Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!
Chương 322: Nếu như Tử Thất Thất có thể mất trí nhớ thì tốt!

Đảo Bali?

Khi biết tin tức chính xác của Tử Thất Thất, Mặc Tử Hàn hoàn toàn không nhẫn nại được nữa, đột nhiên từ bên giường đứng lên.

"Thiên Tân, con chăm sóc em trai, cha lập tức bay đi đảo Bali, đem mẹ mang về!" Hắn vui vẻ nói xong, trên mặt là nụ cười đã lâu không xuất hiện, đặc biệt kích động.

"Được!" Mặc Thiên Tân trả lời ngay.

Mặc Tử Hàn vội vội vàng vàng xoay người rời đi.

Mặc Thiên Tân quay đầu nhìn mặt non nớt của Mặc Thiên Ân.

"Mặc dù cậu nhiều lần vô lễ với anh, nhưng thân là anh trai, anh đây sẽ không cùng cậu so đo, chỉ là có một số việc cậu nhất định phải biết, chính là năm năm trước......"

"Thật xin lỗi!" Mặc Thiên Ân đột nhiên mở miệng, một lần nữa cắt đứt lời của hắn, nói, "Em hiện tại mệt chết đi, hơn nữa cổ đau quá, cho nên cần nghỉ ngơi, có thể không cần nói không?"

Lần thứ ba bị cắt ngang lời giải thích, Mặc Thiên Tân tức giận rít gào, "Không cho phép nghỉ ngơi, không cho phép ngủ, nghe anh nói hết!"

Mặc Thiên Ân hoàn toàn không để ý tới hắn, trực tiếp nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.

"Tiểu tử thúi, vốn là ca ca đại nhân sẽ không đối động thủ với cậu, nhưng khắp người cậu đều viết ba chữ ‘ cần ăn đòn ’ này, cho nên ca ca đại nhân hôm nay phải giáo huấn cậu cái gì gọi là lễ phép cơ bản nhất!" Mặc Thiên Tân nói xong, liền một phát bắt được cà vạt màu đen trên cổ hắn, dùng sức kéo hắn lên.

"Ai......" Mặc Thiên Ân nhẹ giọng than thở, lạnh lùng nhìn hắn nói, "Mẹ thường nói, con trai bảo bối của cô rất dịu dàng, rất săn sóc, rất biết chăm sóc người, nhưng bây giờ xem ra......" Hắn khẽ dừng lại, hai mắt quét từ trên xuống dưới toàn thân hắn nói, "Mẹ quả nhiên là gạt người!"

"Cái gì?" Mặc Thiên Tân lúng túng cứng đờ.

"Xem ra con trai bảo bối, trong năm năm, đã lớn lên thành một tên côn đồ hắc đạo cắc ké, đáng thương cho mẹ, nhất định rất thất vọng đi, ai...... Ai...... Ai......" Mặc Thiên Ân cảm thán ba tiếng.

Lửa giận của Mặc Thiên Tân xông thẳng lên chín tầng mây, nóng nảy rống to, "Tiểu tử thúi, anh không phải tên côn đồ hắc đạo cắc ké, còn có...... Cậu phải kêu anh là ca ca đại nhân!"

Mặc Thiên Ân vô cùng bình tĩnh nhìn hắn, nhìn chòng chọc hắn gần mười giây.

"Hừ!" Hắn khinh thường, hai mắt từ trên mặt hắn dời đi.

"A a a a a...... Tức chết tôi rồi!"

Mặc Thiên Tân tức giận kêu to, nắm chặt quả đấm của mình.

Hoàn toàn không nghĩ đến, trên thế giới này còn có tiểu quỷ còn thúi hơn hắn, hơn nữa còn lạnh lùng ít nói, những câu nói ra sẽ đâm trúng tính tình hoả nộ, thật là làm cho hắn nổi giận.

Hắn xác định, hắn tuyệt đối cùng tiểu quỷ này không hợp......

※※※

Tập đoàn King

Ngoài cửa thủy tinh lớn

Mặc Tử Hàn sải bước vội vã đi ra cửa chính, hắn đem chuyện của công ty toàn quyền giao cho Kim Hâm, chỉ dẫn theo Hỏa Diễm và Hổ Phách, chuẩn bị bay đi đảo Bali.

Nửa giờ sau có một chiếc xe thể thao dừng trước cửa đi bộ tập đoàn King.

Vũ Chi Húc ngồi trên ghế lái nhìn Mặc Tử Hàn vội vã đi ra, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa sổ ở lầu cuối.

"Xem ra đã thất bại!" Hắn nhẹ giọng nói, khóe miệng vẫn treo nụ cười xấu xa.

Kế tiếp phải làm sao đây?

Phải báo cho Thất Thất sao?

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn An Tường Vũ bị đánh bất tỉnh, sau đó nở nụ cười giảo hoạt quay đầu, khởi động xe, nhanh chóng lái đi.

※※※

Đảo Bali

Biệt thự bờ biển

Nửa đêm sau

Mặc Tử Hàn dùng tốc độ nhanh nhất đã tới trước cửa biệt thự, hắn đi xuống, nhìn biệt thự tầng hai hoa mỹ. Gió biển thổi đến, lành lạnh, nhưng lúc này tâm hắn vô cùng nóng bỏng. Nghĩ tới có thể nhìn thấy Tử Thất Thất, nghĩ tới Tử Thất Thất đang cách mình rất gần, máu toàn thân hắn liền không ngừng sôi trào.

Năm năm rồi......

Năm năm sau cô sẽ như thế nào? Gương mặt xinh đẹp có giống như trước đây? Hay là xinh đẹp hơn? Khi hắn xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ dùng ánh mắt gì nhìn hắn? Sẽ dùng giọng điệu gì nói chuyện với hắn? Sẽ cùng hắn nói những gì?

Bất kể!

Bất kể cô nói gì, hắn đều muốn dẫn cô đi, mang về Mặc gia, mang tới bên cạnh mình...... Cho dù là dùng thủ đoạn thô lỗ nhất.

......

Bên trong biệt thự

Mặc Tử Hàn dễ dàng tiến vào nơi này, bên trong không có người gác, biệt thự trống rỗng giống như không có bất kỳ người nào, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được thanh âm của sóng biển.

" Ai?"

Người làm nữ nửa đêm tra xét đột nhiên kinh ngạc mở miệng, hai mắt nhìn chằm chằm ba người bên ngoài.

Mặc Tử Hàn quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Hỏa Diễm!"

"Dạ!" Hỏa Diễm lập tức trở về, sau đó mấy đi đến trước mặt người làm nữ, bắt lấy cô, cũng bụm miệng cô lại.

"Ngô ngô ngô...... Ngô ngô ngô......" Người làm nữ kinh hoảng giãy giụa.

Ở chỗ này năm năm, luôn có chủ nhân Thâm Dạ, tiểu thư Phương Lam, có Húc tiên sinh và Vũ tiên sinh thủ hộ, cho nên không có quá nhiều người giúp việc, cũng không có bất kỳ hộ vệ, nghe bọn hắn nói như vậy sẽ bị người khác chú ý, mà cho tới nay cũng đều bình an vô sự, cho nên chuyện như vậy cô là lần đầu tiên đụng phải.

Làm thế nào?

Bọn họ rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?

Mặc Tử Hàn đi tới trước mặt cô, hai mắt lạnh lùng nhìn cô, nói, "Cô yên tâm, tôi sẽ không làm thương tổn cô, tôi chỉ tới tìm người mà thôi!"

"......" Người làm nữ đột nhiên trầm mặc, không giãy giụa nữa, vô cùng nghe lời.

"Tôi muốn biết, người trong biệt thự, có phải có một người tên là Tử Thất Thất?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.

Người làm nữ lập tức gật đầu.

"Còn có những người khác sao?"

Người làm nữ lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Mặc Tử Hàn không rõ ràng lắm, cho Hỏa Diễm một ánh mắt, Hỏa Diễm ngay lập tức buông tay che miệng cô.

"Nói đi!" Mặc Tử Hàn ra lệnh.

Người làm nữ thở mạnh hai cái, ổn định lại, sau đó nói, "Nửa năm trước Phương Lam tiểu thư đột nhiên mất tích, Thâm Dạ chủ nhân phải đi tìm cô, cho nên vẫn chưa trở về, mà mấy ngày Nhị thiếu gia và Húc tiên sinh cũng đột nhiên mất tích, cho nên phu nhân liền phái Vũ tiên sinh đi tìm, ba người đến giờ cũng chưa trở lại, cho nên tôi mới có thể lắc đầu, nhưng tôi đột nhiên người giúp việc vẫn còn ở nơi này, cho nên mới gật đầu!"

"A, như thế sao, như vậy cô nói cho tôi biết, phòng của phu nhân ở nơi nào?" Mặc Tử Hàn hỏi nữa.

Người làm nữ đột nhiên do dự, sau đó trong đêm, mơ mơ hồ hồ nhìn mặt hắn, to gan nói, "Ông tìm phu nhân có chuyện gì không? Ông muốn làm gì? Mặc dù các tiên sinh đều không ở chỗ này, nhưng tôi sẽ không để các ông tổn thương phu nhân!"

"Cô hãy yên tâm đi, tôi không phải tới tổn thương cô ấy, tôi là chồng cô, cũng là cha của Nhị thiếu gia!" Mặc Tử Hàn nói xong, liền tiến lên một bước, khiến ánh trăng chiếu trên mặt mình.

Người làm nữ nhìn khuôn mặt kia cùng Nhị thiếu gia có bảy phần giống nhau, kinh ngạc trừng lớn cặp mắt của mình.

Ông ta chính là chồng của phu nhân?

Là lão gia?

"Nói cho tôi biết, Thất Thất ở nơi nào?" Mặc Tử Hàn hỏi lại lần nữa, thanh âm cực kỳ dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng lại ẩn chứa uy hiếp không cho cự tuyệt.

"Ở...... Ở lầu hai bên phải, gian phòng thứ ba!" Người làm nữ khẽ run trả lời.

Mặc Tử Hàn nghe được câu trả lời, lập tức xoay người, lên lầu hai, Hổ Phách đi theo phía sau hắn, Hỏa Diễm canh chừng người phụ nữ.

......

Lầu hai

Gian phòng thứ ba bên phải

Mặc Tử Hàn đứng ở cửa phòng, hai mắt nhìn cửa phòng màu trắng, trái tim bùm bùm tăng nhanh tần số.

Chỉ cách một cánh cửa, cô ở ngay phía sau.

Đưa tay của mình, bắt tay nắm cửa, sau đó từ từ xoay tròn, đem cửa phòng mở ra, mặc dù khoảng không gian bên trong đen kịt, nhưng hai mắt hắn trong nháy mắt thấy được người nằm trên giường.

Tần số trái tim lại một lần nữa tăng lên, hắn nhẫn nại tâm tình mừng như điên bước vào cửa phòng, Hổ Phách đứng ngoài, đóng cửa phòng lại.

Hắn chậm rãi bước tới bên giường, hai mắt nhìn chằm chằm Tử Thất Thất.

Ánh trăng màu bạc vẩy trên gương mặt mỹ lệ của cô, chiếu rọi đặc biệt xinh đẹp, nhưng so với năm năm trước, cô gầy đi, thân thể lộ vẻ nhu nhược.

"Thất Thất......" Hắn nhẹ giọng nỉ non, đưa tay nhẹ nhàng đụng vào gò má cô.

Cảm giác ấm áp trong nháy mắt từ đầu ngón tay hắn truyền vào, chân thật như vậy làm khóe miệng hắn từ từ nâng lên.

Đã năm năm rồi, hắn ảo tưởng hình ảnh như vậy vô số lần, hiện tại rốt cuộc cũng thành hiện thực. Cô đang ở trước mắt hắn, hắn đang chạm vào cô, tất cả đều là chân thật.

"Thất Thất......" Hắn một lần nữa nhẹ giọng kêu, nước mắt vui sướng ở hốc mắt đảo quanh, hắn vui vẻ muốn khóc lớn.

Đột nhiên!

Chân mày Tử Thất Thất hơi cau lại, sau đó thức tỉnh, mở hai mắt.

"Người nào?" Cô hốt hoảng mở miệng. Mặc dù không thấy rõ người ngồi bên cạnh, nhưng cảm giác như thế, làm cô lập tức hiểu rõ, "Mặc Tử Hàn?" Cô lập tức xác định giải đáp của mình.

Mặc Tử Hàn nghe thanh âm quen thuộc, lập tức đem cô ôm vào ngực, sợ cô sẽ chạy trốn.

"Thất Thất......" Hắn ở bên tai cô nhẹ giọng kêu.

"Buông tôi ra, đừng đụng vào tôi!" Tử Thất Thất dùng sức giãy giụa, đôi tay dùng sức bắt lấy y phục hắn, nhưng không cách nào đẩy hắn ra.

Hắn làm sao tới nơi này? Chẳng lẽ Thiên Ân nói cho hắn biết? Như vậy Tường Vũ đâu? Bị Chi Húc bắt được sao?

"Thất Thất...... Anh rất nhớ em, năm năm rồi, anh rốt cuộc tìm được em!" Mặc Tử Hàn vui vẻ nói, đôi tay ôm cô chặt hơn.

Chân mày Tử Thất Thất hơi nhíu lên, thân thể bị hắn siết có chút đau.

"Anh buông tôi ra...... Mặc Tử Hàn, tôi nói anh buông tôi ra, anh có nghe không!" Cô lớn tiếng rống.

"Không có, anh không nghe thấy, anh sẽ không buông em. Nếu tìm được em rồi, anh sẽ không buông tay!" Mặc Tử Hàn kiên định nói, hai cánh tay không ngừng dùng sức, hận không được dụi cô vào thân thể mình, để cô vĩnh viễn trốn không thoát.

"Anh...... Khốn kiếp, cút ngay, đừng đụng vào tôi!" Tử Thất Thất một lần nữa toàn lực giãy giụa, nhưng trong ngực hắn, cô giống như không có chút sức lực nào.

Đột nhiên, thân thể Mặc Tử Hàn khẽ dùng lực, ôm cô ngã trên giường, sau đó hắn cởi giày, cùng cô nằm trên giường, đem cô hoàn toàn trói buộc.

"Mặc Tử Hàn...... Anh buông tôi ra!" Tử Thất Thất không ngừng rống to.

"Thất Thất, em hãy nghe anh nói......" Môi Mặc Tử Hàn bên tai cô nhẹ giọng nói, có chút hốt hoảng giải thích, "Năm năm trước là Thuỷ Ngưng và Chung Khuê uy hiếp anh, bọn họ bắt anh thừa nhận đã giết cha mẹ em, nhưng anh không có. Anh không hề phái người giết cha mẹ em, anh thề sự kiện kia không phải anh làm, nếu như khi đó anh không thừa nhận, bọn họ sẽ tổn thương Thiên Tân, cho nên anh chỉ có thể thừa nhận trước mặt em là anh làm, Thất Thất...... Xin em tin tưởng anh, không phải anh...... Anh không làm, anh thật sự không làm...... Thất Thất...... Anh thật sự không có...... Thật không có......"

Hắn hốt hoảng giải thích, ngôn ngữ có chút rối loạn, hai tay hắn cũng không ngừng ôm chặt cô, không ngừng phủ nhận, hi vọng cô có thể tin tưởng mình, có thể tha thứ cho hắn.

"Thật ra thì......" Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng, sau đó hơi dừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp, "Thật ra khi anh nhốt em vào địa lao, em đã suy nghĩ mấy ngày liền, sau đó cũng suy đoán anh đang nói láo. Lúc đó, khi em nhặt điện thoại của anh đã lơ đãng thấy được cái tên Chung Khuê, đúng lúc Thiên Tân lại phát bệnh, thái độ của anh cũng rất kỳ quái, cho nên em nghĩ tới, có phải anh có ẩn tình, có phải có điều gì khó nói, nhưng khi em cảm thấy kỳ quái, lại thấy...... Anh giết cha ruột của em, cho nên em...... Em......"

Cô nói xong, trong óc lại nghĩ lại tới hình anh Mặc HÌnh Phong năm năm trước, nước mắt không khỏi tràn đầy hốc mắt, sau đó từng viên một bồng bềnh rơi xuống.

"Thất Thất..... Thật xin lỗi......" Mặc Tử Hàn ở bên tai cô nói xin lỗi, đau đớn nói, "Anh khi đó cũng không biết hắn là cha em, nếu anh biết hắn là cha em, anh nhất định sẽ không nổ súng, anh sẽ không nổ súng!"

"Được, em biết rồi!" Tử Thất Thất lần nữa mở miệng, ổn định thanh âm nghẹn ngào, nói, "Em biết cái chết của cha không liên quan đến anh, bởi vì đây là lựa chọn của hắn. Hắn lựa chọn chết trên tay của anh. Mặc dù em không hiểu tại sao, nhưng nếu hắn chính miệng nói như vậy, em đương nhiên sẽ tin tưởng hắn, nhưng......" Lời của cô hơi dừng lại, nhẹ nhàng cắn môi dưới, nói tiếp, "Vào thời điểm đó, khi em gặp anh lại nhớ tới bộ dạng của cha, nhớ tới hắn bị anh nhốt trong địa lao, nhớ hai chân hắn bị anh cắt đứt...... Em bỗng nhiên không có cách nào nhìn thẳng mặt anh, em không có cách nào đối mặt với anh, em không biết mình phải làm sao, thiện lương của em rối loạn, thiện lương của em đau đớn, rõ ràng không phải lỗi của anh, nhưng em lại không có biện pháp đối mặt với anh, em thật sự không biết phải làm sao mới phải, cho nên...... Em lựa chọn rời đi!"

Nghe cô nói, trái tim Mặc Tử Hàn bắt đầu đau đớn kịch liệt, nghe thanh âm bi thương của cô, tim hắn giống như bị bể, khổ sở cực kỳ.

"A...... Mặc Tử Hàn......" Cô đột nhiên nhẹ giọng kêu tên hắn, sau đó nghẹn ngào nói, "Anh nói...... Em nên làm cái gì?"

Hai cánh tay Mặc Tử Hàn lần nữa dùng sức, thống khổ không cách nào mở miệng.

Vì cái gì lại biến thành bộ dáng này.

Cha cô vì trả thù, để hắn giết cha ruột của mình, mà hắn vì xung động cũng giết chết cha cô, cha của hai người bởi vì thù hận mà chết, có tính là huề nhau không? Có thể cắt đứt sao? Có thể kết thúc sao? Không...... Không thể...... Thống khổ như thế không thể xoá khỏi đầu, cho dù không phải lỗi của hắn, nhưng mỗi lần nhìn mặt hắn, cô lại nhớ tới những thống khổ của cha mình. Bất luận cha mình là hạng người gì, bất kể hắn đáng chết, tình cảm của cô đối với người đó vẫn không thể thay đổi.

"Thất Thất...... Thất Thất...... Thất Thất......" Hắn bên tai cô không ngừng kêu tên cô, nhưng lại không thể cho cô một cái đáp án.

Cô và hắn bất đồng...... Cô từ nhỏ được người thân yêu thương mà lớn lên, thân tình đối với cô mà nói, là cực kỳ quan trọng. Mà hắn lại bị dạy một cách tuyệt tình, tàn nhẫn, máu lạnh, thân tình bất phân, cho nên hắn có thể vứt bỏ tất cả, chỉ vì muốn có cô. Thật ra, loại tính cách này của cô, cũng một nguyên nhân khiến hắn yêu cô. Nếu như cô vô tình, máu lạnh, tàn nhẫn, hoàn toàn không quan tơi người bên cạnh, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không chọn cô, tuyệt đối sẽ không yêu cô. Thích cô đa tình thiện cảm, thích cô dịu dàng xinh đẹp, thích cô nhu tình như nước, thích cô kiên cường, thích tất cả, tất cả của cô......

"Thất THất...... Cầu xin em...... Đừng rời bỏ anh. Chỉ cần em ở lại bên cạnh anh, muốn anh như thế nào cũng được, kể cả...... Chết!"

Tử Thất Thất nghe hắn nói, nước mắt không ngừng rơi xuống, trái tim đau đớn kịch liệt.

Nếu như cô có thể mất trí nhớ thì tốt biết mấy, nếu như cô có thể lựa chọn chứng mất trí nhớ, thật là tốt bao nhiêu a. Như vậy cô có thể quên hết mọi thứ chuyện không vui, chỉ nhớ rõ cô yêu người đàn ông này, yêu con của mình.

Đôi tay không tự chủ vuốt sống lưng hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương