Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
-
Chương 52
h sáng ngọn đèn u ám chiếu trên mặt Ninh Doãn Tihcs, có chút quyến rũ mờ ám, có chút quỷ dị.
"Châu Tiêu Bằng?" Ninh Doãn Tích nhếch môi, cười đến lạnh lùng.
"Anh Bằng." Hàn Mộ ngưng đánh trên tay Ninh Doãn Tích, ôm lại eo của anh, "Anh Bằng, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi..."
Mặt Ninh Doãn Tích đã sớm đen lại như Diêm Vương, nhiệt độ xung quanh cũng lập tức giảm xuống cực kỳ thấp.
Cô gái chết tiêt, tám phần là xem mình là tình nhân của cô ta!
Đáng chết...
"Anh Bằng! Đó không phải là Tiểu Mộ mong muốn!" Hàn Mộ xiết chặt hai tay đang ôm lấy Ninh Doãn Tích.
Anh Bằng vẫn ấm áp như vậy, làm cho cô lưu luyến như vậy.
Cô giống như đang nằm mơ. Trong mộng, cô cùng anh Bằng giống như trước đây, thật vui vẻ!
"Cô gái!" Ninh Doãn Tích kéo hai tay của Hàn Mộ ra, dùng sức nắm lấy bờ vai của cô, lắc, "Cô gái, cô nhìn rõ xem tôi là ai?"
Hàn Mộ vuốt hai mắt, nhìn về phía khuôn mặt mờ ám của Ninh Doãn Tích.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Ninh Doãn Tích quyến rũ và quỷ dị, tuấn tú lại mê người.
"Là anh?" Cơn say của Hàn Mộ đã tỉnh hết chín phần, cô đẩy Ninh Doãn Tích ra, đạp một cái, "Sao lại là anh?"
"Nếu không, cô tưởng là ai?" Đôi mắt nguy hiểm của Ninh Doãn Tích nhíu lại, "Là Châu Tiêu Bằng, trong miệng cô gọi cái gì là anh Bằng?"
"Anh Bằng!" Trong lòng Hàn Mộ cả kinh, ngón tay xoa nhẹ giữa lông mày, xem ra, cô không phải người say, mà lòng đã say rồi, đã quá say! Sao cô có thể mang người đàn ông này trở thành anh Bằng được?
"Anh Bằng? Ngược lại cô lại làm cho rất thân thiết, rất thuận miệng!" Ninh Doãn Tích cất giọng kỳ quái.
"Thần kinh!" Hàn Mộ liếc nhìn Ninh Doãn Tích. Sao cô cảm thấy giọng điệu của Ninh Doãn Tích rất kỳ quái, kỳ quái khiến cho cô nghe thấy lại cảm thấy ...
Một cổ hương vị ghen tức!
Trong lòng Hàn Mộ hơi sững sờ, sao có thể? Sao cô có thể nghe thấy mùi chua chứ?
Thu lại suy nghĩ không nên có, Hàn mộ đi qua Ninh Doãn Tích, cũng không thèm liếc anh một cái
"Đứng lại!" Ninh Doãn Tích kéo Hàn Mộ lại. Cô gái này, thật sự để cho anh... Để cho anh muốn nổi điên lên!
Khi cô không đếm xỉa thì bản thân lại tức giận đến sôi gan; khi cô ở trong lòng mình lại gọi tên một người đàn ông khác thì trong bụng chứa đầy nước chua!
Anh chỉ là nổi lên sự hứng thú với cô. Nhưng, tại sao phải có phản ứng như vậy?
"Ruốt cuộc cô và hắn ta là có quan hệ như thế nào?"
"Châu Tiêu Bằng?" Ninh Doãn Tích nhếch môi, cười đến lạnh lùng.
"Anh Bằng." Hàn Mộ ngưng đánh trên tay Ninh Doãn Tích, ôm lại eo của anh, "Anh Bằng, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi..."
Mặt Ninh Doãn Tích đã sớm đen lại như Diêm Vương, nhiệt độ xung quanh cũng lập tức giảm xuống cực kỳ thấp.
Cô gái chết tiêt, tám phần là xem mình là tình nhân của cô ta!
Đáng chết...
"Anh Bằng! Đó không phải là Tiểu Mộ mong muốn!" Hàn Mộ xiết chặt hai tay đang ôm lấy Ninh Doãn Tích.
Anh Bằng vẫn ấm áp như vậy, làm cho cô lưu luyến như vậy.
Cô giống như đang nằm mơ. Trong mộng, cô cùng anh Bằng giống như trước đây, thật vui vẻ!
"Cô gái!" Ninh Doãn Tích kéo hai tay của Hàn Mộ ra, dùng sức nắm lấy bờ vai của cô, lắc, "Cô gái, cô nhìn rõ xem tôi là ai?"
Hàn Mộ vuốt hai mắt, nhìn về phía khuôn mặt mờ ám của Ninh Doãn Tích.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Ninh Doãn Tích quyến rũ và quỷ dị, tuấn tú lại mê người.
"Là anh?" Cơn say của Hàn Mộ đã tỉnh hết chín phần, cô đẩy Ninh Doãn Tích ra, đạp một cái, "Sao lại là anh?"
"Nếu không, cô tưởng là ai?" Đôi mắt nguy hiểm của Ninh Doãn Tích nhíu lại, "Là Châu Tiêu Bằng, trong miệng cô gọi cái gì là anh Bằng?"
"Anh Bằng!" Trong lòng Hàn Mộ cả kinh, ngón tay xoa nhẹ giữa lông mày, xem ra, cô không phải người say, mà lòng đã say rồi, đã quá say! Sao cô có thể mang người đàn ông này trở thành anh Bằng được?
"Anh Bằng? Ngược lại cô lại làm cho rất thân thiết, rất thuận miệng!" Ninh Doãn Tích cất giọng kỳ quái.
"Thần kinh!" Hàn Mộ liếc nhìn Ninh Doãn Tích. Sao cô cảm thấy giọng điệu của Ninh Doãn Tích rất kỳ quái, kỳ quái khiến cho cô nghe thấy lại cảm thấy ...
Một cổ hương vị ghen tức!
Trong lòng Hàn Mộ hơi sững sờ, sao có thể? Sao cô có thể nghe thấy mùi chua chứ?
Thu lại suy nghĩ không nên có, Hàn mộ đi qua Ninh Doãn Tích, cũng không thèm liếc anh một cái
"Đứng lại!" Ninh Doãn Tích kéo Hàn Mộ lại. Cô gái này, thật sự để cho anh... Để cho anh muốn nổi điên lên!
Khi cô không đếm xỉa thì bản thân lại tức giận đến sôi gan; khi cô ở trong lòng mình lại gọi tên một người đàn ông khác thì trong bụng chứa đầy nước chua!
Anh chỉ là nổi lên sự hứng thú với cô. Nhưng, tại sao phải có phản ứng như vậy?
"Ruốt cuộc cô và hắn ta là có quan hệ như thế nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook