Chẩm Hội Như Thử
-
Chương 4
“Ta thắng.” Ta cao hứng tuyên bố.
Lão Nhị không ngừng trách cứ tiểu Tam đang mệt mỏi vô lực, oán giận nói:“Tiểu Tam, đều là ngươi! Nếu ngươi không phải nhịn không được, ta cũng sẽ không liền đi theo ngươi……”
Tiểu Tam lười biếng nói:“Đại ca cũng không không có chống đỡ được đến cuối cùng. Ta sớm nói, chúng ta đấu không lại lão ba. Các ngươi còn không tin.”
A Đạt mặt âm trầm nói:“Đừng cho là ta không thấy được, lão ba nếu không có ngươi hỗ trợ, đã sớm mau không được.”
Tiểu Tam ủy khuất nói:“Ta đâu có làm như vậy, lần trước thời điểm ngươi cùng lão ba, lúc đó chẳng phải cũng như vậy, nói cái gì như vậy có thể khiến cho khoái cảm chồng chất càng thêm cao, lúc tiết ra càng thích. Ta còn không đều học theo ngươi.”
Ta cười đem tiểu tam ôm vào trong lòng, hung hăng hôn một cái,“Vẫn là tiểu Tam của chúng ta đáng yêu nhất.” Thẳng nhìn đến mặt lão Đại, lão Nhị. Lão Nhị một phen đoạt lấy tiểu Tam trong lòng ta, mà ta cũng bị lão Đại túm đến bên người hắn.
Ta sờ sờ mặt A Đạt nói:“Cũng không thể nói nói không tính toán gì hết nga, chúng ta đều nói, ai chống đỡ được tới cuối cùng, đều nghe theo lời người đó. Nếu người thắng là ta, hắc hắc, lần này, các ngươi cũng không thể không giữ lời nga.”
A Đạt không nói, nhưng cái khí thế này, căn bản là bỏ qua không chịu nhận nợ.
Ta nhãn châu chuyển động, thay đổi ngữ khí thành khẩn nói: “ Huống chi, các ngươi lúc trước nói cái gì lo lắng cho lão ba tuổi tác đã cao, thể lực chống đỡ hết nổi, hiện tại đã muốn chứng minh, ta so với các tiểu tử như các ngươi cũng không kém đâu” Sao lại thế này? Tưởng dùng ngữ khí thành khẩn mà nói, như thế nào nói đến sau lại liền thay đổi thành như vậy?
Quả nhiên, câu nói của ta mang đến hiệu quả không như mong đợi, ngược lại làm cho ba đứa con, được rồi, kỳ thật chủ yếu là sắc mặt của lão đại lại thay đổi. Trở nên càng nguy hiểm rồi.
“Hoặc là, lời vừa nãy như muốn nói ngươi đã muốn già đi, cho nên làm đến nửa ngày cũng không bắn được.” A Đạt cãi chày cãi cối.
Ta nhảy dựng lên chỉ đầu của hắn:“Ngươi nói như vậy là sao?! Ta tân tân khổ khổ đưa ngươi đi học, là cho ngươi trở về dùng lý lẽ như vậy tranh cãi với ta sao? Ngươi bình thường ở trên toà án nếu cũng có những lời nói như vậy, còn có ai dám mời ngươi? Ta tốn một số tiền lớn giúp ngươi ăn học, nếu không ai mời ngươi, kiếm không ra tiền, ta già đi phải dựa vào ai đây!”
Tay bị A Đạt cầm chặt “Ta kiếm tiền, dưỡng ngươi ngươi đến 500 tuổi còn được.” Ánh mắt hắn dừng ở ta, bộ dáng giống như rất nặng tình.
Tâm của ta rung động, khí thế vừa rồi hoàn toàn mất đi.
Nhưng A Đạt nhanh nói tiếp câu kia, càng làm cho ta dấy lên ý chí chiến đấu: “Bất quá, nếu ngươi hạt quyết tâm vẫn là kiên trì muốn đi như trong lời nói, ta cũng không chắc lúc ngươi trở về, còn hội muốn dưỡng ngươi.”
Ta bỏ ra tay A Đạt, nhảy xuống giường, ở trong phòng căm giận: “Tốt! Tốt! Tốt! Ta chỉ biết, ngươi rất xấu! A Đạt, ta dạy ngươi như thế nào? Ân? Làm người nhất định phải giữ chữ tín, đáp ứng chuyện tình rồi liền nhất định phải làm được. Không có việc gì không cần cá cược, một khi cá, sẽ có dũng khí gánh vác hậu quả. Bằng không, nếu không có khả năng nắm chắt phần thắng thì sẽ không cá cược. Ngươi xem ngươi, thế nào đều không làm được! Cá cược thua, còn không tình nguyện chấp nhận sự thật, đáp ứng rồi còn muốn lại. Ngươi….”
Ta thao thao bất tuyệt ở nơi này khoa tay múa chân, nói hăng say, lại muốn khôi phục nguyên khí, tiểu Tam đi đến bên người cầm tay ta, ôn ôn nhu nhu đánh gãy ta.
“Ba, đại ca cũng là bởi vì lo lắng cho ngươi nên mới lật lọng thôi. Ngươi nói hắn như vậy, hắn hội rất khó khăn. Tuy rằng chúng ta biết bản lĩnh của ngươi, nhưng kỳ thật, ta cùng nhị ca cũng thật lo lắng cho ngươi. Ngươi thật lâu không tham dự những chuyện như vậy, như thế nào lần này lại muốn chính mình đi? Ba huynh đệ chúng ta tuy rằng so ra kém ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng là do ngươi dạy dỗ, mọi người cùng nhau sống chung, không thể để chính ngươi một mình đi đến chỗ nguy hiểm. Mọi người đều là người một nhà, chuyện trọng yếu như vậy ngươi cũng không định nói cho chúng ta biết. Lần này, nếu không vừa lúc bị ta tra ra được, chúng ta cũng sẽ không biết đến đi. Cái kia, căn bản là do ngươi kích chúng ta cá, vì bức chúng ta đồng ý.”
Nha, đã bị nhìn ra. Mặt của ta đỏ hồng. Ai, đứa nhỏ tiểu Tam này, kỳ thật cũng không dễ đối phó nha. Lão Đại ở bên ngoài tuy rằng giảo hoạt, nhưng đụng tới ta liền luôn ăn miết. Mà tiểu Tam này liền là điểm khó đối phó. Vốn nghĩ đến, tình ái kịch liệt như vậy, một hồi làm xong, chờ mọi người trong thời gian thanh tĩnh, ta có thể chuồn đi. Không nghĩ tới….. Xem ra, ta không nên để cho tiểu Tam nghỉ ngơi trước. Ta loạn thất bát tao nghĩ, trốn tránh ánh mắt của A Đạt cùng tiểu Tam, vừa chuyển đầu, lại bị lão Nhị nhìn đến.
“Ba, ta không hiểu, vì cái gì ngươi không chịu nói cho chúng ta. Ngươi chẳng lẽ không hiểu? Ngươi càng không nói, chúng ta càng lo lắng. Chúng ta đã muốn mất đi……” Lão Nhị nghẹn ngào một chút, tiếp tục nói: “Không thể tái mất đi ngươi a!”
Nhìn dung mạo lão Nhị cùng người kia giống như đúc, ta khẽ vuốt hai gò má hắn. Nếu….. Nếu bọn họ đã biết, hội phải làm như thế nào đây?
“Ta…… Đi tắm rửa.” Không dám tiếp tục đối mặt bọn họ, ta chạy trối chết.
Lão Nhị không ngừng trách cứ tiểu Tam đang mệt mỏi vô lực, oán giận nói:“Tiểu Tam, đều là ngươi! Nếu ngươi không phải nhịn không được, ta cũng sẽ không liền đi theo ngươi……”
Tiểu Tam lười biếng nói:“Đại ca cũng không không có chống đỡ được đến cuối cùng. Ta sớm nói, chúng ta đấu không lại lão ba. Các ngươi còn không tin.”
A Đạt mặt âm trầm nói:“Đừng cho là ta không thấy được, lão ba nếu không có ngươi hỗ trợ, đã sớm mau không được.”
Tiểu Tam ủy khuất nói:“Ta đâu có làm như vậy, lần trước thời điểm ngươi cùng lão ba, lúc đó chẳng phải cũng như vậy, nói cái gì như vậy có thể khiến cho khoái cảm chồng chất càng thêm cao, lúc tiết ra càng thích. Ta còn không đều học theo ngươi.”
Ta cười đem tiểu tam ôm vào trong lòng, hung hăng hôn một cái,“Vẫn là tiểu Tam của chúng ta đáng yêu nhất.” Thẳng nhìn đến mặt lão Đại, lão Nhị. Lão Nhị một phen đoạt lấy tiểu Tam trong lòng ta, mà ta cũng bị lão Đại túm đến bên người hắn.
Ta sờ sờ mặt A Đạt nói:“Cũng không thể nói nói không tính toán gì hết nga, chúng ta đều nói, ai chống đỡ được tới cuối cùng, đều nghe theo lời người đó. Nếu người thắng là ta, hắc hắc, lần này, các ngươi cũng không thể không giữ lời nga.”
A Đạt không nói, nhưng cái khí thế này, căn bản là bỏ qua không chịu nhận nợ.
Ta nhãn châu chuyển động, thay đổi ngữ khí thành khẩn nói: “ Huống chi, các ngươi lúc trước nói cái gì lo lắng cho lão ba tuổi tác đã cao, thể lực chống đỡ hết nổi, hiện tại đã muốn chứng minh, ta so với các tiểu tử như các ngươi cũng không kém đâu” Sao lại thế này? Tưởng dùng ngữ khí thành khẩn mà nói, như thế nào nói đến sau lại liền thay đổi thành như vậy?
Quả nhiên, câu nói của ta mang đến hiệu quả không như mong đợi, ngược lại làm cho ba đứa con, được rồi, kỳ thật chủ yếu là sắc mặt của lão đại lại thay đổi. Trở nên càng nguy hiểm rồi.
“Hoặc là, lời vừa nãy như muốn nói ngươi đã muốn già đi, cho nên làm đến nửa ngày cũng không bắn được.” A Đạt cãi chày cãi cối.
Ta nhảy dựng lên chỉ đầu của hắn:“Ngươi nói như vậy là sao?! Ta tân tân khổ khổ đưa ngươi đi học, là cho ngươi trở về dùng lý lẽ như vậy tranh cãi với ta sao? Ngươi bình thường ở trên toà án nếu cũng có những lời nói như vậy, còn có ai dám mời ngươi? Ta tốn một số tiền lớn giúp ngươi ăn học, nếu không ai mời ngươi, kiếm không ra tiền, ta già đi phải dựa vào ai đây!”
Tay bị A Đạt cầm chặt “Ta kiếm tiền, dưỡng ngươi ngươi đến 500 tuổi còn được.” Ánh mắt hắn dừng ở ta, bộ dáng giống như rất nặng tình.
Tâm của ta rung động, khí thế vừa rồi hoàn toàn mất đi.
Nhưng A Đạt nhanh nói tiếp câu kia, càng làm cho ta dấy lên ý chí chiến đấu: “Bất quá, nếu ngươi hạt quyết tâm vẫn là kiên trì muốn đi như trong lời nói, ta cũng không chắc lúc ngươi trở về, còn hội muốn dưỡng ngươi.”
Ta bỏ ra tay A Đạt, nhảy xuống giường, ở trong phòng căm giận: “Tốt! Tốt! Tốt! Ta chỉ biết, ngươi rất xấu! A Đạt, ta dạy ngươi như thế nào? Ân? Làm người nhất định phải giữ chữ tín, đáp ứng chuyện tình rồi liền nhất định phải làm được. Không có việc gì không cần cá cược, một khi cá, sẽ có dũng khí gánh vác hậu quả. Bằng không, nếu không có khả năng nắm chắt phần thắng thì sẽ không cá cược. Ngươi xem ngươi, thế nào đều không làm được! Cá cược thua, còn không tình nguyện chấp nhận sự thật, đáp ứng rồi còn muốn lại. Ngươi….”
Ta thao thao bất tuyệt ở nơi này khoa tay múa chân, nói hăng say, lại muốn khôi phục nguyên khí, tiểu Tam đi đến bên người cầm tay ta, ôn ôn nhu nhu đánh gãy ta.
“Ba, đại ca cũng là bởi vì lo lắng cho ngươi nên mới lật lọng thôi. Ngươi nói hắn như vậy, hắn hội rất khó khăn. Tuy rằng chúng ta biết bản lĩnh của ngươi, nhưng kỳ thật, ta cùng nhị ca cũng thật lo lắng cho ngươi. Ngươi thật lâu không tham dự những chuyện như vậy, như thế nào lần này lại muốn chính mình đi? Ba huynh đệ chúng ta tuy rằng so ra kém ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng là do ngươi dạy dỗ, mọi người cùng nhau sống chung, không thể để chính ngươi một mình đi đến chỗ nguy hiểm. Mọi người đều là người một nhà, chuyện trọng yếu như vậy ngươi cũng không định nói cho chúng ta biết. Lần này, nếu không vừa lúc bị ta tra ra được, chúng ta cũng sẽ không biết đến đi. Cái kia, căn bản là do ngươi kích chúng ta cá, vì bức chúng ta đồng ý.”
Nha, đã bị nhìn ra. Mặt của ta đỏ hồng. Ai, đứa nhỏ tiểu Tam này, kỳ thật cũng không dễ đối phó nha. Lão Đại ở bên ngoài tuy rằng giảo hoạt, nhưng đụng tới ta liền luôn ăn miết. Mà tiểu Tam này liền là điểm khó đối phó. Vốn nghĩ đến, tình ái kịch liệt như vậy, một hồi làm xong, chờ mọi người trong thời gian thanh tĩnh, ta có thể chuồn đi. Không nghĩ tới….. Xem ra, ta không nên để cho tiểu Tam nghỉ ngơi trước. Ta loạn thất bát tao nghĩ, trốn tránh ánh mắt của A Đạt cùng tiểu Tam, vừa chuyển đầu, lại bị lão Nhị nhìn đến.
“Ba, ta không hiểu, vì cái gì ngươi không chịu nói cho chúng ta. Ngươi chẳng lẽ không hiểu? Ngươi càng không nói, chúng ta càng lo lắng. Chúng ta đã muốn mất đi……” Lão Nhị nghẹn ngào một chút, tiếp tục nói: “Không thể tái mất đi ngươi a!”
Nhìn dung mạo lão Nhị cùng người kia giống như đúc, ta khẽ vuốt hai gò má hắn. Nếu….. Nếu bọn họ đã biết, hội phải làm như thế nào đây?
“Ta…… Đi tắm rửa.” Không dám tiếp tục đối mặt bọn họ, ta chạy trối chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook