Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
-
Chương 18: Quyết Định
Sáng sớm ngày hôm sau, cô cũng không đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ giống như thường ngày nữa, mà sắp xếp hành lý, đưa bọn chúng lên máy bay đến Thương Quốc.
Sau khi tiễn chúng đi rồi, cô gọi cho cô Đào Tú Quyên, để bà giúp cô ra sân bay đón bọn nhỏ, tiện thể giúp cô chăm sóc bọn nhỏ một thời gian.
Cô đã quyết định theo Vũ Văn Vĩ Thần về làm quản gia cho anh, cho nên trước đó, cô phải sắp xếp ổn thỏa cho bọn nhỏ thật tốt.
Trước khi đến giữa trưa, cô đến phủ Nghị trưởng trình đơn từ chức, Vũ Văn Tuyết Lạc hiển nhiên rất ngạc nhiên với quyết định từ chức của Đào Du Du, thế nhưng thấy cô đã quyết như thế, cũng không có ý định giữ lại, chỉ chúc cô sau này tất cả đều thuận lợi, sau có lại phát cho cô tiền lương tháng này.
Đi ra khỏi phủ Nghị trưởng, cô về nhà chuẩn bị hành lý của mình, sau đó bấm số điện thoại mà ngày hôm qua Vũ Văn Vĩ Thần đã đưa cho cô.
Sau khi điện thoại kết nối chưa được bao lâu, lại nhận được giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến: “Xin chào. Xin hỏi ngài là ai vậy?”
“Chào……Xin chào……… Tôi là Đào Du Du, là ngài tổng thống cho tôi số điện thoại này, hôm qua ngài ấy mời tôi làm quản gia cho ngài.” Đào Du Du khẩn trương nên nói chuyện hơi cà lăm một chút.
“À, thì ra là Đào quản gia, xin hỏi, ngài đang ở đâu vậy? còn nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ về nước, bây giờ tôi sẽ phái xe đến đón ngài.”
“Tôi đang ở số 326 khu Nhạc Mai.”
“Được, mười phút nữa xe sẽ xuất hiện ở đó, xin cô hãy chuẩn bị hành lý ra cửa chờ tôi.”
“Được, tôi đã biết.” Đào Du Du trả lời, sau đó cúp điện thoại, nhìn xung quanh một lần ngôi nhà mình đã ở năm năm, sau đó rót lý nước uống, rồi kéo hành lý ra khỏi cửa.
Ở cửa đợi chưa đến mười phút, một chiếc xe limousine màu đen chạy đến dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của một người đàn ông trung niên có ria mép: “Xin hỏi, ngài là Đào quản gia phải không?”
“Là tôi.” Đào Du Du gật đầu đáp.
“Xin mời ngài lên xe.” Người đàn ông trung niên kia nghe vậy, lập tức xuống xe, mở cửa sau xe cho Đào Du Du, rồi mời cô lên xe.
“Cảm ơn, làm phiền rồi.” Cô gật đầu ra hiệu với ông ta, Đào Du Du đưa hành lý cho người đàn ông kia, sau đó lập tức lên xe.
Người đàn ông đóng cửa xe lại giúp cô, đem gương hành lý bỏ vào cốp xe phía sau, sau đó lên xe, phân phó lái xe rời đi.
Một lúc sau, Đào Du Du được đưa đến chỗ Vũ Văn Vĩ Thần ở nhà khách chính phủ, cô đến phòng của Vũ Văn Vĩ Thần ở trên tầng khách sạn cao nhất lại không thấy anh ta đâu.
Nghĩ lại, giờ này chắc anh đang dùng cơm trưa với Tiêu tổng thống Thành Quốc.
Cô cũng đã gặp người đàn ông trung niên gọi điện thoại cho cô, một ông chú dễ gần trên mặt mang một mắt kính gọng vàng.
Sau khi tiễn chúng đi rồi, cô gọi cho cô Đào Tú Quyên, để bà giúp cô ra sân bay đón bọn nhỏ, tiện thể giúp cô chăm sóc bọn nhỏ một thời gian.
Cô đã quyết định theo Vũ Văn Vĩ Thần về làm quản gia cho anh, cho nên trước đó, cô phải sắp xếp ổn thỏa cho bọn nhỏ thật tốt.
Trước khi đến giữa trưa, cô đến phủ Nghị trưởng trình đơn từ chức, Vũ Văn Tuyết Lạc hiển nhiên rất ngạc nhiên với quyết định từ chức của Đào Du Du, thế nhưng thấy cô đã quyết như thế, cũng không có ý định giữ lại, chỉ chúc cô sau này tất cả đều thuận lợi, sau có lại phát cho cô tiền lương tháng này.
Đi ra khỏi phủ Nghị trưởng, cô về nhà chuẩn bị hành lý của mình, sau đó bấm số điện thoại mà ngày hôm qua Vũ Văn Vĩ Thần đã đưa cho cô.
Sau khi điện thoại kết nối chưa được bao lâu, lại nhận được giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến: “Xin chào. Xin hỏi ngài là ai vậy?”
“Chào……Xin chào……… Tôi là Đào Du Du, là ngài tổng thống cho tôi số điện thoại này, hôm qua ngài ấy mời tôi làm quản gia cho ngài.” Đào Du Du khẩn trương nên nói chuyện hơi cà lăm một chút.
“À, thì ra là Đào quản gia, xin hỏi, ngài đang ở đâu vậy? còn nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ về nước, bây giờ tôi sẽ phái xe đến đón ngài.”
“Tôi đang ở số 326 khu Nhạc Mai.”
“Được, mười phút nữa xe sẽ xuất hiện ở đó, xin cô hãy chuẩn bị hành lý ra cửa chờ tôi.”
“Được, tôi đã biết.” Đào Du Du trả lời, sau đó cúp điện thoại, nhìn xung quanh một lần ngôi nhà mình đã ở năm năm, sau đó rót lý nước uống, rồi kéo hành lý ra khỏi cửa.
Ở cửa đợi chưa đến mười phút, một chiếc xe limousine màu đen chạy đến dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của một người đàn ông trung niên có ria mép: “Xin hỏi, ngài là Đào quản gia phải không?”
“Là tôi.” Đào Du Du gật đầu đáp.
“Xin mời ngài lên xe.” Người đàn ông trung niên kia nghe vậy, lập tức xuống xe, mở cửa sau xe cho Đào Du Du, rồi mời cô lên xe.
“Cảm ơn, làm phiền rồi.” Cô gật đầu ra hiệu với ông ta, Đào Du Du đưa hành lý cho người đàn ông kia, sau đó lập tức lên xe.
Người đàn ông đóng cửa xe lại giúp cô, đem gương hành lý bỏ vào cốp xe phía sau, sau đó lên xe, phân phó lái xe rời đi.
Một lúc sau, Đào Du Du được đưa đến chỗ Vũ Văn Vĩ Thần ở nhà khách chính phủ, cô đến phòng của Vũ Văn Vĩ Thần ở trên tầng khách sạn cao nhất lại không thấy anh ta đâu.
Nghĩ lại, giờ này chắc anh đang dùng cơm trưa với Tiêu tổng thống Thành Quốc.
Cô cũng đã gặp người đàn ông trung niên gọi điện thoại cho cô, một ông chú dễ gần trên mặt mang một mắt kính gọng vàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook