Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa
-
Chương 48
Bọn họ ở trong căn cứ của quân tự do nghỉ ngơi bốn ngày, quân tự do sử dụng vũ khí mà Du Chuẩn giúp đỡ cướp về để công hãm căn cứ của quân chính phủ. Thừa dịp chiến sự thoáng vững vàng, bọn họ lái xe chạy về nơi máy bay trực thăng hạ cánh, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, tiền cũng đã thanh toán, bọn họ nên trở về Colombia .
Bọn họ vạn lần không nghĩ tới ở trên đường về lại bị phục kích.
Khi mặt trời sắp xuống núi, một chiếc máy bay chiến đấu Black Hawk đuổi theo bọn họ, nhìn biểu tượng trên thân máy bay, bọn họ biết đây là quân chính phủ Algerie. Bây giờ ít nhất có thể rõ ràng hai chuyện, một là trong quân tự do có gián điệp của quân chính phủ đã bán đứng hành tung của bọn họ, hai là đang lúc tiền tuyến căng thẳng vẫn phái máy bay trực thăng vũ trang đuổi giết bọn họ, có thể thấy được quân chính phủ hận họ đến thế nào.
Quả thật, nếu không phải kho vũ khí thất thủ, quân tự do không có khả năng công hãm căn cứ, căn cứ kia là tuyến phòng ngự trọng yếu mấu chốt để bảo vệ thủ đô, sau khi căn cứ bị quân tự do chiếm lĩnh, quân chính phủ bị đả kích nghiêm trọng.
Bọn họ vẫn còn sợ hãi việc máy bay chiến đấu bị tay súng bắn tỉa xử lý ở trận trước, cho nên bay thật sự rất cao, bốn chiếc xe việt dã đang di chuyển trên đường quả thực chính là bia ngắm di động.
Thành viên quân tự do phụ trách hộ tống bọn họ bắt đầu dùng bộ đàm cầu viện.
Al nhanh chóng chỉ huy mọi người bỏ qua xe, quần áo nhẹ ra trận, lính đánh thuê khỏe mạnh tự giác cõng người bị thương, tất cả trốn vào trong rừng cây. Mỗi người đều biết lúc này gặp phiền toái lớn.
Nhiều người như vậy đi vào trong rừng, thứ nhất là không thể ẩn nấp, thứ hai là mục tiêu công kích rất rõ ràng. Cái máy bay trực thăng kia thậm chí không cần nhắm vào, chỉ cần bắn phá đại khái trong một phạm vi, tỉ lệ có người bị bắn trúng cực kì cao, huống chi lúc này bọn họ còn có ba người không thể tự mình hành động .
Ngay cả như vậy thì cũng không có người bỏ rơi đồng đội, bọn họ tách ra bằng tốc độ nhanh nhất, đem mục tiêu phân càng tán càng tốt. Black Hawk đuổi theo bọn họ, bốn chiếc xe việt dã làm bia ngắm cố định kia lần lượt bị tạc tung lên, sau đó là súng máy sáu nòng Gatling được trang bị trên trực thăng bắt đầu điên cuồng mà bắn phá trong rừng cây.
Thiện Minh kéo Thẩm Trường Trạch trốn vào phía dưới một cái cây mục nát, tầng tầng lớp lớp lá cây tạo thành một chướng ngại vật thiên nhiên, viên đạn trúng vào bùn đất cách họ không xa, đánh cho thảm cỏ rễ cây bay loạn, tiếng vang xạch xạch xạch xạch kia làm cho người nghe thấy phải hãi hùng.
Ở thời điểm này, vận may được đem ra đánh cược.
Nếu tiếp tục tán loạn, người phía trên không dễ dàng nhìn thấy bọn họ, trốn ở chỗ này cũng có khả năng bị đạn lạc bắn trúng, rốt cuộc có thể sống sót hay không thì hãy xem mạng có đủ cường hay không đi.
Black Hawk bắt đầu tìm kiếm bóng người có thể bắt được, sau đó ném đạn pháo xuống. Tiếng nổ kịch liệt vang đến mức đất dưới chân họ cũng rung lên.
Thẩm Trường Trạch cắn răng nói: "Thật muốn bắn rơi nó!"
Tuy rằng mỗi người đều nghĩ như vậy, nhưng điều kiện hiện tại không có khả năng, súng máy và đạn pháo bắn cho đoàn người không dám lộ đầu, cây cối rậm rạp che kín hết bầu trời trên đỉnh đầu cũng mang đến khó khăn rất lớn cho việc ngắm trúng, một khi đã không trúng, bại lộ mục tiêu, bom lập tức sẽ ném xuống, san bằng tất cả xung quanh thành bình địa.
Bọn họ đối với đồ khốn trên bầu trời này cảm thấy bất lực, chỉ có thể trốn đi, đợi cho đạn dược hoặc là nhiên liệu trên trực thăng không đủ.
Đột nhiên, trong bộ đàm vang lên tiếng của Houshar, "Mọi người nghe rõ, có quân chính phủ đánh lén, có quân chính phủ đánh lén!"
Tình huống còn có thể càng tồi tệ hơn sao!
Thiện Minh siết chặt MP5 của hắn, hắn thề phải đưa tất cả đồ khốn này xuống địa ngục.
Bộ đội quân chính phủ đi tới gần họ theo hướng Tây Nam, mà máy bay trực thăng thì luôn luôn xoay quanh hướng Đông Nam. Chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, một loạt viên đạn liền quét lại đây, bọn họ bị kẹp ở giữa, không dám động đậy, không dám lộ mặt, không dám phản kháng.
Tiếng súng vang lên, cách đó không xa đã khai hỏa .
Thiện Minh nói với Thẩm Trường Trạch: "Đi theo ta, mi phụ trách để ý cái đồ chơi trên trời kia."
Thiện Minh nói xong liền xoay người lăn ra ngoài, đứa nhỏ cũng nhảy ra theo, hai người nhanh chóng bò sấp tới. Sau khi tìm được cây lớn làm công sự che chắn, bọn họ trốn sau hai cái cây khác nhau, hắn bắt đầu bắn về phía kẻ địch đến từ xa, Thẩm Trường Trạch thì quan sát xem con Black Hawk kia có hướng đầu tới chỗ họ không.
Tiếng súng của hắn hấp dẫn sự chú ý của quân địch, Thiện Minh hơi hơi thăm dò, dùng ánh sáng phản xạ quét qua đại khái bốn năm người đang tiến đến chỗ hắn, hắn lập tức bị đạn bắn cho phải lùi lại.
Vừa rồi thời gian quá gấp, hầu hết trang bị đều lưu lại trên xe, nếu trên người Thiện Minh không thủ sẵn mấy băng đạn, đây sẽ lại là một trận khổ chiến.
MP5k kia giống như con chim nhỏ đang líu lo, có bắn ra cũng không làm người bắn cảm thấy an toàn. Ngược lại, bên đối diện là loại súng AKU bạo liệt có thể bắn cho cái cây Thiện Minh đang giấu mình phải vẩy ra vụn gỗ!
Ở nơi ẩn mình duy nhất có thể trốn được, Thiện Minh cầu nguyện cái cây gỗ mục không biết đã chết rục từ bao nhiêu năm trước này có thể giữ lại một chút chắc chắn. Nhưng dưới mưa đạn dày đặc như thế, hắn biết rõ trong lòng, có lẽ chỉ ngay sau đó một viên đạn đường kính 7,62 xuyên thấu gỗ mục sẽ tiến vào thân thể của mình!
Thẩm Trường Trạch thấy cái cây Thiện Minh dựa vào không thể đỡ được toàn bộ hỏa lực thì lập tức liền nóng nảy, di chuyển ra khỏi công sự che chắn càn quét một trận về phía kẻ địch đang hướng tới, bắn xong băng đạn lại lập tức nhảy trở về.
Động tác của nó làm quân địch biết đằng sau một thân cây khác cũng có người, thu hút bớt một nửa lực lượng, nếu không cái cây Thiện Minh dựa vào rất có khả năng bị đánh gãy ngang, đến lúc đó hắn sẽ bại lộ thành bia ngắm dưới họng súng của bọn kia.
Thiện Minh nhẹ giọng nói vào bộ đàm, "Con trai, tốc độ mi đổi băng đạn là bao nhiêu?"
"Nửa giây." Ánh mắt Thẩm Trường Trạch trừng lên như chuông đồng lớn, băn khoăn quét qua bầu trời và mặt đất, sợ bỏ sót chút chi tiết chí mạng nào.
"Mi cảm thấy bọn này thì sao?"
Thẩm Trường Trạch khinh thường nói: "Rác rưởi, ít nhất một giây, con nhìn thấy ."
Thiện Minh hít một hơi thật sâu, "Chúng ta cược nửa giây này."
Đứa nhỏ cắn chặt răng, "Ba, cứ cho ba cược thắng thì cũng có thể bị trực thăng phát hiện."
"Ta sắp hết đạn rồi, cái cây sau ta cũng sắp đi tong." Thiện Minh đơn giản nói rõ tình cảnh của mình, hắn bình tĩnh nói: "Che giấu ta."
Đứa nhỏ trầm giọng nói:"Yên tâm."
Adrenalin kịch liệt tăng cao làm Thiện Minh cảm giác không thể ức chế miệng khô lưỡi khô, thậm chí đến ngón tay từ trước đến nay luôn ổn định cũng có một chút tình trạng co rút. Hắn cố gắng nuốt một chút nước miếng ép buộc mãi mới ra được, trong nháy mắt khi AKU ngừng lại Thiện Minh liền mạnh mẽ hướng tới một cái ao nông cách đó không xa mà điên cuồng lăn!
Một giây! Một giây thừa dịp đối phương đổi băng đạn này chính là cơ hội duy nhất để hắn sống sót! Đây là một canh bạc, hắn cược đối thủ của hắn không có kinh nghiệm chiến trường phong phú, tiền đặt cược là mạng của hắn.
MP5k trong tay điên cuồng bắn về phía kẻ địch đối diện, báng súng giật như điên, chấn đến mức gan bàn tay hắn gần như bị xé rách. SSG của Thẩm Trường Trạch cũng liều mạng khạc ra đạn. Hắn thấy mấy kẻ địch đi đầu đều ngã xuống đất dưới sự bắn phá của hắn và đứa nhỏ. Ngay sau đó, lưng hắn nặng nề đụng vào một khối đá cứng rắn dưới ao. Thiện Minh đang bởi vì đau nhức mà váng đầu hoa mắt thì lại nghe được tiếng nổ vang của khẩu AKU cuả bọn lính nhảy dù!
Thành công ......
Âm thanh của AKU im bặt, có lẽ là bị Thẩm Trường Trạch xử lý, Thiện Minh chỉ cảm thấy xương sống bị đâm cho đau nhức, nửa người đều đã tê rần, chắc chắc là đụng phải dây thần kinh gì rồi, thiếu chút nữa đến súng hắn cũng không cầm được.
Thẩm Trường Trạch vọt tới chỗ hắn, ôm hắn nhào về phía bên kia ao, sau khi rơi xuống đất thì hai người liều mạng quay cuồng trên mặt đất. Nơi Thiện Minh vừa trốn trong nháy mắt bị nổ thành bình địa, sóng xung kích tung hắn lên đụng vào cây, đập mạnh đến mức hai người họ kém chút thì ngất xỉu.
Thiện Minh lắc lắc đầu, bắt buộc mình đứng lên, kéo Thẩm Trường Trạch chạy vào trong rừng, súng máy đuổi theo chân bọn họ mà bắn phá, có lẽ hai người chưa từng chạy nhanh như vậy, bởi vì bọn họ đang thi chạy với tử thần!
Trong đầu Thẩm Trường Trạch hiện ra bị những người bị súng máy hạng nặng Gatling bắn thành thịt nát tung tóe, khối lớn nhất cũng không lớn bằng bàn tay, nếu cứ như vậy mà chết...... Mẹ nó, làm sao có thể cứ như vậy mà chết được!
Máy bay trực thăng nếu đã phát hiện bọn họ thì không có lý nào lại chạy chậm hơn họ, Thiện Minh biết lần này dữ nhiều lành ít, nhưng nếu nghĩ theo chiều hướng tốt thì ít nhất bây giờ những người khác cũng được an toàn .
Thiện Minh cảm giác chân mình sắp rút gân, chạy kịch liệt trong khoảng thời gian ngắn làm thể lực hắn dần dần tiêu hao, bóng ma vì bị tử vong đuổi theo gắt gao càng làm thần kinh hắn bị vây trong trạng thái khẩn trương cao độ, hắn cảm thấy có chút hoa mắt.
Hắn còn chưa từng bị máy bay trực thăng đuổi đâu, không thể không nói đó là một cơ hội khó có thể trải qua.
Hẳn là đạn pháo của con Black Hawk này đã hết rồi, nếu không thì còn dùng đạn bắn làm gì, rõ ràng đã nhìn thấy bọn họ, ném đạn pháo xuống dưới thì bọn họ đều sẽ bị tạc nát, mắc gì phải vất vả như thế. Cho nên mới nói không biết là họ may mắn hay là bất hạnh đây, chắc tính là bất hạnh đi, dù sao hi vọng sinh tồn nhỏ bé như thế, quá trình giãy dụa còn kéo dài nữa.
Trời không tuyệt đường người, ở phía trước hai trăm mét xuất hiện một cái hang, là một cái hầm trú ẩn thiên nhiên tuyệt hảo, hai người đột nhiên cảm thấy dưới chân có gió, vội hướng tới hi vọng của bọn họ mà điên cuồng chạy tới.
Thiện Minh chạy, đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, đầu óc hắn còn đang tự hỏi tình huống gì mà lại xuất hiện loại cảm giác này, xoay đầu lại, tia sáng màu vàng nhạt đâm vào ánh mắt nheo lại của hắn.
Thẩm Trường Trạch đã biến sang hình thái rồng, ôm lấy hắn chạy tới cái hang.
Tốc độ này rõ ràng không phải của con người, chỉ cần bốn năm giây đã chạy hết lộ trình hai trăm mét, phỏng chừng cả phi công lái trực thăng trên trời cũng ngây người, súng máy bắn phá mất đi chính xác.
Thẩm Trường Trạch nhét Thiện Minh vào trong hang, sau đó mới phát hiện cái hang quá nhỏ, hai người không vào được, nó dùng thân thể ngăn lấy Thiện Minh, ánh mắt đỏ đậm hung hăng trừng chiếc Black Hawk đang bay tới chỗ họ.
Thiện Minh nắm lấy eo nó muốn kéo nó vào, nhưng cái hang thật sự quá nhỏ, hắn muốn lui vào trong cũng không được.
Tuy rằng vảy giáp của con quái vật nhỏ này rất dày, nhưng súng máy hạng nặng thì đến thép còn có thể xuyên qua, huống chi là cơ thể bằng xương thịt!
Ngay khi hai người cảm thấy vô lực xoay chuyển đất trời, tiếng nổ lớn của pháo cối vang lên trên bầu trời, sau đó một tiếng ầm vang, con Black Hawk nổ tung!
Trong lúc nhất thời ánh lửa dâng tận trời, trên bầu trời phảng phất như nở rộ một quả pháo hoa, tráng lệ phi phàm, tất cả mọi người xem đều thống khoái không thôi.
Thiện Minh nhẹ nhàng thở ra, cả người xụi lơ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ dùng có 0,3 giây."
Thẩm Trường Trạch quay đầu nói: "Cái gì?"
"Đổi băng đạn, ta chỉ cần 0,3 giây, cho nên mi còn kém xa lắm ."
Đứa nhỏ kéo Thiện Minh ra khỏi hang, nó vỗ vỗ mặt Thiện Minh, "Ba, bớt nói mấy câu đi, con thấy ba sắp ngất rồi."
Thiện Minh cười nhạo nói: "Mi nói ta? Sắp ngất xỉu chính là mi đấy chứ."
Đứa nhỏ nhìn lại thân thể của mình, buồn rầu nói: "Con không muốn ngất xỉu, làm sao đây?"
"Làm sao mà ta biết phải làm gì, mi cố gắng giữ tỉnh táo đi."
"Tôi có thể dạy cậu phải làm thế nào." Một giọng nói lạnh lẽo lọt vào màng nhĩ của hai người.
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo, phảng phất giống như làn nước tinh thuần nhất, không chút gợn sóng, hoàn toàn không hợp với chiến trường hỗn độn này.
Hai người cùng nhau quay đầu, một người mặc quân trang màu lục, bên ngoài khoác áo blouse trắng không biết xuất hiện ở trước mặt bọn họ từ khi nào. Trong tay y thậm chí không có lấy một khẩu súng, mà chỉ mang găng tay trắng không nhiễm chút bụi nào, lấy bộ đàm trong túi ra, nhẹ giọng nói, "Tìm được bọn họ rồi."
Người đứng trước mắt này, Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch cũng không xa lạ gì.
Tuy rằng bọn họ chỉ gặp mặt có một lần, tuy rằng đã cách xa năm năm, nhưng một con người vô cùng đặc sắc như Đường Đinh Chi, không ai có thể dễ dàng quên được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook