Đi được một lúc, đoạn Sói Đêm hỏi cô, ngữ điệu ngọt như mía lùi:

-Đói không?

Miêu Nguyệt cả ngày cũng chẳng ăn gì, nhưng vì nhiệm vụ mà quên luôn, đến giờ mới càm thấy bao tử mình đang biểu tình đành gật đầu. Hắn cười cười kéo cô đi đến vùng ngoại ô, ở đây hầu như đều là nhà dân, đêm khuya tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng ếch đồng kêu. Phía trước là một căn nhà xây khá lớn, hắn cùng cô lẻn ra phía sau, trước mắt cô là một cái chuồng gà lớn. Đầu Miêu Nguyệt chảy đầy vạch đen, không phải chứ? Hỏi cô đói không là rủ cô trộm gà về ăn sao?

-Đàn gà đông như thế này, anh không sợ kinh động đến chủ nhà hửm?

-Siêu trộm có cách của siêu trộm – hắn nháy mắt với cô một cái liền nhảy rào đi vào chuồng gà. Tay phải hắn gõ lên khiên tay đeo bên tay trái, một mùi thơm dìu dịu phảng phất xuất hiện. Hừ..không lẽ đây là cái thứ hương hấp dẫn gia cầm? Chừng nửa phút sau, Miêu Nguyệt trợn mắt thấy hắn ôm một con gà mái mập mạp đang ngủ say như một con thú cưng đi ra ngoài. Hắn đang định trèo rào ra thì chợt tặc lưỡi vẻ quên thứ gì, sau đó đưa con gà cho Miêu Nguyệt. Cô bất động tại chỗ. Cầmm, cầm..à không..ôm cái thứ đó vào người á? Trời ạ. Tuy chẳng phải là tiểu thư khuê nữ gì cả mhưng Miêu Nguyệt chưa từng một lần chạm vào mấy cái con này. Nhỡ nó tỉnh dậy rồi đá lung tung la om xòm thì sao? Thấy bộ dạng của cô, Sói Đêm cười đến ngoác cả mang tai

-Yên tâm đi, nó ngoan lắm

Hắn đưa nó đến gần cô hơn, Miêu Nguyệt tay từ từ cầm hai cánh nó xách lên trông thật khó khăn. Còn chưa kịp ổn định thì đã thấy Sói Đêm cạy cửa sau nhà người ta. Lát sau hắn mang ra một đống gia vị và vài dụng cụ gì đó (=.=!!). Miêu Nguyệt toàn thân cứng ngắc. Không ngờ hắn cũng khá thật, nhà nào bị trúng hắn nhắm vào thì sớm muộn gì cũng có ngày đồ đạc không cánh mà bay.

Rời khỏi nơi đó, Sói Đêm dẫn cô đến một cánh đồng cỏ lau cách đó không xa lắm. Cánh đồng rộng chạy dài xa tít. Bên cạnh có dòng suối nhỏ, phía trên là dải ngân hà lung linh vô tận. Sói Đêm kiếm một bó củi về, xếp ở một chỗ đất trống, ngón trỏ và ngón cái xoa xoa vào nhau, sau đó liền bật mạnh một cái liền tóe lửa, bén đến đống củi hắn vừa xếp, cháy cực kỳ mạnh rồi đều dần. Miêu Nguyệt mắt nhìn có ý thích thú, áp dụng hóa học cũng không tồi.

Hắn đến con suối nhỏ lấy nước vào cái nồi (hồi nãy ăn trộm:3) sau đó dùng ba hòn đó làm kiềng ba chân rồi bắc lên đấy. Cô không khỏi thầm thán phục hắn, quả thực rất rành tay, cũng tạm xứng với danh xưng “siêu trộm’’.

-Anh lấy của nhà họ như vậy không thấy áy náy sao? – Miêu Nguyệt không phải là người quá cứng ngắc, đối với những người nông dân bìnht hường như thế cũng không quá ghét bỏ.

-Có gì mà áy náy – Sói Đêm miệng huýt sáo, mắt ngước lên nhìn trời – là trừ gian giúp dân mà. Nhà đó tham lam, buôn bán gian lận không biết bao nhiêu. Lấy của họ có một chút, hơn nữa anh còn để lại cho họ một bức thư a.

-Thư? Viết gì

-Ta viết: “ Lão ngu ngốc, ta là tiên nhân đến chỉ trích nhà ngươi, nên làm việc thiên đừng lừa người nữa. Bằng không ta cho ngươi cho ngươi sớm ra đường ở.”

Hắn nói xong thì cười hahả, Miêu Nguyệt cũng bật cười,thật ra làm trộm như hắn có gì không tốt? Đôi lúc rất thoái mái mà.

-Anh hành nghề từ khi nào? - Miêu Nguyệt hỏi

-À..thì..từ lúc được em “nhặt” ra khỏi rừng, anh được một ông già cưu mang, không ngờ ông ta là một tên trộm vặt, haizz.. con đường sự nghiệp của anh từ đó mà mỡ ra. – hắn vừa nói vừa tỏ vẻ bất đắc dĩ, miệng thì cười muốn nứt toác.

-Trộm vặt mà dạy ra anh thành như thế này ư?

-Thật ra, ông ta chỉ dạy vài chiêu cơ bàn, còn lại đều tự thực nghiệm mà thành.

-Vây ông ta đâu rồi?

Hắn im lặng, lúc sau mới cười nói:

-Chết rồi, già cả yếu ớt nên bỏ ta mà quẫn mất rồi.

Miêu Nguyệt lặng nhìn hắn, hắn bị lạc từ nhỏ được ông ta “nuôi nấng”, có lẽ d0ã sớm coi ông ta là người thânn duy nhất, giờ có lẽ hắn cũng rất cô độc.

-Nước sôi rồi, để “tắm” cho gà đã – Sói Đêm vươn người kéo con gà ngũ say như chết ( cũng không biết là đã chết chưa), đỗ nước sôi vặt sạch lông gà, cho gia vị vào bụng gà, xoa đều lên mình gà, sau đó liền đi kiếm một que dài vót nhọn xiên giữa mình nó, dựng hai câ thẳng bên bếp bắc qua ( giống quay heo:3)

Hắn cùng cô nằm dài trên cỏ lau, mắt ngắm trời đêm, hắn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, ngay cả những vụ trộm thành công hay bất thành của hắn. Đôi lúc còn kề chuyện cười cho cô nghe hay quay sang nhìn cô trêu vài cái. Miêu Nguyệt hôm nay không hiểu sao cười rất nhiều, đây là lần sinh nhật vui nhất của cô kể từ ngày đó. Ngay cả trong tổ chức, Miêu Nguyệt thậm chí không cho bất kỳ ai nhắc đến ngày sinh nhật của cô, kể cà ông Thiết Đồng và Hoàng Vũ. Cô căm ghét ngày này, nhưng hôm nay …có lẽ suy nghĩ của cô đã khác.

Miêu Nguyệt xoay người sang nhìn hắn đang nhắm mắt, mặt hơi ngửa, miệng cong cong tà mị, vẻ hút hồn khó tả. Cũng đẹp trai nhỉ? Không kiêu hãnh như Thiên Nag5o, không ấm áp như Hoàng Vũ nhưng lại cực kì có gì đó cuốn hút. Giống như không phải ở khuôn mặt này mà ở cái thần của hắn.

-Nhìn như vậy mặt anh sẽ tróc da mất – hắn mở miệng nói nhưng mắt vẫn nhắm.

-Đang nhìn xem..anh rốt cuộc như thế nào – Miêu Nguyệt mắt khẽ chớp – Anh tên gì?

-À..ờ… - Hắn ấm úng, cũng không thể để cô suốt ngày gọi Sói Đêm được, nghe chẳng thân mật gì cả. Sói –lang-lãng, hắn lẩm bẩm trong đầu…tên gì bây giờ?

-Không muốn nói?

-À….U Lãng – hắn buột miệng nói ra, sau đó cười hahả. Không tồi, không tồi, tên cũng tạm hay.

-Hừ…

Cô nguýt dài một cái, nhìn vẽ mặt của hắn rõ ràng biết là nói dối rồi. Nhưng thôi kệ đi, cô chỉ muốn có cái tên để dễ họi hắn. Miêu Nguyệt lười biếng nhắm mắt, tẫn hưởng không khí yên tĩnh của buổi đêm, cũng chả thèm quan tâm hắn nữa. Gió thổi nhè nhẹ làm làn cỏ lau hơi ngả sang một phía, gió làm tung bay những ngọn tóc ánh đó của cô. Vài sợi tóc khẻ chạm qua làn da mịn màng trắng nõn rồi chẳng chịu rời đi mà ở yên đấy.

Hắn nhịn không được mà vươn tay vén những sợi tóc ấy sang một bên. Cảm nhận được hơi ấm khẻ chạm vào da thịt mình, Miêu Nguyệt mở mắt nhìn hắn, bốn mắt đối nhau.

Khoảng thời gian đó:

Không gian mơ hồ, mông lung

Khoảng thời gian đó: Miêu Nguyệt bị cuốn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn một cách vô tội vạ.

Bốn bề yên tĩnh, chỉ nghe tiếng tim đập của cả hai. Miêu Nguyệt đầu óc rối tung. Sao lại như vậy chứ? Trống ngực đánh liên hồi, nhanh tới mức sắp rơi ra ngoài. Lại cảm nhận được nhịp tim hắn cũng như cô, vậy hắn cũng sẽ cảm nhận được sao? Lòng có chút xấu hổ, khuôn mặt kiều diễm thoáng ửng hồng, hai tay nắm chặt. U Lãng cũng chẳng khá hơn, khó khăn lắm mới điều chỉnh hô hấp ở mức bình thường, chỉ sợ không kìm nổi mà muốn ăn luôn cô ( con lạy ba…cứ từ từ đi:3). Nhìn phiến môi mọng đỏ kia bị cô cắn tới mức sắp nát, hắn nhịn không được mà tiến gần cô hơn.

Một cảm giác vô cùng quen thuộc, giường như thế giới xung quanh không liên quan đến họ. Bốn mắt mơ hồ yên lặng nhìn nhau rồi từ từ nhắm lại, sát hơn, sát hơn… Khi môi hắn chỉ còn vài mm nữa sẽ chạm vào môi cô thì một mùi khét lẹt xộc thẳng vào mũi cả hai khiến hai người nhíu mày mở mắt.

Cảnh tượng lúc đó chẳng biết diễn tả như thế nào…

( Tác giả: hahaha

Miêu Nguyệt: *mài móng*

Tác giả: *mặt xanh mét*)

Hắn và cô không ai nói lời nào, quay đi hai hướng khác nhau. Mãi lúc sau U Lãng mới lên tiếng:

-Để anh đi xem gà nướng.

Đoạn hắn xoay người đi, trong lòng thầm rủa con gà kia ngàn lần, đã chết còn không biết an phận. U Lãng lấy gà ra khỏi bếp. Thôi xong! Cháy mất hết phần ngoài rồi. Nhưng mà vừa nãy…hắn không nhịn được mà cười thầm trong bụng.

-Còn ăn được không vậy? – Thấy hắn ngồi bất động ngắm con gà đen thui, Miêu Nguyệt bất an hỏi.

- Không sao, cũng không thể không ăn được – Hắn cười cường, mang con gà đến trước mặt cô.

U Lãng vui vẻ xé gà ăn ngon lành. Miêu Nguyệt cũng chẳn thèm ngại ngần hắn mà cũng ăn nhiệt tình. Họ vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, cái miệng luyên thuyên của hắn khiến Miêu Nguyệt không muốn nói cũng chẵng được. Chẳng mấy chốc bé gà mập mạp mũm mĩm giờ chỉ còn lại bộ xương.

Ăn xong cà hai ra suối rửa tay. U Lang dịu dàng đưa tay lau miệng cho Miêu Nguyệt, thân thương tặng thêm vài đường nhọ trên mặt. Miêu Nguyệt bị động tác đó làm cho mặt có chút nóng bừng, không hồ phát hiện ra hắn vì nhịn cười mà sắp nội thương nghiêm trọng. Trông mặt mèo thế này đáng yêu biết bao, cứ vác mặt đá làm gì chứ?

Thấy hắn cứ tủm tỉm nhìn mìng, Miêu Nguyệt bất giác đưa tay quệt mặt mình, chỉ thấy trên đầu ngón tay là nhọ nồi, máu nóng dồn lên đỉnh điểm nhịn không được đá hắn một phát lao xuống suối. Miêu Nguyệt giận đến đỏ cả mặt mà hắn còn không thèm đứng lên, tiếp tục ngồi dưới đó cười ha hả. Cô hận không thể bay xuống bóp chết hắn cho rồi.

Cuối cùngt hì U Lãng cũng chịu mò lên nhưng Miêu Nguyệt chẳng thèm đếm xỉa đến hắn. Hắn phải bày đủ trò đủ kiểu mới khiến cô bật cười. Nhìn xuống đồng hồ trên tay đã là 2:25 AM, cô thở dài. Thật ra cô muốn thời gian trôi chậm chậm một chút, kéo dài những giây phút vui vẻ này một chút, muốn ở gần hắn nhiều hơn một chút.

U Lãng nhìn ánh mắt của Miêu Nguyệt không khỏi dấy lên một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, mìm cười kéo cô vào lòng.

-Chợp mắt chút đi, gần sáng sẽ gọi em dậy.

Cô không trả lời, chỉ nhắm mắt dựa đầu vào lòng ngực rộng lớn của hắn, mùi hương này thật quen thuộc, cảm giác như không phải lần đầu tiên ở dựa vào. Nhưng mà cô không thèm nghĩ nữa, mặc kệ hắn là ai, chỉ cần có thể cùng cô nói nói cười cười vui vẻ đều rất tốt. Gió đêm thổi nhẹ nhàng đưa cô từ từ chìm vào giấc ngủ. U Lãng cả đêm cũng không chợp mặt phút nào, cứ như vậy ngắm nhìn còn mèo nhỏ đang nằm trong lòng ngực mình, ánh mắt tràn đầy yêu thương. “ Nguyệt! Nếu như em biết anh là ai… thì còn có thể tiếp tục vui vẻ như thế này không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương