Mạnh Uyển vui vẻ đến nỗi lại một đêm không ngủ.

Đến nửa đêm, cô mở notebook ra, nhớ ra những món ăn ngon cô từng ăn, sau đó sắp xếp thực đơn một tuần cho Kỷ Thanh Phong.

Mạnh Uyển làm việc tự do, sau khi kết thúc sưu tầm, cô lập tức mang đồ ăn đến bệnh viện.

Kỷ Thanh Phong bận làm việc, thỉnh thoảng sẽ để Mạnh Uyển đặt đồ ăn ở trong phòng, nhưng đa số anh sẽ dành thời gian để gặp mặt cô.

Không phải đưa cho cô trà Long Tỉnh do chú anh gửi thì là đồ ăn ngọt do cô anh làm.

Đều là thứ quý báu, Kỷ Thanh Phong không cho phép cô từ chối. Mạnh Uyển cảm thấy việc đưa đồ ăn như vậy là thiệt thòi cho Kỷ Thanh Phong.

Buổi chiều hôm nay, cô như thường ngày đến nhà Kỷ Thanh Phong để đón Samoyed Noãn Noãn đi dạo. Noãn Noãn thấy cô thì rất hưng phấn, cho dù Mạnh Uyển đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn bị nó vồ đến làm ngã ngửa.

Đúng lúc này cửa phòng tắm được mở ra. Kỷ Thanh Phong bước ra với nửa thân để trần, chắc anh vừa mới tắm xong, tóc ướt đẫm. Mấy giọt nước chưa khô chảy xuống từ lồng ngực cường tráng đến cơ bụng sáu múi săn chắc của anh, nhìn vừa cấm dục vừa mê người.

Đây là hình ảnh cô không trả phí mà có thể xem đến sao?

Mạnh Uyển sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu, vẫn là do Kỷ Thanh Phong nói trước: “Em nhìn đủ chưa?”

Lúc này Mạnh Uyển mới chưa đã thèm mà tránh tầm mắt đi, ác nhân kiện cáo: “Ai bảo do anh không mặc quần áo làm chi?”

Kỷ Thanh Phong buồn cười, nhắc nhở cô: “Nếu nhớ không lầm thì nơi này là nhà tôi.”

“Em muốn dắt chó đi dạo.” Không nói lại người ta, Mạnh Uyển chuyển chủ đề. Vừa định đứng dậy, xương dưới truyền đến đau đớn ép cô phải ngồi xuống lại.

Kỷ Thanh Phong nhíu mày, nhanh chóng tiến lên, ngồi xổm xuống: “Em bị ngã trúng chỗ nào?”

Mạnh Uyển cảm thấy, mặt của cô đời này đều mất hết mặt trước Kỷ Thanh Phong.

Cô nhận mệnh mà nhắm mắt lại: “Ở mông.”

Cuối cùng Mạnh Uyển được Kỷ Thanh Phong đỡ về nhà, nhân tiện anh còn giúp cô dắt Đại Ngốc đi dạo.

Mẹ Mạnh thấy thì rất vừa lòng: “Mẹ nói là mẹ không nhìn sai đâu. Nhìn Thanh Phong đi, nghiêm túc chịu trách nhiệm như vậy, con như thế mà cũng không thấy cậu ấy ghét bỏ con.”

Mạnh Uyển: “Mẹ, khen người khác cũng đừng dẫm người khác xuống được không?”


Cũng may Mạnh Uyển té không nặng, ngày hôm sau lại tung tăng nhảy nhót mà mang theo bữa sáng chạy đến bệnh viện. Trùng hợp cô gặp được cảnh một nữ bệnh nhân đang hỏi WeChat của Kỷ Thanh Phong.

“Tôi mới ra viện, còn có rất nhiều việc cần chú ý không nhớ được. Tôi có thể xin WeChat của anh để hỏi hay không?”

Mạnh Uyển nhớ rất rõ, khi cô xuất viện, những lưu ý trên hồ sơ xuất viện còn nhiều hơn cả hướng dẫn sử dụng trên dầu gội.

Nhìn thấy nữ bệnh nhân kia cầm mã QR mỹ mãn rời đi, Mạnh Uyển tức giận tiến lên, nhịn không được chất vấn: “Tại sao anh cho cô ta WeChat? Vừa rồi khi cô ta nói chuyện, ngực sắp đụng vào người của anh, vừa nhìn đã biết là có mưu đồ gây rối!”

Kỷ Thanh Phong ngước mắt nhìn cô, hỏi lại: “Vậy còn em thì sao?”

“Em làm sao cơ?” Mạnh Uyển nghe không rõ.

“Thay tôi dắt chó đi dạo, mua đồ ăn cho tôi.” Kỷ Thanh Phong nói đến đây dừng một chút, tiếng nói đều mềm nhẹ xuống, giống như đang từng bước hướng dẫn: “Em đang mưu tính điều gì?”

Tóm lại là mỹ nam kế khiến người ta sai đường.

Mạnh Uyển vô thức mở miệng: “Là anh nha.”

Cô nói xong lập tức đỏ mặt nhưng không hối hận, ngược lại còn đúng lý hợp tình nói: “Em thể hiện rõ ràng như vậy, anh còn không nhận ra sao?”

Kỷ Thanh Phong dường như rất vừa lòng câu trả lời của cô, cong khóe mắt, mỉm cười nói: “Tôi đã nhận ra.”

“Vậy anh có đồng ý hay không?” Mạnh Uyển cảm thấy tim mình sắp nhảy đến cổ họng rồi.

Kỷ Thanh Phong hỏi một đằng trả lời một nẻo: “WeChat mà tôi đưa là WeChat công việc, khác với cái tôi cho em.”

Anh đây là… Có ý gì?

Đôi mắt trong trẻo của Mạnh Uyển nhìn chằm chằm anh không chớp mắt. Cô đang muốn chờ anh nói tiếp, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một vị hộ sĩ nôn nóng nói: “Phẫu thuật cắt bỏ u nang của giường bệnh số bảy gặp khó khăn, phiền bác sĩ Kỷ đi xem!”

Chương 5

Mạnh Uyển không chờ được câu trả lời của Kỷ Thanh Phong.

Buổi tối như thường lệ, cô dắt theo Noãn Noãn. Một người hai chó vừa tiến đến thang máy không bao lâu, đã gặp được một người đàn ông trung niên hút thuốc.


Ông ta nhìn thấy Mạnh Uyển và hai con chó, chán ghét nói: “Tôi sợ chó, cô đi ra ngoài đi.”

“Anh trai này, anh phải rõ chứ, tôi là người đến trước.” Mạnh Uyển muốn nói lý với ông ta.

Giọng điệu của người đàn ông trung niên càng ác liệt hơn: “Chó cô dơ, mang theo chúng nó cút đi!”

“Tôi còn chê khói thuốc của anh hôi, tại sao anh không cút trước đi?” Mạnh Uyển không nhịn nổi.

Trong lúc tranh cãi, cửa thang máy đóng lại.

Người đàn ông trung niên tự giác đuối lý nên động thủ. Đại Ngốc, Noãn Ngoãn thấy thế vội vàng chắn trước người Mạnh Uyển.

Cô bị một cái tát thì không sao, nếu người này bị cắn, kiểu gì cũng muốn ăn vạ cho xem.

Nghĩ đến đây, Mạnh Uyển nỗ lực đè hai con chó lại.

Đúng lúc thang máy xuống đến tầng một, cửa thang máy bị mở ra. Một bàn tay xương khớp rõ ràng đè lại bả vai của người đàn ông trung niên, giọng nói lạnh lẽo: “Anh thử động một chút xem?”

Mạnh Uyển kinh ngạc mà ngẩng đầu. Kỷ Thanh Phong đứng ở đối diện cô, anh mặc bộ âu phục phẳng phiu, dáng người cao ráo. Ánh đèn hành lang dài chiếu lên trên người anh tỏa ra ánh sáng mờ ảo, giống như là trong truyện tranh.

Anh dùng sức nắm, người đàn ông trung niên bị đau, mắng hai câu rồi u ám rời đi.

Lúc này Mạnh Uyển mới hoàn hồn, kinh hỉ nói: “Anh tan làm trước à?”

Điểm chú ý của Kỷ Thanh Phong cũng không phải cái này.

Anh đi đến trước mặt cô, giơ tay không nhẹ không nặng mà gõ nhẹ lên trán cô. Sau đó dưới ánh mắt lên án của cô nghiêm túc nói: “Lần sau còn gặp phải chuyện này, đừng sợ phiền, em cứ để Noãn Noãn cắn anh ta.”

Anh đang quan tâm cô.

Mạnh Uyển bỗng nhiên cảm thấy Kỷ Thanh Phong không trả lời cũng không quá quan trọng.

Bọn họ quen nhau khi xem mắt, lại liên lạc với nhau dựa trên tiền đề là bạn bè khác giới. Huống chi, biểu hiện gần đây của anh, hiển nhiên cũng là có ý với cô.


Chuyện yêu đương này, trong lòng nhau tự hiểu rõ mà không cần nói ra là được rồi.

Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, động lực của Mạnh Uyển càng tràn trề hơn. Sau khi tan làm vào ngày hôm sau, cô lập tức mang cơm tối cho Kỷ Thanh Phong rồi chạy về nhà chuẩn bị dắt chó đi dạo.

Nhưng không nghĩ ở trong nhà Kỷ Thanh Phong thấy được một cô gái xa lạ.

Cô theo bản năng cho rằng đây là trộm vào nhà, đang muốn đi bắt người, Noãn Noãn lại nhanh hơn cô chắn trước người cô ta, nhe răng gầm nhẹ với cô.

Đây là biểu hiện bảo vệ chủ.

Mạnh Uyển khiếp sợ mà ngẩng đầu. Cô gái trước mặt mặc váy màu vàng nhạt, khoác chiếc áo dệt kim, ưu nhã và trí thức.

“Cô cũng thấy rồi đó, tôi là chủ của Noãn Noãn.”

“Tôi và Thanh Phong sẽ yêu nhau lần nữa. Anh ấy còn lưu luyến tôi, còn giữ Noãn Noãn mà tôi đưa cho anh ấy. Đây là bằng chứng tốt nhất.”

“Thanh Phong và tôi đang cãi nhau. Bằng không cô cho rằng, bằng điều kiện của anh ấy, tại sao cần phải xem mắt chứ?”

***

Trên đường chạy đến bệnh viện, trong đầu Mạnh Uyển lặp đi lặp lại lời nói của cô ta.

Lý trí nói cho Mạnh Uyển, cô không nên tin vào lời nói một bên của cô ta. Cô muốn Kỷ Thanh Phong tự mình nói với cô.

Khi cô đi vào phòng, cũng không nhìn thấy Kỷ Thanh Phong. Nhưng ở sọt rác ở bên cạnh, cô thấy được thức ăn tối chưa được ăn miếng nào mà cô đưa cho anh lúc chiều.

Cô buồn cười và châm chọc, nhắc nhở chỉ do cô mơ mộng.

Chương 6

Trong lòng Mạnh Uyển khó chịu, ra khỏi bệnh viện vừa đi vừa khóc.

Cô nghĩ đến mỗi lần mình mang đồ ăn đến, đều không chú ý Kỷ Thanh Phong có ăn hay không. Bây giờ xem ra, chắc là anh đều vứt vào thùng rác.

Mỗi ngày cô đều vắt hết óc để nghiên cứu ngày hôm sau nên cho anh ăn cái gì, cũng không biết rằng cô đi rồi, trong lòng Kỷ Thanh Phong xem thường cô thế nào.

Mạnh Uyển càng nghĩ càng thấy uất ức, đơn giản hóa bi phẫn thành muốn ăn. Cô tìm nhà hàng buffet ven đường rồi vào ăn.

Khi cô buồn bã thì thích ăn gì đó. Cô tưởng tượng đùi gà là mặt của Kỷ Thanh Phong, hung hăng cắn mạnh.

Cảm xúc của cô quá mạnh, trong lúc nhất thời cô quên bản thân vừa mới nhổ răng không lâu. Giây tiếp theo, cô đã cảm thấy trong khoang miệng truyền đến đau đớn thấu tim.


Sự đau đớn này Mạnh Uyển rất quen thuộc. Miệng vết thương vất vả lắm mới khép lại được giờ lại nứt ra rồi.

Cái này cô không thể nào ngăn nước mắt rơi được.

Mạnh Uyển tức giận bất bình mà nghĩ, cô là đang giằng co với nha khoa.

Đã là thời gian tan làm, Mạnh Uyển đau đớn khó nhịn, đành phải đi bệnh viện nha khoa khám gấp nhưng không nghĩ rằng vừa vặn gặp được Kỷ Thanh Phong thay đồng nghiệp trực ban.

Mạnh Uyển muốn quay đầu đi nhưng bị Kỷ Thanh Phong ngăn lại trước.

“Không phải đến tìm anh thì chạy làm gì?”

“Tôi ốm, tôi cần tìm anh à?” Mạnh Uyển tức giận nói.

Kỷ Thanh Phong cúi đầu nhìn đơn đăng ký trong tay cô: “Không bệnh thì em đăng ký làm cái gì?” Nói xong anh không đợi Mạnh Uyển phản bác, nói thẳng: “Nằm lên ghế nha khoa, anh thay em nhìn xem.”

Mạnh Uyển nghĩ đến hộp cơm nguyên xi chưa động ở trong sọt rác, lập tức cảm thấy người đàn ông trước mắt ra vẻ đàng hoàng. Cô như là ném củ khoai lang bỏng tay, ném đơn đăng ký trong tay xuống dưới mặt đất, lời lẽ chính đáng mà nói: “Tôi Mạnh Uyển, dù là đau răng muốn chết, khóc chết ở bệnh viện nhưng tuyệt đối sẽ không để anh nhìn thấy một cái răng nào của tôi!”

***

Cuối cùng Mạnh Uyển cũng nằm lên trên ghế nha khoa.

Trừ trước đến nay Kỷ Thanh Phong luôn chuyên nghiệp. Chiếu dưới đèn, khẩu trang che khuất hơn nửa gương mặt đẹp trai của anh, nhưng đôi mắt dịu dàng như nước kia đã đủ để câu hồn nhiếp phách.

Cho nên cô mê hồn, đã quên người đàn ông như vậy sẽ hoa tâm.

Mạnh Uyển cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt lại không chịu khống chế mà chảy xuống từ khóe mắt.

Tay cầm kính của Kỷ Thanh Phong dừng lại, dịu giọng: “Anh làm đau em à?”

Một câu quan tâm này hoàn toàn đánh vỡ hàng rào phòng thủ trong lòng Mạnh Uyển, tất cả uất ức giống như tìm được nơi phát tiết, nước mắt như đê vỡ.

Cô nức nở nói với Kỷ Thanh Phong: “Đều tại anh cả!”

Làn da Mạnh Uyển trắng nõn, giờ phút này khóc đỏ cả mắt, cực kỳ giống như thỏ con chịu uất ức.

Trong lòng Kỷ Thanh Phong vừa động, không hề nghĩ trước mà cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán Mạnh Uyển, như dỗ dành một đứa bé. Anh dịu dàng nói: “Đều do anh. Anh sẽ làm nhẹ hơn, em cố nhẫn nhịn chút.”

Nếu không có vết xe đổ, cô suýt nữa lại tiến vào trong sự dịu dàng của anh.

Lông mi của Mạnh Uyển run rẩy, dùng sức đẩy anh ra, nghẹn ngào hỏi: “Anh cũng lừa cô gái khác như vậy, đúng không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương