Chạm Đuôi
Chương 53: Bức ảnh

Một đêm làm ba lần, tiếng mưa rơi trên cửa sổ cũng dần dần yên tĩnh lại.

Lý Dương Kiêu ra nhiều lần, giờ phút này thần chí không rõ, nằm lỳ ở trên giường, quá buồn ngủ.

Trì Minh Nghiêu giống như đùa nghịch một món đồ chơi mới đến tay, ôm cậu một khắc cũng không chịu buông tay, lúc thì giúp cậu vuốt tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai, lúc thì lấy tay gạt lông mi ướŧ áŧ của cậu. Lăn qua lăn lại một hồi lâu, lại nghiêng người, nhìn vết xanh đen bên hông Lý Dương Kiêu, nhìn một lúc lâu, mặt áp sát, dùng môi chạm vào.

Lý Dương Kiêu mẫn cảm né tránh sang một bên, cậu sức cùng lực kiệt, không muốn nhúc nhích một tí nào, nên mặc kệ Trì Minh Nghiêu thích làm gì ở sau lưng cậu thì cứ làm. Trì Minh Nghiêu đưa tay cầm bình xịt từ đầu giường, lắc lắc, phun về phía chỗ đó hai cái, thổi hai cái, lại đưa tay nhẹ nhàng tán thuốc ra, chỗ bôi thuốc nhìn trơn bóng luôn.


Anh đem bình xịt thuốc ném sang một bên, ôm cậu mà nói: "Lý Dương Kiêu, đây là lần cuối cùng tôi dùng tiền ngủ với cậu, cậu có gì muốn nói không?"

Lông mi Lý Dương Kiêu khẽ run rẩy, nhưng cũng không mở mắt ra.

Sáng hôm sau tỉnh lại, còn chưa mở mắt, Lý Dương Kiêu đã cảm giác toàn thân đều tan rã, quả thực không phân biệt được chỗ nào đau hơn chỗ nào nữa. Trì Minh Nghiêu duỗi dài cánh tay ôm cậu, đầu dựa vào vai cậu, hô hấp nặng nề từng chút từng chút đảo qua làn da lộ ra ngoài không khí của cậu.

Cậu nhắm mắt lại, cong khóe miệng, sau đó đưa tay sờ lên đầu Trì Minh Nghiêu hai cái, tóc vẫn hơi đâm vào tay.

Trì Minh Nghiêu có vẻ là không quen bị sờ đầu, bất mãn cọ cọ trên vai cậu.

Lý Dương Kiêu ý cười càng sâu, cậu thu tay lại, mắt vẫn nhắm mà sờ soạng trên giường vài cái, sờ thấy điện thoại, giơ lên trước mặt mới hé mắt, muốn liếc mắt xem mấy giờ rồi.


Trên màn hình có một tin nhắn không biết từ lúc nào gửi tới, Lý Dương Kiêu dùng sức chớp chớp mắt, mới thấy rõ chữ trên: "Trì tổng, bên Hòa Thụy đồng ý nhường 20% đầu tư, điều kiện là chúng ta bên này sắp xếp phim....."

Nhìn rõ một phần nội dung tin nhắn, Lý Dương Kiêu mới ý thức được mình cầm nhầm điện thoại rồi.

Trong nháy mắt cậu tỉnh táo luôn, nhíu nhíu mày, đặt điện thoại trở lại, lại hơi nâng người dậy quay đầu nhìn một vòng —— điện thoại của mình đang nằm ở đầu giường.

Cách Trì Minh Nghiêu, cậu thò người đi lấy điện thoại. Cầm trong tay, Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Trì Minh Nghiêu vài giây, mới xoay người chậm rãi ngồi hẳn dậy.

Hơn bảy giờ, cũng may là không ngủ quên.

Trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh tối hôm qua, lỗ tai hơi nóng lên.


Trì Minh Nghiêu đại khái là nghe được động tĩnh đứng dậy của cậu, xoay người, khoác cánh tay lên eo cậu.

Lý Dương Kiêu quay đầu nhìn anh, lại nhìn thoáng qua điện thoại kia. Hòa Thụy bên kia.....Có phải là Hòa Thụy của Trần Thụy không? Hay là vừa vặn trùng tên thôi... Hay là mình nhìn nhầm?

Lý Dương Kiêu cho tới tận bây giờ lúc mới rời giường chưa từng tỉnh táo như này.

Cậu đưa tay tới điện thoại kia, cầm lấy, biết rõ đây thuộc về sự riêng tư của người khác, có thể còn liên quan đến một chút bí mật thương mại gì đó, nhưng cậu do dự hai giây, vẫn cầm lên.

Màn hình lại sáng lên, nội dung tin nhắn kia có vẻ vô cùng chói mắt: "Trì tổng, bên Hòa Thụy đồng ý nhường 20% đầu tư, điều kiện là tỷ lệ sắp xếp của chúng ta nhất định phải đạt tới 40% vào ngày đầu công chiếu, tỷ lệ chiếu phim trung bình trong tuần đầu tiên công chiếu..." Phía sau liền bị che mất.
Hòa Thụy, sắp xếp phim.....Là muốn hợp tác sao?

Lý Dương Kiêu đem điện thoại đặt trở về, sau đó khẽ nhấc cánh tay Trì Minh Nghiêu đang đặt trên người mình ra, xuống giường.

Lúc rửa mặt, cậu nhìn vào gương, lại nhìn thấy trên vai mình, Trì Minh Nghiêu lưu lại một mảnh dấu đỏ. Toàn thân giống như bị ngược đãi, trải rộng vết hôn xanh tím, lần này mà bị nói là túng dục quá độ, quả thực là hết đường chối cãi.

Lý Dương Kiêu cúi đầu vớt nước lên mặt, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên câu cuối cùng tối hôm qua trước khi đi ngủ: "Ðây là lần cuối cùng tôi bỏ tiền ngủ với cậu." Sau đó, cậu nghĩ về một câu mà mình đã đọc được khi còn học trung học: thiên hạ tấp nập, tất cả đều vì lợi ích; thiên hạ nhộn nhịp, tất cả đều vì lợi mà đến. Một mực trong đầu không ngừng lặp lại, thế nào cũng không dừng lại được.
Ðộng tác của Lý Dương Kiêu rất nhanh cũng rất nhẹ, sau khi rửa mặt xong, liền nhanh chóng thay quần áo muốn đi đoàn làm phim. Cậu không muốn đánh thức Trì Minh Nghiêu, sau khi Trì Minh Nghiêu tỉnh lại, nhất định sẽ đưa cậu đến đoàn làm phim, vậy chẳng lẽ lúc chia tay, còn muốn diễn một vở kịch cầm tay nhìn nước mắt lưu luyến tiễn biệt hay sao?

Vẫn là quên đi, Trì Minh Nghiêu sẽ như thế nào thì cậu không biết, nhưng chính cậu lại là người mà trên mặt không che giấu nổi chuyện gì, cảm xúc luôn biểu lộ rõ ràng, không chừng lúc đó xúc động, lại muốn hỏi Trì Minh Nghiêu chuyện vì sao lại hợp tác với Trần Thụy —— vậy thì có chút không dễ nhìn.

Giữa cậu và Trì Minh Nghiêu là giao dịch, giữa Trần Thụy và Trì Minh Nghiêu cũng là giao dịch. Thiên hạ ấp nập, đều vì lợi ích; thiên hạ nhộn nhịp, cũng đều tới vì lợi. Không ai cao minh hơn ai cả.
Chỉ có mình tình nguyện mà lại đòi bắt ép cả đối phương, Lý Dương Kiêu tự nói với bản thân: mình còn chưa đủ tư cách.

Địa điểm quay phim hôm nay thay đổi, xe của đoàn làm phim đã chờ ở bên dưới, nhân viên công tác đang di chuyển đạo cụ vào cốp xe. Lý Dương Kiêu đứng ở cửa khách sạn, đang hút thuốc chờ, Ngụy Lâm Lâm cũng đi xuống, phía sau đi theo năm sáu người, rất phô trương.

"Chào buổi sáng Dương Kiêu, đi cùng xe tôi nha?" Ngụy Lâm Lâm đi tới chào cậu.

"Thêm tôi nữa có phải là hơi chật nhỉ?" Lý Dương Kiêu nở nụ cười một chút, "không cần như vậy đâu, tôi cùng đoàn làm phim đi là được rồi."

"Ê, cậu chờ chút." Ngụy Lâm Lâm nghiêng người nhìn cổ cậu, khoảng cách gần đến mức cậu có chút cảm giác khó chịu, sau đó cô có chút mập mờ cười cười, hỏi, "tối hôm qua Trì thiếu tới phải không?"
"Ừ?" Lý Dương Kiêu ngẩn người, lập tức ý thức được có thể có vết hôn bại lộ ở bên ngoài, cậu không được tự nhiên mà đưa tay sờ sờ cổ, "Nhìn thấy sao?"

"Ðỏ mặt kìa," Ngụy Lâm Lâm "xì" một tiếng, cười ra tiếng, vẫy tay bảo trợ lý đưa túi xách tới, sau đó từ trong túi lấy ra một cái lọ nhỏ, nói, "vũ khí bí mật cho cậu mượn che một chút nè."

Nói xong mở nắp ra, dùng ngón tay từ bên trong lấy ra một chút, bảo Lý Dương Kiêu ngửa cổ lên, giúp cậu thoa lên, lại ấn hai cái: "Trì thiếu rời đi sớm như vậy sao?"

"Ờm, anh ấy...đang ngủ trên kia, vẫn chưa dậy." Lý Dương Kiêu có chút ngượng ngùng nói cái này.

Trì Minh Nghiêu đặt cánh tay sang bên cạnh, trống rỗng, anh nhắm mắt sờ soạng hai cái, không sờ được người.

Anh hơi cau mày, mở mắt ra nhìn: Người đâu?!

"Lý Dương Kiêu." Trì Minh Nghiêu khàn giọng kêu một tiếng.
Không có phản hồi.

"Lý Dương Kiêu!" Vẫn không có phản hồi.

"Lý Dương Kiêu !!!"

Trì Minh Nghiêu xuống giường, đi lần trong phòng một vòng —— Lý Dương Kiêu lại dám không nói một tiếng mào mà đã rời đi!

Anh đi đến bên giường cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện thoại cho cậu, thấy được hai tin nhắn của cậu: "Tôi phải tới đoàn làm phim rồi, anh ngủ ngon nhé."

Phía sau còn có một cậu: "Ðúng rồi, địa điểm quay chụp hôm nay thay đổi đó, đừng đến chỗ hôm qua nữa."

Phía dưới, là trợ lý gửi tới tin nhắn công việc của công ty.

Trì Minh Nghiêu không thèm suy nghĩ gì, gọi điện thoại qua, sau đó đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy một màn Ngụy Lâm Lâm nhón chân giúp Lý Dương Kiêu thoa kem che khuyết điểm.

Ðiện thoại kết nối, Trì Minh Nghiêu mở cửa sổ ra, ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn Lý Dương Kiêu dưới lầu: "Lý Dương Kiêu, cậu đang làm cái gì vậy?"
"Tôi...trên đường đến địa điểm quay chụp."

"Nói dối thành tính ha Lý Dương Kiêu, Ngụy Lâm Lâm vì sao lại gần cậu như vậy?"

"..." Lý Dương Kiêu trầm mặc hai giây, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy Trì Minh Nghiêu để trần thân trên đang dựa trên bệ cửa sổ nhìn xuống, "anh tỉnh rồi?"

Trì Minh Nghiêu lại hỏi : "Ngụy Lâm Lâm vì cái gì cách cậu gần như vậy?"

Lý Dương kiêu không muốn để Ngụy Lâm Lâm biết Trì Minh Nghiêu đang nhắc tới cô, nên cậu hỏi ngược lại: "Sao dậy sớm thế?"

Ngụy Lâm Lâm thấy Lý Dương Kiêu ngẩng đầu, cũng ngẩng đầu theo nhìn nhìn. Lý Dương Kiêu nhìn thấy trong đoàn phim có một chiếc xe lái đi rồi, liền chỉ chỉ xong nói với Ngụy Lâm Lâm: "Kia có phải xe của đoàn phim không, các cô chưa đi sao?"

"Lý Dương Kiêu, cậu chờ tôi, không được đi trước." Trì Minh Nghiêu nói qua điện thoại.
"Ði thôi đi thôi, Dương Kiêu đi cùng xe chúng tôi nha." Ngụy Lâm Lâm cười tủm tỉm mà vẫy vẫy tay với Trì Minh Nghiêu, sau đó lôi kéo Lý Dương Kiêu lên xe.

Lý Dương Kiêu nghe thấy câu nói kia của Trì Minh Nghiêu, nhưng cậu làm bộ không nghe được, cũng không cự tuyệt lời mời của Ngụy Lâm Lâm, được cô lôi kéo đến trên xe, ngồi xuống mới nói: "Hửm? Vừa anh mới nói gì thế? Không nghe rõ."

Trì Minh Nghiêu cơ hồ muốn xuống lầu trực tiếp lôi cậu lại, nhưng anh vừa không rửa mặt cũng không mặc quần áo, mắt thấy xe đi về phía trước, Lý Dương Kiêu mở cửa kính xe, vẫy tay với mình hai cái, nói: "Tôi đi tới chỗ quay đây, trên xe không tiện nói chuyện, cúp trước nhé."

Sự dịu dàng của Trì Minh Nghiêu lúc này không còn bao nhiêu, gửi tin nhắn cho cậu: "Lý Dương Kiêu, cậu làm như vậy đã từng lo lắng tới hậu quả chưa?"
"Ngụy Lâm Lâm thoa kem che khuyết điểm giúp tôi." Lý Dương Kiêu trả lời tin nhắn.

"Thoa kem che khuyết điểm gì mà lại thoa lên cổ?"

"...... Anh nói xem tại sao?"

Trì Minh Nghiêu vừa nghĩ liền hiểu được, tám phần là trên cổ lưu lại dấu hôn. Anh lập tức không còn tức giận như vậy, đôi với chuyện ngày hôm qua đóng dấu lên cổ Lý Dương Kiêu phi thường hài lòng.

Nếu đã có con dấu của mình, vậy anh liền tính toán cùng Lý Dương Kiêu không nhớ hiềm khích trước kia nữa.

"Dương Kiêu, cậu nghe Từ Cảnh Diệp nói tới chuyện phim của chúng ta phát sóng tuần trên chương trình chưa?" Lên xe, Ngụy Lâm Lâm ngồi bên cạnh Lý Dương Kiêu hỏi vậy.

"Hả? Chương trình phát sóng hàng tuần nào?"

"Chính là XX truyền hình có chương trình phát sóng hàng tuần, tiếp nhận "Hoàng Tước Ký" hiện tại, đoàn đội của Từ Cảnh Diệp hiện tại đang tranh thủ. Gần đây cậu ấy tham gia chương trình truyền hình thực tế không phải rất hot sao, chỉ muốn thừa dịp nhân khí này nhanh chóng đẩy tác phẩm lên."
"Là bộ phim này chúng ta đang quay hiện tại sao?" Lý Dương Kiêu hỏi, "Nhưng chúng ta vẫn đang quay, cắt ra phải mất rất nhiều thời gian nữa, có thể bắt kịp chương trình không?"

"Aizzz, cho nên mới tranh thủ đó." Ngụy Lâm Lâm thở dài nói, "Kỳ thật cơ hội này rất tốt, bỏ qua cái này, còn không biết khi nào có thể lên sóng được đây. Thừa dịp làn sóng nhân khí cao này của tiểu Từ, bộ phim chúng ta phát sóng, ratings còn có thể tăng lên. Dương Kiêu cậu là người mới, nhân khí của tác phẩm đầu tiên rất quan trọng."

Lý Dương Kiêu gật gật đầu, cậu đương nhiên nghe ra, Ngụy Lâm Lâm đây là cố tình nói cho cậu nghe, muốn thông qua cậu mà tới mượn lực của Trì Minh Nghiêu, để giành lấy cơ hội phát sóng hàng tuần này. Kỹ năng diễn xuất của Ngụy Lâm Lâm rất tốt, tác phẩm trước đó đều tương đối nhỏ, độ phơi sáng không đủ, nhân khí vẫn không lên được, lần này muốn mượn nhân khí của Từ Cảnh Diệp khuếch trương danh tiếng, kỳ thật cũng có thể lý giải.
Nhưng bất luận như nào cậu cũng không có cách mở miệng với Trì Minh Nghiêu.

Trì Minh Nghiêu hiện tại là thực lòng thích cậu, cậu có thể nhìn ra. Nếu như cậu mở miệng muốn cơ hội phát sóng hàng tuần này, Trì Minh Nghiêu hẳn là sẽ giúp cậu tranh thủ; nếu cậu chịu mở miệng bảo Trì Minh Nghiêu không cần hợp tác với Trần Thụy, anh ấy hẳn là cũng sẽ đồng ý.

Nhưng cậu không muốn tiêu hao chút tình cảm này.

Lợi dụng thích là việc rất đê tiện, cậu nghĩ vậy.

Huống chi cậu hình như cũng thích Trì Minh Nghiêu mất rồi.

Trì Minh Nghiêu rửa mặt xong, ra cửa.

Thời điểm lái xe, anh đột nhiên nhớ tới Tống Sưởng lúc trước ở trên bàn cơm đã nói câu một câu, "cậu ấy khả năng cảm xúc đều được giải phóng trong lúc diễn, đi vào cuộc sống thực, ngược lại có một chút giấu mình...." Mặc dù cậu ta đã nói với mình một đống việc vô nghĩa, nhưng câu này dường như đúng.
Anh nhớ tới cảnh Lý Dương Kiêu tối hôm qua trú mưa dưới mái hiên, trước ống kính và sau ống kính Lý Dương Kiêu tựa như hai người khác nhau vậy, tản ra hào quang chói mắt. Anh một chút cũng không hoài nghi, chỉ cần Lý Dương Kiêu xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu, sẽ hấp dẫn vô số người theo đuổi. Các nam sinh, các thiếu nữ nhất định sẽ vì cậu mà điên cuồng thét chói tai, cậu sẽ leo lên trang nhất báo, sẽ xuất hiện trên dòng đầu tiên của tin tức trên điện thoại, đường lớn ngõ nhỏ đều sẽ treo quảng cáo của cậu, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy minh châu phủ bụi trần một sớm nở rộ.

Anh cảm thấy cậu đáng giá được nhiều người yêu thích như vậy.

Trì Minh Nghiêu đánh tay lái một phen, xoay đầu xe, định trước khi đến công ty, sẽ đến nhà Tào Diệp một chuyến.
Trì Minh Nghiêu dùng dấu vân tay mở khóa nhà Tào Diệp, đi vào trong phòng.

Tào Diệp mắt ngủ mông lung bị Trì Minh Nghiêu kéo từ trong chăn ra, đầu tóc lộn xộn như tổ chim, khuôn mặt đau khổ: "Mẹ nó, lát nữa ông đây sẽ đặt lại khoá vân tay."

Trì Minh Nghiêu châm một điếu thuốc, ngồi trên sô pha hỏi Tào Diệp: "Lần trước nói chuyện phát sóng hàng tuần kia, hiện tại thế nào rồi?"

"Tôi không biết, bộ phim này đừng hòng phát sóng nữa." Tào Diệp lại muốn ngã xuống giường, "đài truyền hình nào muốn mua thì tôi mặc kệ."

"Nếu không chúng ta đến nói chuyện về bộ phim mới của Lương Tư Triết đi?" Trì Minh Nghiêu từ bên cạnh bàn lấy gạt tàn, búng tàn thuốc, "anh tôi nói, lần này tôi sẽ phụ trách."

"....." Tào Diệp lại từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái thật lớn nói, "phát sóng hàng tuần, không phải chỉ là phát sóng hàng tuần thôi sao, giúp cậu hỏi là được chứ gì, cho tôi một điếu thuốc."
Trì Minh Nghiêu hút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá trên đầu giường, đưa cho Tào Diệp, lại giúp Tào Diệp châm lửa: "Nhưng thời gian sợ không kịp, tôi có hỏi đạo diễn một chút, nói là miễn cưỡng có thể cắt ra mười tập trước khi công chiếu."

"Ừm," Tào Diệp cắn điếu thuốc, nói, "mười tập là đủ rồi, lúc thẩm định đem kịch bản các phân đoạn phía sau cho tôi. Bộ phim mới của Lương Tư Triết..."

"Ngày công chiếu, 50% phim ở các thành phố hạng nhất và hạng hai, đủ rồi chứ? Một bộ phim văn học."

"Đủ rồi đủ rồi." Tào Diệp búng gạt tàn trong tay Trì Minh Nghiêu hai cái, "chuyện phát sóng hàng tuần kia cậu yên tâm đi, tôi và con gái trưởng đài kia rất quen thuộc, giải quyết xong."

"Không phải có trao đổi thân thể ở đây đấy chứ? Tôi sợ Lương Tư Triết đấm chết tôi đó."
"..." Tào Diệp mệt mỏi không muốn nói thêm một câu, ngã lên giường, "được rồi, sự tình giải quyết xong, cậu phắn được rồi."

"Mẹ kiếp," Trì Minh Nghiêu nhặt hơn phân nửa điếu thuốc trên mặt đất, dập tắt ném vào thùng rác, "Cũng không sợ bị thiêu chết. À đúng rồi, gần đây tôi đang xem chuyện sắp xếp phim, Hòa Thụy trước đó sắp xếp hình như cũng có chút ý tứ, lát nữa gửi số liệu cho cậu, cậu nhìn một cái."

Tào Diệp mơ hồ đáp một tiếng "Ừ", tựa hồ lại ngủ rồi.

Ðêm đó, Lý Dương Kiêu không có cảnh diễn đêm, đang nằm trên giường xem kịch bản, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, nói là chuyển phát nhanh nội thành.

Lý Dương Kiêu mở cửa, nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới một cái hộp nhung màu lam đậm hình chữ nhật, nói là cho cậu.

Lý Dương Kiêu nhận lấy, nói cảm ơn, sau đó cầm vào trong phòng, trong lòng tự hỏi: Ai không có việc gì làm hay sao mà lại gửi chuyển phát nhanh trong khi ở cùng một thành phố cho cậu vậy, thoạt nhìn còn rất quý giá... Không phải là Trì Minh Nghiêu chứ? Anh ta sẽ tặng gì cho mình? Chắc không phải cái gì vung tiền như rác đâu nhỉ?
Cậu ngồi ở mép giường, trong lòng chờ mong mà mở cái hộp kia ra.

Bên trong chỉ có một bức ảnh.

Đó là bức ảnh cậu đi bộ quay lưng vào ống kính lúc 17 tuổi.

Không hiểu vì sao Lý Dương Kiêu lại cầm tấm ảnh kia lên, cậu cho rằng phía dưới còn có một tấm ảnh tạo hình lúc trước nữa, nhưng phía dưới lại đè một tờ giấy, Lý Dương Kiêu cầm lấy, nhìn thấy phía trên dùng bút viết: Bức ảnh này trả lại cho cậu trước, về phần bức ảnh kia, chờ bộ phim phát hành rồi mới trả lại cho cậu.

Bộ phim được phát hành.....Là 《 người lạ cuồng tưởng khúc 》 phát hành sao? Lý Dương Kiêu cười khổ một chút, vậy xa vời biết bao.

Cậu nhìn chằm chằm tấm ảnh đó một lúc lâu, lại nhớ khi thi đại học, sau ra khỏi phòng, có phóng viên đến phỏng vấn mình. Khi đó, cậu còn thật sự cho rằng sau này mình sẽ thuận lợi trở thành diễn viên cơ đấy.
Tuy rằng lúc ấy giáo viên chủ nhiệm đối với cậu năm lần bảy lượt châm chọc khiêu khích, ba mẹ cũng thỉnh thoảng khuyên cậu nên nhìn nhận rõ sự thật. Nhưng khi đó, cậu chính là không biết trời cao đất dày, luôn cho rằng, mình nhất định sẽ là người được ông trời chiếu cố.

Lý Dương Kiêu đặt bức ảnh trên giường, nằm ngửa ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà trong chốc lát, sau đó giơ bức ảnh lên trước mặt.

Vừa nhìn, cậu liền ngây ngẩn cả người.

Đằng sau bức ảnh đó, là một bức tranh khác được vẽ bằng màu sắc rất đẹp, thoạt nhìn rất giống với bức ảnh này, nhìn kỹ hơn thì đó là "phiên bản trưởng thành" của bức ảnh.

Người trong tranh rất dễ nhận ra, chính là Lý Dương Kiêu của hiện tại, để tóc xám bạc, mặc áo thun đen cùng quần jeans đen.

Lý Dương Kiêu lật đến bức ảnh, đối mặt nhìn một chút, bóng lưng tiêu sái, đều sải bước về phía trước... Thật giống như, cậu vẫn luôn ở tuổi 17 như trước đây.
Cả hai người ở phía đối diện của bức ảnh đều quay lưng lại với máy ảnh, đi bộ trên cùng một con đường, như thể, nếu họ tiếp tục, cuối cùng họ sẽ gặp nhau.

Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, lật qua lật lại nhìn lại nhiều lần.

Cậu cảm thấy chính mình xong đời rồi, cậu thật sự thích Trì Minh Nghiêu mất rồi, trước khi nhận được bức ảnh này đã thích rồi, sau khi nhận được bức ảnh này lại càng thích hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương