Chạm Tay Vào Quá Khứ
-
Chương 4
Rắc rối của Hạ Băng
Sau buổi tối hôm qua cả Băng và Dao đều mang trong mình cảm giác thư thả.Chính vì thế mà buổi sáng hôm sau cả hai đều yêu đời hơn thường ngày.Hôm nay Băng dậy thật sớm để đến trường cùng Quỳnh Dao.Nó nhanh nhẹn làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà lấy em cào cào thân yêu đến trường. Tâm trạng phấn khởi nên Băng thấy gì cũng đẹp.Bầu trời trong xanh,tiết trời dịu êm xoa dịu lòng người.
Mọi thứ đều như cũ nhưng Băng không còn là Băng của hôm qua nữa, không còn là vẻ lặng lẽ một mình nữa vì hôm nay Băng đã có Dao bên cạnh.
Băng dừng lại ở một căn nhà trên phố ****.Nhìn từ ngoài nó thấy vẻ ấm cúng của căn nhà đó.Nó không quá to nhưng đủ rộng rãi cho một gia đình.Màu xanh của bức tường tạo cho mọi người cảm giác gần gũi.Cùng với vườn hoa nhỏ bên cạnh lại càng tôn thêm vẻ hài hòa của căn nhà.Băng còn đang trong trạng thái mơ hồ với ngôi nhà thì Dao bước ra,cô mỉm cười chào nó.Lúc này Băng mới trấn tĩnh lại ngẩng đầu nhìn Dao.Hai đứa tung tăng trên chiếc xe đạp đến trường.
Như mọi ngày,trường học vẫn tấp nập học sinh khắp nơi.Khắp sân trường, trong lớp học,đâu đâu cũng có học sinh ngồi tán phét,nói chuyện...Băng và Dao bước vào trường mà bao con mắt ngạc nhiên chiếu vào.Vì mọi ngày Hạ Băng-cô gái trầm tĩnh đâu có đi cùng ai vậy mà hôm nay lại có ngay bạn mới khiến ai cũng trố mắt nhìn.Mặc dù vậy cả hai cũng không để tâm mà tiến ngay về lớp.Nhưng ý trời đâu theo ý người.....
Đang đi thì có cả một nhóm nam sinh đứng chắn trước mặt khiến cả hai phải dừng lại.Hai đứa khó chịu nhìn lên kẻ đứng trước mặt mình. Hạ Băng đã há hốc mồm ngay sau đó khi nhìn thấy kẻ đứng trước mặt mình.Áo sơ mi trắng với quần jean đen bụi bặm,trên môi luôn nở nụ cười nửa miệng và không ai khác đây chính là Hàn Gia Phong-kẻ không có mắt đâm phải nó hôm qua.Băng nhìn Phong và đám người trước mặt,nghĩ thầm: “Chẳng lẽ hắn định hội đồng mình sao?Trời ơi,sao hắn thù dai vậy?Làm sao đây.”.Thấy Băng cứ ngơ ra Hàn Phong liền tiến lại gần nó.Thấy Phong đến gần,Băng sực tỉnh lại ánh mắt sắc lẹm nhìn anh.Phong hơi ngừng lại một chút,ánh mắt đó....rất quen....Thấy Phong dừng lại Băng liền kéo tay Dao chạy như bay. Khi ý thức lại thì Băng đã chạy mất nhưng Phong không tức giận mà nở nụ cười mỉa mai quen thuộc, kêu đám đàn em rời đi.
Sau khi đã rời khỏi chỗ đó,Băng và Dao mới dừng lại. Từ ngày hôm qua đến giờ tụi nó đã hai lân phải chạy trốn, thật không hiểu nổi. Dao nhìn Băng với ánh mắt thắc mắc.Hiểu được sự thắc mắc đó, Băng liền thuật lại mọi chuyện cho Dao nghe.Nghe xong Quỳnh Dao cười nói:
-Vậy là hai người có duyên rồi.
Thấy cô bạn nói vậy Băng bực mình cốc vào đầu Dao khiến cô đau điếng.Bị cốc đau nhưng cô vãn trêu nó:
-Chẳng phải sao,trong tiểu thuyết vẫn thường có chuyện đó sao.Lúc đầu nữ chính rất ghét nam chính nhưng sau đó thì đã yêu sâu đậm nam chính...-Vừa nói Dao vừa cười rồi kéo tay Băng về lớp.Cả hai vui vẻ về chỗ ngồi nói chuyện mà không biết rằng còn những điều gì đang đón chờ hai người phía trước.
“Cuộc sống vốn là vậy có những điều ta không thể đoán trước được.Có những sự tình cờ đem đến định mệnh,có sự tình cờ đem đến niềm vui nhưng cũng không ít chuyện tình cờ là nỗi đau và nước mắt.Chính điều đó khiến cho con người đôi khi không muốn gặp phải sự tình cờ đó mà họ chỉ muốn êm ả như dòng nước xuôi dòng.....Một cuộc gặp tình cờ bắt đầu một tình bạn hay một nỗi đau?”
Cô giáo bước vào lớp bên cạnh là một nam sinh.Cả lớp đều đứng hình khi người con trai đó bước vào lớp,những tiếng nói,tiếng cười và cả tiếng thở nhỏ nhất cũng như ngừng lại.Tất cả đều choáng ngợp trước vẻ đẹp của người con trai trước mặt. Đó là một người con trai cao đến 1m80,dáng người chuẩn. Khuôn mặt đẹp tựa thiên thần với ánh mắt ấm áp. Quanh người hắn như tỏa ra một hào quang chói lọi khiến mọi người đắm chìm.Cả lớp bắt đầu thức tỉnh khi hắn lên tiếng:
-Mình là Thiên Ân-học sinh mới,mong mọi người giúp đỡ.
Sau lời nói đó là một nụ cười khiến bao nàng ngây ngất.Riêng Băng thì vẫn không khỏi ngỡ ngàng vì người muốn làm bạn với nó đang đứng kia.Băng không thể ngờ chỉ trong có một ngày mà nó đã gặp lại con người đó. Hạ Băng cố lảng tránh ánh mắt của người con trai đang hướng về phía mình. Như biết ý Băng, Thiên Ân không nhìn nó nữa mà quay sang chỗ cô giáo xin về chỗ.
Cả buổi học đó Băng không tài nào tập chung được vào bài học vì bên cạnh,Dao cứ líu lo về Thiên Ân-cậu bạn hot boy mới của lớp.Mà không chỉ riêng Dao,mà nữ sinh nào trong lớp cũng rì rầm không ngớt.Cuối cùng giờ học cực hình cũng xong,Băng kéo Dao xuống căng tin để tránh ánh nhìn của Thiên Tuấn.
Đang ăn ngon lành thì nó nghe những tiếng xì xào,tiếng la hét vang lên nhưng cũng không mấy để tâm mà tiếp tục đánh chén bữa ăn.Nhưng ngay sau đó Băng cũng phải dừng ngay hoạt động lại vì....một thứ nước đổ ụp trên đầu nó.Những ai có ở căng tin lúc này đều trố mắt ra nhìn,kể cả Dao và Băng.Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy trước mắt khuôn mặt của kẻ đáng ghét mà nó không muốn gặp nhất.Như núi lửa phun chào,Băng nghiến răng quát:
-Tên kia,anh làm gì vậy hả?-Vừa nói Băng vừa cầm cốc nước của mình toan đổ lên đầu anh ta nhưng đã bị anh ta tóm gọn.
Gia Phong nhếch môi,nhìn nó:
-Nếu đã không chơi lại tôi thì cô phải dừng lại ngay từ đầu rồi chứ, đến giờ thì.......đã quá muộn.-Anh ta cố tình kéo dài giọng chọc tức.
-Anh...-Băng tức giận không nói lên lời.
Thấy bạn mình bị ức hiếp,Quỳnh Dao lên tiếng:
-Anh kia,đừng cậy mình hơn tuổi mà làm càn nha.Mau xin lỗi Hạ Băng đi.
Nhưng Phong không hề để tâm đến lời nói của Dao mà chỉ nhìn Băng với ánh mắt sắc lạnh pha chút giễu cợt. Đáp lại sự tức giận của Băng và Dao Phong chỉ cười rồi quay đầu bước đi.Ngay sau đó là một lũ khác theo sau. Trước khi đi bọn hắn quay đầu lại nhìn nó và để lại lời nói mơ hồ:
-Chuẩn bị đi, tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ.
Lời nói nhẹ tựa gió bay nhưng đủ bao hàm ý nghĩa sâu sa của nó.Một lời nói báo hiệu bao giông tố,sóng gió mới.
Sau khi Phong đi rồi Băng ngồi lặng xuống bàn mà không nói lên lời nào.Nó không nói gì khi hắn đi vì Băng sợ ánh mắt đó.Một ánh mắt rất quen nhưng nó không thể nhớ là đã gặp ở đâu.Thấy Băng cứ đơ ra Dao liền đập mạnh vào vai để nó tỉnh.Dao kéo nó xuống nhà vệ sinh để thay bộ quần áo dính nước vừa rồi.
Sau khi thay xong đồ nó cũng tỉnh táo hơn phần nào.Cả hai đi lên lớp cùng với những ánh mắt soi mói khó chịu.Băng cũng coi như không lên lớp và tập chung vào giờ học.
Ngồi mãi cũng đến giờ nghỉ, Băng và Dao nhanh chóng khoác cặp đi về.Cả hai đều muốn nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt nhòm ngó của học sinh trong trường.Tưởng chừng như mọi rắc rối đã hết vậy mà.....Vừa bước ra đến cổng trường Băng và Dao đã dừng chân trước một lũ đầu xanh đầu đỏ choai choai. Băng ngước nhìn người đứng đầu,giọng nói tức giận:
-Anh muốn cái gì nữa hả?Chuyện hôm đó cả hai đều có lỗi,sao anh cứ muốn gây sự thế?
Không đáp lời,Phong tiến lại gần Băng, đưa tay định vuốt tóc nhưng nó nhanh chóng né sang chỗ khác.Băng xuống nước:
-Thôi đủ rồi,coi như chuyện đó tôi sai.Tôi xin lỗi.-Nó xuống nước nhún nhường.
Nhưng dường như Phong không có ý định đó.Anh giễu cợt:
-Nếu biết sai thì cô đã không làm thế.Còn bây giờ mới xin lỗi thì đã quá muộn.-Vừa cười anh vừa nói.
-Anh vừa phải thôi,chẳng phải bạn tôi đã xin lỗi rồi sao.-Quỳnh Dao đáp trả không ngần ngại.
Nhưng cũng như lần trước, Phong không coi lời của Dao ra gì mà chỉ chăm chăm vào Băng. Anh đưa bàn tay lên định vuốt mái tóc nó thì ngay lập tức đã bị nó tát ngay một cái lên mặt in hằn năm đầu ngón tay.Có lẽ từ nãy đến giờ Băng đã hết sức chịu đựng. Và ai cũng vậy khi bị đẩy đến đường cùng thì sẽ phải vùng lên.
Thoáng bất ngờ trước cái tát đó nhưng Phong nhanh chóng lấy lại sự bình thản trên gương mặt.Anh định trả lại cho nó cái tát vừa rồi nhưng vừa đưa tay lên thì đã có người nắm lại.Phong bực bội nhìn kẻ xen vào chuyện của mình,lại là một tên nhóc nhiều chuyện-Phong nghĩ. Băng và Dao cũng sững sờ nhìn người trước mắt-không ai khác là Thiên Ân(người muốn làm bạn với Băng nhưng bị nó thẳng thừng từ chối.).Thiên Ân nhìn bọn chúng nói:
-Để cho họ yên đi.Nếu không đừng trách tôi.
Nghe lời đe dọa của Ân,Phong không những không sợ mà còn thích thú cười đùa.Anh ta liền ra lệnh cho bọn đàn em vào tiếp chiêu cùng với Thiên Ân. Băng và Dao vô cùng lo lắng cho Ân khi một mình phải đấu với hơn chục tên lại hơn tuổi mình. Hai đứa đưa mắt tìm kiếm một ai đó có thể giúp mình hoặc ít nhất là một vũ khí gì đó có thể chống lại bọn chúng nhưng tất cả đều là số không. Dường như những người đi đường chỉ tỏ ra tò mò, thích thú trước sự việc đánh nhau của những cô cậu học sinh này mà không hề có ý giúp đỡ.
Những chiêu thức ra đòn của Ân khá nhanh khiến bọn chúng không kịp trở tay.Nhưng có lẽ vấn đề là ở chỗ tên Phong-anh ta có vẻ khá mạnh.Những chiêu thức của Thiên Ân đánh ra đều bị anh ta chế ngự. Trong khi hai người đang mải mê đánh nhau thì có ánh mắt chú ý đến từng cử động của họ.Bỗng ánh mắt người đó sắc lại khi nhìn thấy hình ảnh đôi cánh trên cánh tay của Thiên Ân khi đánh bị lộ ra.Bất giác trên môi người đó nở nụ cười nhạt.Cậu đưa chân nhẹ nhàng bước về phía đó mà không gây ra một tiếng động nào. Chỉ đến khi Thiên Ân bị một tên đàn em cầm dao đánh lén từ sau lưng,cậu mới tiến lại đó,dùng tay bẻ ngược cánh tay cầm dao của tên đánh lén.Tất cả đều bất ngờ trước người vừa xuất hiện,mọi hành động dường như đều khựng lại.Chính vì thế mà Thiên Ân suýt chịu một đòn từ Phong. Nhờ có người con trai mới đến mà cậu tránh khỏi.Trong khi bọn nó đang vui mừng vì có người giúp đỡ thì phía bên Phong đang rất tức giận vì tên kì đà phá hoại việc của mình.Lúc này Phong không ngần ngại nữa mà cầm cây côn của bọn đàn em xông vào tấn công người con trai đó.Nhưng dường như mọi đường đánh của Phong đều bị kẻ mới đến đó bắt bài.Cậu nhanh chóng lé tránh rồi ra đòn quyết liệt khiến Phong dính đòn liên tiếp mà không kịp đánh trả.Thấy thế yếu hơn,Phong ra lệnh cho bọn chúng rút quân nhưng ánh mắt không thiện cảm vẫn chiếu về phía người con trai đó và để lại lời cảnh cáo:
-Chuyện này chưa kết thúc đâu.
Người con trai đó không đáp,chỉ cười lạnh nhìn Phong.
Sau khi bọn chúng đã đi rồi,cả ba người hướng ánh mắt về phía người con trai đó rối rít cảm ơn.Nhưng có vẻ cậu không quan tâm mà lạnh lùng quay đi.
Sau buổi tối hôm qua cả Băng và Dao đều mang trong mình cảm giác thư thả.Chính vì thế mà buổi sáng hôm sau cả hai đều yêu đời hơn thường ngày.Hôm nay Băng dậy thật sớm để đến trường cùng Quỳnh Dao.Nó nhanh nhẹn làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà lấy em cào cào thân yêu đến trường. Tâm trạng phấn khởi nên Băng thấy gì cũng đẹp.Bầu trời trong xanh,tiết trời dịu êm xoa dịu lòng người.
Mọi thứ đều như cũ nhưng Băng không còn là Băng của hôm qua nữa, không còn là vẻ lặng lẽ một mình nữa vì hôm nay Băng đã có Dao bên cạnh.
Băng dừng lại ở một căn nhà trên phố ****.Nhìn từ ngoài nó thấy vẻ ấm cúng của căn nhà đó.Nó không quá to nhưng đủ rộng rãi cho một gia đình.Màu xanh của bức tường tạo cho mọi người cảm giác gần gũi.Cùng với vườn hoa nhỏ bên cạnh lại càng tôn thêm vẻ hài hòa của căn nhà.Băng còn đang trong trạng thái mơ hồ với ngôi nhà thì Dao bước ra,cô mỉm cười chào nó.Lúc này Băng mới trấn tĩnh lại ngẩng đầu nhìn Dao.Hai đứa tung tăng trên chiếc xe đạp đến trường.
Như mọi ngày,trường học vẫn tấp nập học sinh khắp nơi.Khắp sân trường, trong lớp học,đâu đâu cũng có học sinh ngồi tán phét,nói chuyện...Băng và Dao bước vào trường mà bao con mắt ngạc nhiên chiếu vào.Vì mọi ngày Hạ Băng-cô gái trầm tĩnh đâu có đi cùng ai vậy mà hôm nay lại có ngay bạn mới khiến ai cũng trố mắt nhìn.Mặc dù vậy cả hai cũng không để tâm mà tiến ngay về lớp.Nhưng ý trời đâu theo ý người.....
Đang đi thì có cả một nhóm nam sinh đứng chắn trước mặt khiến cả hai phải dừng lại.Hai đứa khó chịu nhìn lên kẻ đứng trước mặt mình. Hạ Băng đã há hốc mồm ngay sau đó khi nhìn thấy kẻ đứng trước mặt mình.Áo sơ mi trắng với quần jean đen bụi bặm,trên môi luôn nở nụ cười nửa miệng và không ai khác đây chính là Hàn Gia Phong-kẻ không có mắt đâm phải nó hôm qua.Băng nhìn Phong và đám người trước mặt,nghĩ thầm: “Chẳng lẽ hắn định hội đồng mình sao?Trời ơi,sao hắn thù dai vậy?Làm sao đây.”.Thấy Băng cứ ngơ ra Hàn Phong liền tiến lại gần nó.Thấy Phong đến gần,Băng sực tỉnh lại ánh mắt sắc lẹm nhìn anh.Phong hơi ngừng lại một chút,ánh mắt đó....rất quen....Thấy Phong dừng lại Băng liền kéo tay Dao chạy như bay. Khi ý thức lại thì Băng đã chạy mất nhưng Phong không tức giận mà nở nụ cười mỉa mai quen thuộc, kêu đám đàn em rời đi.
Sau khi đã rời khỏi chỗ đó,Băng và Dao mới dừng lại. Từ ngày hôm qua đến giờ tụi nó đã hai lân phải chạy trốn, thật không hiểu nổi. Dao nhìn Băng với ánh mắt thắc mắc.Hiểu được sự thắc mắc đó, Băng liền thuật lại mọi chuyện cho Dao nghe.Nghe xong Quỳnh Dao cười nói:
-Vậy là hai người có duyên rồi.
Thấy cô bạn nói vậy Băng bực mình cốc vào đầu Dao khiến cô đau điếng.Bị cốc đau nhưng cô vãn trêu nó:
-Chẳng phải sao,trong tiểu thuyết vẫn thường có chuyện đó sao.Lúc đầu nữ chính rất ghét nam chính nhưng sau đó thì đã yêu sâu đậm nam chính...-Vừa nói Dao vừa cười rồi kéo tay Băng về lớp.Cả hai vui vẻ về chỗ ngồi nói chuyện mà không biết rằng còn những điều gì đang đón chờ hai người phía trước.
“Cuộc sống vốn là vậy có những điều ta không thể đoán trước được.Có những sự tình cờ đem đến định mệnh,có sự tình cờ đem đến niềm vui nhưng cũng không ít chuyện tình cờ là nỗi đau và nước mắt.Chính điều đó khiến cho con người đôi khi không muốn gặp phải sự tình cờ đó mà họ chỉ muốn êm ả như dòng nước xuôi dòng.....Một cuộc gặp tình cờ bắt đầu một tình bạn hay một nỗi đau?”
Cô giáo bước vào lớp bên cạnh là một nam sinh.Cả lớp đều đứng hình khi người con trai đó bước vào lớp,những tiếng nói,tiếng cười và cả tiếng thở nhỏ nhất cũng như ngừng lại.Tất cả đều choáng ngợp trước vẻ đẹp của người con trai trước mặt. Đó là một người con trai cao đến 1m80,dáng người chuẩn. Khuôn mặt đẹp tựa thiên thần với ánh mắt ấm áp. Quanh người hắn như tỏa ra một hào quang chói lọi khiến mọi người đắm chìm.Cả lớp bắt đầu thức tỉnh khi hắn lên tiếng:
-Mình là Thiên Ân-học sinh mới,mong mọi người giúp đỡ.
Sau lời nói đó là một nụ cười khiến bao nàng ngây ngất.Riêng Băng thì vẫn không khỏi ngỡ ngàng vì người muốn làm bạn với nó đang đứng kia.Băng không thể ngờ chỉ trong có một ngày mà nó đã gặp lại con người đó. Hạ Băng cố lảng tránh ánh mắt của người con trai đang hướng về phía mình. Như biết ý Băng, Thiên Ân không nhìn nó nữa mà quay sang chỗ cô giáo xin về chỗ.
Cả buổi học đó Băng không tài nào tập chung được vào bài học vì bên cạnh,Dao cứ líu lo về Thiên Ân-cậu bạn hot boy mới của lớp.Mà không chỉ riêng Dao,mà nữ sinh nào trong lớp cũng rì rầm không ngớt.Cuối cùng giờ học cực hình cũng xong,Băng kéo Dao xuống căng tin để tránh ánh nhìn của Thiên Tuấn.
Đang ăn ngon lành thì nó nghe những tiếng xì xào,tiếng la hét vang lên nhưng cũng không mấy để tâm mà tiếp tục đánh chén bữa ăn.Nhưng ngay sau đó Băng cũng phải dừng ngay hoạt động lại vì....một thứ nước đổ ụp trên đầu nó.Những ai có ở căng tin lúc này đều trố mắt ra nhìn,kể cả Dao và Băng.Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy trước mắt khuôn mặt của kẻ đáng ghét mà nó không muốn gặp nhất.Như núi lửa phun chào,Băng nghiến răng quát:
-Tên kia,anh làm gì vậy hả?-Vừa nói Băng vừa cầm cốc nước của mình toan đổ lên đầu anh ta nhưng đã bị anh ta tóm gọn.
Gia Phong nhếch môi,nhìn nó:
-Nếu đã không chơi lại tôi thì cô phải dừng lại ngay từ đầu rồi chứ, đến giờ thì.......đã quá muộn.-Anh ta cố tình kéo dài giọng chọc tức.
-Anh...-Băng tức giận không nói lên lời.
Thấy bạn mình bị ức hiếp,Quỳnh Dao lên tiếng:
-Anh kia,đừng cậy mình hơn tuổi mà làm càn nha.Mau xin lỗi Hạ Băng đi.
Nhưng Phong không hề để tâm đến lời nói của Dao mà chỉ nhìn Băng với ánh mắt sắc lạnh pha chút giễu cợt. Đáp lại sự tức giận của Băng và Dao Phong chỉ cười rồi quay đầu bước đi.Ngay sau đó là một lũ khác theo sau. Trước khi đi bọn hắn quay đầu lại nhìn nó và để lại lời nói mơ hồ:
-Chuẩn bị đi, tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ.
Lời nói nhẹ tựa gió bay nhưng đủ bao hàm ý nghĩa sâu sa của nó.Một lời nói báo hiệu bao giông tố,sóng gió mới.
Sau khi Phong đi rồi Băng ngồi lặng xuống bàn mà không nói lên lời nào.Nó không nói gì khi hắn đi vì Băng sợ ánh mắt đó.Một ánh mắt rất quen nhưng nó không thể nhớ là đã gặp ở đâu.Thấy Băng cứ đơ ra Dao liền đập mạnh vào vai để nó tỉnh.Dao kéo nó xuống nhà vệ sinh để thay bộ quần áo dính nước vừa rồi.
Sau khi thay xong đồ nó cũng tỉnh táo hơn phần nào.Cả hai đi lên lớp cùng với những ánh mắt soi mói khó chịu.Băng cũng coi như không lên lớp và tập chung vào giờ học.
Ngồi mãi cũng đến giờ nghỉ, Băng và Dao nhanh chóng khoác cặp đi về.Cả hai đều muốn nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt nhòm ngó của học sinh trong trường.Tưởng chừng như mọi rắc rối đã hết vậy mà.....Vừa bước ra đến cổng trường Băng và Dao đã dừng chân trước một lũ đầu xanh đầu đỏ choai choai. Băng ngước nhìn người đứng đầu,giọng nói tức giận:
-Anh muốn cái gì nữa hả?Chuyện hôm đó cả hai đều có lỗi,sao anh cứ muốn gây sự thế?
Không đáp lời,Phong tiến lại gần Băng, đưa tay định vuốt tóc nhưng nó nhanh chóng né sang chỗ khác.Băng xuống nước:
-Thôi đủ rồi,coi như chuyện đó tôi sai.Tôi xin lỗi.-Nó xuống nước nhún nhường.
Nhưng dường như Phong không có ý định đó.Anh giễu cợt:
-Nếu biết sai thì cô đã không làm thế.Còn bây giờ mới xin lỗi thì đã quá muộn.-Vừa cười anh vừa nói.
-Anh vừa phải thôi,chẳng phải bạn tôi đã xin lỗi rồi sao.-Quỳnh Dao đáp trả không ngần ngại.
Nhưng cũng như lần trước, Phong không coi lời của Dao ra gì mà chỉ chăm chăm vào Băng. Anh đưa bàn tay lên định vuốt mái tóc nó thì ngay lập tức đã bị nó tát ngay một cái lên mặt in hằn năm đầu ngón tay.Có lẽ từ nãy đến giờ Băng đã hết sức chịu đựng. Và ai cũng vậy khi bị đẩy đến đường cùng thì sẽ phải vùng lên.
Thoáng bất ngờ trước cái tát đó nhưng Phong nhanh chóng lấy lại sự bình thản trên gương mặt.Anh định trả lại cho nó cái tát vừa rồi nhưng vừa đưa tay lên thì đã có người nắm lại.Phong bực bội nhìn kẻ xen vào chuyện của mình,lại là một tên nhóc nhiều chuyện-Phong nghĩ. Băng và Dao cũng sững sờ nhìn người trước mắt-không ai khác là Thiên Ân(người muốn làm bạn với Băng nhưng bị nó thẳng thừng từ chối.).Thiên Ân nhìn bọn chúng nói:
-Để cho họ yên đi.Nếu không đừng trách tôi.
Nghe lời đe dọa của Ân,Phong không những không sợ mà còn thích thú cười đùa.Anh ta liền ra lệnh cho bọn đàn em vào tiếp chiêu cùng với Thiên Ân. Băng và Dao vô cùng lo lắng cho Ân khi một mình phải đấu với hơn chục tên lại hơn tuổi mình. Hai đứa đưa mắt tìm kiếm một ai đó có thể giúp mình hoặc ít nhất là một vũ khí gì đó có thể chống lại bọn chúng nhưng tất cả đều là số không. Dường như những người đi đường chỉ tỏ ra tò mò, thích thú trước sự việc đánh nhau của những cô cậu học sinh này mà không hề có ý giúp đỡ.
Những chiêu thức ra đòn của Ân khá nhanh khiến bọn chúng không kịp trở tay.Nhưng có lẽ vấn đề là ở chỗ tên Phong-anh ta có vẻ khá mạnh.Những chiêu thức của Thiên Ân đánh ra đều bị anh ta chế ngự. Trong khi hai người đang mải mê đánh nhau thì có ánh mắt chú ý đến từng cử động của họ.Bỗng ánh mắt người đó sắc lại khi nhìn thấy hình ảnh đôi cánh trên cánh tay của Thiên Ân khi đánh bị lộ ra.Bất giác trên môi người đó nở nụ cười nhạt.Cậu đưa chân nhẹ nhàng bước về phía đó mà không gây ra một tiếng động nào. Chỉ đến khi Thiên Ân bị một tên đàn em cầm dao đánh lén từ sau lưng,cậu mới tiến lại đó,dùng tay bẻ ngược cánh tay cầm dao của tên đánh lén.Tất cả đều bất ngờ trước người vừa xuất hiện,mọi hành động dường như đều khựng lại.Chính vì thế mà Thiên Ân suýt chịu một đòn từ Phong. Nhờ có người con trai mới đến mà cậu tránh khỏi.Trong khi bọn nó đang vui mừng vì có người giúp đỡ thì phía bên Phong đang rất tức giận vì tên kì đà phá hoại việc của mình.Lúc này Phong không ngần ngại nữa mà cầm cây côn của bọn đàn em xông vào tấn công người con trai đó.Nhưng dường như mọi đường đánh của Phong đều bị kẻ mới đến đó bắt bài.Cậu nhanh chóng lé tránh rồi ra đòn quyết liệt khiến Phong dính đòn liên tiếp mà không kịp đánh trả.Thấy thế yếu hơn,Phong ra lệnh cho bọn chúng rút quân nhưng ánh mắt không thiện cảm vẫn chiếu về phía người con trai đó và để lại lời cảnh cáo:
-Chuyện này chưa kết thúc đâu.
Người con trai đó không đáp,chỉ cười lạnh nhìn Phong.
Sau khi bọn chúng đã đi rồi,cả ba người hướng ánh mắt về phía người con trai đó rối rít cảm ơn.Nhưng có vẻ cậu không quan tâm mà lạnh lùng quay đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook