Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
Chương 146: Hành động

Máy bay trực thăng vang lên ầm ầm xoay ở trên cao giữa không trung, cánh máy bay tỏa ra dòng khí lưu khổng lồ.

Trên máy bay trực thăng, tất cả bốn người đều là một thân áo đen bó sát người, quần áo bó sát người lại càng nổi bật được thân hình tráng kiện mà hoàn mỹ này.

Chu Tiêu đứng ở bên cửa sổ máy bay trực thăng, nhìn ống nhòm, mà vào giờ phút này mục tiêu của hắn chính là khu nhà cấp cao sừng sững ngoài ba dặm kia.

Khu nhà cấp cao này có độ cao mười lăm tầng, từ vẻ ngoài xem ra chính là một tòa nhà theo phong cách tiêu chuẩn lãng mạn.

Chu Tiêu nhìn ống nhòm, cả tòa nhà cấp cao dường như cũng không yên ổn giống như mặt ngoài vậy.

Cả khu nhà cấp cao từ tầng một đến tầng mười lăm đều có hàng loạt người đang tuần tra, thái độ rất nghiêm ngặt, càng quan trọng hơn là trên tay mỗi một người bọn họ đều cầm lấy một cây súng liên thanh.

Giao ống nhòm cho Liệp Ưng ở một bên, khóe miệng Chu Tiêu hơi cong lên, vẻ mặt cười lạnh, “Trái lại việc canh phòng cực kỳ tỉ mỉ. Mười lăm tầng trong trong ngoài ngoài, từ trên xuống dưới, không có tầng nào không sắp xếp kiểm tra, càng không cần nói tới trong khu nhà cao cấp này rốt cuộc ẩn núp bao nhiêu cơ quan!”

Nhận lấy ống nhòm trong tay Chu Tiêu, Liệp Ưng liếc mắt nhìn, trong lòng lặng lẽ suy tính gì đó.

Ngũ Nhật ngẩng đầu nhìn Liệp Ưng, mở miệng, “Ưng, cậu ở lại trên máy bay đi! Người chúng tôi đi cứu, cậu phụ trách tiếp ứng cho chúng tôi!”

Mặc dù Liệp Ưng đã gặp bao nhiêu sóng to gió lớn nhưng đi ở phía trước thường thường đều là mấy người bọn họ.

Nói một lời thật, bọn họ cũng không nhẫn tâm để một đứa bé đi làm cái chuyện nguy hiểm như vậy.

Có điều Liệp Ưng thủy chung vẫn là người lãnh đạo gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, dựa vào năng lực xử sự sáng suốt của hắn, thủ đoạn tàn nhẫn và chỉ số thông minh trời sinh cao hơn 200.

Nếu không, nhóm người bọn họ không người nào là nhân trung long phượng, làm sao sẽ đến lượt Liệp Ưng tới cầm quyền?

Trong lòng Liệp Ưng thoáng qua một hồi sáng tỏ, gật đầu.

Những người này vĩnh viễn đặt sự an toàn của hắn đặt ở vị thứ nhất.

Chính hắn cũng hiểu, nếu như không phải là mấy người Chu Tiêu, Ngũ Nhật bọn họ, một đứa trẻ chưa tới bảy tuổi như hắn, cho dù hắn tâm ngoan thủ lạt, cho dù chỉ số thông minh của hắn có cao như thế nào, vị trí hôm nay không thể đạt được tới tay.

“Ừ.” Liệp Ưng gật đầu, “Tôi để máy bay trực thăng bay xung quanh chỗ này. Chúng ta không thể nào biết rõ tình hình ở trong đó, cũng không biết rốt cuộc Tiểu Thất bị giam ở chỗ nào. Phòng ở mười lăm tầng, chỉ ba người các anh muốn tìm một người sẽ không đơn giản!”

“Đúng vậy!” Ngũ Nhật cũng nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt nghiêm túc, “Người của tôi đã thăm dò qua tình huống bên trong rồi! Trong trong ngoài ngoài, không có một tầng nào là không có người tuần tra giám thị. Tin tức nói Tiểu Thất bị giam ở tầng thứ tám, nhưng là đây đã là chuyện sáng sớm hôm qua rồi, chúng ta không thể biết hiện giờ Tiểu Thất còn có ở chỗ đó hay không, hay là đã bị dời đi rồi!”

“Phải, chúng ta vẫn phải giống như mò kim đáy biển, nguy hiểm trùng trùng, khó khăn trùng trùng!” Chu Tiêu hơi nhếch miệng.

Tên Lộ Á Sâm thật đáng chết, nếu món nợ này hắn không tính toán với hắn ta thật tốt, vậy Chu Tiêu hắn liền mang hộ của hắn ta!

“Các anh xâm nhập vào đi, trước ra tay từ tầng thứ tám, mặc dù trực giác của tôi nói cho tôi biết, Tiểu Thất đã không có ở tầng thứ tám lâu rồi. Nhưng chúng ta không thể bỏ sót bất kỳ cơ hội nào!” Liệp Ưng nhìn Chu Tiêu, n lời nói từ trong miệng thốt ra, “Còn nữa, người của chúng ta đã nói, bên trong có rất nhiều cơ quan, lát nữa phải dựa vào chính các anh! Cứu người lập tức trở lại, có nghe hay không?”

Lời của Liệp Ưng rất có uy nghiêm vang lên ở trong không khí, nhìn Y Sâm cho tới bây giờ cũng chưa nói một câu, “Y Sâm, anh có thể không?”

Toàn thân Y Sâm cứng đờ, nhìn Liệp Ưng, “Tôi, tôi......”

Một câu cũng không nói ra được, lời nghẹn lại ở trong cổ họng.

Đột nhiên, từ trong đáy lòng hắn lại dâng lên một loại sợ hãi, kích động khi thấy Tiểu Thất! Hắn thế mà lại không muốn gặp lại Tiểu Thất!

Ngũ Nhật nhướng mày, hai tay ôm ngực nhìn Y Sâm, khóe miệng khẽ giương lên, “Thế nào? Sợ gặp Tiểu Thất? Anh sợ hãi, hay là trong lòng sinh ra ý nghĩ khác? Tôi cho anh biết, Y Sâm, anh đã đồng ý với chúng tôi từ hôm nay trở đi sẽ chăm sóc Tiểu Thất thật tốt. Tiểu Thất cũng còn chưa đến trước mặt anh, anh liền bắt đầu ghét bỏ cô ấy sao?”

Chu Tiêu cũng nhướng mày, nhìn Ngũ Nhật.

Hôm nay người này ăn phải thuốc nổ rồi hả? Kích động như thế, bình tĩnh ngày thường đi đâu rồi?

“Tôi không có! Tôi không có ghét bỏ Tiểu Thất.” Y Sâm liều mạng lắc đầu, vẻ khổ sở trên mặt không cần nói cũng biết.

Sao hắn có thể ghét bỏ Tiểu Thất chứ? Chỉ là...... Chỉ là trong lòng hắn có chút sợ hãi. Hắn cũng không biết mình đang sợ cái gì!

“Tôi cảnh cáo anh, Y Sâm!” Ngũ Nhật kéo cổ áo Y Sâm, “Nếu anh ghét bỏ Tiểu Thất, hiện tại cho anh cơ hội, anh có thể trả cô ấy cho chúng tôi! Nếu anh dám có lỗi với cô ấy, Ngũ Nhật tôi là người đầu tiên không buông tha anh!”

“Anh khốn kiếp......” Y Sâm hất Ngũ Nhật ra, “Tôi nói rồi, cả đời này của Tiểu Thất tôi muốn rồi. Cô ấy không quan tâm tôi, tôi cũng không thể nào không cần cô. Đây là lời thề của tôi, anh có nghe hay không?”

Sắc mặt của Y Sâm thật không tốt, nhìn chằm chằm Ngũ Nhật.

Hắn chỉ sợ thấy cái dáng vẻ chật vật đó của Tiểu Thất, hắn sẽ đau lòng phải không có cách nào thở được!

“Các anh đang nháo cái gì?” Chu Tiêu đứng giữa hai người, tách hai người đang có cảm xúc không ổn định ra, “Các anh đều có bệnh đúng không? Bây giờ là thời điểm mà các anh nên ồn ào sao?”

Chuyện của Tiểu Thất lại thành điều đầu tiên mà mấy người bọn hắn mở miệng tranh chấp!

“Tốt lắm!” Liệp Ưng nhướng mày, “Các anh muốn tiếp tục nữa sao? Tiểu Thất không cứu được, thù không báo nữa. Y Sâm anh không được quên lời anh đã từng nói với chúng tôi. Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh. Huống chi đây là do anh tự bảo đảm đấy! Còn anh nữa Ngũ Nhật, sự bình tĩnh ngày thường của anh đi đâu rồi?”

Vốn là, chuyện tình cảm bọn họ không nên nhúng tay. Nhưng Tiểu Thất yêu Y Sâm đau như vậy, khổ như vậy. Hiện tại, Y Sâm thấy rõ được trái tim của mình, Tiểu Thất lại bất ngờ xảy ra chuyện. Không phải bất cứ người nào cũng có thể tiếp nhận được!

Y Sâm nhắm mắt lại, nắm chặt quả đấm. Mà Ngũ Nhật vẫn đứng ở một bên, vẻ mặt không chút thay đổi.

“Đã đến lúc rồi, các anh đi đi!” Liệp Ưng vỗ vỗ Chu Tiêu, “Cứu người lập tức trở lại. Thù phải báo, nhưng các anh nên biết Tiểu Thất là quan trọng nhất!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương