Vũ Văn Vĩ Thần thấy cậu đã đoán được ý đồ của mình, đột nhiên nhếch miệng cười, khép laptop trước mặt lại, sau đó vẻ mặt chuyên chú nhìn cậu nói: "Không cần, trên thực tế, linh hồn của anh là ai cũng không quan trọng."

"Ngài có ý gì?" Đào Dục Huyên không hiểu anh đang diễn tuồng gì, rất nghi ngờ nhìn vẻ mặt vui vẻ của người trước mặt, là người cha ruột tình của mình.

"Bởi vì mặc kệ linh hồn của anh là ai, anh đã chui ra từ bụng của Đào Du Du, trên người anh đã chảy dòng máu của nhà Vũ Văn chúng tôi, vậy thân phận của anh chỉ có một đó là con của nhà Vũ Văn chúng tôi. Nếu như trên đời này thật sự có chuyện linh hồn chuyển thế, như vậy mỗi người đều có kiếp trước, chẳng qua là anh tương đối đặc biệt, giữ lại trí nhớ kiếp trước, nhưng chúng tôi thì quên hết trí nhớ kiếp trước bắt đầu lại lần nữa. Tất cả những chuyện này có lẽ là ý trời, nếu ý trời đã như thế mà anh lại trùng hợp dấn thân vào nhà Vũ Văn chúng tôi, đã trở thành con của tôi, vậy tôi tất nhiên sẽ không bỏ mặc anh. Từ hôm nay trở đi, xin anh quên hết tất cả trí nhớ kiếp trước, làm một đứa con bốn tuổi thật tốt, làm con trai bảo bối của Đào Du Du, tất cả chuyện trước đây xem như là bí mật giữa hai chúng ta, đừng để cho bất kỳ ai biết, được chứ?"Chuyện này Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ ra được khi nhớ tới tình huống Đào Dục Huyên muốn quan tâm Đào Du Du. Đây cũng là sự lựa chọn duy nhất của anh.

Đúng vậy, nếu Đào Dục Huyên đã nói ra tất cả bí mật rồi, vậy chứng minh anh ta rất chân thành, không hề muốn giấu diếm.

Nói thế nào đi nữa cậu bé cũng là con của anh, hai người họ cùng huyết thống, tuy biết trong người cậu bé tồn tại linh hồn Lý Doãn Trạch nhưng anh cũng không có cách nào bỏ mặc cậu bé. Dù sao cậu bé chỉ có bốn tuổi, nên không thể sống một mình được. Với lại anh tin rằng Đào Du Du sẽ không bỏ mặt cậu bé, đã như thế, chi bằng xem chuyện này như một bí mật mà giấu hoàn toàn, từ nay sẽ không có bất kỳ ai biết được, mà Lý Doãn Trạch trở thành Đào Dục Huyên tiếp tục sống.

"Ngài thật sự nghĩ như vậy sao?" Dường như Đào Dục Huyên hơi không tin những lời này của Vũ Văn Vĩ Thần, cậu thật sự không thể nào tin được những lời nói này, sao ngài ấy có thể dễ dàng quyết định cất giấu bí mật này để mình trở thành con của ngài ấy chứ?

"Đúng, nhưng chuyện này chỉ có thể coi là bí mật giữa hai chúng ta, tuyệt đối không thể để cho Đào Du Du biết, anh không được kể lại với cô ấy. Đợi lát nữa cô ấy tỉnh lại, anh viện cớ nói những lời lúc trước đều là nói bậy, lừa gạt cô ấy. Tôi không muốn làm cô ấy đau lòng nữa." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, nặng nề thở dài, thật ra đối với đứa con trai bốn tuổi của anh đột nhiên trở thành người đàn ông hơn ba mươi tuổi, anh thật sự không thích ứng được.

Vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ kia, lại nghĩ đến lính hồn đã trưởng thành khiến anh cảm thấy cả người nổi da gà.

"Không thể nói tôi không được nói với cô ấy, chỉ có thể nói cô ấy rất không được. Lúc này Đào Dục Huyên thay đổi vẻ mặt từ chối cho ý kiến, đến giờ phút này, tâm tình của cậu xem như đã bình tĩnh trở lại, mà cuộc đời của cậu cũng nên bước vào quỹ đạo mới.

"Đúng rồi, cha hỏi con vài chuyện, con phải thành thật trả lời cha." Vũ Văn Vĩ Thần cười cười, đột nhiên nhớ đến có vài chuyện rất quan trọng, trong lúc nhất thời, vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc.

"Hỏi đi, ai bảo bây giờ tôi đã là con của ngài rồi chứ." Đào Dục Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, rất phối hợp nói.

"Cái đó.....Chính là......Lúc trước khi Du Du sinh con và Tiểu Bồ Đào ra, là.....khụ khụ.....Là sanh mổ hay là......"

"Đương nhiên là sanh mổ, cô ấy sợ đau, làm sao có thể sanh tự nhiên được. Khoan đã, ngài hỏi chuyện này là có ý gì?" Đào Dục Huyên rất tự nhiên trả lời câu hỏi của Vũ Văn Vĩ Thần, sau khi trả lời xong, cậu chợt cảm thấy có chút bất thường, hai mắt bắt đầu cảnh giác nhìn anh.

Vũ Văn Vĩ Thần không trả lời câu hỏi của Đào Dục Huyên, nhưng câu trả lời vừa rồi của Đào Dục Huyên làm cho chân mày anh đang nhíu chặt thoáng thả lỏng một chút, nhưng rất nhanh, anh liền nghĩ đến một chuyện khác, vì vậy vội vàng hỏi: "Này.... ......vậy sau khi con được sinh ra, là uống sữa tươi hay là.... ......"

Đào Dục Huyên nghe câu hỏi này lập tức hiểu ra ý của anh, cậu bé cười gian hai tiếng, lập tức nhảy từ trên ghế xuống, sau đó chạy đến trước cửa phòng rồi trả lời: "Sữa tươi có gì phải uống, tôi dĩ nhiên là uống sữa mẹ......."

Nói xong, lập tức chạy ra khỏi cửa phòng.

"Tên tiểu tử thúi này, con đứng lại cho cha, ai cho con chiếm tiện nghi người phụ nữ của cha?" Vũ Văn Vĩ Thần nghe cậu trả lời của cậu bé, lập tức tức giận đến đỉnh đầu bóc khói, hận không thể đuổi theo hung hăng đánh cậu bé một trận.

... ...... ...... ...... ........

Đào Dục Huyên chạy xuống lầu, đến thẳng căn phòng của Đào Du Du, lúc này bác sĩ tư nhân của Vũ Văn Vĩ Thần đã đến, sau khi làm kiểm tra đơn giản cho Đào Du Du, không bao lâu sau thì cô tỉnh lại.

Bác sĩ nói rõ với cô vài câu thì rời khỏi phòng, chuẩn bị đi về phí phòng Vũ Văn Vĩ Thần báo cáo tình hình khám chữa bệnh cho Đào Du Du.

Sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng của Đào Du Du thì Đào Dục Huyên mới đi vào, vừa vào cửa, cậy đã nhìn thấy Đào Du Du ngồi trên giường lặng lẽ khóc, một bộ dạng đau lòng không thôi.

Cậu biết cô nhất định đang nghĩ đến chuyện con trai mình đột nhiên biến thành người xa lạ, có lẽ bây giờ cô hoàn toàn không biết phải làm sao để đối mặt với thân phận đặc biệt của "đứa con" này.

"Mẹ......" Giọng nói non nớt vang lên, một bộ dáng đã làm sai chuyện đến nhận tội, vô cùng đáng thương.

"Dục Huyên.......Con......" Đào Du Du nghe thấy Đào Dục Huyên gọi mình là mẹ, trong lúc nhất thời cảm thấy rối bời, không biết đây là xảy ra chuyện gì.

"Mẹ, thật xin lỗi, Dục Huyên không ngoan, không nên gạt người.......Thật ra....Thật ra Dục Huyên không phải là linh hồn chuyển thế, đúng........Là Dục Huyên xem trong ti vi, sau đó gạt mẹ...." Lần này Đào Dục Huyên đang giở thủ đoạn che giấu người khác, cậu bé vừa chớp to hai mắt vô tội, vừa nhỏ giọng nằm sấp bên giường Đào Du Du nhận lỗi với cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương