Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 87: Đại Hà chi kiếm từ trời xuống, kiếm reo vang Thanh Châu

Dịch: Tiểu Băng

Thiếu niên mặc áo đen không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa.

Y cần một trận chiến.

Mặc kệ Tô Trường Ngự có phải là giả vờ hay không, trận chiến này là không thể tránh né.

Trường kiếm giết ra, kiếm thế khủng bố như mưa to, rào rạt như cuồng phong.

Trời như tối sầm lại.

Sắc trời vốn cũng đã gần chạng vạng, nhưng khi thiếu niên mặc áo đen xuất kiếm, kiếm thế kinh khủng ấy như kéo đêm tối đến sớm hơn một chút.

Kiếm thế cường đại làm tu sĩ vây xem đều cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ.

Những tu sĩ có tu vi yếu kém đều bị kiếm thế kia làm hai chân như nhũn ra.

Cách đó không xa.

Tô Trường Ngự bối rối.

Sao vừa bảo đánh là đánh liền vậy?

Sao không tiếp tục tâm sự?

Ta vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.

Sao ngươi đã xông thẳng tới rồi?

Ngươi làm vậy là hoàn toàn không có tinh thần kiếm đạo, là ai dạy kiếm đạo cho ngươi? Kêu hắn ra đây, để ta tranh luận đường hoàng với hắn!

Tô Trường Ngự còn đang choáng váng.

Kiếm thế của thiếu niên mặc áo đen đã đi tới trước mặt hắn chưa đủ trăm thước.

Tô Trường Ngự luống cuống.

Thôi rồi! Thôi rồi! Thôi rồi rồi!

Sắp chết! Sắp chết! Sắp chết rồi!

Ai tới cứu ta với!

Trường Sinh ca, cứu ta!

Ơ khoan, Trường Sinh là ai ta?

Mình rốt cuộc là làm sao vậy?

Tô Trường Ngự muốn khóc. Hắn phát hiện bệnh của mình ngày càng nghiêm trọng, khẩu thị tâm phi thì thôi, giờ còn kinh hơn, trực tiếp bắt đầu ăn nói bậy bạ.

Trong lòng Tô Trường Ngự bây giờ vô cùng hối hận, cực kì hối hận, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, hắn nhất định sẽ không xuống núi.

Đều tại Chưởng môn, cứ lúc nào cũng lảm nhảm người đầu bạc tiễn người đầu xanh gì đó, giờ thì hay rồi, thật sự là sắp đưa tóc đen luôn!

Lúc này, kiếm của thiếu niên mặc áo đen đã tới trước mặt.

Tô Trường Ngự hoàn toàn tuyệt vọng, hắn biết lần này chắc chắn mình phải chết.

Không còn gì để nói nữa.

Kiếp sau làm người thành thật nhá, đừng giả trâu bò nữa.

Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự nhắm mắt lại.

Không sai, hắn nhắm hai mắt lại, không phải là giả trâu bò nữa đâu.

Mà chủ yếu là vì hắn chóng mặt quá.

Phù!

Nhưng ngay lúc này.

Một làn gió thổi tới.

Thổi góc áo Diệp Bình ở cách đó không xa khẽ bay.

Ngay sau đó, tiếng của Diệp Bình chậm rãi vang lên.

"Đại sư huynh, ta hiểu rồi."

Lúc hắn nói, thiếu niên mặc áo đen vẫn đứng ở đó.

Y không nghe được câu nói của Diệp Bình.

Nhưng y sững người, vì thanh kiếm trong tay y bị khựng lại.

Đúng vậy, chính là bị khựng lại, không nhúc nhích được.

Ô...ô...ô...n...g!

Ô...ô...ô...n...g!

Ô...ô...ô...n...g!

Sau một khắc, những âm thanh nho nhỏ thi nhau vang lên, chúng tu sĩ không biết chuyện gì xảy ra, cả đám đều ngơ ngác.

Nhưng rồi bọn họ nhanh chóng phát hiện ra nguồn gốc của âm thanh.

Là kiếm của bọn họ đang thi nhau rung lên.

Không sai, chính là kiếm ở trong tay bọn họ, bọn chúng đang thi nhau reo vang.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta lại không khống chế được kiếm ở trong tay?"

"Sao nó rung dữ vậy?"

"Chuyện gì xảy ra?"

"Chẳng lẽ là do kiếm ý của người này thật?"

"Không phải chứ?"

Những tiếng nói đầy khó hiểu và nghi hoặc thi nhau vang lên.

Nhưng rất nhanh, càng ngày càng có nhiều kiếm khí nối nhau reo vang, tiếng kiếm reo như biển rít gào, càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng đáng sợ.

Các tu sĩ đều không biết làm sao.

Nhất là thiếu niên mặc áo đen, hắn là người cảm ứng được kiếm ý mạnh nhất.

Tô Trường Ngự cũng đã nghe thấy tràng kiếm reo như tiếng biển gầm này.

Hắn vội mở mắt ra.

Kinh ngạc nhìn quanh.

Vốn còn tưởng mình sắp xong đời, không ngờ tiểu sư đệ lại có thể khủng bố như thế, ngộ ra kiếm ý, khiến cả vạn kiếm cùng reo!

Nhưng Tô Trường Ngự không hề cảm thấy vui mừng, bởi vì có một thanh kiếm đen thui như mực đang chĩa thẳng vào hắn, chỉ cách hắn có hơn một bước, có thể đâm thủng trái tim của hắn.

Nhưng lúc này, thanh kiếm ấy đang không ngừng rung động lắc lư, reo lên đua tiếng, có vẻ có thể đâm vào hắn bất cứ lúc nào.

Điều này làm cho Tô Trường Ngự không thể không lo lắng.

Nhưng chỉ sau một khắc.

Một giọng nói vô cùng vang dội vang lên, tất cả phi kiếm cùng bay lên.

"Đại hà chi kiếm từ trời xuống."

Thanh âm vô cùng vang dội.

Vang lên từ sau lưng Tô Trường Ngự.

Những thanh phi kiếm thi nhau bay lên, tạo thành một dòng sông kiếm, dũng mãnh lao về phía Diệp Bình.

Kiếm thế khủng bố tạo nên một uy áp khó tả, từ từ lan rộng ra.

"Kiếm ý mạnh quá."

"Sao có thể như vậy? Sao phi kiếm của ta lại bay về phía hắn?"

"Hít! Chẳng lẽ hắn thật sự ngộ được kiếm?"

"Cái này... Cái này."

Tất cả kiếm tu Thanh Châu đều kinh ngạc.

Bọn họ thật không ngờ, kiếm khí trong tay mình lại bay về phía Diệp Bình, tạo thành một dòng sông kiếm trên đầu Diệp Bình, tụ thành một kiếm thế khó tả.

"Đây là kiếm ý? Hắn ngưng tụ ra được kiếm ý?"

Chợt có ai đó run run kêu lên, tay chỉ vào Diệp Bình.

Hơn mười vạn kiếm tu lần nữa chấn kinh, trợn to mắt nhìn Diệp Bình không tin nổi.

Kẻ rung động nhất, chính là Từ Thu Bạch.

Là thiếu trang chủ Ly Kiếm sơn trang, hắn tự tin kiếm đạo của mình mạnh hơn kiếm tu của Thanh Châu.

Nên Từ Thu Bạch càng hiểu rõ hơn kiếm ý đại diện cho cái gì.

Kiếm tu, có ba cảnh giới.

Cảnh giới Kiếm chiêu, học tập chiêu thức kiếm đạo để đối địch, nhưng dù là kiếm chiêu nào cũng đều có sơ hở, hơn nữa kiếm chiêu cần phải phối hợp với các kiếm chiêu khác mới tạo ra được hiệu quả. Nhưng khi vào chiến đấu thực thụ, sẽ chẳng có ai cho ngươi cơ hội để thi triển ra kiếm chiêu nguyên vẹn.

Cảnh giới Kiếm thế, cả trăm ngàn kiếm chiêu ngưng tụ thành thế, chỉ một kiếm nhưng đại diện cho tất cả, xuất ra uy lực của cả bộ kiếm chiêu.

Cảnh giới Kiếm ý, kiếm đạo Đại Thừa, tất cả kiếm chiêu, tất cả kiếm thế hóa thành kiếm ý, kiếm ý vừa ra, dù ngươi có kiếm thế vô cùng, thì ta cũng chẳng cần phải xuất ra bao nhiêu kiếm cũng đã đủ đánh bại ngươi rồi.

Cường giả kiếm đạo thực thụ nhất định phải ngưng tụ ra được kiếm ý của mình, nếu như không ngưng tụ ra được kiếm ý, vậy thì không xứng với hai chữ kiếm tu.

Đây là những điều phụ thân Từ Thu Bạch dạy hắn.

Nhưng muốn ngưng tụ kiếm ý là cực kỳ khó khăn, nói là khó như lên trời cũng không phải là nói quá.

Từ Thu Bạch hắn từ nhỏ đã là kiếm đạo thế gia, ba tuổi bắt đầu luyện kiếm, bước vào kiếm đạo hai mươi ba năm, nhưng ngay cả bóng dáng của kiếm ý hắn cũng còn chưa nhìn thấy, huống chi là ngưng tụ kiếm ý!

Thậm chí ngay cả cường giả kiếm đạo hàng đầu Thanh Châu, Tứ Quý đạo nhân tu hành hơn hai trăm năm, được vinh dự là cường giả đứng đầu Thanh Châu, thì cũng miễn cưỡng mới ngưng tụ ra được kiếm ý chỉ mấy năm trước mà thôi, trong khi thiếu niên này mới chỉ chừng hai mươi tuổi mà đã ngưng tụ ra kiếm ý, bảo người ta làm sao không khiếp sợ?

Nên khi có người nói ra Diệp Bình lĩnh ngộ được kiếm ý, Từ Thu Bạch mới kinh hãi.

Thoạt nhìn Diệp Bình còn nhỏ hơn hắn cả hai ba tuổi, nếu hắn thật sự ngưng tụ ra kiếm ý, vậy hắn chính là thiên tài kiếm đạo đứng đầu Tấn quốc.

Không, quan trọng nhất là, Diệp Bình từng nói hắn mới chỉ bắt đầu tu tiên có mấy tháng trước thôi!

Nói cách khác, Diệp Bình chỉ tốn có mấy tháng, mà đã lĩnh ngộ ra kiếm ý???

Không không không! Đó là điều không thể! Tuyệt đối là không thể! Từ Thu Bạch lắc mạnh đầu. Chuyện này nhất định không phải là thật, hắn tin Diệp Bình là thiên tài kiếm đạo.

Nhưng hắn tuyệt đối không tin, Diệp Bình chỉ mất có mấy tháng, mà có thể lĩnh ngộ đến trình độ này.

Từ Thu Bạch là chấn động.

Kiếm tu Thanh Châu cũng cực kỳ chấn động.

Không ai ngờ Diệp Bình lại ngộ kiếm thật!

Bọn họ đều cho rằng Diệp Bình là Tô Trường Ngự mời tới để nâng cao hắn lên mà thôi.

Thật không thể ngờ, Diệp Bình lại thật sự ngộ kiếm, hơn nữa ngộ kiếm thì ngộ đi, tới giờ mới có bao lâu đâu, mà đã ngộ ra được rồi!

"Móa nó, xem ra vị tiền bối này, quả nhiên là kiếm tiên tuyệt thế."

"Đó là cao nhân ẩn thế phải không? Chỉ nói đại một câu, mà cũng có thể làm cho người ta lĩnh ngộ ra kiếm ý? Woa woa."

"Lúc đầu ta tưởng là hắn giả bộ, bây giờ mới biết là ta mắt chó nhìn người."

"Các ngươi đừng nói nữa, cố gắng cảm ngộ đi, ta đã cảm nhận được kiếm ý của vị tiền bối này rồi đó."

"Wow! Ngươi vừa nói như vậy, hình như ta cũng cảm nhận được một luồng kiếm ý rất cường đại."

"Im lặng, ta sắp lĩnh ngộ được rồi, ta sắp bay lên."

"??? Chư vị, các ngươi nói thật đấy hả?"

"Đúng là như thế, ta cũng cảm thấy!"

Diệp Bình lĩnh ngộ, làm cho bao nhiêu kiếm tu ở Thanh Châu Cổ Thành đều hoàn toàn tin rằng Tô Trường Ngự là cao nhân tuyệt thế.

Lúc này, đám kiếm tu đều ngồi xuống, cảm nhận luồng kiếm ý cường đại kia. Bọn họ cũng muốn ngộ kiếm, xem xem có thể ngộ ra chút gì hay không.

Cách đó không xa.

Thiếu niên mặc áo đen siết chặt thanh trường kiếm trong tay.

Kiếm trong tay y không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng luôn bị y đè chặt, nếu không đã bay đi từ lâu.

"Trấn!"

Thiếu niên mặc áo đen hét lớn, y cũng bộc phát ra kiếm thế kinh khủng, vô số kiếm ảnh xuất hiện chung quanh, y muốn đối kháng với kiếm thế của Diệp Bình.

Y không phục, cũng không cam tâm.

Oanh oanh oanh!

Oanh oanh oanh!

Nhưng kiếm thế của y vừa xông ra, dòng sông kiếm thế trên đầu Diệp Bình liền như bị kích thích, bùng ra sức mạnh còn khủng khiếp hơn. Cả trăm ngàn thanh kiếm hóa thành một luồng kiếm ý vô thượng, chém thẳng về phía thiếu niên mặc áo đen.

Âm thanh vang rền như sấm, kiếm ý như một con sông lớn, khủng bố tuyệt luân, vả lại tốc độ còn cực nhanh.

Ngay lúc này, một bóng người chợt xuất hiện ngay trước mặt thiếu niên mặc áo đen.

Là một lão giả mặc bào xám, lão xuất hiện chắn ngay trước mặt thiếu niên mặc áo đen chỉ trong nháy mắt, khoát tay một cái, đối kháng với dòng sông kiếm ý.

"Lần này chỉ là thử kiếm, không phải là sinh tử đại chiến, Thiếu chủ nhà ta đã thua, tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong."

Lão giả lên tiếng, giọng trầm thấp.

Nói xong, lão không chút do dự, ra tay đánh thiếu niên mặc áo đen ngất xỉu, rồi túm lấy đối phương biến mất.

Rõ ràng thiếu niên mặc áo đen này là người rất có lai lịch, đến những lúc quan trọng gặp phải nguy hiểm, sẽ có người ra tay bảo vệ cho y, đây chính là đãi ngộ dành cho thiên tài.

Nhưng lúc này, sự chú ý của toàn bộ tu sĩ Thanh Châu đã không còn dành cho thiếu niên mặc áo đen nữa.

Mọi ánh mắt đều tụ vào Diệp Bình.

Nếu Diệp Bình ngưng tụ ra được kiếm ý, thì đây là một việc mang ý nghĩa cực phi phàm.

Một kiếm tu chỉ vừa mới hơn hai mươi tuổi mà đã ngưng tụ ra được kiếm ý vô thượng.

Trông khắp mười nước, đủ sức xưng hùng.

Ánh mắt mọi người đầy chờ mong.

Ngoài thành Thanh Châu, yên tĩnh tới cực điểm.

Lúc này, dòng sông kiếm trên đỉnh đầu Diệp Bình cũng đang không ngừng đan xen biến đổi, như đang diễn hóa kiếm chiêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương