Chạm Tay Vào Quá Khứ
-
Chương 45: Niềm tin và nỗi đau
Mưa lặng lẽ rơi từng hạt, nước mắt nó cũng không hẹn ra rơi cùng mưa. Đôi mắt nó như hoàn toàn nhòa đi trong làn
mưa của trời. Băng cũng không còn khống chế nổi cảm xúc của bản thân lúc này nữa. Khóc? Tại sao lại khóc? Nó cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng
những giọt nước mắt cứ thế trào ra không ngừng. Tâm trạng nó rối bời.
Mặc dù tầm nhìn bị mờ đi bởi mưa và nước mắt nhưng Băng vẫn không thể
làm che đi cảnh tượng trước mắt. Máu và bóng tối. Tất cả hòa trộn vào
nhau khiến cho trái tim nó như bị bóp nát, đau quặn thắt.
Đôi mắt Băng vô hồn nhìn về phía trước. Cách đó không xa, một cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra. Một người con trai với đôi cánh đen, bay lơ lửng trên không trung. Trên tay người đó còn có một thanh đao khá dài, thấp thoáng Băng còn thấy có vết máu chảy dài. Đối diện với người thanh niên kia là Ken, trên tay cậu cũng có cầm một cây gậy dài, nó thấy được từ phía đầu gậy còn có một mũi dao nhọn hoắt, ở đó cũng có những vệt máu mờ ảo. Dường như cả hai người con trai kia đều không hay đến sự xuất hiện của Băng. Họ vẫn cứ chú mục vào đối phương. Bỗng nó thấy người con trai có đôi cánh kia bay nhanh về phía Ken, thanh kiếm ấy cũng đồng nhất đâm về phía cậu. Ken rất nhanh xoay người tránh nhát kiếm ấy. Ngay lập tức người con trai kia đổi hướng tiếp tục dùng kiếm phi thẳng về phía Ken. Ken nhanh chóng dùng cây gậy trên tay đỡ thanh kiếm bắn ra. Cậu hất mạnh thanh đao của hắn về phía ngược lại. Bằng tốc độ của đôi cánh, hắn thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung. Ken đứng lặng im giữa cánh rừng mưa, bên trên một thân thể bay bay đi bay lại, không thể xác định được phương hướng cố định của kẻ đó. Mặc dù đôi mắt Ken đưa rất nhanh nhưng cũng rất khó để nắm bắt được tốc độ như chớp đó. Dường như cảm thấy không ổn, Ken bắt đầu dừng mọi động tác lại, đứng lặng im như pho tượng đồng. Lúc này chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách cùng với tiếng chuyển động trên không của Luân. Hắn ta lượn lờ phía trên như để phân tán sự chú ý của Ken và tìm kiếm cơ hội trả đòn. Ken cũng không phải kẻ dễ chơi, cậu dường như càng ngày càng cảm nhận rõ được những chuyển động của đối thủ. Chỉ trong khoảnh khắc, Luân lao thẳng từ trên không xuống phía Ken cùng với thanh kiếm trong tay. Ken cứ đứng lặng nghe từng cử động nhẹ phát ra, và cũng trong tích tắc cậu lé người sang trái một góc 45o tránh được đòn chí mạng kia của hắn. Cùng lúc đó, cây gậy trên tay Ken được phi nhanh về phía Luân. Vừa lúc cây gậy ấy được phi đi thì một quả cầu đen bị bắn về phía Ken. Do cả hai cùng không kịp phòng thủ nên đều trúng đòn của đối phương. Cây gậy của Ken khi bay về hướng của Luân liền tạo thành thanh đao nhọn hoắt chém sượt qua cánh tay của hắn. Thanh kiếm sắc lẹm tạo thành một đường chém dài trên cánh tay hắn, máu thi nhau túa ra. Màu máu đỏ sẫm của quỷ dữ như nhuộm đỏ cả nước mưa. Trông đến kinh sợ. Ở phía đối diện, Ken cũng không kịp tránh đòn đánh của Luân. Qủa cầu đen kia bay thẳng vào bụng Ken khiến cậu bật ngược ra sau một đoạn, đập cả vào thân cây gần đó. Dường như lực đánh lần này của Luân là rất mạnh, từ khóe miệng Ken máu bắt đầu trào ra. Máu cứ thế trào ra, ngấm vào đất, vào mưa tạo nên sắc hồng đáng sợ.
Băng như chết đứng trước những gì bản thân đang chứng kiến. Cảm giác cả cơ thể đều không còn cử động được nữa. Nhìn máu từ khóe miệng Ken trào ra, nó như không kiềm chế được bản thân nữa. Đau, đau đến xé gan. Thực sự nó không đủ can đảm chứng kiến cảnh trước mắt nữa. Không phải người trực tiếp trong trận chiến kia nhưng nó cảm nhận được không khí chết chóc ở đó. Nó cảm nhận được từng cơn đau mà Ken phải trải qua khi bị thương. Nó có thể cảm nhận được tất cả dù không một lần trải qua. Bởi trong trái tim nó Ken đã trở thành một phần không thể thiếu. Như không tự chủ được bản thân của mình, Băng cứ vô hồn tiến về phía trước. Bước đi của nó ngày một nhanh hơn về phía Ken đang khụy trên mặt đất kia. Nhưng bỗng một bàn tay kéo nó ngược lại phía sau. Không cần biết là ai, nó vùng cánh tay đó ra để đi về phía trước. Nhưng sức của nó không lại người kia, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được. Tức giận, nó quay ra sau, hét lên:
- Buông ra.
Băng bất giác giật mình, không còn kháng cự mạnh mẽ như lúc đầu. Đối diện với người trước mặt, nó bối rối không biết hành xử ra sao. Đa phần là tâm trạng nó đang bị mất ổn định, không kịp nắm bắt tình hình trước mắt. Bởi người đứng trước nó bây giờ chính là Thiên Ân. Tại sao người con trai này lại xuất hiện ở đây. Cậu ta thực sự là ai? Tất cả mọi chuyện đang diễn ra thật quá ngoài sức tưởng tượng của Băng. Nhưng rồi nó bỗng từng tỉnh khi nhớ đến giọt máu rơi ra từ khóe miệng Ken. Băng lại vùng cánh tay của Ân ra để tiến về phía trước. Nhưng Ân cũng nhất quyết không buông, lên tiếng nói:
- Cậu phải rời khỏi nơi này ngay.
- Không. Ken đang bị thương, mình phải đến đó. – Băng cương quyết nói.
- Không được. Nơi này không an toàn. – Ân cũng cương quyết không kém phần Băng.
Nhưng với Băng lúc này mọi lời nói cũng chỉ là vô nghĩa, bởi điều nó quan tâm nhất lúc này chỉ là Ken. Có lẽ vì thế mà nó không hay rằng có một ánh mắt đầy tuyệt vọng đang nhìn mình. Dường như tâm trạng cậu trở nên không tốt khi nghe nhắc đến tên Ken. Ân kéo mạnh tay Băng đối diện với chính, giọng đầy tức giận:
- Cậu còn chưa chứng kiến đủ sao? Chẳng lẽ cậu vẫn thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra à? Cậu thực sự không hiểu hay đang cố chấp không hiểu vậy? – Ân ánh mắt đầy lửa giận, lớn tiếng nói.
Dường như lời nói ấy của Thiên Ân đã giáng một đòn mạnh vào trái tim đang rỉ máu của Băng. Đúng, là nó đang cố chấp không hiểu, cố chấp không tin vào sự thật vừa chứng kiến. Nó vẫn đang tự đặt ra một cái lí do thật ngớ ngẩn cho những gì mình vừa xem rằng đó chỉ là ảo giác. Nhưng chính Ân lại phá bỏ đi mọi giả định ấy của Băng. Nhưng nó vẫn không chấp nhận, bởi nó vẫn chưa được nghe lời giải thích của Ken. Băng ngoan cố chặn lời của Ân:
- Những gì tớ chứng kiến không đủ để chứng minh gì cả? – Nó nói như đang cố thuyết phục chính bản thân chứ không phải để nói cho Ân nghe.
Chứng kiến sự cứng đầu của nó, Ân bực tức:
- Chẳng lẽ cậu vẫn tự lừa dối bản thân sao? Rõ ràng cậu và Ken không thuộc cùng một thế giới. Tại sao cậu cứ cố chấp như vậy chứ?
- Không….Không phải. Những điều cậu nói là không đủ chứng cứ…. Tất cả… tất cả….chỉ là do cậu bịa đặt. Tất cả là bịa đặt –Băng bắt đầu hoảng loạn, nói năng không lưu loát.
Ánh mắt Ân đượm buồn, nhìn người con gái trước mặt. Chứng kiến người con gái mà mình yêu thương đau đớn thế này thật chẳng khác gì một cực hình. Nhìn những giọt nước mắt thi nhau lăn trên gò má của Băng mà tim Ân đau nhói. Tại sao nó lại phải vì một người con trai như Ken mà rơi nước mắt chứ? Như mất đi sự bình tĩnh ban đầu, Ân đưa tay ôm lấy hai má nó, đưa về đối diện với mặt cậu, giọng cậu run run:
- Coi như mình xin cậu đấy, hãy quên cậu ta đi. Ken thực sự không xứng.
Hành động bất ngờ của Ân làm Băng thấy khó chịu, nó liền nhanh chóng hất cánh tay của Ân ra, giọng nó trở nên lạnh lùng, cương quyết hơn:
- Tớ không tin lời cậu. Tớ sẽ hỏi Ken, cậu ấy sẽ trả lời cho tớ những chuyện kia.
Nghe Băng nói, Ân thực sự tuyệt vọng. Câu trả lời ấy của Băng đã khẳng định rằng Ken mới là người mà nó tin nhất. Có lẽ vì thế mà Ân không còn muốn chặn nó lại nữa. Cứ thế Ân để cho nó quay về hướng của Ken. Không gặp phải sự ngăn cản nào của Ân, nó nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Thiên Ân và hướng về phía của Ken. Nhưng đôi chân nó bỗng như cứng ngắc lại không thể bước tiếp khi chứng nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngàu như máu đang nhìn mình. Ken đứng cách nó một đoạn khoảng 10m đang nhìn chằm chằm về phía này. Trong khi nó và Ân to tiếng với nhau đã gây sự chú ý cho hai người đang đánh nhau. Bất ngờ khi thấy người lạ và còn là một con người nên Vương Luân nhanh chóng rời đi. Chỉ còn Ken ở lại đầy bất ngờ trước sự xuất hiện của Băng. Bỗng một cảm giác lo sợ trào dâng trong cậu. Cậu không thể ngờ rằng bản thân mình lại gặp Băng trong tình huống trớ trêu như vậy. Có lẽ vì thế mà Ken chẳng biết phải hành xử ra sao, chỉ biết đứng nhìn nó trân trân. Băng tưởng rằng mình sẽ rất dễ dàng đối mặt được với ánh mắt kia nhưng không, nó không đủ can đảm để đối diện với đôi mắt ấy. Nó thấy hoảng sợ khi Ken mang trong mình ánh mắt ấy, một ánh mắt đầy chết chóc. Cứ như thế ba người với ba trạng thái cảm xúc khác nhau đứng giữa rừng đêm đầy mưa. Ngay bên cạnh Băng là Thiên Ân, ánh mắt Ân chỉ chú mục vào Băng bên cạnh, đầy tuyệt vọng. Còn Băng, nó chỉ thu vào tầm mắt mình hình bóng Ken. Nhưng hình bóng cậu hôm nay đã không còn hoàn hảo như trước nữa. Hình bóng ấy đã bắt đầu xuất hiện những điểm mù bí ẩn, với màu và bóng đêm. Đôi mắt của nó chỉ còn ánh lên tia đau đớn, xót xa. Phía đối diện Ken vẫn như mọi khi, ánh mắt băng lãnh giá lạnh nhìn vào Băng. Nhưng phảng phất đâu đó là nội buồn đau khó cất lời. Nhìn mãi cũng không phải cách tốt, cuối cùng Ken cũng cất bước. Cậu lặng lẽ từng bước đi về phía Băng và Ân đang đứng. Ken càng đến gần trái tim Băng đập càng nhanh, càng rối loạn. Chỉ đến khi Ken đi lướt qua, nó mới sực tỉnh nắm lấy cánh tay cậu kéo lại, vô thức cất tiếng gọi:
- Ken.
Đôi mắt Băng vô hồn nhìn về phía trước. Cách đó không xa, một cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra. Một người con trai với đôi cánh đen, bay lơ lửng trên không trung. Trên tay người đó còn có một thanh đao khá dài, thấp thoáng Băng còn thấy có vết máu chảy dài. Đối diện với người thanh niên kia là Ken, trên tay cậu cũng có cầm một cây gậy dài, nó thấy được từ phía đầu gậy còn có một mũi dao nhọn hoắt, ở đó cũng có những vệt máu mờ ảo. Dường như cả hai người con trai kia đều không hay đến sự xuất hiện của Băng. Họ vẫn cứ chú mục vào đối phương. Bỗng nó thấy người con trai có đôi cánh kia bay nhanh về phía Ken, thanh kiếm ấy cũng đồng nhất đâm về phía cậu. Ken rất nhanh xoay người tránh nhát kiếm ấy. Ngay lập tức người con trai kia đổi hướng tiếp tục dùng kiếm phi thẳng về phía Ken. Ken nhanh chóng dùng cây gậy trên tay đỡ thanh kiếm bắn ra. Cậu hất mạnh thanh đao của hắn về phía ngược lại. Bằng tốc độ của đôi cánh, hắn thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung. Ken đứng lặng im giữa cánh rừng mưa, bên trên một thân thể bay bay đi bay lại, không thể xác định được phương hướng cố định của kẻ đó. Mặc dù đôi mắt Ken đưa rất nhanh nhưng cũng rất khó để nắm bắt được tốc độ như chớp đó. Dường như cảm thấy không ổn, Ken bắt đầu dừng mọi động tác lại, đứng lặng im như pho tượng đồng. Lúc này chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách cùng với tiếng chuyển động trên không của Luân. Hắn ta lượn lờ phía trên như để phân tán sự chú ý của Ken và tìm kiếm cơ hội trả đòn. Ken cũng không phải kẻ dễ chơi, cậu dường như càng ngày càng cảm nhận rõ được những chuyển động của đối thủ. Chỉ trong khoảnh khắc, Luân lao thẳng từ trên không xuống phía Ken cùng với thanh kiếm trong tay. Ken cứ đứng lặng nghe từng cử động nhẹ phát ra, và cũng trong tích tắc cậu lé người sang trái một góc 45o tránh được đòn chí mạng kia của hắn. Cùng lúc đó, cây gậy trên tay Ken được phi nhanh về phía Luân. Vừa lúc cây gậy ấy được phi đi thì một quả cầu đen bị bắn về phía Ken. Do cả hai cùng không kịp phòng thủ nên đều trúng đòn của đối phương. Cây gậy của Ken khi bay về hướng của Luân liền tạo thành thanh đao nhọn hoắt chém sượt qua cánh tay của hắn. Thanh kiếm sắc lẹm tạo thành một đường chém dài trên cánh tay hắn, máu thi nhau túa ra. Màu máu đỏ sẫm của quỷ dữ như nhuộm đỏ cả nước mưa. Trông đến kinh sợ. Ở phía đối diện, Ken cũng không kịp tránh đòn đánh của Luân. Qủa cầu đen kia bay thẳng vào bụng Ken khiến cậu bật ngược ra sau một đoạn, đập cả vào thân cây gần đó. Dường như lực đánh lần này của Luân là rất mạnh, từ khóe miệng Ken máu bắt đầu trào ra. Máu cứ thế trào ra, ngấm vào đất, vào mưa tạo nên sắc hồng đáng sợ.
Băng như chết đứng trước những gì bản thân đang chứng kiến. Cảm giác cả cơ thể đều không còn cử động được nữa. Nhìn máu từ khóe miệng Ken trào ra, nó như không kiềm chế được bản thân nữa. Đau, đau đến xé gan. Thực sự nó không đủ can đảm chứng kiến cảnh trước mắt nữa. Không phải người trực tiếp trong trận chiến kia nhưng nó cảm nhận được không khí chết chóc ở đó. Nó cảm nhận được từng cơn đau mà Ken phải trải qua khi bị thương. Nó có thể cảm nhận được tất cả dù không một lần trải qua. Bởi trong trái tim nó Ken đã trở thành một phần không thể thiếu. Như không tự chủ được bản thân của mình, Băng cứ vô hồn tiến về phía trước. Bước đi của nó ngày một nhanh hơn về phía Ken đang khụy trên mặt đất kia. Nhưng bỗng một bàn tay kéo nó ngược lại phía sau. Không cần biết là ai, nó vùng cánh tay đó ra để đi về phía trước. Nhưng sức của nó không lại người kia, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được. Tức giận, nó quay ra sau, hét lên:
- Buông ra.
Băng bất giác giật mình, không còn kháng cự mạnh mẽ như lúc đầu. Đối diện với người trước mặt, nó bối rối không biết hành xử ra sao. Đa phần là tâm trạng nó đang bị mất ổn định, không kịp nắm bắt tình hình trước mắt. Bởi người đứng trước nó bây giờ chính là Thiên Ân. Tại sao người con trai này lại xuất hiện ở đây. Cậu ta thực sự là ai? Tất cả mọi chuyện đang diễn ra thật quá ngoài sức tưởng tượng của Băng. Nhưng rồi nó bỗng từng tỉnh khi nhớ đến giọt máu rơi ra từ khóe miệng Ken. Băng lại vùng cánh tay của Ân ra để tiến về phía trước. Nhưng Ân cũng nhất quyết không buông, lên tiếng nói:
- Cậu phải rời khỏi nơi này ngay.
- Không. Ken đang bị thương, mình phải đến đó. – Băng cương quyết nói.
- Không được. Nơi này không an toàn. – Ân cũng cương quyết không kém phần Băng.
Nhưng với Băng lúc này mọi lời nói cũng chỉ là vô nghĩa, bởi điều nó quan tâm nhất lúc này chỉ là Ken. Có lẽ vì thế mà nó không hay rằng có một ánh mắt đầy tuyệt vọng đang nhìn mình. Dường như tâm trạng cậu trở nên không tốt khi nghe nhắc đến tên Ken. Ân kéo mạnh tay Băng đối diện với chính, giọng đầy tức giận:
- Cậu còn chưa chứng kiến đủ sao? Chẳng lẽ cậu vẫn thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra à? Cậu thực sự không hiểu hay đang cố chấp không hiểu vậy? – Ân ánh mắt đầy lửa giận, lớn tiếng nói.
Dường như lời nói ấy của Thiên Ân đã giáng một đòn mạnh vào trái tim đang rỉ máu của Băng. Đúng, là nó đang cố chấp không hiểu, cố chấp không tin vào sự thật vừa chứng kiến. Nó vẫn đang tự đặt ra một cái lí do thật ngớ ngẩn cho những gì mình vừa xem rằng đó chỉ là ảo giác. Nhưng chính Ân lại phá bỏ đi mọi giả định ấy của Băng. Nhưng nó vẫn không chấp nhận, bởi nó vẫn chưa được nghe lời giải thích của Ken. Băng ngoan cố chặn lời của Ân:
- Những gì tớ chứng kiến không đủ để chứng minh gì cả? – Nó nói như đang cố thuyết phục chính bản thân chứ không phải để nói cho Ân nghe.
Chứng kiến sự cứng đầu của nó, Ân bực tức:
- Chẳng lẽ cậu vẫn tự lừa dối bản thân sao? Rõ ràng cậu và Ken không thuộc cùng một thế giới. Tại sao cậu cứ cố chấp như vậy chứ?
- Không….Không phải. Những điều cậu nói là không đủ chứng cứ…. Tất cả… tất cả….chỉ là do cậu bịa đặt. Tất cả là bịa đặt –Băng bắt đầu hoảng loạn, nói năng không lưu loát.
Ánh mắt Ân đượm buồn, nhìn người con gái trước mặt. Chứng kiến người con gái mà mình yêu thương đau đớn thế này thật chẳng khác gì một cực hình. Nhìn những giọt nước mắt thi nhau lăn trên gò má của Băng mà tim Ân đau nhói. Tại sao nó lại phải vì một người con trai như Ken mà rơi nước mắt chứ? Như mất đi sự bình tĩnh ban đầu, Ân đưa tay ôm lấy hai má nó, đưa về đối diện với mặt cậu, giọng cậu run run:
- Coi như mình xin cậu đấy, hãy quên cậu ta đi. Ken thực sự không xứng.
Hành động bất ngờ của Ân làm Băng thấy khó chịu, nó liền nhanh chóng hất cánh tay của Ân ra, giọng nó trở nên lạnh lùng, cương quyết hơn:
- Tớ không tin lời cậu. Tớ sẽ hỏi Ken, cậu ấy sẽ trả lời cho tớ những chuyện kia.
Nghe Băng nói, Ân thực sự tuyệt vọng. Câu trả lời ấy của Băng đã khẳng định rằng Ken mới là người mà nó tin nhất. Có lẽ vì thế mà Ân không còn muốn chặn nó lại nữa. Cứ thế Ân để cho nó quay về hướng của Ken. Không gặp phải sự ngăn cản nào của Ân, nó nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Thiên Ân và hướng về phía của Ken. Nhưng đôi chân nó bỗng như cứng ngắc lại không thể bước tiếp khi chứng nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngàu như máu đang nhìn mình. Ken đứng cách nó một đoạn khoảng 10m đang nhìn chằm chằm về phía này. Trong khi nó và Ân to tiếng với nhau đã gây sự chú ý cho hai người đang đánh nhau. Bất ngờ khi thấy người lạ và còn là một con người nên Vương Luân nhanh chóng rời đi. Chỉ còn Ken ở lại đầy bất ngờ trước sự xuất hiện của Băng. Bỗng một cảm giác lo sợ trào dâng trong cậu. Cậu không thể ngờ rằng bản thân mình lại gặp Băng trong tình huống trớ trêu như vậy. Có lẽ vì thế mà Ken chẳng biết phải hành xử ra sao, chỉ biết đứng nhìn nó trân trân. Băng tưởng rằng mình sẽ rất dễ dàng đối mặt được với ánh mắt kia nhưng không, nó không đủ can đảm để đối diện với đôi mắt ấy. Nó thấy hoảng sợ khi Ken mang trong mình ánh mắt ấy, một ánh mắt đầy chết chóc. Cứ như thế ba người với ba trạng thái cảm xúc khác nhau đứng giữa rừng đêm đầy mưa. Ngay bên cạnh Băng là Thiên Ân, ánh mắt Ân chỉ chú mục vào Băng bên cạnh, đầy tuyệt vọng. Còn Băng, nó chỉ thu vào tầm mắt mình hình bóng Ken. Nhưng hình bóng cậu hôm nay đã không còn hoàn hảo như trước nữa. Hình bóng ấy đã bắt đầu xuất hiện những điểm mù bí ẩn, với màu và bóng đêm. Đôi mắt của nó chỉ còn ánh lên tia đau đớn, xót xa. Phía đối diện Ken vẫn như mọi khi, ánh mắt băng lãnh giá lạnh nhìn vào Băng. Nhưng phảng phất đâu đó là nội buồn đau khó cất lời. Nhìn mãi cũng không phải cách tốt, cuối cùng Ken cũng cất bước. Cậu lặng lẽ từng bước đi về phía Băng và Ân đang đứng. Ken càng đến gần trái tim Băng đập càng nhanh, càng rối loạn. Chỉ đến khi Ken đi lướt qua, nó mới sực tỉnh nắm lấy cánh tay cậu kéo lại, vô thức cất tiếng gọi:
- Ken.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook