có một tiểu ca ca mà bé chưa từng nhìn thấy bay xuống, ngăn cản đường bé đi, tự xưng là Phi Vy tiên quan, tiên giả chưởng sự của Bích Hải Thương Linh.

Bạch Cổn Cổn cảm thấy vô cùng rối rắm.

Phi Vy tiên gia, bé biết người này, đó là vị chưởng quản đầu tiên của Bích Hải Thương Linh, cũng chính là gia gia của Trọng Lâm ca ca, mấy mươi vạn năm trước đã vũ hóa rồi.

Khi Phi Vy tiên giả cẩn thận mà hiếu kỳ hỏi bé rốt cuộc là ai, sao có thể bước vào trong Bích Hải Thương Linh, Bạch Cổn Cổn cảm thấy mờ mịt, lần đầu tiên trong đời bị nói lắp: "Ta... ta là, phụ quân ta, cũng chính là đế quân, cũng chính là Đông Hoa đế quân, ta... ta là con trai của người, tên ta là Bạch Cổn Cổn."

Sau đó Phi Vy tiên quan cùng mờ mịt chung với bé.


Trên đường Phi Vy tiên giả đưa bé đến gặp phụ quân, tiểu Cổn Cổn thông minh có hơi hiểu ra rồi. Ba năm trước sau chuyện xảy ra trên Côn Lôn Hư, Quang thần Tổ Thị đã quy vị, hiện đang bế quan dưỡng thương trong Nguyên Cực Cung. Nghe nói vì Tổ Thị Thần, Liên Tam thúc thúc liền biến cả Nguyên Cực Cung thành một pháp trận bế quan. Hẳn là sáng nay lúc bé đi vào Nguyên Cực Cung, không cẩn thận xông vào trong pháp trận, vì thế bây giờ bé giống như các tiểu tỷ tỷ trong thoại bản của Bạch Thiển cô lão lão thích xem, xuyên không rồi. Vì Tổ Thị thần dù gì cũng có năng lực nghịch chuyển thời gian. Bé xông vào trong pháp trận của Tổ Thị, cho nên bị đưa đến thời đại mà gia gia của Trọng Lâm ca ca còn sống, điều đó cũng hợp lý hợp tình thôi.

Lúc này đây, Bạch Cổn Cổn đang ngồi trước mặt đế quân. Phi Vy tiên giả hóa ra một chiếc ghế nhỏ cho bé, bé đặt tay lên thanh gác bằng ngọc, có chút hiếu kỳ nhìn phụ quân đang ngồi trước mặt. Bé không vội nghĩ đến việc phải làm thế nào khi mà chính mình bị pháp trận của Tổ Thị đưa về mười mấy hai mươi mấy vạn năm trước. Trước mắt là phụ quân không gì không làm được của bé, có phụ quân ở đây, bé cảm thấy rất an toàn, cảm thấy phụ quân nhất định có thể đưa mình quay lại được.

Phụ quân trẻ tuổi trước mắt nhìn bé một hồi lâu mới mở miệng nói: "Ngươi nói ngươi là con trai của bổn quân? Nhưng bổn quân nhớ là bổn quân chưa từng thành thân."

Bạch Cổn Cổn ngạc nhiên, bé rất kinh ngạc vì phụ quân thế mà lại không muốn nhận bé: "Nhưng mà, nhưng mà con là tiểu tiên đồng có tóc bạc nè, vừa nhìn thôi đã biết là con trai của người rồi."

Nhưng cho dù bé đưa ra một chứng cứ hùng hồn như thế, phụ quân bé lại giống như không hề quan tâm: "Trường Ba, Vụ Khước của Ma Tộc, Oánh Vô Trần của Yêu Tộc, còn có Trừng Huy của Thần Tộc cũng đều có tóc bạc."

Bạch Cổn Cổn hoàn toàn không nghĩ đến, ở thời đại này, khắp Bát Hoang Tứ Hải này ngoại trừ phụ quân của bé ra, còn có nhiều yêu ma quỷ quái có tóc bạc như thế làm bé kinh ngạc hồi lâu: "Nhưng con xinh đẹp như thế này, trừ phụ quân ra những thúc thúc a dì khác đều không xứng có được một đứa bé xinh đẹp như con."

Phụ quân bé lại nhìn bé hồi lâu: "Ừ, điều này thì ta đồng ý." Y dừng lại một chốc lại nói: "Nhưng mà, ta quả thực chưa từng thành thân."

Bạch Cổn Cổn lúc này mới nhớ ra: "Ồ, con quên nói với phụ quân." Bé cố gắng sắp xếp lại lời muốn nói, muốn giải thích rõ chuyện này với phụ quân: "Con không phải là con trai của phụ quân của bây giờ, nhưng con là đứa con tương lai của người. Sáng nay lúc con và mẫu thân đến tiễn người đi bế quan, con đến Nguyên Cực Cung để chào tạm biệt Liên Tam thúc thúc, không cẩn thận xông vào pháp trận bế quan của Tổ Thị thần, cho nên bị pháp trận đó đưa đến đây."

"Tổ Thị? Tổ Thị vẫn còn sống?" Câu này không phải phụ quân bé hỏi mà là Chiết Nhan thượng thần nãy giờ vẫn ngồi một bên uống trà hỏi. Lúc Bạch Cổn Cổn di chuyển tầm nhìn đến chỗ hắn, Chiết Nhan thượng thần vô cùng kinh ngạc nhưng mà thái độ lại rất ôn hòa nhìn về phía bé hỏi: "Tiểu Cổn Cổn, con nói con đến từ tương lai, vậy thì con có biết con đến từ bao nhiêu năm sau không?"

Bạch Cổn Cổn là một đứa bé sống có trước có sau, bé dự định sẽ trả lời từng câu hỏi của Chiết Nhan: "Hồi Chiết Nhan thượng thần, Tổ Thị Thần quả thực vẫn còn sống, không lâu trước đó mới quy vị." Nhưng bé dù sao cũng là một đứa bé nên sẽ dễ quên đông quên tây, trả lời xong vấn đề này, liền có chút quên mất câu hỏi tiếp sau đó của Chiết Nhan thượng thần là gì, bé ngước mắt lên chớp chớp mắt nhìn hắn. Chiết Nhan thượng thần nhắc lại cho bé, mới lại nhớ ra: "Ồ, con cũng không biết con đến từ bao nhiêu năm sau nữa." Bé suy nghĩ một hồi: "Nhưng mà con biết lúc con mới sinh ra thì phụ quân con đã bốn mươi vạn tuổi rồi."

Chiết Nhan thượng thần rất nhanh đã tính toán xong, hắn hít một ngụm khí lạnh nói: "Nói như thế thì con đến từ hai mươi sáu vạn năm sau rồi?" Hắn còn lập tức bắt được điểm sáng của đoạn bát quái này: "Con nói đế quân bốn mươi vạn tuổi mới có con, thế hẳn là con chính là đứa nhỏ nhất nhỉ, trên con còn có mấy vị ca ca tỷ tỷ nữa?"

Bạch Cổn Cổn lắc đầu: "Con không có ca ca tỷ tỷ, con là đứa con duy nhất của phụ quân, cũng là vị thiếu chủ duy nhất của Thái Thần Cung." Nói xong câu này, bé quay đầu qua nói với Phi Vy đang đứng bên cạnh: "Phi Vy ca ca ta có chút khát rồi, ta muốn uống nước."

Phi Vy vội đi lấy nước.


Đứa bé ngồi trước ánh mắt dò xét của đế quân nâng tách trà lên ung dung uống từng ngụm một.

Đứa bé tự xưng là Bạch Cổn Cổn này quả thực rất giống y, mà Tổ Thị cũng quả thực vẫn còn sống, nếu như Tổ Thị còn sống thì quả thực đứa bé này đến từ từ hai mươi sáu vạn năm sau, điều quan trọng nhất đó là đứa bé này còn rất ung dung thoải mái vượt qua được cấm chế của y. Một đứa bé, cho dù nói dối cũng không thể nào không chút sơ hở như thế được, vậy thì đứa bé xinh đẹp này có lẽ chính là con trai của y rồi. Đối với chuyện tình ái của hồng trần này y không hề có chút hứng thú nào, sau khi xác định Bạch Cổn Cổn chính là con trai mình, y không hề có hứng thú muốn biết thê tử tương lai của mình là ai, nhưng lại rất khó chịu đối với một chuyện, trầm ngâm nửa ngày mới hỏi đứa bé đang vùi đầu uống nước: "Bốn mươi vạn tuổi? Vì sao ta và mẫu thân ngươi lớn tuổi như thế mới sinh ra ngươi?"

Bạch Cổn Cổn ngẩng đầu khỏi tách trà, chớp chớp mắt: "Mẫu thân không phải bốn mươi vạn tuổi, mẫu thân còn rất nhỏ, trong nhà người duy nhất bốn mươi vạn tuổi chỉ có phụ quân thôi." Bé cẩn thận nhớ lại Cửu Cửu lúc đó đã hình dung nàng như thế nào, rất nhanh đã nhớ ra, bàn tay trái nắm chặt khẽ đấm nhẹ lên đùi trái một cái, rất tự tin nói: "Cửu Cửu cũng nói người còn rất nhỏ, là tiểu kiều thê của phụ quân."

"Tiểu kiều thê" ba chữ này khiến sắc mặt đế quân trở nên trống rỗng.

Chiết Nhan thượng thần bật cười: "Đứa bé nhỏ như con, có biết tiểu kiều thê có nghĩa là gì không?"

Cổn Cổn đặt chén trà xuống: "Ừm," Bàn tay nhỏ huơ huơ, không chút lúng túng đáp: "Con đương nhiên là biết, Cửu Cửu nói người vừa mới thành niên, chỉ mới bước vào độ tuổi bàn luận đến hôn sự đã gả cho phụ quân rồi, tuổi trẻ non nớt lại xinh đẹp như hoa, cho nên mới gọi là tiểu kiều thê."

Thần sắc trống rỗng của đế quân chợt hiện lên sự nghi hoặc: "Cho nên ta và mẫu thân ngươi cách nhau bao nhiêu tuổi?"

Cổn Cổn thầm tính toán: "Ba mươi bảy vạn tuổi."

Đế quân trầm mặc hồi lâu, thần sắc ngưng trọng: "Ngươi có phải là nói thừa một chữ vạn không?"

Cổn Cổn lắc đầu, vì để thể hiện mình là một người đáng tin, cũng học theo thần sắc ngưng trọng của phụ quân nói chắc như đinh đóng cột: "Không có." Bé rất nghiêm túc cẩn thận giảng giải bài toàn này cho phụ quân: "Phụ quân bốn mươi vạn tuổi thì lấy mẫu thân con, lúc đó mẫu thân con ba vạn tuổi, bốn mươi vạn trừ đi ba vạn tuổi, cho nên là ba mươi bảy vạn tuổi." Lại bổ sung thêm một câu: "Không phải là ba mươi bảy."

Đế quân lần nữa rơi vào trầm mặc, biểu cảm nhìn giống như có hơi hoảng hốt: "Vì sao tuổi tác của chúng ta cách nhau nhiều như thế mà ta còn cưới nàng, ta là bị ép buộc sao?"

Chiết Nhan thượng thần bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy đế quân như thế này, buồn cười muốn chết, thấy Cổn Cổn ngây ngốc không trả lời câu hỏi này, không thể nhịn nổi nữa lập tức bước lên trước nói một câu công đạo: "Chưa nói đến việc hai mươi sáu vạn năm sau thì hiền huynh ở Tứ Hải Bát Hoang này có bao nhiêu đức cao vọng trọng, chỉ cần nhìn vào bây giờ thôi thì trên trời dưới đất cũng chẳng có ai dám ép hiền huynh đâu, chỉ có thể là do huynh tự nguyện thôi!" Lại nhìn qua Cổn Cổn đang ngây ngốc bên kia nói: "Hẳn là mẫu thân con có rất nhiều thứ hơn người nhỉ, cho nên mới có thể khiến cho đế quân mặc cho tuổi tác cách nhau nhiều như thế lại thực lòng muốn cưới nàng. Đúng rồi, vậy mẫu thân còn là khuê nữ của nhà nào thế?"

Câu này Cổn Cổn biết, lập tức trở nên phấn chấn, nhìn về phía Chiết Nhan thượng thần nói: "Mẫu thân con ngài không biết đâu." Lại nghĩ: "Chỉ là ngài biết gia gia của mẫu thân con, gia gia là bạn tốt của ngài, Bạch Chỉ thượng thần."

Chiết Nhan thượng thần phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài.

Vừa vặn phun ướt cả người Cổn Cổn.


Cổn Cổn ngây người.

Đế quân cuối cũng cũng hồi thần, nhìn Chiết Nhan một cái, lại nhìn qua Cổn Cổn, bảo Phi Vy đưa Cổn Cổn đi thay một y phục mới

Cổn Cổn theo Phi Vy rời đi, dưới tán hoa Phật Linh bây giờ chỉ còn lại hai vị thượng thần nhìn nhau trong im lặng.

Rất lâu sau, Chiết Nhan thượng thần mới mở miệng phá vỡ sự yên lặng dưới tán cây, khuôn mặt tràn ngập ý cười cộng thêm chút ngạc nhiên: "Huynh thế mà lại đicưới cháu gái của Bạch Chỉ!"

Chiết Nhan thượng thần vừa nói xong, không đợi đế quân trả lời, thì đã có hai tiểu tiên đồng hoạt bát nhảy nhót chạy lại, trong tay còn bế một con tiểu hồ ly đỏ rực.

Đế quân nhìn hai tiểu tiên đồng trước mặt, cảm thấy đau cả đầu: "Các ngươi lại có chuyện gì nữa thế?"

Tiểu tiên đồng vui vẻ dâng một tiểu hồ ly chín đuôi lên cho đế quân, ríu rít đòi công: "Đế Tọa Đế Tọa, các nô bộc nhặt được một tiểu hồ ly rất hiếm bên hồ Kim Cảnh, nghĩ đến Đế Tọa rất thích mấy con vật có lông mềm mại, cho nên lập tức mang đến đây, Đế Tọa ngài ôm thử xem!"

Đế quân quả thực rất thích những con vật lông mềm, chỉ cần nhìn thấy chúng sẽ không nhịn được mà muốn ôm ôm, bởi vì trước đây hắn đã từng ôm một tiểu hồ ly rồi, nhìn thấy hai mắt nó nhắm nghiền, ngẩng đầu hỏi hai tiểu tiên đồng: "Nó làm sao thế?"

Tiểu tiên đồng đáp: "Lúc chúng ta nhặt được nó đã hôn mê thế rồi, nhưng mà không có gì đáng ngại, bởi vì con đã cho nó đã uống Thanh Tâm Hoàn rồi, có lẽ sắp tỉnh rồi đấy ạ!"

Đế quân gật đầu, sờ sờ đầu tiểu hồ ly, nói với hai tiểu tiên đồng: "Vậy cho nó ở lại trong cung làm sủng vật đi, các ngươi đi xây một cái ổ thoải mái chút."

Bạch Cổn Cổn sau khi thay y phục liền bị Phi Vi kéo ra bên ngoài, nghe thấy cái từ "ổ" lập tức cảm thấy tò mò, vừa thấp giọng líu ríu: "Cái gì mà ổ cơ." Vừa quay người nhìn qua chỗ hành lang đã thấy tiểu hồ ly trong lòng đế quân, mắt bé liền trợn lớn: "A, mẫu thân!"

Chiết Nhan thượng thần nhìn Bạch Cổn Cổn, lại nhìn đế quân, sau đó lại nhìn tiểu hồ ly trong tay của đế quân: "A". Hắn nói: "Một nhà ba người đoàn tụ rồi."

Sắc mặt đế quân lần nữa trở nên trống rỗng, nhìn tiểu hồ ly trong lòng mình, đặt xuống cũng không được mà bế như thế cũng không xong, nhất thời không biết chính mình là ai, đang ở đâu, rốt cuộc là đang làm gì.

Hai vị tiểu tiên đồng nhìn nhau khó hiểu, vừa khẽ khàng lại rụt rè nói: "Ấy, đế tọa muốn cưới một con tiểu hồ ly sao, vậy, vậy thì bây giờ có cần xây ổ cho nó nữa không ạ?"

22.03.2021

Mợt ví cái nhà này, lục phủ ngũ tạng của bổn toạ...haha

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương