Thiện Minh rất nhanh xử lý cái chân sói sạch sẽ, hắn quay đầu thì thấy hai tay đứa nhỏ giơ nhánh cây nướng qua lại trên lửa, ánh lửa làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, có thể nhìn thấy rõ ràng nước mắt trên mặt.

Sau khi Thiện Minh chuẩn bị tốt thì dựa vào cái cây ở bên cạnh nghỉ ngơi. Hắn cởi cái áo khoác màu xanh quân đội đã bẩn không chịu nổi ra, mở ra từng vòng băng vải trên cánh tay định đôi thuốc.

Thuốc cấp cứu trị thương mang bên người không nhiều lắm, băng vải cũng chỉ còn lại nửa cuộn, còn ướt dính nữa. Điều kiện ác liệt như thế, vết chém vốn không sâu nay càng ngày càng nghiêm trọng. Thiện Minh nhìn miệng vết thương sinh mủ mà nhíu mày nhưng không có biện pháp.

Hắn xử lý đơn giản, bôi thuốc lên, sau đó dùng băng vải sạch sẽ bao lại. Hắn phải mau rời khỏi nơi này, hắn biết với trạng thái này cánh tay hắn không chống đỡ được mấy ngày .

Bôi thuốc xong, hắn ngẩng đầu lên, nhìn đứa nhỏ đang nhếch miệng đứng, người bị nướng ra một tầng mồ hôi, quần áo giống như giẻ rách trên người nó bay bay. Thiện Minh chỉ cảm thấy mớ quần áo muốn rách thành từng mảnh kia sắp bay thẳng vào đống lửa luôn.

Chỉ chốc lát sau, mùi thịt nướng thơm phức tỏa ra, Thiện Minh nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt chằm chằm không rời miếng thịt. Lại qua một lúc lâu, đứa nhỏ xoay người, giơ nhánh cây đi tới chỗ hắn rồi đưa miếng thịt tới trước mắt hắn,"Có thể ăn sao?"

Thiện Minh cầm lấy xem, cũng bất chấp miệng bị bỏng, trước cắn một ngụm đã. Bởi vì ăn quá nhanh, khoang miệng hắn bị nóng đến phồng lên, nhưng hắn đã không thể để ý nhiều như vậy, hắn rất đói bụng, đói đến mức đứng không nổi.

Thẩm Trường Trạch trừng đôi mắt đen láy, trông mong nhìn Thiện Minh. Nhìn xâu thịt lớn kia bị Thiện Minh ăn vài nhát đã hết, nước miếng của nó lại tràn ra trong miệng.

Thiện Minh hai ba cái đã nuốt thịt vào bụng, sau đó ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ, đem nhánh cây còn lại đưa hắn,"Tiếp tục đi nướng."

Đứa nhỏ cầm lấy nhánh cây, yên lặng trở lại bên đống lửa. Nó lại xuyên vài miếng thịt, lao lực giơ nhánh cây hơi nặng lên, cấp bách hy vọng đám thịt này chín nhanh một chút.

Cứ lặp lại vài lần như vậy, Thiện Minh rốt cuộc nuốt hết chỗ thịt không có hương vị vào trong bụng, mặc dù ăn không ngon nhưng lại giải quyết vấn đề trước mắt lớn nhất. Đợi Thiện Minh ăn xong, Thẩm Trường Trạch mới ngồi một bên xé thịt sói nhét vào miệng, chẳng qua là vẻ mặt cực kì không tình nguyện.

Thiện Minh kỳ quái nhìn hắn một cái. Theo lý mà nói người bị đói bụng thật lâu thì kiểu gì cũng không kén ăn, hắn hỏi: "Khó ăn sao?"

Đứa nhỏ gian nan nuốt xuống một miếng thịt, gật gật đầu.

Thiện Minh hừ nói:"Ở chỗ này mà mày còn kén ăn?"

Đứa nhỏ trầm mặc một giây sau đó nói, "Có một loài sâu có vị ngọt, so với cái này ăn ngon hơn."

Thiện Minh giật mình, "Mày ăn cả sâu?"

Đôi mắt thằng bé lại đỏ, "Đói lắm."

Thiện Minh thật sự cảm thấy thằng nhóc này số may đến tức chết người, ở cái khu rừng ma quỷ này mà dám tùy tiện bắt sâu ăn, còn không trúng độc chết, quả thực là kỳ tích.

Thiện Minh ba ngày này vì cái gì đói thành như vậy, chính là bởi ở vùng đầm lầy ẩm ướt kia rất ít thấy động vật có vú xuất hiện, phần lớn là sâu bọ hay chim chóc gì đó, không phải là không dám ăn thì cũng là không thể ăn, ngay cả thực vật hắn cũng đều cố gắng nếu không phải chạm thì sẽ không chạm đến, vậy nên ba ngày trôi qua bụng hắn cũng rỗng tuếch. Năm hắn mười ba tuổi ở châu Phi đánh du kích, lâu nhất là sáu ngày chỉ dựa vào ăn cỏ dại mà sống qua ngày, nhưng lúc đó hắn không cần cả ngày hai mươi bốn giờ không dám ngủ, cũng không cần luôn luôn căng thẳng thần kinh, trong trạng thái cảnh giác cao độ mà đi qua vùng đầm lầy suốt mười mấy giờ liền.

Bởi vì khi đó hắn có chiến hữu.

Hắn ở trong tình huống lẻ loi một mình, thể lực tiêu hao sắp đến mức cạn kiệt. Vừa nghĩ như vậy, có lẽ gặp đứa nhỏ này cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể nói với hắn mấy câu, hắn còn có thể giữ được tỉnh táo trong chốc lát, không đến mức gục xuống mê man.

Chỉ tiếc một đứa nhỏ năm tuổi còn chưa đủ tư cách để có thể làm chiến hữu đáng tin cậy. Cho đến khi hắn đi đến nơi hắn cho rằng đã an toàn thì hắn cũng không thể chợp mắt.

Sau khi ăn no bụng, Thiện Minh càng muốn ngủ. Sự mệt mỏi khốn đốn trong mấy ngày qua không ngừng xông ra từ các bộ phận bị thương trên cơ thể, hắn thật muốn cứ như vậy mà gục đầu xuống đất ngủ một giấc thật say.

Hắn cấu lên đùi mình, bắt buộc đầu óc mình thanh tỉnh, ăn no xong hắn phải mau chóng chạy đi, không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Kết quả hắn vừa nhìn sang thì đứa nhỏ kia đã muốn té trên mặt đất ngủ. Điều này làm Thiện Minh cực kì ghen tị, không biết cái gì có đôi khi cũng là một loại hạnh phúc.

Thiện Minh nhặt ba lô của mình lên, súng và dao găm đã trang bị thỏa đáng, sau đó đi đến bên cạnh Thẩm Trường Trạch đá nó một cái.

Đứa nhỏ từ trong mơ mơ màng màng lập tức bừng tỉnh, rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy.

Thiện Minh nói: "Đi." Tuy rằng thằng nhóc này là một cái gánh nặng nhưng hắn quyết định mang nó theo, chỉ cần nó có thể làm mình giữ được tỉnh táo, mang nó theo vẫn còn có ý nghĩa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của đứa nhỏ nhăn lại, "Đi không nổi, nghỉ ngơi thêm một chút đi."

Thiện Minh lạnh lùng nghiêm mặt nói, "Mày không đi thì thôi." Nói xong dẫm tắt đống lửa, đi tới phía trước.

Thẩm Trường Trạch nức nở vài cái, ôm lấy đồ ăn của mình rồi nhắm mắt chạy theo đuôi hắn.

Đứa nhỏ bị âm thanh của các loại chim bay cá nhảy trong rừng làm cho sợ tới mức chân run run, mà sự trầm mặc của Thiện Minh lúc đó càng làm cho nó cảm thấy bị cô lập, nó nhịn không được muốn cùng hắn nói chuyện, vì thế ở sau lưng hắn nhỏ giọng hỏi, "Chú à, chú tên là gì?"

Thiện Minh thuận miệng nói ra tên mình.

"Chú bao nhiêu tuổi ?"

Thiện Minh lao lực nghĩ nghĩ, "Mười bảy, mười tám, hoặc là mười chín, chắc là mười tám đi."

"Vì sao chú lại không biết mình bao nhiêu tuổi vậy?"

"Vì sao lại nhất định phải biết, cũng chẳng dùng làm gì."

Đứa nhỏ nghĩ nghĩ rồi nói, "Có thể làm sinh nhật."

Thiện Minh lười trả lời. Với một đứa nhỏ thật sự không có gì để nói, đáng tiếc nơi này không còn đối tượng nói chuyện nào khác có thể cho hắn lựa chọn .

"Chú à, chúng ta sẽ chết sao?"

Thiện Minh nói:"Mày thì ta không biết, ta chắc chắn sẽ không."

Đứa nhỏ nức nở nói: "Cháu không muốn chết, ba mẹ sẽ đến cứu cháu!"

Thiện Minh cũng không tốn tình cảm để bỏ ra một lời nói dối thiện ý, thẳng thắn nói: "Mày bỏ cuộc đi, họ không tìm được mày đâu."

"Sẽ không, họ rất lợi hại, họ nhất định sẽ tìm được cháu!"

Thiện Minh đột nhiên nhớ tới đến, đứa nhỏ này là ngồi máy bay tư nhân rơi xuống đây, trong nhà chắc chắn là bối cảnh hùng hậu, nếu không phải bởi vì tình thế không ổn, hắn thật sự muốn tìm đến chỗ xác máy bay nhìn xem. Nếu đứa nhỏ này thật sự rất có thân phận, ba mẹ tìm tới nơi này cũng không có gì lạ. Đáng tiếc đứa nhỏ không thể đứng tại chỗ chờ, nếu không cho dù có người tìm đến thì cũng chỉ có thể nhặt được một bộ xương.


Bây giờ chỉ có đi ra khỏi đây mới có một đường sinh cơ.

Hai người, một lớn một nhỏ, cứ như vậy đi hơn bốn giờ, trời dần dần đen.

Thiện Minh khẳng định mình đã đi ra khỏi vùng đầm lầy hiểm ác, mấy loại côn trùng đòi mạng ít đi rất nhiều, cuối cùng hắn có thể hơi chút thả lỏng cảnh giác. Hắn dự định sau khi đốt lửa thì thiếp đi một chút, hắn thật sự không chống đỡ được.

Thiện Minh chọn một chỗ thích hợp phòng thủ nhất, dựa lưng vào một mỏm núi lớn, trước mắt là không gian trống trải, mấy thứ đòi mạng cũng không có chỗ ẩn thân. Sau đó hắn sai Thẩm Trường Trạch đi nhặt một ít cành khô rơi vãi trên mặt đất, nổi lên một đống lửa.

Rừng rậm ban đêm đặc biệt lạnh, nhiệt độ không khí giảm đến khoảng 4, 5 độ, quần áo Thiện Minh vốn không thể chống lạnh, hai ngày trước đều là cường ngạnh chống lại, hôm nay được đốt lửa thì đã thấy dễ chịu rất nhiều.

Nhưng mà Thẩm Trường Trạch kia chỉ mặc một bộ quần áo rách rưới, so với trần truồng cũng chẳng khác là bao. Nhìn đứa nhỏ ngồi bên đống lửa vẫn lạnh đến phát run như cũ, Thiện Minh lại hiếu kì rốt cuộc thằng bé làm thế nào mà sống được đến bây giờ .

Hắn dựa lưng vào vách đá, đưa đồng hồ của mình cho nó nói: "Mày nghe cho kỹ, bây giờ ta muốn ngủ một lát, một giờ sau đánh thức ta dậy."

Đứa nhỏ nhận lấy đồng hồ, dùng ánh mắt không xác định nhìn hắn.

"Trong vòng một giờ này mày phải trừng lớn mắt nhìn xung quanh, có bất cứ tình huống gì thì lập tức gọi ta dậy ngay. Mày tuyệt đối không được ngủ, nếu mày dám ngủ ta sẽ ném mày vào đống lửa luôn."

Thân mình đứa nhỏ run lên, sợ hãi nhìn hắn, vội vàng gật gật đầu.

Thiện Minh lại cường điệu một lần,"Một giờ." Nói xong nhắm hai mắt lại.

Hắn vừa nhắm mắt lại một thoáng chốc, đột nhiên cảm giác được bên người có động tĩnh khác thường. Hắn đột nhiên mở to mắt, dao găm trong tay vung lên.

"A !" Đứa nhỏ hét lên một tiếng, nhìn con dao đang găm trên cổ mình.

Thiện Minh trợn mắt nhìn, "Mày con mẹ nó muốn chết à?"

Thằng bé nức nở ,"Chú à cháu lạnh lắm!"

Thiện Minh một lần nữa nhắm mắt lại, "Lạnh thì mày đốt lửa. Cách xa ta một chút, ta ngủ thì không cần tới gần." Cuộc sống tanh máu trong nhiều năm khiến hắn cho dù là đang trong lúc ngủ mơ vẫn duy trì tính cảnh giác cực cao như cũ, trong lúc hắn ngủ mà tới gần, đối với hắn là một loại uy hiếp.

Đứa nhỏ cắn môi, đồng thời sử dụng tay chân đi đến bên người hắn.

Thiện Minh lại mở to mắt, băng lãnh nhìn nó.

Đứa nhỏ chống lại ánh mắt hắn, tuy rằng sợ tới mức phát run nhưng vẫn từng chút từng chút đi đến bên hắn, nhỏ giọng nói, "Chú à cháu rất lạnh, chú không lạnh sao?" Nói xong bắt đầu thử thăm dò chui vào lòng hắn.

Thiện Minh kỳ thật cũng biết là lạnh, cho dù dựa vào đống lửa, tay chân vẫn lạnh lẽo như cũ nhưng là hắn có thể nhẫn.

Đương nhiên đứa nhỏ này không nhẫn được.

Hắn nhấc lên áo Thẩm Trường Trạch lên ném nó sang một bên, "Muốn chết?"

Đứa nhỏ nhìn Thiện Minh bất cận nhân tình, không khỏi vừa uất ức vừa sợ hãi, nhịn không được nức nở, "Cháu lạnh, cháu lạnh! Hu hu hu mẹ ơi con lạnh quá –"

Mấy ngày liền đều một mình di chuyển trong ẩm ướt và bóng tối, dùng côn trùng để no bụng, uống nước bẩn lẫn với bùn, cho dù khóc kêu đến thế nào cũng không thể thoát ra khỏi ác mộng này, thật vất vả mới gặp được một người thì lại hung ác đáng sợ như thế, thậm chí không muốn ôm nó một cái, tinh thần đứa nhỏ đã sắp tan vỡ.

Trong thế giới đơn thuần của nó, dĩ vãng trước đây người lớn nào nhìn thấy cũng đều thích nó, đều muốn ôm nó, đều luyến tiếc từ chối bất cứ thỉnh cầu nào của nó, mà người duy nhất gặp được khi đường cùng lại lãnh khốc như thế. Nó không rõ vì sao người này không thích nó, nó cũng không thích người này, thậm chí vô cùng chán ghét, vô cùng sợ hãi. Nhưng là ở khu rừng lớn thế này, chỉ có đứng bên cạnh người này nó mới cảm thấy một tia an toàn.

Đứa nhỏ thật sự rất khổ sở, rất sợ hãi, rất thương tâm, nước mắt triệt để như vỡ đê, lớn tiếng khóc lên, "Mẹ — mẹ — con lạnh quá – hu hu hu hu mẹ ơi –"

Thiện Minh thấy phiền không chịu được, thật muốn lấy cái gì đó ngăn chặn cái miệng của thằng bé.

Đời này hắn chưa từng tiếp xúc với trẻ con, cũng không có cái gọi là thơ ấu, hắn không biết trẻ con là cái loại khó chiều như thế. Bảo nó đừng khóc nó lại càng khóc, hơn nữa động một tí là khóc, đánh nó cũng không ăn thua.

Thiện Minh gầm nhẹ nói:"Mày lại muốn bị đánh?"

Đứa nhỏ khóc kêu,"Ông đánh tôi đi, ông là đồ xấu xa, tôi lạnh quá hu hu hu hu –"

Đứa nhỏ khóc đến nói năng lộn xộn, khóc đến mức cả người co rút, khóc đến mức đầu Thiện Minh muốn nổ tung .

Thiện Minh muốn cho nó hai cái tát thì lại cảm thấy coi tư thế thằng ranh này, phỏng chừng càng đánh càng khóc lợi hại, đêm nay hắn sẽ không thể yên tĩnh.

Hắn phiền táo mắng một câu, vươn cánh tay kéo đứa nhỏ lên người mình.

Khi thể trọng đứa nhỏ áp lên người Thiện Minh, hắn không có cách nào hình dung cảm nhận trong lòng mình. Cùng là con người, thì ra xúc cảm của trẻ con là như vậy? Thật mềm, giống như không xương, rất nhẹ, nhưng đặt trên bụng thì cũng có chút khó chịu.

Hắn chưa từng có ôm bất kì đứa trẻ nào, hắn chỉ cảm thấy cảm giác này thực kỳ diệu. Một tay là có thể ôm quanh toàn bộ thân thể nó, trẻ con sao lại nhỏ thế nhỉ?

Sau khi Thẩm Trường Trạch nằm sấp trên người Thiện Minh, tiếng khóc liền im bặt, hai mắt đẫm lệ rưng rưng ngẩng đầu nhìn Thiện Minh.

Thiện Minh lạnh mặt,"Muốn sưởi ấm thì mày ngoan ngoãn ngồi im. Nếu mày lại khóc......" Tay Thiện Minh vừa động, hàn quang chợt lóe, trên đùi đứa nhỏ lập tức có thêm một vết máu nhỏ, "Mày chảy bao nhiêu nước mắt, ta cho mày chảy bấy nhiêu máu."

Miệng vết thương kia rất nông, chỉ là phá da một chút nhưng vẫn có thể làm đứa nhỏ sợ tới mức không dám động.

Thiện Minh thu hồi đao, cởi bỏ nút áo, đem thân thể nho nhỏ của thằng bé bao vào trong quần áo hắn. Hắn nghĩ, coi như cũng sưởi ấm cho mình đi, dù sao cũng không nặng.

Đứa nhỏ vô cùng thành thật ghé vào bụng hắn, bàn tay nhỏ vòng qua eo Thiện Minh, ôm thật chặt.

Thiện Minh thấp giọng nói: "Vừa rồi ta nói cái gì, lặp lại một lần."

Đầu tóc mềm mềm của đứa nhỏ dán vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn. Mặc dù mùi trên thân người này thật khó ngửi nhưng dù sao cũng là nhiệt độ của con người, làm nó cảm thấy an tâm, nó nghe được vấn đề, lập tức đáp: "Một giờ sau đánh thức chú."

"Nếu mày ngủ......"

Đứa nhỏ siết chặt đồng hồ trong tay, "Sẽ không , cháu sẽ tỉnh."

Thiện Minh không muốn giao mạng mình trên tay một đứa nhỏ năm tuổi, nhưng hắn thật sự mệt đến mí mắt đánh nhau, nếu không ngủ thì đoạn đường sắp tới hắn phải bò mất, vậy nên hắn lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Thân thể trong lòng bắt đầu nóng lên, ủ trên bụng Thiện Minh ấm áp dễ chịu, hắn cứ như vậy mà nặng nề ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương