Chăm Sóc
C27: Chương 27

An Huy vừa mới tan học xong, cậu được Thiệu Huy chở về như mọi khi bởi vì hắn không muốn An Huy đi đâu khác ngoài nhà của hai người.
1

Có điều suốt quãng đường về nhà Thiệu Huy không nói gì cả, hắn chỉ giữ yên lặng mà lái xe, lâu lâu quay sang nhìn cậu khiến cho An Huy không khỏi thấy lạ.
4

Bình thường Thiệu Huy luôn tra hỏi cậu đủ mọi thứ ở trường, có gặp ai hay nói chuyện với người nào ngoài hắn không nhưng hôm nay lại chẳng nói gì. Chẳng lẽ Thiệu Huy đã biết việc hắn đang làm là loạn luân sai trái mà buông tha cho cậu sao.
9

Tuy điều này càng tốt với cậu nhưng An Huy biết chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Những lần khóc lóc van xin Thiệu Huy lúc trước đã đủ khiến cậu biết rõ con người thật của hắn là như thế nào, chỉ là cậu không biết được Thiệu Huy đang muốn làm gì.

Lát sau hai người trở về nhà, An Huy đang cởi giày đặt lên kệ thì Thiệu Huy lên tiếng nói, hắn đi trước cậu nên khó thấy được biểu cảm hiện tại của hắn.

"Em có giấu anh chuyện gì không?"
9


Thiệu Huy đột ngột hỏi khiến cho An Huy cảm thấy hơi chột dạ nhớ về việc hôm trước, không lẽ hắn đã biết được việc cậu lén nói chuyện với Hàn Dương mà không có sự cho phép của hắn. Nhưng chẳng phải Thiệu Huy đã kiểm tra toàn bộ mà không phát hiện ra được gì sao.

"Em...em không giấu anh chuyện gì hết.."

Cảm giác như vậy An Huy liền nén lại sợ hãi mà trả lời hắn, cậu nghĩ chắc Thiệu Huy lại đang nghi ngờ quá mức như mọi khi mà không nghĩ gì khác.

Thế nhưng Thiệu Huy lại chỉ im lặng không nói gì làm cậu khó hiểu nhìn hắn. Còn đang không biết Thiệu Huy đang định làm gì thì hắn đột ngột ghì chặt lấy hai bên vai cậu đến đau điếng.

"Em học được cách nói dối từ bao giờ vậy?"
4

Thiệu Huy gằn giọng nói, gương mặt hắn không chút cảm xúc u ám nhìn cậu, từng câu từng chữ đều khiến cho An Huy run rẩy sợ hãi.

"Anh hai..em.."

Không để cho An Huy nói thêm hắn lập tức ngắt lời cậu. Thiệu Huy bóp lấy mặt cậu khiến cho An Huy đau đớn, buộc cậu phải ngước lên nhìn hắn.

"Là vì thằng nhóc đó đúng không?"
4

An Huy còn đang ngớ người liền bị câu nói của Thiệu Huy làm cho giật mình hoảng sợ, cậu lập tức biết được người hắn đang nói đến là ai nhưng lại không hiểu tại sao hắn có thể phát hiện ra được.

"Sao...sao anh biết được..?"
2

Ánh nhìn chằm chằm của Thiệu Huy khiến cho cậu vô thức run sợ, giọng nói không giấu được vẻ sợ sệt mà run rẩy hỏi hắn.

"Anh không cho phép em yêu bất cứ ai ngoài anh!!"

12

Thiệu Huy lại không trả lời câu hỏi của cậu, nói xong hắn đột ngột bế thốc An Huy lên khiến cho cậu còn đang đứng đó bàng hoàng mà giật mình sợ hãi, vội hoảng loạn giãy giụa muốn thoát ra liền bị hắn giữ chặt hơn mà bế đi.

"Ức..buông..buông em ra.."

An Huy liên tục vùng vẫy, đấm vào lưng hắn muốn thoát ra nhưng Thiệu Huy vẫn không hề hấn gì tiếp tục bế cậu đi, An Huy liền muốn kéo tay hắn ra nhưng lại càng bị siết chặt hơn.

Đến phòng của hai người hắn lập tức ném An Huy xuống giường một cách thô bạo rồi nói.

"Chỉ cần thằng khốn đó chết thì em sẽ nghe lời anh đúng không?"
6

An Huy ăn đau mà ngước lên nhìn hắn, không khỏi run rẩy trước câu nói của Thiệu Huy. Thế nhưng hắn liền lấy ra một thứ khiến cho cậu kịch liệt hoảng sợ.

"Đừng..đừng qua đây!!"

An Huy sợ hãi hét vào mặt hắn, không ngừng lùi về sau trơ mắt nhìn Thiệu Huy đang cầm còng tay tiến lại gần. Cậu vội muốn bỏ chạy liền bị hắn nắm lấy chân kéo lại, đè dưới người khoá chặt hai tay cậu.

"K-Không...buông ra..!!"


Một tiếng cạch rõ to phát ra, Thiệu Huy tiếp tục lấy băng keo bịt miệng cậu lại, ngăn lại những tiếng la hét chuẩn bị phát ra từ miệng An Huy mà chỉ còn lại tiếng nức nở sợ hãi.

"Đừng sợ, anh đi một lát rồi về"

Thiệu Huy vừa nói vừa vuốt ve lấy gương mặt tái mét của cậu, sau đó hắn bước xuống giường mà đi lại tủ gần đó lấy ra một thứ.

An Huy mở to mắt nhìn Thiệu Huy đến gần, trên tay hắn là một kim tiêm có màu xanh lục đáng ngờ khiến cho cậu sợ hãi. Cậu kịch liệt chống đối liền bị hắn giữ chặt lại, một cảm giác đau điếng ở tay làm An Huy không khỏi run sợ, thứ chất lỏng đó bắt đầu lan ra khắp người cậu.
2

"Ngủ ngon, bé ngoan của anh."
6

Thứ cuối cùng An Huy có thể thấy chính là nụ cười vặn vẹo đến biến thái của hắn. Cậu sợ hãi cố ngăn bản thân không chìm vào giấc ngủ nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại được thứ thuốc bị tiêm vào người, bất lực nhắm chặt mắt không còn cử động nào.
17

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương