Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 7: Một cọng cỏ chém hết mặt trời mặt trăng và ngôi sao

Dịch: Tiểu Băng

***

Tô Trường Ngự sửng sốt.

Hắn bước vào kiếm đạo hai mươi năm, tám tuổi bắt đầu luyện kiếm, nhìn thấy cường giả kiếm đạo mạnh nhất cũng quá lắm là một kiếm bổ vỡ một tảng đá lớn mà thôi.

Một cọng cỏ chém hết mặt trời mặt trăng và ngôi sao?

Này trâu bò tới cỡ nào chớ?

Dùng một cọng cỏ, chém cả mặt trời mặt trăng và ngôi sao trên bầu trời, hình ảnh như thế hắn nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

Trâu bò.

Thật sự là quá sức trâu bò.

Rất tốt, vô cùng tốt, cực kì tốt.

Những lời này cực kì không tồi, coi như thành đồ của Tô mỗ đi.

Thầm thở ra một hơi dài, vẻ mặt Tô Trường Ngự không chút biến đổi, hắn khôi phục trấn định, lại nhìn Diệp Bình.

Tiểu sư đệ này rõ ràng là người đồng đạo với mình nha.

Đều là tay thiện nghệ về mặt giả trâu bò.

Đây không phải là tin tốt.

Nếu Thanh Vân Đạo tông chỉ cho phép một người được giả trâu bò, thì người đó nhất định phải là mình.

Không cho phép bất kỳ ai cướp mất vị trí Đại sư huynh trâu bò của mình, dù đó có là ai.

"Sư đệ, con đường tu hành, coi trọng vững vàng, ngươi hơi viển vông."

Tô Trường Ngự mở miệng, trong lời nói hơi có ý trách cứ.

Diệp Bình lập tức cúi đầu, có chút sợ hãi.

"Đây chỉ là lời nói vô ý, mong sư huynh chớ trách, sau này sư đệ nhất định sẽ không nói lung tung nữa."

Diệp Bình hơi sợ. Hắn còn tưởng mình nói như vậy sẽ được khen, không dè lại bị sư huynh khiển trách nhẹ.

Trong nháy mắt, Diệp Bình chợt hiểu ra.

Trong mắt Tô Trường Ngự, mình chỉ là một đệ tử mới rất bình thường, một đệ tử phàm tục, làm sao có thể hiểu biết được nhiều như vậy, còn một cọng cỏ chém hết mặt trời mặt trăng và ngôi sao! Một đệ tử mới không thể nào nói ra loại lời như vậy được.

Nên quả thật mình đã nói hơi lung tung rồi.

Nhưng Tô Trường Ngự lại lắc đầu.

"Không cần phải vậy. Ngươi có hùng tâm tráng chí, sư huynh có thể hiểu, chỉ là hy vọng ngươi có thể làm từng bước, lập cơ sở nền tảng cho thật vững, sau này nếu ngươi lại có thêm chút cảm ngộ thì cứ nói với sư huynh, nhưng đối với bên ngoài thì không nên nói lung tung, để khỏi chuốc lấy phiền phức, hiểu không?"

Tô Trường Ngự mở miệng.

Giả bộ trâu bò tốt như vậy sao có thể nói ra ngoài được? Nếu ngươi nói rồi, sau này ta hành tẩu thiên hạ làm sao trâu bò được?

Có thể nói, nhưng chỉ có thể nói cho một mình ta nghe thôi.

Tô Trường Ngự nghĩ.

"Được rồi. Sư huynh đã biết được thiên phú của ngươi, giờ ta sẽ dạy ngươi kiếm đạo thật sự."

Tô Trường Ngự không làm mất thời gian nữa.

Hắn nhảy xuống khỏi tảng đá, cực nhẹ nhàng.

Diệp Bình nghe hắn nói thế, trong lòng càng thêm kích động.

Kiếm đạo thật sự?

Kiếm đạo tuyệt thế phải không?

Diệp Bình kích động.

Hắn rất vui vẻ, và đầy chờ mong.

Tô Trường Ngự không nói nhảm thêm câu nào, cầm Tam Xích Thanh Phong kiếm vẽ một đường, sau đó nhìn chăm chú vào mặt đất, nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu.

Sau chừng một nén nhang, hắn đột nhiên ra tay, trường kiếm kéo vẽ một đường dưới đất.

Chỉ trong tích tắc, mảnh đá văng khắp nơi, một vết kiếm thẳng tắp xuất hiện.

Phù!

Tô Trường Ngự thở ra một hơi.

Sau đó nhìn Diệp Bình chậm rãi nói.

"Diệp Bình, ta đã khắc tuyệt thế kiếm ý xuống đất, ngươi đừng coi thường vết kiếm này, đây là dấu kiếm khắc họa chiêu kiếm mạnh nhất của ta."

"Bây giờ ngươi quan sát nó cho thật kỹ, xem xem trong vết kiếm này có bao nhiêu chiêu kiếm. Bảy ngày tới, ngoài làm việc vặt hằng ngày, ngươi nhất định phải tới đây quan sát vết kiếm này, chẳng những cần phải lĩnh ngộ kiếm chiêu, quan trọng hơn là phải lĩnh ngộ kiếm thế trong đó, cuối cùng lĩnh ngộ kiếm ý. Sau bảy ngày nữa sư huynh sẽ tới kiểm tra ngươi, xem xem ngươi rốt cuộc có thiên phú luyện kiếm hay không."

Tô Trường Ngự hờ hững mở miệng.

Nói xong, hắn quay người rời đi, tiêu sái như gió, để lại Diệp Bình với vẻ mặt rung động.

Tô Trường Ngự đi.

Sau khi rời khỏi sau núi.

Mặt hắn không giấu nổi nét cười.

Hắn rất vui vẻ, chẳng những hù dọa tiểu sư đệ thành công, còn chôm được một câu rất trâu bò.

Trong lòng Tô Trường Ngự vui mừng vô biên.

Về phần kiếm chiêu?

Tuỳ ý quẹt một cái, nếu từ cái đó mà có thể nhìn ra kiếm chiêu, vậy thì có quỷ rồi.

Còn kiếm thế? Kiếm ý á?

Thứ đồ chơi này càng không có khả năng!

Đây căn bản liền là chuyện không thể nào.

Kiếm ý là gì?

Ý trong kiếm đạo.

Kiếm pháp có mấy, mà kiếm ý vô cùng, cường giả kiếm đạo thật sự, đều có thể hình thành kiếm ý thuộc về mình, nắm chắc càng nhiều kiếm ý, thực lực kiếm đạo sẽ càng mạnh. Nói cách khác, kiếm ý giống như một dạng tăng thêm, gia trì bên trong kiếm chiêu, người bình thường không thể nào có được.

Vì vậy Diệp Bình tuyệt đối không có khả năng lĩnh ngộ ra kiếm ý.

Tô Trường Ngự đơn thuần chỉ muốn làm khó Diệp Bình.

Dù có là tông môn kiếm đạo đứng đầu Thanh Châu thì cũng không có khả năng đệ tử mới vừa tới là cho đi lĩnh ngộ kiếm ý.

Cách này quả thực có hơi lố, nhưng làm vậy cũng là bất đắc dĩ.

Nếu thật sự bảo hắn truyền thụ kiếm chiêu cho Diệp Bình, nói thật với mấy chiêu mèo quào kia của hắn, ngay chính hắn còn thấy xấu hổ, còn dạy người cái gì!

Dạy hư người ta thì đúng hơn.

Vì vậy thay vì dạy tầm bậy, chẳng bằng cho Diệp Bình chút thời gian tự mò mẫm, ít nhất là cũng không dạy sai đúng không nào?

Nghĩ vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Tô Trường Ngự biến mất không ít.

Cũng đúng lúc này.

Có một người đâm sầm tới, là Nhị sư đệ Hứa Lạc Trần.

Tô Trường Ngự lập tức thu lại nét cười trên mặt, gọi Hứa Lạc Trần.

"Nhị sư đệ."

Tô Trường Ngự kêu.

Người kia nghe thấy tiếng gọi, liền ngẩng lên nhìn Tô Trường Ngự.

"Đại sư huynh, chuyện gì?"

Hứa Lạc Trần hơi thấy lạ, sao Đại sư huynh lại gọi mình.

"Nhị sư đệ, sư huynh hỏi ngươi, ngươi biết cực hạn của kiếm đạo mạnh tới cỡ nào không?"

Tô Trường Ngự mở miệng, hỏi Hứa Lạc Trần.

Người kia hơi sững ra, gãi gáy, khá ngơ ngác.

Cực hạn của kiếm đạo mạnh tới mức nào thì liên quan gì tới ta?

Ta không luyện kiếm, ta luyện đan mà.

Nhưng dù sao cũng là Đại sư huynh đã hỏi, Hứa Lạc Trần cũng không thể không trả lời, đành phải lắc đầu đáp: "Không biết."

Nghe vậy, Tô Trường Ngự liền nhàn nhạt nói tiếp.

"Vậy hôm nay sư huynh sẽ nói cho ngươi biết."

"Kiếm đạo thật sự, bước vào cực hạn..."

"Là một cọng cỏ chém rơi mặt trời mặt trăng và ngôi sao."

Tô Trường Ngự nói với vẻ mặt lạnh nhạt, lời lẽ đầy cao ngạo và lạnh lùng.

Khiến Hứa Lạc Trần không khỏi sửng sốt.

Dù y không hiểu kiếm đạo.

Nhưng lời này thật sự làm cho người ta rung động.

Nhất là phối hợp với bề ngoài của Tô Trường Ngự, càng làm cho người ta cảm thấy kính sợ trong vô thức.

Thậm chí trong đầu Hứa Lạc Trần còn xuất hiện một hình ảnh.

Chính là, Tô Trường Ngự nhẹ nhàng cầm lên một cây cỏ dại, rồi sau đó chém rụng cả bầu trời lẫn các vì sao.

Hít!

Nghĩ đến hình ảnh đó, Hứa Lạc Trần càng thêm rung động.

Đây cũng quá trâu bò rồi nha!

Hứa Lạc Trần ngẩn cả người.

Không sao tự thoát khỏi được cảnh mình tưởng tượng ra.

Tô Trường Ngự nhìn thấy vẻ mặt ấy của Nhị sư đệ, trong lòng càng thêm mừng thầm.

Thoải mái! Thoải mái a! Sảng khoái a!

Song nhờ đã rèn luyện hằng ngày qua thời gian dài, hắn vẫn luôn giữ vững vẻ bề ngoài cao ngạo.

Tô Trường Ngự không nói lời nào, cứ thế bỏ đi, để lại Hứa Lạc Trần mặt mày như đang mộng.

Hẳn là qua một lúc rất lâu.

Hứa Lạc Trần mới hồi phục tinh thần, nhưng Tô Trường Ngự đã không còn ở đó nữa.

"Khả năng giả trâu bò của Đại sư huynh càng ngày càng mạnh nha. Nếu không phải mình biết rõ huynh ấy chỉ là củi mục trong kiếm đạo, thì thiếu chút nữa là tin rồi."

"Nhưng mà những lời này đúng là quá trâu bò thiệt. Một cọng cỏ chém hết mặt trời, mặt trăng, ngôi sao cơ!"

Hứa Lạc Trần lẩm bẩm, trong mắt vẫn còn rung động, vì câu nói kia thật sự khá là khí phách.

Về phần Diệp Bình.

Nói thật, hắn không hề nghi ngờ lời nói của Tô Trường Ngự một chút nào.

Hắn chỉ hơi lo mình chưa từng luyện kiếm bao giờ, rất có thể nhìn bảy ngày mà vẫn không nhìn ra cái gì cả.

Nhưng mà dù vậy, Diệp Bình vẫn thành thành thật thật nhìn vết kiếm trên mặt đất.

Không thử, làm sao có thể biết mình rốt cuộc có thiên phú hay không?

Cho nên, Diệp Bình nhìn vết kiếm trên mặt đất, nhìn chừng một canh giờ.

Quả nhiên, một canh giờ sau, hắn chẳng nhìn ra được cái gì.

Thậm chí sau khi nhìn, còn cảm thấy phập phồng không yên.

Nhưng ngay lúc này.

Có một làn gió mát thổi qua.

Diệp Bình cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hẳn.

Một khắc sau, hắn lại nhìn vết kiếm.

Trong chốc lát, hắn chợt có thể ngộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương