Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
-
Chương 32: Thống lĩnh giám sát sứ Tấn Quốc, chính là người trong bức họa
Dịch: Tiểu Băng
Tứ Lôi Kiếm Tông, trong đại điện.
Tứ Quý đạo nhân bình tĩnh nhìn về phía mọi người.
"Tuy lần này Đại hội kiếm đạo Thanh Châu và học phủ mười nước không có liên quan gì nhiều, nhưng ta nhận được mật báo, Tấn Quốc sẽ phái ra mấy trăm vị đại sư kiếm đạo bí mật kiểm tra hai chuyện."
"Chuyện thứ nhất là án Thất Bảo Bình bị mất."
"Chuyện thứ hai là Tấn Quốc học xã."
"Học phủ mười nước gần khai giảng, sẽ xuất hiện anh tài của mười nước trúng tuyển, nhưng cần phải chờ thêm một chút thời gian. Ngoài một số suất đã được quyết định nội bộ, Tấn Quốc quốc quân dự định sẽ tuyển chọn một số hạt mầm từ trong ba mươi ba châu đưa tới Tấn Quốc học xã."
"Cuối cùng trong vòng một năm, sẽ bồi dưỡng ra mười anh tài thật sự, đưa tới học phủ mười nước."
Tứ Quý đạo nhân nói rất cụ thể chi tiết.
Nét mặt mọi người trong đại điện đều vô cùng kinh ngạc.
"Chưởng môn, nói cách khác, Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, Tấn Quốc triều đình sẽ phái mạnh giả kiếm đạo tới, dò xét giám sát? Chọn lựa hạt giống tốt?"
Có trưởng lão hiểu ra vấn đề, bật thốt.
"Không sai." Tứ Quý đạo nhân gật đầu, sau đó nói tiếp: "Hơn nữa ta còn biết đó là ai."
Tứ Quý đạo nhân nghiêm túc nói.
Cả đại điện ồ lên.
"Là ai?"
"Trước đây Tấn Quốc từng phái ra không ít người tài ba dị sĩ, để đi tìm anh tài trong Tấn Quốc, đưa vào học xã đào tạo, chính là muốn được lọt vào học phủ mười nước, nhưng những người tài ba dị sĩ này ai cũng cao ngạo, còn rất giỏi ngụy trang."
"Có lúc đến một chỗ nào đó, mai danh ẩn tích mấy chục năm, không quan tâm danh lợi, cũng không quan tâm vinh hoa phú quý, toàn tâm toàn ý làm việc cho Tấn Quốc, chưởng môn, làm sao ngài tìm ra được người giám sát kia?"
Chúng trưởng lão cảm thấy chấn động hoàn toàn.
Phóng mắt ra nhìn khắp trong mười nước, tuy Tấn Quốc không phải là mạnh lắm, nhưng cũng là một quốc gia.
Trong thế giới tu tiên, quan hệ giữa tông môn và triều đình rất là vi diệu, triều đình cho phép tông môn thành lập, mà mỗi đại tông môn cũng tuân theo luật pháp, chỉ cần không liên quan đến cốt lõi, hai bên rất hợp tác với nhau, giữ gìn nhân gian.
Nhưng địa vị của triều đình thì có vẻ hơi cao hơn tiên môn một chút. Không phải là tông môn không được, mà là hai thực thể này hoàn toàn khác nhau. Trừ phi trở thành tiên môn hoàn toàn đã vượt ra ngoài tất cả, nếu không, số người trong một tông môn nhiều lắm cũng không quá một trăm ngàn, trong khi một triều đình thì không chỉ có một trăm ngàn người mà thôi.
Đương nhiên chủ yếu còn phải xem triều đình đang đối mặt với tông môn nào.
Nếu tiên môn đệ nhất Tấn Quốc, đương nhiên triều đình Tấn Quốc cũng phải nhượng ba phần lễ, nhưng tông môn đệ nhất Thanh Châu thì dù cũng có phân lượng nhất định nhưng còn chưa đủ để vượt qua triều đình.
Trong mắt Tứ Lôi Kiếm Tông, triều đình Tấn Quốc là một tồn tại ghê gớm, mà một tồn tại như vậy, thì dù là có chuyện gì, Tứ Lôi Kiếm Tông cũng rất khó mà biết rõ, nhưng không ngờ Tứ Quý đạo nhân lại phát hiện ra được người ‘giám sát’ của người ta.
Thế này làm sao không làm chúng trưởng lão phấn chấn cho được!
Phải biết rằng, nếu biết được sớm, không phải để đi hối lộ đối phương, nhưng dù không đụng chạm đối phương, thì cũng có thể tính toán yên tâm. Và nếu có thể lấy được thiện cảm của vị đại nhân này, thì đối với Tứ Lôi Kiếm Tông cũng là trăm lợi mà không một hại.
Dù sao loại người giám sát này, ai cũng từng là mạnh giả hàng đầu, không phải loại giá áo túi cơm.
Chúng trưởng lão chấn động.
Tứ Quý đạo nhân không nói gì, chỉ đưa tay ra.
Một bức họa xuất hiện trong tay lão.
Bức họa mở ra, một bức tranh vẽ cảnh một ngọn núi dưới ánh nắng chiều đập vào mắt mọi người.
Cảnh ở trong tranh rất đẹp, tất cả mọi người đang ngồi đều là trưởng lão, ai cũng cả mấy trăm tuổi, ngày thường ngoài tu hành thì đa phần thời gian cũng sẽ đi tìm chút thú vui.
Cầm kỳ thi họa không nói mọi thứ tinh thông, nhưng ít ra cũng coi như có chút tu dưỡng về văn hóa, đương nhiên chỉ cần nhìn một cái cũng nhận ra bức tranh này cực đẹp.
"Kỹ thuật cao siêu, thậm chí có thể gọi là hàng đầu trong nước. Ánh nắng chiều rơi xuống núi trông rất sống động, nhất là người ở trong bức họa, có một loại khí chất kiếm tu lãng đãng, có sự hờ hững, vẻ đẹp của kiếm tu. Vẽ đẹp! Vẽ đẹp! "
"Không, không, không, không chỉ vẽ đẹp đâu. Các ngươi nhìn người trong bức tranh này đi, trông như kiếm tiên bình thường, không có một điểm sắc sảo nào, nhưng lại khiến ta có một cảm giác, một cảm giác rất sâu rằng ở trong đó có ẩn chứa kiếm ý."
"Ồ, vốn ta chỉ cảm thấy tranh này không tệ lắm, nhưng nghe ngươi nói thế mới cảm thấy, hình như là thế thật."
"Tranh này càng xem càng khiến người ta kinh hãi, người ở trong tranh này không có hết khuôn mặt, nhưng chỉ cần một bên mặt thôi mà đã có thể biểu hiện ra phong thái kiếm tiên vô cùng nhuần nhuyễn."
"Chưởng môn, cái này là có ý gì?"
"Bức tranh này có ý gì? Không lẽ?"
Chúng trưởng lão đều đầy hiếu kỳ.
Có trưởng lão hình như đã đoán ra gì đó.
"Đúng vậy, nam tử vẽ trong tranh này chính là mạnh giả kiếm đạo Tấn Quốc quốc quân phái tới."
Tứ Quý đạo nhân nghiêm túc nói.
Mọi người ồ lên.
"Thật?"
"Chưởng môn, căn cứ vào đâu?"
"Đúng vậy, người này thoạt nhìn thì đúng là giống cao nhân, nhưng nhìn trẻ tuổi như thế, hình như có chút không thể đâu?"
"Đúng đó, chưởng môn, ngài có nhầm lẫn gì không?"
Mọi người thi nhau lên tiếng, cảm thấy có chút không thực tế.
Nhưng Tứ Quý đạo nhân lắc đầu, ánh mắt nhìn chúng trưởng lão đầy vẻ thất vọng.
"Nông cạn, nông cạn, các ngươi thực sự là quá nông cạn."
Tứ Quý đạo nhân thấy hơi bất đắc dĩ, trong mắt lộ ra thất vọng.
Chúng trưởng lão hơi ngẩn ra, nhưng không dám nói gì, dù sao Tứ Quý đạo nhân ở trong lòng bọn họ có địa vị cực cao, cộng với bức họa này đúng là có điểm khác thường, khiến bọn họ rất hiếu kỳ.
"Các ngươi có biết bức tranh này ai vẽ không?"
Tứ Quý đạo nhân hỏi.
"Thanh Liên Cư Sĩ, cái tên hình như ta có nghe, là tài tử nổi danh Tấn Quốc. Nghe nói Tấn Quốc quốc quân rất thích tác phẩm của người này, nhưng dạo gần đây người này đã mai danh ẩn tích."
Có trưởng lão có chút hiểu biết, nói ra lai lịch người vẽ tranh.
"Đúng vậy." Tứ Quý đạo nhân gật đầu, sau đó vô cùng nghiêm nghị nói.
"Người vẽ tranh, chính là Thanh Liên Cư Sĩ. Mặc dù ta chưa từng gặp người này, nhưng hắn tài hoa hơn người, không chỉ Tấn Quốc quốc quân thích thi từ của hắn, mà nghe nói một số quyền quý Tấn Quốc cũng rất tán thưởng văn chương của hắn."
"Nhưng nửa năm trước, Thanh Liên Cư Sĩ đã hoàn toàn mai danh ẩn tích, các ngươi ngẫm thử xem, hắn đã đi đâu?"
Tứ Quý đạo nhân bắt đầu hướng dẫn.
"Có phải là bái nhập vào một tông môn tu tiên nhỏ nào đó không?"
Có trưởng lão nào đó đoán.
"Không thể nào. Thanh Liên Cư Sĩ rất là nổi tiếng, sao có thể bái nhập vào tông môn nhỏ được? Nếu hắn đồng ý bái nhập vào Tứ Lôi Kiếm Tông ta, ta thà vượt quyền, cũng sẽ thu hắn làm đồ đệ."
"Đúng vậy, loại người tài hoa này làm sao bái nhập vào tông môn nhỏ được!"
"A, ta biết rồi. Chưởng môn, Thanh Liên Cư Sĩ đã được triều đình cấp chiêu an đúng không?"
Rất nhiều người phủ quyết suy đoán của trưởng lão đầu tiên, cũng có người cho rằng đã bị triều đình cấp chiêu an rồi.
Nhưng, Tứ Quý đạo nhân gật đầu.
"Không sai, Thanh Liên Cư Sĩ tài hoa hơn người, có thể được giới quyền quý Tấn Quốc tán dương, đương nhiên là đã được Tấn Quốc quốc quân chiêu an đi rồi."
"Và ở trong Tấn Quốc, có một vị kiếm khách tuyệt thế, đã từng là thiên tài của học phủ mười nước, nhưng cuối cùng không biết vì sao lại bị học phủ mười nước trục xuất, cuối cùng đi tới Tấn Quốc, trở thành thống lĩnh giám sát sứ."
"Người này cực kỳ phi phàm, được quốc quân trọng dụng, sau khi Thanh Liên Cư Sĩ được chiêu an, rõ ràng đã gặp người kia một lần, sau đó Thanh Liên Cư Sĩ hẳn là có xúc cảm với khí chất của đối phương, nên mới vẽ một bức tranh họa hắn."
"Đương nhiên, cũng có khả năng là Tấn Quốc quốc quân đã bảo Thanh Liên Cư Sĩ vẽ tranh cho hắn."
"Mà vị mạnh giả này, không thích lộ mặt, nhưng lại không muốn từ chối quốc quân, bachngocsach. com nên cuối cùng chỉ vẽ một bên mặt."
Tứ Quý đạo nhân phân tích rất lý lẽ, rõ ràng.
Nhưng có một giọng đầy thắc mắc vang lên.
"Chưởng môn, đây đều chỉ là suy đoán của ngài, có gì chứng minh là thật?"
Trưởng lão này tuy cũng tin tưởng Tứ Quý đạo nhân, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng Tứ Quý đạo nhân chỉ cười nhạt, vỗ một cái vào bức họa.
Ngay sau đó, một luồng kiếm thế kinh khủng xuất hiện.
Tứ Lôi Kiếm Tông, trong đại điện.
Tứ Quý đạo nhân bình tĩnh nhìn về phía mọi người.
"Tuy lần này Đại hội kiếm đạo Thanh Châu và học phủ mười nước không có liên quan gì nhiều, nhưng ta nhận được mật báo, Tấn Quốc sẽ phái ra mấy trăm vị đại sư kiếm đạo bí mật kiểm tra hai chuyện."
"Chuyện thứ nhất là án Thất Bảo Bình bị mất."
"Chuyện thứ hai là Tấn Quốc học xã."
"Học phủ mười nước gần khai giảng, sẽ xuất hiện anh tài của mười nước trúng tuyển, nhưng cần phải chờ thêm một chút thời gian. Ngoài một số suất đã được quyết định nội bộ, Tấn Quốc quốc quân dự định sẽ tuyển chọn một số hạt mầm từ trong ba mươi ba châu đưa tới Tấn Quốc học xã."
"Cuối cùng trong vòng một năm, sẽ bồi dưỡng ra mười anh tài thật sự, đưa tới học phủ mười nước."
Tứ Quý đạo nhân nói rất cụ thể chi tiết.
Nét mặt mọi người trong đại điện đều vô cùng kinh ngạc.
"Chưởng môn, nói cách khác, Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, Tấn Quốc triều đình sẽ phái mạnh giả kiếm đạo tới, dò xét giám sát? Chọn lựa hạt giống tốt?"
Có trưởng lão hiểu ra vấn đề, bật thốt.
"Không sai." Tứ Quý đạo nhân gật đầu, sau đó nói tiếp: "Hơn nữa ta còn biết đó là ai."
Tứ Quý đạo nhân nghiêm túc nói.
Cả đại điện ồ lên.
"Là ai?"
"Trước đây Tấn Quốc từng phái ra không ít người tài ba dị sĩ, để đi tìm anh tài trong Tấn Quốc, đưa vào học xã đào tạo, chính là muốn được lọt vào học phủ mười nước, nhưng những người tài ba dị sĩ này ai cũng cao ngạo, còn rất giỏi ngụy trang."
"Có lúc đến một chỗ nào đó, mai danh ẩn tích mấy chục năm, không quan tâm danh lợi, cũng không quan tâm vinh hoa phú quý, toàn tâm toàn ý làm việc cho Tấn Quốc, chưởng môn, làm sao ngài tìm ra được người giám sát kia?"
Chúng trưởng lão cảm thấy chấn động hoàn toàn.
Phóng mắt ra nhìn khắp trong mười nước, tuy Tấn Quốc không phải là mạnh lắm, nhưng cũng là một quốc gia.
Trong thế giới tu tiên, quan hệ giữa tông môn và triều đình rất là vi diệu, triều đình cho phép tông môn thành lập, mà mỗi đại tông môn cũng tuân theo luật pháp, chỉ cần không liên quan đến cốt lõi, hai bên rất hợp tác với nhau, giữ gìn nhân gian.
Nhưng địa vị của triều đình thì có vẻ hơi cao hơn tiên môn một chút. Không phải là tông môn không được, mà là hai thực thể này hoàn toàn khác nhau. Trừ phi trở thành tiên môn hoàn toàn đã vượt ra ngoài tất cả, nếu không, số người trong một tông môn nhiều lắm cũng không quá một trăm ngàn, trong khi một triều đình thì không chỉ có một trăm ngàn người mà thôi.
Đương nhiên chủ yếu còn phải xem triều đình đang đối mặt với tông môn nào.
Nếu tiên môn đệ nhất Tấn Quốc, đương nhiên triều đình Tấn Quốc cũng phải nhượng ba phần lễ, nhưng tông môn đệ nhất Thanh Châu thì dù cũng có phân lượng nhất định nhưng còn chưa đủ để vượt qua triều đình.
Trong mắt Tứ Lôi Kiếm Tông, triều đình Tấn Quốc là một tồn tại ghê gớm, mà một tồn tại như vậy, thì dù là có chuyện gì, Tứ Lôi Kiếm Tông cũng rất khó mà biết rõ, nhưng không ngờ Tứ Quý đạo nhân lại phát hiện ra được người ‘giám sát’ của người ta.
Thế này làm sao không làm chúng trưởng lão phấn chấn cho được!
Phải biết rằng, nếu biết được sớm, không phải để đi hối lộ đối phương, nhưng dù không đụng chạm đối phương, thì cũng có thể tính toán yên tâm. Và nếu có thể lấy được thiện cảm của vị đại nhân này, thì đối với Tứ Lôi Kiếm Tông cũng là trăm lợi mà không một hại.
Dù sao loại người giám sát này, ai cũng từng là mạnh giả hàng đầu, không phải loại giá áo túi cơm.
Chúng trưởng lão chấn động.
Tứ Quý đạo nhân không nói gì, chỉ đưa tay ra.
Một bức họa xuất hiện trong tay lão.
Bức họa mở ra, một bức tranh vẽ cảnh một ngọn núi dưới ánh nắng chiều đập vào mắt mọi người.
Cảnh ở trong tranh rất đẹp, tất cả mọi người đang ngồi đều là trưởng lão, ai cũng cả mấy trăm tuổi, ngày thường ngoài tu hành thì đa phần thời gian cũng sẽ đi tìm chút thú vui.
Cầm kỳ thi họa không nói mọi thứ tinh thông, nhưng ít ra cũng coi như có chút tu dưỡng về văn hóa, đương nhiên chỉ cần nhìn một cái cũng nhận ra bức tranh này cực đẹp.
"Kỹ thuật cao siêu, thậm chí có thể gọi là hàng đầu trong nước. Ánh nắng chiều rơi xuống núi trông rất sống động, nhất là người ở trong bức họa, có một loại khí chất kiếm tu lãng đãng, có sự hờ hững, vẻ đẹp của kiếm tu. Vẽ đẹp! Vẽ đẹp! "
"Không, không, không, không chỉ vẽ đẹp đâu. Các ngươi nhìn người trong bức tranh này đi, trông như kiếm tiên bình thường, không có một điểm sắc sảo nào, nhưng lại khiến ta có một cảm giác, một cảm giác rất sâu rằng ở trong đó có ẩn chứa kiếm ý."
"Ồ, vốn ta chỉ cảm thấy tranh này không tệ lắm, nhưng nghe ngươi nói thế mới cảm thấy, hình như là thế thật."
"Tranh này càng xem càng khiến người ta kinh hãi, người ở trong tranh này không có hết khuôn mặt, nhưng chỉ cần một bên mặt thôi mà đã có thể biểu hiện ra phong thái kiếm tiên vô cùng nhuần nhuyễn."
"Chưởng môn, cái này là có ý gì?"
"Bức tranh này có ý gì? Không lẽ?"
Chúng trưởng lão đều đầy hiếu kỳ.
Có trưởng lão hình như đã đoán ra gì đó.
"Đúng vậy, nam tử vẽ trong tranh này chính là mạnh giả kiếm đạo Tấn Quốc quốc quân phái tới."
Tứ Quý đạo nhân nghiêm túc nói.
Mọi người ồ lên.
"Thật?"
"Chưởng môn, căn cứ vào đâu?"
"Đúng vậy, người này thoạt nhìn thì đúng là giống cao nhân, nhưng nhìn trẻ tuổi như thế, hình như có chút không thể đâu?"
"Đúng đó, chưởng môn, ngài có nhầm lẫn gì không?"
Mọi người thi nhau lên tiếng, cảm thấy có chút không thực tế.
Nhưng Tứ Quý đạo nhân lắc đầu, ánh mắt nhìn chúng trưởng lão đầy vẻ thất vọng.
"Nông cạn, nông cạn, các ngươi thực sự là quá nông cạn."
Tứ Quý đạo nhân thấy hơi bất đắc dĩ, trong mắt lộ ra thất vọng.
Chúng trưởng lão hơi ngẩn ra, nhưng không dám nói gì, dù sao Tứ Quý đạo nhân ở trong lòng bọn họ có địa vị cực cao, cộng với bức họa này đúng là có điểm khác thường, khiến bọn họ rất hiếu kỳ.
"Các ngươi có biết bức tranh này ai vẽ không?"
Tứ Quý đạo nhân hỏi.
"Thanh Liên Cư Sĩ, cái tên hình như ta có nghe, là tài tử nổi danh Tấn Quốc. Nghe nói Tấn Quốc quốc quân rất thích tác phẩm của người này, nhưng dạo gần đây người này đã mai danh ẩn tích."
Có trưởng lão có chút hiểu biết, nói ra lai lịch người vẽ tranh.
"Đúng vậy." Tứ Quý đạo nhân gật đầu, sau đó vô cùng nghiêm nghị nói.
"Người vẽ tranh, chính là Thanh Liên Cư Sĩ. Mặc dù ta chưa từng gặp người này, nhưng hắn tài hoa hơn người, không chỉ Tấn Quốc quốc quân thích thi từ của hắn, mà nghe nói một số quyền quý Tấn Quốc cũng rất tán thưởng văn chương của hắn."
"Nhưng nửa năm trước, Thanh Liên Cư Sĩ đã hoàn toàn mai danh ẩn tích, các ngươi ngẫm thử xem, hắn đã đi đâu?"
Tứ Quý đạo nhân bắt đầu hướng dẫn.
"Có phải là bái nhập vào một tông môn tu tiên nhỏ nào đó không?"
Có trưởng lão nào đó đoán.
"Không thể nào. Thanh Liên Cư Sĩ rất là nổi tiếng, sao có thể bái nhập vào tông môn nhỏ được? Nếu hắn đồng ý bái nhập vào Tứ Lôi Kiếm Tông ta, ta thà vượt quyền, cũng sẽ thu hắn làm đồ đệ."
"Đúng vậy, loại người tài hoa này làm sao bái nhập vào tông môn nhỏ được!"
"A, ta biết rồi. Chưởng môn, Thanh Liên Cư Sĩ đã được triều đình cấp chiêu an đúng không?"
Rất nhiều người phủ quyết suy đoán của trưởng lão đầu tiên, cũng có người cho rằng đã bị triều đình cấp chiêu an rồi.
Nhưng, Tứ Quý đạo nhân gật đầu.
"Không sai, Thanh Liên Cư Sĩ tài hoa hơn người, có thể được giới quyền quý Tấn Quốc tán dương, đương nhiên là đã được Tấn Quốc quốc quân chiêu an đi rồi."
"Và ở trong Tấn Quốc, có một vị kiếm khách tuyệt thế, đã từng là thiên tài của học phủ mười nước, nhưng cuối cùng không biết vì sao lại bị học phủ mười nước trục xuất, cuối cùng đi tới Tấn Quốc, trở thành thống lĩnh giám sát sứ."
"Người này cực kỳ phi phàm, được quốc quân trọng dụng, sau khi Thanh Liên Cư Sĩ được chiêu an, rõ ràng đã gặp người kia một lần, sau đó Thanh Liên Cư Sĩ hẳn là có xúc cảm với khí chất của đối phương, nên mới vẽ một bức tranh họa hắn."
"Đương nhiên, cũng có khả năng là Tấn Quốc quốc quân đã bảo Thanh Liên Cư Sĩ vẽ tranh cho hắn."
"Mà vị mạnh giả này, không thích lộ mặt, nhưng lại không muốn từ chối quốc quân, bachngocsach. com nên cuối cùng chỉ vẽ một bên mặt."
Tứ Quý đạo nhân phân tích rất lý lẽ, rõ ràng.
Nhưng có một giọng đầy thắc mắc vang lên.
"Chưởng môn, đây đều chỉ là suy đoán của ngài, có gì chứng minh là thật?"
Trưởng lão này tuy cũng tin tưởng Tứ Quý đạo nhân, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng Tứ Quý đạo nhân chỉ cười nhạt, vỗ một cái vào bức họa.
Ngay sau đó, một luồng kiếm thế kinh khủng xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook