"Cạch......" Một tiếng cửa mở, Liệp Ưng ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy vẻ mặt Y Sâm vội vã chạy tới, đứng ở trước mặt Thanh Lưu, gắt gao kéo Thanh Lưu, "Dường như tình hình của Tiểu Thất không được tốt lắm, anh nhanh chóng đi xem thử!"

Thấy sắc mặt của Y Sâm, mấy người đều nhất thời cả kinh.

Tình huống không được tốt?

Thanh Lưu nhướng mày.

Theo lý thuyết, hiện tại phải chờ máu tới cứu Tiểu Thất, dinendian.lơqid]on hắn cũng đã khống chế được bệnh tình của Tiểu Thất.

Sao tình huống lại không tốt?

Thanh Lưu gật đầu, nhanh chóng bước chân chạy về phía phòng bệnh.

Tất cả mấy người Liệp Ưng đều mang vẻ mặt khẩn trương muốn đi cùng.

Liệp Ưng mới vừa đi hai bước liền dừng lại, nhìn Ninh Khuynh Thược, vỗ vỗ đầu nhỏ của bé, "Thược, em đi chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho cha mẹ em trước đi."

Khi Ninh Khuynh Thược muốn ôm oán đầu nhỏ của bé lại bị giày xéo, trên mặt Liệp Ưng hiện lên vẻ áy náy, nhìn Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân, "Thật xin lỗi, mời các người tùy tiện."

Hàn Mộ khẽ mỉm cười, mà còn lại Ninh Doãn Ngân thì gật đầu một cái.

Bọn họ còn có thể có gì không hài lòng? Dường như chủ nhà lại rất hoan nghênh bọn họ......

......

Trong phòng bệnh.

Trên giường, Tiểu Thất nằm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không có một chút huyết sắc, yếu ớt giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái, Tiểu Thất sẽ giống như bọt biển, biến mất dưới ánh mặt trời, trong không khí.

"Tiểu Thất!" Y Sâm nắm tay Tiểu Thất, đặt ở bên miệng của hắn, hôn, giống như đối xử với một bảo bối quý gia, tràn đầy trân trọng.

Thân thể Tiểu Thất giống như chạm vào điện, không ngừng run rẩy.

"Y Sâm." Thanh Lưu bất mãn nhìn Y Sâm canh giữ ở bên giường, "Anh để cho tôi kiểm tra đi!"

Thanh Lưu nhíu mày lại, nhìn thân thể Tiểu Thất run rẩy, còn có mặt mũitái nhợt, lại nhìn Y Sâm nửa chết nửa sống da.nlze.qu;ydo/nn ngây ngốc canh giữ ở bên giường, trong lòng dâng lên lửa giận.

Kéo Y Sâm, Thanh Lưu không nhịn được hung hăng đánh một đấm về phía Y Sâm, "Anh là tên khốn kiếp, khốn khiếp, bây giờ mới biết đau lòng! Anh đã sớm lăn đến chỗ nào rồi hả?"

Vừa đánh một quyền nặng nề vào trên mặt Y Sâm, "Anh là tên khốn kiếp, tôi thật sự muốn một quyền đánh chết anh!"

Tiểu Thất là người mà đời này Thanh Lưu muốn dụng tâm thương yêu!

Không sai, giống như Tiểu Thất thích Y Sâm không oán không hối, Thanh Lưu hắn cũng vô cùng thích Tiểu Thất.

Từ hắn lúc còn rất rất nhỏ, từ khi hắn và Tiểu Thất bắt đầu sinh hoạt chung một chỗ, từ một cái nhăn mày một nụ cười của Tiểu Thất trong cuộc sống ngày thường.

Nhưng, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!

Chuyện luôn không thể để cho người ta cảm thấy hài lòng.

Bởi vì Thanh Lưu biết, người trong lòng Tiểu Thất là Y Sâm. Là Y Sâm không tim không phổi.

Thanh Lưu cười khổ. Chuyện đã đến mức này, hắn có thể oán Tiểu Thất sao? Hắn có thể trách Y Sâm sao?

Trong tình yêu tuy chỉ có ích kỷ, nhưng hắn muốn tình bạn giữa ba người từ nhỏ đến lớn, không gì địch nổi!

Lặng lẽ, Thanh Lưu lựa chọn buông tay, thả Tiểu Thất.

Nhưng mà, Tiểu Thất vẫn bị tổn thương. Dieendaanleequuydonn Nhìn Y Sâm thờ ơ, nhìn Y Sâm cười nhạo báng, Tiểu Thất biết, cô có thể không có cách nào làm cảm động một người đàn ông không thương cô!

Tiểu Thất kiên cường lại cũng sẽ có lúc vô dụng rơi lệ, Tiểu Thất bá đạo cũng sẽ ôm hắn khóc giống như một đứa bé.

Nước mắt của Tiểu Thất khiến Thanh Lưu cảm thấy đau lòng đến cỡ nào, đau đến nỗi khiến hắn cũng sắp không thở nổi!

Hắn vẫn luôn đang chờ, chờ Tiểu Thất cười trở thành cô dâu của Y Sâm; hắn vẫn luôn đang chờ, chờ Y Sâm hiểu ra, sau đó nói cho bọn họ biết hắn rất hối hận; hắn vẫn luôn đang đợi, đợi đến cuối cùng cặp đôi này có thể đi tới lễ đường làm hôn lễ!

Hắn cảm thấy vĩnh viễn cũng sẽ không có ai biết, Tiểu Thất hạnh phúc, Thanh Lưu đau khổ!

Khóe miệng Thanh Lưu tràn ra một chúta máu, lấy mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, Y Sâm cười.

"A, tôi biết rõ anh thích Tiểu Thất, tôi nói không sai chứ?"

Sắc mặt Thanh Lưu hơi biến đổi, lửa giận trong ánh mắt nhìn Y Sâm lại thêm một phần, hắn rất thành thật nói, "Đúng, tôi thích Tiểu Thất. Không, tôi yêu cô ấy! Y Sâm, tôi cho anh biết, tình yêu của Thanh Lưu tôi đối với Tiểu Thất vĩnh viễn không ít hơn anh, nhưng anh lại cứ hết lần này đến lần khác làm tổn thương Tiểu Thất, anh bảo tôi nên đối xử thế nào với anh đây?"

"Ha ha ha......" Y Sâm hơi ngẩng đầu, cười đến nước mắt cũng sắp rơi, "Tôi làm tổn thương Tiểu Thất nhiều vô cùng. Yêu cô? Bây giờ tôi có quyền lợi như vậy sao?"

Trong lòng hắn đau khổ biết bao?

Bây giờ mới biết Tiểu Thất trong lòng mình quan trọng thế nào, có phải đã muộn không?

Dựa theo tính cách  thà làm ngọc vỡ của Tiểu Thất, Die nd da nl e q uu ydo n Tiểu Thất tỉnh lại sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ không ai có thể đoán được!

Nhưng mà......

Trong mắt Y Sâm lóe lên tia cố chấp, nếu thật sự Tiểu Thất xảy ra chuyện gì, Y Sâm hắn há có thể sống một mình trên thế giới này?

Dĩ nhiên, hắn vẫn hi vọng Tiểu Thất có thể bình an.

Cho dù, cả đời Tiểu Thất cô cũng không có ý định tha thứ cho mình!

"Ha ha ha......" Tiếng cười của Y Sâm không ngừng vang lên, cũng tràn đầy khổ sở.

Đây vốn không phải là tiếng cười có được không?

Cười đến còn khó nghe hơn khóc!

"Anh đi ra ngoài." Giọng điệu Thanh Lưu rất bình tĩnh, nhìn Tiểu Thất trên giường không ngừng co giật, mày nhíu lại thật sâu.

Tại sao lại có thể như vậy?

Thanh Lưu ngẩng đầu, nhìn Y Sâm đứng không nhúc nhích, "Đi ra ngoài, anh nghe chưa?"

Thật giống như một người điên vậy!

"Thôi, Thanh Lưu." Liệp Ưng đã sớm đứng ở cửa, nhìn hai người ở bên trong.

Sao bọn họ có thể không biết tình cảm của ba người chứ.

Nhưng mà, tình cảm cũng chẳng phải một bên tình nguyện, ban đầu Thanh Lưu có thể yên lặng kiềm chế tình cảm của mình đã tốn biết bao nhiêu sức lực?

Chu Tiêu lắc đầu, dfienddn lieqiudoon "Anh nên kiểm tra cho Tiểu Thất trước đi, cô ấy sao rồi?"

Thanh Lưu hít thở một hơi thật sâu, gật đầu.

Hắn, đã quá mức kích động!

Nhìn Tiểu Thất trên giường thì trong mắt Thanh Lưu lại hiện lên tình cảm, nhàn nhạt, ấm áp!

Cẩn thận kiểm tra cho Tiểu Thất làm một phen, thái độ của Thanh Lưu lại thêm một phần nghiêm trọng, "Tôi phải lập tức làm phẫu thuật cho Tiểu Thất......"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương