Hai anh em ăn hết mâm xôi thì Thím Hoa cũng quay trở lại, trên môi của bà là nụ cười vui vẻ, chuyện cày gỗ đã xong, chiều mai sẽ đến lấy, thuê ông Vương bằng bốn ký ngô tươi, gỗ là ông ấy tự chuẩn bị nên giá này cũng không đắt lắm.


Ngọc Liên đi vào nhà và mang trái mâm xôi ra đưa cho thím Hoa.


“Bà nội ăn trái cây đi ạ, rất ngọt.



“Con ăn đi bà nội không ăn đâu, bà còn phải chọn dây khoai lang nữa.



Ngọc Liên lắc đầu, tay lấy một quả mâm xôi đút cho thím Hoa.


“Con và anh trai đã ăn rồi, con để ở đây nha, con đi giúp anh trai rửa nấm.

” Nói xong cô đưa rổ mâm xôi vào tay bà rồi chạy đi.


Thím Hoa mỉm cười nhìn bóng dáng ngoan ngoãn nhỏ bé của Ngọc Liên, gặp hai đứa trẻ này cũng là điều may mắn của bà ấy.


Nấm hái lúc sáng đã được ngâm vào trong nước cho sạch bùn và bụi, bây giờ chỉ cần rửa thật sạch và mang đi phơi.


Vân Thiên để ra một phần nấm để làm thức ăn buổi chiều, còn lại thì để lên cái rổ tre và treo lên hiên nhà, Ngọc Liên lấy phần nấm tươi để vào trong phòng bếp, nhìn cái bếp đất cao hơn đầu mình thì cô thở dài một tiếng, không biết khi nào có thể cao lớn và nấu ăn cho Thím Hoa và Vân Thiên ăn, tay nghề của cô cũng không phải rất tốt, nhưng làm công việc nhà ngần ấy năm ở kiếp trước thì vẫn có thể nấu ra mấy món ăn gia đình khá ngon.


“Con muốn ăn nấm hả, để một lát bà nội xào lên cho hai đứa ăn.


” Thím Hoa ôm một đống thân ngô khô vào bên trong, thuận tay đặt bên cạnh bếp để dễ lấy khi đốt lửa nấu cơm.


Ngọc Liên dạ một tiếng rồi đi ra ngoài phụ mang thân ngô vào, thân hình nhỏ xíu nên chỉ ôm được hai cây, thấy dáng vẻ của cô mà Thím Hoa bật cười vui vẻ.


Làm việc xong Thím Hoa rửa tay và bắt đầu nấu cơm chiều, bà lấy vại mỡ heo ra, lấy một ít cho vào nồi, một ít này chỉ có thể làm bóng một lớp nồi đất, sau đó bỏ nấm vào.


Tiếng xèo xèo vang lên nghe thật vui tai, Ngọc Liên ngồi quan sát, cô rất tò mò nhìn vào vại mỡ heo, nhìn thấy vẫn còn khá nhiều, cô phải cúi đầu khâm phục sự tiết kiệm của thím Hoa, vại mỡ heo này đã tồn tại gần nửa năm rồi đấy, giống như ăn mãi không hết.


Thím Hoa nhanh tay đảo điều nấm trong nồi, lại bỏ thêm một chút muối vào, Ngọc Liên bắt đầu cảm nhận được mùi thơm đặt trưng của nấm.


Thấy Ngọc Liên hít hít mũi, bà cúi người xuống hôn vào má cô.


“Đói bụng rồi sao?”

Ngọc Liên cười ngượng ngùng ôm lấy đùi thím Hoa, lúc này Vân Thiên cũng bị mùi thơm này thu hút.


“Thơm quá!” Vân Thiên bước vào cũng hít mũi.


Thím Hoa cũng hôn một cái lên mặt Vân Thiên, cậu nhóc dù hiểu chuyện thế nào cũng chỉ là cậu nhóc mười một tuổi, còn chưa kể độ tuổi trung ở thế giới này thì cũng chỉ là đứa nhóc bé tí tuổi thôi.


“Đừng hít nữa, sắp chính rồi, hai đứa mau rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.




Vì không có thời gian nên buổi trưa bà nấu khá nhiều cơm ngô, chỉ cần xào nấm là có thể ăn cơm rồi.


Vân Thiên dẫn Ngọc Liên đi rửa tay sau đó quay trở lại phụ dọn cơm lên bàn, nhìn đĩa nấm xào đang bốc khói trước mặt, cô nuốt một ngụm nước miếng, dù chỉ dùng muối thôi nhưng hương vị chắc không tồi.


Cả nhà bắt đầu ăn cơm chiều, trời bên ngoài dần dần tối hẳn, lúc nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì Ngọc Liên cứ có cảm giác mình quên mất chuyện gì đó.


Mãi đến ngày hôm sau mới nhớ đến chuyện muốn bắt cá.

Ngay sau khi thức dậy Ngọc Liên đã nói với Vân Thiên về việc bắt cá.


Chuẩn bị hạt giống ngô và khoai lang đã xong, mọi khi sẽ gấp gáp cuốc đất để cho kịp vụ gieo trồng, nhưng nghĩ đến sắp có cày gỗ thì không cần gấp như vậy nữa, cho nên hôm nay sau khi lót dạ bằng khoai lang nướng thì ba bà cháu cùng nhau đi ra suối.


Thím Hoa thì lấy quần áo dơ đi giặt còn anh em Ngọc Liên thương lượng với nhau là tìm lá cây ươm ngô và bắt cá.


Đi từ nhà đến con suối tầm mười lăm phút, lúc đến nơi thì đã thấy ba người phụ nữ ở đấy cũng giặt quần áo, đây là khúc suối người dân trong làng quy định sẽ dùng để giặt quần áo, phía thượng nguồn phía trên sẽ dùng để lấy nước sinh hoạt.


Thấy ba bà cháu đi đến người phụ nữ vừa đập quần áo trên tảng đá vừa mở miệng hỏi:

“Chị Hoa hôm nay được rảnh tay hả? Đã thu hoạch xong chưa?”

Thím Hoa ngẩng đầu lên nhìn người vừa hỏi, thì ra là bà Lê, nên bà ấy cười đáp: “Đã thu hoạch xong rồi.



“Vậy là tốt rồi.


” Bà Lê nói xong thì nhìn hai đứa trẻ đi sau Thím Hoa thì hơi chút bất ngờ, chỉ một thời gian không gặp sau hai đứa bé này lớn nhanh như thế, lại xinh xắn nữa.


Bà Lê chậc lưỡi một tiếng rồi nói: “Tôi nói này Thím Hoa bà đúng là nuôi con mát tay thật, nhìn hai đứa trẻ này xem lớn lên tốt quá, thằng nhỏ Thiên thì lúc đó gầy gò còn da bọc xương, còn con nhỏ Liên thì lúc đấy cứ tưởng chết ỉu mà bây giờ đứa nào cũng tốt như thế này, nhất là con bé này, nhìn xem chỉ mới mấy tuổi mà xinh xắn như vậy khi lớn lên thì sẽ đẹp đến mức nào, tôi thấy là sau này bà chỉ cần chờ để hưởng phước thôi!”

Người phụ nữ ngồi bên cạnh bà Lê cũng gật gù xác định lời của bà lê, lại nhìn chăm chú Ngọc Liên và nói: “Lớn lên có khả năng gả cho người giàu ở trong trấn đó nha, lúc đó đón Thím Hoa vào trấn ăn sung mặc sướng, không cần xuống đất vất vả nữa!”

Thím Hoa định đáp lời thì nghe được “xùy” một tiếng, nhìn qua thì thấy người vừa phát ra tiếng xùy này là phụ nữ thứ ba ngồi cách đó một khoảng, bà ta có đôi mắt xếch và một chiếc cằm nhọn, khi liếc xéo người khác trông rất gian ác.


Bà Lê quay sang lườm người phụ nữ kia.

Bà ta thấy thế thì cười ngạo một tiếng và nói.


“Nghe buồn cười thật, ăn sung mặc sướng đâu chưa thấy chỉ thấy thân hình đã gầy gò đến mức còn xương với da lại đen nhẹm thế kia mà ra vẻ cho ai nhìn, cũng không tự lượng sức mà đi nuôi một đứa rồi thêm một đứa con hoang, có ngày mệt chết ngoài đồng không ai chôn.



Người phụ nữ lại liếc nhìn Ngọc Liên rồi khinh bỉ nói tiếp: “Xinh đẹp thì làm sao, cũng không nghĩ vì sao lại bị bỏ rơi, chắc là mẹ nó là người không tốt lành gì nên vừa sinh nó ra liền ném nó đi, có thể là làm tình nhân của người ta, mẹ thế nào thì con thế đấy, không chừng lớn lên cũng phải vào đấy mà phục vụ đàn ông thôi.



Thím Hoa nghe thì tức điên lên, chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ kia.


“Bà câm miệng lại cho tôi! Mồm thối không nói được câu nào tốt đẹp thì đừng có nói chuyện!”

Bà ta đứng dậy chống nạnh, hấc cằm lên nói: “Miệng của tôi thì tôi cứ nói đấy làm sao? Nói đúng quá rồi còn gì nữa, cái đồ…”

Chưa kịp nói xong thì Thím Hoa đã ném chậu gỗ đựng quần áo vào người bà ta, bà ta né sáng một bên, nhưng quanh suối có nhiều đá cuội, nên khi bị ngã xuống mông tiếp xúc trực tiếp với mấy viên đá, bà ta đau đến nhăn mặt, miệng thì hét lớn.


“Con mụ khốn kiếp này bà định giết tôi à! Ôi trời ơi, mọi người ơi con mụ Hoa muốn giết tôi đây này!”

Thím Hoa xắn tay áo lên định nhào đến đánh cho bà ta một trận, thì bà Lê ngăn cản lại.



“Thôi chị Hoa bình tĩnh lại.

” Bà Lê quay sang nói với người phụ nữ kia: “Còn bà nữa bà Lý, người lớn mà ăn nói như thế mà nghe được à, một đứa trẻ thì có tội tình gì mà bà nói lời cay nghiệt như vậy? Người ta có xin lương thực bà để nuôi mấy đứa nhỏ hay sao?”

“Đối với người như bà ta thì chẳng hiểu tiếng người đâu, tôi cảnh cáo bà nếu tôi còn nghe bà nói bậy về hai đứa nhỏ nữa thì tôi sẽ xé miệng bà ra, đừng nghĩ tôi dễ bắt nạt!”

Thím Hoa nói xong thì nhặt chậu gỗ và quần áo lên rồi nắm tay Vân Thiên và Ngọc Liên đi chỗ khác cách đó hai, ba mét.


Ngọc Liên quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất la hét, hai người phụ nữ bên cạnh thì thể hiện rõ sự chán ghét của mình đối với bà ta, hai người bọn họ vội vàng lấy đồ đã giặt rồi rời đi, người tên bà Lý kia thấy thế thì vừa chửi vừa chỉ về hướng bên đây.


Thím Hoa quay lại lườm bà ta, còn cúi người nhặt một cục đá khá lớn rồi định đi về chỗ bà Lý, Ngọc Liên thấy rõ mặt bà ta tái đi, gấp gáp ngồi bật dậy rồi chạy đi, lúc đi còn làm rơi đồ, nhìn thấy cảnh này cô muốn bật cười một tiếng.


Cảm thấy bàn tay mình đang bị siết chặt, Ngọc Liên nhìn xuống thì thấy Vân Thiên đang nắm chặt tay mình, ngẩng đầu lên thì chạm ánh mắt lo lắng của cậu nhóc.


“Em gái đừng buồn, em không phải bị vứt bỏ đâu, có thể mẹ em…mẹ em…”

Thấy Vân Thiên ngập ngừng không biết nói thế nào, nên cô mỉm cười và nói: “Em không buồn đâu, em có bà nội và anh trai mà!”

Thím Hoa vội ném bỏ cục đá trên tay xuống rồi ôm lấy Ngọc Liên cũng kéo Vân Thiên vào lòng, nhẹ giọng vỗ về.


“Hai đứa chính là bảo bối của bà nội, đừng nghe lời người khác nói bậy.



Ngọc Liên vùi đầu vào lòng Thím Hoa hít một hơi, là mùi hương quen thuộc từ lúc mới sinh được bà ôm lấy đến nay, cô không bị những lời kia làm tổn thương dù gì cũng không phải là trẻ con thật, từ lúc bị bỏ rơi cô vẫn có nhận thức mà, cũng chẳng quan tâm đến người mẹ chưa biết mặt kia, người thân duy nhất bây giờ chỉ có Thím Hoa và anh trai Vân Thiên.


“Thôi bây giờ hai đứa đi bắt cá đi, nếu có cá thì bà sẽ chiên cá cho hai đứa ăn nhé!”

Ngọc Liên và Vân Thiên nhìn nhau một cái rồi đồng thanh “Dạ” một tiếng, phải biết là vại mỡ heo là bảo bối thứ ba trong lòng bà nội Hoa, chiên cá sẽ dùng rất nhiều mỡ, lâu lâu mới được ăn đồ chiên rán ngập dầu như thế này đúng là chuyện vui bất ngờ.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương