Hai người im lặng ngồi uống cà phê được một lúc, cuối cùng Hồ Ứng để ly cà phê trong tay xuống, cầm khăn lau miệng, sau đó nói với Đào Du Du: "Nếu tôi là quản gia Đào, tôi tuyệt đối sẽ không để cho các nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến cảm giác của mình. Nếu Tổng Thống dám lấy, cô có gì không dám gả? Cô thử hỏi lòng mình xem, cô có thật sự thích ngài Tổng Thống không. Nếu như đáp án là có, vây thì chấp nhận ngài ấy, chuyện còn lại ngài ấy sẽ giải quyết. Nếu đáp án là không, vậy cô đừng nghĩ cả đời này sẽ trốn đi đâu, tôi nghĩ Tổng Thống sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

Đây là ý kiến của Hồ Ứng nói với cô, tuy nghe vào giống như đag uy hiếp!

Đào Du Du hoàn hoàn bị lời nói của anh ta làm cho sợ hãi, trái tim nhỏ bé của cô run rẩy, cô cúi đầu uống Capuccino của mình, lại không lên tiếng. Thậm chí cô cảm thấy tìm Hồ Ứng để nó chuyện vốn là một quyết định sai lầm.

Không bao lâu sau, Hồ Ứng nhìn đồng hồ trên tay, có vẻ như có việc phải đi, nên rời đi trước, Đào Du Du chỉ gật đầu với anh ta, ý bảo anh ta cứ tự nhiên.

Hồ Ứng đứng lên, nhìn vẻ mặt Đào Du Du vẫn là tương lai mờ mịt, vì vậy trước khi đi còn cho cô một lời khuyên chân thành: "Đừng tùy tiện từ chối lời cầu hôn của một người đàn ông, bởi vì có thể sẽ làm cô hối hận hơn nhiều so với việc tùy tiện chấp nhận lời cầu hôn của một người đàn ông!"

Nói xong, liền xoay người bỏ đi.

Đào Du Du nghĩ đến câu nói vừa rồi của anh ta, đầu óc bị chấn động.

Cô đuổi theo anh ta hỏi một câu: "Cuối cùng tôi nên đồng ý hay từ chối đây?"

Không hỏi được thì hỏi ông trời đi!

Hồ Ứng đi rồi, một mình Đào Du Du ngồi ngây ngốc trong quán cà phê khoảng mười phút, sau đó ủ rũ rời đi, chuẩn bị trở về phòng bệnh.

Vào thang máy lên tầng mười, cánh cửa vừa mở r,a đã bị một bóng dáng nho nhỏ cản đường cô.

"Dục Huyên, con ở đây làm gì vậy?" Đào Du Du nhìn Đào Dục Huyên đứng ở cửa thang máy, tò mò hỏi.

Đào Dục Huyên không trả lời vấn đề của cô, không nói lời nào đi vào thang máy, sau đó nhảy lên muốn nhất nút tầng mười sáu, đóng cửa thang máy lại.

"Cục cưng, con đến tầng mười sáu làm gì?" Đào Du Du nhìn thấy cậu bé không nói câu nào, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

"Không phải đến tầng mười sáng, mà lên tầng cao nhất." Ánh mắt Đào Dục Huyên nhìn thẳng vào của thang máy đã đóng lại, mặt không có cảm xúc nói.

"Đến.......đến tầng cao nhất làm gì?" Lần này Đào Du Du cảm thấy kỳ lạ hơn, tuy đứa con trai này luôn khiến cô cảm thấy không bình thường, nhưng hiện tại cô mới thấy được, cô hoàn toàn không hiểu nổi cậu bé.

"Có lời muốn nói với bà." Đào Dục Huyên rất bình tĩnh, gặp phải sóng to gió lớn, trên gương mặt ngây thơ vẫn hiện lên một vẻ mặt khác không thuộc về cậu.

Đào Du Du nhìn điệu bộ kia của cậu, hơn nữa cậu bé nói có chuyện muốn nói với cô, lập tức nhạy cảm, có lẽ cậu bé muốn nói chuyện liên quan đến Vũ Văn Vĩ Thần.

Lo lắng cậu bé không tể chấp nhận được việc mình có một người cha mới, vì vậy cô lập tức giải thíc: "Việc đó.......Cục cưng, có phải chị Nhã Hinh đã nói gì với con không? Con tuyệt đối đừng tin lời con bé, mẹ sẽ không tìm cha mới cho con đâu."

Đào Dục Huyên nghe vậy, khóe môi hừ nhẹ một tiếng, cửa thang máy mở ra, cậu cất bước đi ra ngoài.

Ra khỏi thang máy, cậu bé đi đến cầu thang yên tĩnh, đi lên tầng trên, đã tới vườn hoa ngoài trời trên tầng cao nhất.

Nơi này không hổ là vệnh việc cao cấp nhất Thương Quốc, trên tầng cao nhất của bệnh viện có vườn hoa ngoài trời, thiết kế khu công viên có nước chảy qua cầu, làm cho người ta vừa bước vào vườn hoa trên tầng cao nhất, cảm giác như đã đến Giang Nam Trung Quốc, cảm giác này thật kỳ diệu.

Đào Dục Huyên đi dạo, đi vào trong đi nhỏ rồi ngồi xuống, lúc này Đào Du Du đi theo sau cậu giống như một đứa bé làm, chờ đợi sự phát quyết của cậu.

"Tại sao không tìm cha mới cho chúng tôi?" Sau khi ngồi xuống, Đào Dục Huyên hỏi, những lời này tiếp những lời lúc nãy Đào Du Du nói trong thang máy.

"Hả? A, con vừa nói gì........Con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ tôn trọng ý kiến của con và Tiểu Bồ Đào, nếu các con không đồng ý, mẹ tuyết đối sẽ không kết hôn. Vì vậy con không cần lo lắng chuyện mẹ tìm cha mới cho các con." Đào Du Du nghĩ rằng cậu bé phản đối chuyện cô lập gia đình, vì vậy mở miệng hứa hẹn với cậu bé.

"Nếu tôi và Tiểu Bồ Đào không có bất kỳ ý kiến gì thì sao?" Đào Dục Huyên nhìn Đào Du Du hứa hẹn, mở miệng hỏi ngược lại.

"Cái gì? Ý con muốn nói......." Trong lúc nhất thời Đào Du Du chưa phản ứng kịp, đứa bé này có ý gì? Không phải nó muốn phản đối cô kết hôn sao?

"Chúng tôi không ngại có một Tổng Thống là cha mà." Đào Dục Huyên ngẩng đầu nhỏ lên, một bộ dáng mây trôi gió thoảng.

"À.......Này........Chuyện đó.......Ai ......Ai nói cho con biết là Tổng Thống?" Đào Du Du lập tức có cảm giác ngổn ngang trong gió, có phải thế giới này thay đổi quá nhanh không? Tai sao cả đám người bên cạnh cô đều thông minh vậy chứ, một chút chuyện nhỏ cũng không giấu được.

"Trừ bỏ Tổng Thống, chẳng lẽ bên cạnh mẹ còn có người đàn ông thứ hai sao?" Đào Dục Huyên đối với vẻ mặt hoảng hốt của Đào Du Du, từ chối cho ý kiến mà hỏi ngược lại.

"Sao........làm sao cũng không có?" Đào Du Du luôn vịt chết còn cứng mỏ, tuy giời phút này cô cũng hiểu tại sao mình lại mạnh miệng vì chuyện gì, nhưng co không muốn thừ nhận trong lòng mình có quan hệ mập mờ với Vũ Văn Vĩ Thần.

"Ai? Hồ Ứng? Hay là mẹ có ý với mấy bộ trưởng nam kia? Hoặc là người lái xe của Phủ Tổng Thống? Nhân viên an ninh?"

"Chuyện đó sao......." Đào Du Du vừa nghe Đào Dục Huyên chọn ra nhiều người như vậy, lập tức hơi chột dạ, vừa rồi cậu bé nói những người kia, đúng là không có người có thể khả nghi.

"Con chợt nhớ đến giờ chú Tổng Thống uống thuốc rồi, dì y ta xinh đẹp kia mỗi lần nhìn thấy Tổng Thống đều chớp chớp mắt, thật đáng yêu." Đào Dục Huyên nói xong, trên mặt xuất hiện vẻ mến nộ.

"Dừng lại......Có thể xinh đẹp thế sao? Chẳng lẽ đẹp hơn so với mẹ sao?" Đào Du Du nghe vậy, vẻ mặt tràn đầy khinh thường nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương