Cha Tôi Là Thanh Tra Megure?
-
Chương 82
Truyện được đăng chính thức trên Wattpad nick Tieubachtho07, những trang khác điều copy chưa xin phép... Mọi người yêu Thỏ thì đọc trang chính chủ để Thỏ có động lực viết ra nhiều chương truyện hơn nhoaaaaaa <3
Dành hết một ngày để đi bổ túc kiến thức mình bị thiếu hụt, Touka càng nghe mà càng sợ run người, nào có đứa con gái nào một lúc đánh nhau với cả một đám du côn thế chứ, đã thế Amaya còn có cách đánh không để lại dấu, ai mà có tố giác cũng dã tràn
"Chị mày khi đó coi Amaya như thần tượng vậy, có đứa con gái nào ngầu được như vậy chứ" Hana như đắm chìm quá khứ, cô vẫn giữ áo khoác mà Amaya đã đưa mình mặc tạm khi thấy mình quá tả tơi, áo cũng đã giặt sạch định mang trả mấy lần nhưng lại không có dịp
Hana tham gia câu lạc bộ cung đạo cũng vì Amaya, khi đó nhìn thấy Amaya đeo vòng cung sau lưng, Hana đã hiểu sau mỗi chiều, Amaya có đến đây mà luyện tập, vì đây vừa rộng rãi, vừa yên tĩnh rất thích hợp cho việc luyện tập
Cứ tưởng mình có thể học chung trường năm cấp 2 thôi, không ngờ cấp 3 có cơ hội gặp nhau nữa chứ, Hana đã vui vẻ biết bao nhiêu và cũng nhận ra rằng Amaya đang dần thay đổi, dần mở lòng, hòa đồng với mọi người trong câu lạc bộ hơn, thu móng vuốt mình lại để tiếp tục cuộc sống cấp 3, bởi thế rất ít người trong trường biết cấp 2 Amaya đã lừng lẫy cỡ nào
Sau một hồi cãi nhau nhẹ nhàng giữa hai người lớn, phía Touka thành khẩn xin lỗi và muốn giải hòa, dĩ nhiên Amaya cũng phải bị lôi đầu ra để đi xin lỗi Touka, dù sao đánh người, cũng là sai
1 điều nhịn 9 điều lành, Amaya sau khi lên cấp 3 đã luôn làm theo quy tắc như vậy (Xạo đấy)
Giải quyết êm đẹp được vẫn ưu tiên đúng không, chừng nào cần đến bao lực thì tính sau nhưng từ khi lên cấp 3, hình như cũng chẳng ai rảnh mà tìm cô gây sự nữa, nếu có thì cái thân phận học sinh ưu tú làm gì, cô nói rồi cô không phải người tốt, nếu không phải có cha cô kiềm hãm, có lẽ cô cũng thành đầu gấu rồi chăng
"Cô nương... làm ơn gây chuyện rồi lôi tôi ra được không ?" Takagi thiếu cái lạy cô luôn rồi, có cái gì cần liên quan đến phụ huynh thì thế nào anh cũng là người bị kêu đầu tiên, nếu không phải vì cái vé giới hạn nhạc kịch thì anh cũng chả dám đụng vào cục lửa bỏng này đâu
"Xì.. Em có phải giết người đâu mà anh lo" Amaya tỏ ra đây là việc nhỏ, vì không muốn làm phiền cha nên mới nhờ anh thôi nha chứ cô mà nhờ chị Sato coi chừng chị ấy còn hung hăng hơn đó chứ
Tự nhiên cô phát hiện, các cô gái ở thế giới này, không ai là người bình thường cả
"Mà cái tên đã đạo truyện của em thế nào rồi, nghe nói vì nhà có quyền thế nên mới bị án treo thôi phải không ?" Chỉ là tự nhiên Amaya nhớ lại thôi, dù sao tên đó cũng đã ảnh hưởng đến danh dự của cô một thời gian mà
Chỉ bị gạch phong sát thôi tự nhiên lại không thấy thỏa mãn lắm, còn cái tên bạn học kia thì khỏi bàn rồi, hình như trong trại giáo dưỡng, bị ăn hành cũng không ít đi
"Dù sao cũng bị phong sát rồi, nhà hắn cũng là nhà giàu có quyền lực, tuy không đến mức đụng vào là bỏng tay nhưng hỏi phiền phức đấy" Takagi nói, anh cũng nghe thông tin của gã dạo này cũng không tốt cho lắm, dù sao chuyện vừa ăn cướp vừa la làng cũng không phải việc gì đẹp mặt cho cam
"Tiền bồi thường em còn chưa nhận được đây" Vì mấy tháng nay xảy ra nhiều việc, cô cũng quên khuấy mất
"Cái gì... Họ mặt dày chưa bồi thường cho em nữa sao ?" Takagi ngạc nhiên, vì Amaya không nói gì, anh tưởng mọi chuyện đã xong rồi chứ
"Không đâu... con trai cưng của mẹ, làm sao có thể chịu yên phận vậy chứ"
Amaya buồn cười, thấy cô im lặng mà tưởng cô mèo hello kitty chắc, vậy họ chưa thấy phiên bản mèo hello kitty kinh dị rồi
"Amaya... Đừng có làm chuyện gì dại dột đấy, cho dù em có thanh che chở, nhưng có một số việc không thể giúp được em đâu" Takagi sợ cô sẽ làm chuyện gì nguy hiểm, tuy mới biết cô có 3 năm, nhưng anh đã cảm thấy, cô gái này không hề hiền lành như vẻ bề ngoài
"Đồ ngốc... Em là công dân lương thiện nhất trái đất này đấy, đừng có đổ oan cho em" Nói rồi cô đẩy Takagi lên xe rồi đuổi anh đi
Với cái số tiền bồi thường cỏn con đó, cô cũng chả quan tâm mấy, chỉ là cứ cảm thấy gia đình bên kia sẽ không để yên như vậy đâu, bởi thế cô mới đi dò hỏi thông tin Takagi, biết đâu anh biết được thông tin bổ ích gì thì sao
Đáng tiếc cũng chả có gì
1 Tuần tập huấn đã kết thúc, trước khi chia tay nhau, huấn luyện viên không quên dặn dò là phải chăm chỉ luyện tập, cẩn thận đi lại và ăn uống, vì lần thi này rất quan trọng không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của trường mà còn tới kết quả đại học sắp tới của mọi người
Trong đầu Amaya chỉ nghĩ làm gì nghiêm trọng vậy, mắc quá là công thêm điểm mà thôi, nếu tuyệt vời hơn là dành cho những học sinh sẽ thi vào trường thể thao, có lẽ sẽ không cần thi tuyển mà được tuyển thẳng vào trường
Lần về vì xe có đi ngang qua con đường gần nhà nên cô đã xin thầy cho dừng lại giữa đường, không cần trở về trường
Akai nghe tin xe buýt không về trường mà dừng ở con đường gần nhà nên anh cũng tranh thủ ra đón cô, mỗi tối nhắn tin, cô rất hay ngủ quên giữa chừng, xem ra buổi tập huấn rất mệt mỏi
Từ xa thấy Amaya bước xuống xe, nhìn thôi đã ốm đi một chút rồi, làm uổng anh nuôi cho mập thịt, giờ lại gầy đi một vòng, thật là không biết yêu quý bản thân gì hết
"Tiền Bối"
Amaya chưa kịp thể hiện cho người trong lòng là mình rất nhớ anh rất nhiều thì giọng nói làm thanh cảm xúc của cô tụt xuống số âm luôn
"Dù quá khứ chị xấu xa thế nào... em vẫn thích chị"
Cái đệt... Cái tên ranh đó bộ M à, bữa trước rõ ràng đã từ chối thẳng thắng rồi cơ mà
Chưa kịp chửi tên đó thì xe đã chạy mất rồi, Touka còn không quên vẫy tay tạm biệt, hét lớn " Mai hai ta gặp nhau ở trường nhé"
Khỏi cần nhìn cô cũng biết người đang đứng giúp mang túi xách cho mình đang co nét mặt thế nào luôn
Trời ạ, mặt Akai đen thui luôn rồi, tức là tức cậu ta nhưng người lãnh hậu quả là cô cơ mà, có ai cứu cô không
"Anh đã chuẩn bị bữa tối cho em rồi đấy, hai ta tối nay sẽ vừa ăn vừa "Tâm Sự" nhé"
Anh à, anh không cần vừa nói vừa cười như vậy đâu, anh không thấy nụ cười của anh hôm nay nó rất đáng sợ đó biết không
Amaya thầm hét trong lòng
Amaya liền nhớ đến bộ công pháp dỗ đàn ông bớt giận, tác giả do bà Yukiko sáng tác, Chiêu thức 1: làm nũng
Chưa gì hết mà hết muốn dỗ rồi, Amaya là người trước giờ thì bao cô cư xử ôn hòa còn được, bảo cô làm nũng làm sao được
Amaya không giỏi làm nũng nhưng cô giỏi một thứ, ăn vạ
Một bước cũng không thèm nhích, buồn bực ngồi đúng vị trí mình đứng nãy giờ, nhìn bóng lưng người đàn ông kia đang đi xa dần, anh mà bỏ cô ở đây, cô hôm nay sẽ về nhà cha ngủ, người ta đã mệt cả một tuần, tự tay dẹp tình địch cho anh vậy mà anh ấy hờ hững như vậy, hừ không năn nỉ tôi, tôi không thèm về
Mấy ngày nữa là thi rồi, để tôi xem mấy người muốn gặp tôi thì cũng đừng có mà mơ, hừ
"Thiệt tình... lúc nào cũng bảo mình trưởng thành rồi, vậy tính tình cứ như đứa trẻ"
Giọng nói quen thuộc phát ra ở phía sau, Amaya chưa kịp phản ứng đã bị ai đó vác đi tựa như bao gạo vậy, đã vậy còn một tay nữa chứ
"Ya... Anh không xấu hổ nhưng cũng phải biết xấu hổ với tư thế này chứ " Amaya xấu hổ, may mà hôm nay cô mặt quần dài, cô mà mặc váy thì lộ hết quần trong rồi
"Nếu em biết xấu hổ thì đã không ngồi bẹp dưới đường như vậy rồi" Akai làm lơ yêu cầu đòi xuống của Amaya, một tay xách hành lí của cô, một bên thì xách cô trở về nhà
Amaya chỉ có thể cầu mong là không có ai đi trên đường để nhìn thấy tình cảnh xấu hổ của cô hiện tại, nhưng ông trời lại không chiều ý cô, nhóm bạn học của cô vì sao lại đứng trước cửa cổng thế này
Như một hành đồng vô thức, Sonoko đã nhanh tay chụp lấy 1 tấm hình, trời ạ nó mà bị lộ không phải là lịch sử đen của cô hay sao
"Cho em xuống... xấu hổ quá"
"À... tụi em mang tập vở cho Amaya" Ran ngại ngùng đưa tập cho Amaya, không biết là nên đưa như thế nào, đưa cho Akai thì anh không còn tay rảnh để nhận, dưa cho Amaya thì... nó hơi không ổn nhỉ
Amaya cứ nghĩ Akai sẽ bỏ cô xuống, để cô nhận quyển sổ, vậy mà anh lại để túi hành lí xuống, nhận quyển vở rồi chuyển nhượng sang cho cô, 3 cô bạn kia thấy tình hình không được ổn lắm nên nhanh chân tẩu thoát
Ngày mai cô đi học, thế nào cũng phải vuốt mặt nghe nhóm bạn mình bắn liên thanh 10 ngàn câu hỏi vì sao đây
"Mai em đi học không biết giấu mặt đi đâu đây" Amaya từ chối phản kháng, ngoan ngoãn để cho người nào đó mang mình đi vào trong
Thỏ: Tự nhiên nghĩ lại, sao hồi đó mình không cho nữ 9 lớn tuổi xíu để giờ nam 9 chờ nu9 ra trường, nhịn muốn tội luôn vậy =))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook