Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa
-
Chương 25
Khi Cali báo cho Thiện Minh đứa nhỏ vẫn chưa về, trời đã sắp tối đen. Hắn ăn cơm chiều xong sẽ lên phi cơ, thời gian còn lại không nhiều.
Thiện Minh nghĩ rằng Thẩm Trường Trạch chạy đi đâu được chứ, lộ trình 5, 6km đi mất rất ít thời gian, mà nó cũng không phải là thằng nhóc ham chơi. Vừa lúc huấn luyện bên này cũng đã sắp xong xuôi, hắn bảo sĩ quan của thân vệ quân mang cả đội về căn cứ, còn hắn thì đi theo con đường đứa nhỏ đã trở về, định đi tìm nó.
Đi một đoạn đường, vài tiếng người kêu thảm thiết liền bay vào tai Thiện Minh. Âm thanh rất nhỏ, rất nhạt nhòa, hẳn là từ nơi rất xa vọng lại. Người bình thường khi ở trong rừng rậm tối tăm nghe được tiếng kêu thảm thiết như vậy, hơn phân nửa sẽ hoài nghi có phải mình nghe lầm không, nhưng hắn chưa bao giờ hoài nghi giác quan của mình, phía trước tuyệt đối có chuyện.
Hắn ném chiếc xe máy đi rầm rầm rung cả núi sang một bên, lấy súng ra đi bộ. Trên người hắn không mang vũ khí hạng nặng gì, chỉ có khẩu súng lục Browning và thanh mã tấu luôn mang trên người, nhưng chỗ này cách căn cứ rất gần, hắn không quá lo lắng sẽ gặp cái gì nguy hiểm.
Mặt trời đã sắp xuống núi, ánh sáng trong rừng rậm càng ngày càng yếu. Hắn đi theo âm thanh kia, nhưng đi không bao lâu thì âm thanh đã không thấy tăm hơi. Không có âm thanh chỉ dẫn, chỉ bằng trí nhớ rất dễ đi nhầm chỗ, Thiện Minh chỉ có thể đi theo phương hướng trong đầu, cũng lúc nào cũng quan sát cỏ cây xung quanh xem có để lại dấu vết gì không.
Tuy rằng không còn âm thanh nhưng rất nhanh Thiện Minh đã phát hiện cái khác có thể dẫn đường.
Trong rừng cây tối tăm phía trước, có cái gì đó đang tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, xem ra ở phía kia nhất định là có người, có lẽ là ánh đèn pin. Tuy rằng hắn biết Risine và Goron đã ẩn nấp ở phụ cận tìm kiếm tung tích Jim, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không tạo ra ánh sáng, dưới bất kì tình huống nào cũng sẽ không, nếu ngu ngốc như vậy thì bọn họ đã sớm chết, cho nên đối phương hơn nửa là kẻ địch, hắn phải càng thêm cẩn thận mới được.
Càng tới gần, ánh sáng vàng kia càng rõ ràng, Thiện Minh không biết nên hình dung cái loại ánh sáng này như thế nào, không phải rất sáng, là một màu vàng nhu hòa nhàn nhạt, nhưng vầng sáng rất lớn. Kỳ quái nhất là, thiết bị chiếu sáng luôn là trung tâm phát sáng, khuếch tán ánh sáng ra bốn phía, cách trung tâm càng xa thì càng tối. Luồng sáng này cũng không thể nói là khác thường, nhưng mà diện tích của vị trí "trung tâm" của nó không khỏi quá lớn, mà nguồn sàng lớn như vậy nhưng phạm vi ánh sáng tỏa ra bốn phía lại rất nhỏ, nếu cứng rắn muốn hình dung thì luồng sáng này thật giống như một cái hột xoài cực kì to.
Thiện Minh quỳ rạp bò tới phía trước, mặc kệ là cái gì, dám gây chuyện ở cửa nhà của "Du Chuẩn" bọn họ thì tuyệt đối không thể buông tha.
Khi tới gần, Thiện Minh thấy một bàn tay trên cỏ, hắn nhận ra bàn tay này, tay rất trắng nhưng ngón tay thô ngắn, móng tay cắt nát vụn rất khó coi, là tay của Goron.
Tâm hắn trầm xuống, có lẽ Goron đã chết.
Thiện Minh nheo mắt lại, nhắm vào luồng sáng màu vàng nhạt kia bắn một phát súng. Vốn là hắn muốn phá hỏng thiết bị chiếu sáng, sau đó trốn trong bóng đêm. đợi thời cơ hành động. Nhưng sau khi tiếng súng vang lên lại truyền đến một trận kêu gào cuồng nộ, ngay sau đó luồng sáng màu vàng kia liền lấy tốc độ đáng sợ di chuyển tới chỗ hắn.
Thiện Minh há hốc mồm, hắn nằm mơ cũng không ngờ thiết bị chiếu sáng lại biết di chuyển.
Mà khi một quầng sáng lớn xuất hiện trước mắt hắn, Thiện Minh thật sự ngây người.
Một người...... Không, một động vật hình người, liếc mắt một cái thì thấy toàn bộ trên người đều là vảy cứng rắn màu vàng nhạt, vảy lớn bằng khoảng nửa quả trứng gà, phủ lên đến tận cổ, trên đỉnh đầu có hai cái sừng màu đen không dài lắm, tay chân đều có móng vuốt dài sắc bén, sau lưng có một đôi cánh cũng màu vàng nhạt đang lay động, cùng một cái đuôi thô dài bằng cả cánh tay đang vẫy đi vẫy lại!
Cơn ác mộng bảy năm trước lập tức hiện lên trước mắt Thiện Minh, con quái vật kia mình cao hai mét, có thể đi thẳng, có vảy có sừng, có cánh có đuôi, toàn thân xám đen, nhìn giống hệt con người, có được sức mạnh và tốc độ vô cùng đáng sợ, xé nát cả quân đoàn lính đánh thuê dũng mãnh như xé tờ giấy. Viên đạn bình thường không thể xuyên qua thân thể quái vật, vảy trên người nó giống như một bộ giáp cứng rắn, ngăn cản hầu hết sự tấn công của họ. Trong vòng vài phút ngắn ngủi, mười bảy người đã chết ngay trước mắt, bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình cảnh điên cuồng như thế, trên thế giới đáng sợ nhất không phải biết mình phải lấy mười đối chọi trăm, mà là đối mặt với một thứ mình không biết.
Cuối cùng Lâm Cường cha nuôi hắn, là lão đại của "Du Chuẩn" năm đó, vì sự sống của mấy người còn lại, ôm thuốc nổ nhảy tới trên người quái vật kia, cùng nó đồng quy vu tận.
Sự kiện kia đã để lại bóng ma cả đời khó xóa nhòa trong lòng mỗi người còn lại của "Du Chuẩn", nhất là người phải trơ mắt nhìn cha nuôi của mình từ một lính đánh thuê cường hãn dũng mãnh trong nháy mắt biến thành khối thịt nát như Thiện Minh.
Từ đó về sau "Du Chuẩn" không bao giờ đặt chân đến Trung Quốc nữa, Thiện Minh vạn lần không hề nghĩ đến, hắn còn có thể gặp mặt lại quái vật này, ngay tại cửa căn cứ lính đánh thuê của họ.
Thiện Minh cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi đối với thứ này, liên tục bắn ba phát vào ngực quái vật. Quái vật kia bị đánh cho lui mấy bước, sau đó lại chạy hướng tới chỗ hắn.
Khi quái vật kia tới gần hắn, Thiện Minh thấy được mặt của con quái vật vóc dáng thấp bé này, đó là đứa con trai nhặt về ba năm này đều ngủ cùng giường với hắn, buổi sáng lấy kem đánh răng buổi tối lấy nước rửa chân cho hắn — Thẩm Trường Trạch.
Khuôn mặt tinh xảo non nớt kia đã bị bao bọc bởi một lớp vảy cứng khác thường, ánh mắt đỏ rực như máu.
Thiện Minh cảm giác đầu mình bị người hung hăng đập một cái, khắp cơ thể hắn nổ vang cánh báo, cuối cùng hắn cũng hiểu được! Cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao Đường Đinh Chi không chịu từ bỏ đứa nhỏ này!
Mồ hôi lạnh chảy điên cuồng trên người Thiện Minh, hắn đã không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào. Con quái vật khiến hắn sợ hãi sâu sắc suốt bảy năm qua, không ngờ lại được hắn coi như thú cưng mà nuôi trên giường mình!
Động tác của Thẩm Trường Trạch cực kì nhanh, nhảy lên cắn một ngụm vào cánh tay vung đao của Thiện Minh, móng vuốt bay tới định chộp lên đầu Thiện Minh.
Tốc độ kia vốn không phải là của một đứa nhỏ tám tuổi, thậm chí không phải là của một con người!
Thiện Minh dùng sức ngửa cổ ra phía sau, lợi dụng ưu thế chiều cao tránh được kiếp bị móng vuốt xuyên não. Hắn cố nén đau nhức, cánh tay bị Thẩm Trường Trạch cắn buông lỏng, đổi tay cầm mã tấu, hung hăng đâm tới mắt Thẩm Trường Trạch. Nhưng tới lúc vung đao hắn lại do dự, cho dù hai mắt đỏ máu, vẻ mặt điên cuồng, khuôn mặt non nớt quen thuộc kia thật sự là Thẩm Trường Trạch.
Chỉ trong một chút do dự này, Thẩm Trường Trạch đã quăng mã tấu của hắn đi, móng vuốt vẫn muốn chụp tới đầu hắn.
Cơ thịt tơi tả trên cánh tay phải của Thiện Minh hung hăng lắc mạnh, ý đồ làm răng nanh của nó rớt xuống. Nếu là răng của người thì lần này tuyệt đối có thể rút sạch cả một mồm răng nhưng động tác của hắn ở trước mặt quái vật chỉ khiến răng nhọn của nó đâm vào càng sâu.
Thiện Minh vận động sức lực toàn thân, đá một cái tới chỗ xương gối trước của Thẩm Trường Trạch. Cứ cho thứ này vũ trang vảy toàn thân thì chỗ xương đầu gối cũng là nơi lớp mỡ mỏng nhất, không tin nó không đau !
Quả nhiên này là một cú đá này có tác dụng, mặc dù có sức mạnh siêu việt và tốc độ phi thường nhưng nói về kĩ xảo chiến đấu thì đứa nhỏ còn kém xa Thiện Minh, cái đau ở đầu gối làm nó dừng động tác, nhảy lùi về phía sau.
Lúc này Thiện Minh mới phát hiện các đốt ngón tay phải của nó đã bị trật khớp, rũ xuống bên thân. Thiện Minh không dám trì hoãn, lăn một vòng nhặt mã tấu lên, mạnh mẽ công kích sang bên phải nó.
Thẩm Trường Trạch nhận ra ý đồ của hắn, hé miệng lộ ra một hàm răng sắc nhọn, hung ác rít gào, rất có tư thế Thiện Minh mà vươn tới thì liền cắn chết hắn.
Thiện Minh đá văng móng vuốt trước mặt hắn ra, thuận thế thử dùng xương hông đập vào trước ngực nó, sau đó dùng đao đánh thật mạnh lên đầu nó.
Một cú này làm xương sọ gần như nứt ra, Thiện Minh cược rằng đầu của thứ này không có vảy, không ngờ đứa nhỏ chỉ lùi lại vài bước, lắc lắc đầu, càng thêm phẫn nộ, càng thêm hung mãnh nhào tới.
Thiện Minh chỉ có thể lại dùng mã tấu đi chắn, không ngờ Thẩm Trường Trạch lại cắn vào mã tấu, móng vuốt như tia chớp lập tức nắm lấy cổ Thiện Minh.
Thiện Minh bị bóp cổ, mặt lập tức đỏ lên, bàn tay sắp tiễn bước hắn kia là của một đưa nhỏ tám tuổi, nhưng hắn lại gỡ không ra !
Hắn hối hận mình đã nương tay, nếu vừa rồi một đao kia đâm xuống, mình tuyệt đối sẽ không rơi xuống này tình cảnh này, hắn cũng không tin đôi mắt của thứ này cũng có vảy.
Nhưng là...... hắn nuôi không thứ này ba năm, một đao đâm chết nó, không phải lỗ vốn lớn sao.
Mẹ nó, máu của hắn thật sự sắp đảo lộn hết lên rồi!
Hắn hé miệng, dùng hết toàn bộ sức lực rống lớn một tiếng,"Thẩm Trường Trạch !"
Điều hắn vạn lần không nghĩ đến là, móng vuốt trên cổ lại dần lỏng ra.
Thiện Minh thấy có hi vọng, kêu xé họng,"Thẩm Trường Trạch ! Thẩm Trường Trạch !"
Trong đôi mắt đỏ máu của Thẩm Trường Trạch cuối cùng cũng chậm rãi hiện ra một tia thanh minh, trong nháy mắt khi ý thức của nó khôi phục lại, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt xanh tím của Thiện Minh.
Hắn thấy lạ liền kêu một tiếng,"Ba?" Sau đó trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.
Hai người đồng thời ngã quỵ, con quái vật nhỏ vừa rồi còn hung ác như dã thú, lúc này lại nhắm mắt lại té xỉu trên người hắn. Thiện Minh thở phì phò từng ngụm từng ngụm, nhìn bầu trời điểm xuyết đầy sao, hồi lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Hắn chậm rãi nâng mình, liền nhìn thấy bộ giáp tỏa sáng vàng nhạt trên người đứa nhỏ càng ngày càng tối, thân thể kỳ dị đặc thù cũng dần biến mất, vảy cứng rắn đao thương bất nhập lại biến thành làn da non mịn. Gương mặt trẻ con không hề phòng bị trong lòng làm Thiện Minh thực sự không thể liên hệ nó tới con quái vật vừa thiếu chút nữa thì giết chết hắn, hắn thật hoài nghi có phải mình đang mơ không.
Hắn xoa xoa bả vai đứa nhỏ, quả nhiên là cánh tay bị trật, hắn sờ soạng các đốt ngón tay, rắc một cái nắn lại cánh tay đứa nhỏ. Đứa nhỏ khẽ rên một tiếng, thân mình run lên, nhưng không tỉnh.
Thiện Minh đứng lên khỏi mặt đất, mở bụi cỏ ra, đầu tiên thấy Goron trên mặt đất, hắn ngồi xổm xuống sờ người Goron, thân thể đã sớm không còn độ ấm. Cách Goron không xa là thi thể của Jim, trước ngực bị khoét một cái lỗ lớn, nội tạng bùng nhùng một mớ lòi ra ngoài thân thể hắn, nằm trên mặt đất.
Xa xa có ánh sáng lập lòe từ căn cứ, nhất định là có người nghe được tiếng súng vừa rồi, muốn tới xem xét.
Thiện Minh lấy súng trường giảm thanh bên cạnh Jim, bắn thêm mấy phát đạn lên người Jim, lại dùng mã tấu chém vài cái, tạo thành một vết thương giả giống như dùng súng và mã tấu tạo ra.
Tình huống khẩn cấp, kỳ thật biến không được giống lắm, ít nhất tuyệt đối không thể gạt được ánh mắt Pearl, chỉ có thể cầu nguyện Pearl luôn luôn ghê tởm Jim sẽ không muốn xem thi thể hắn.
Làm xong mấy thứ này, người trong căn cứ cũng đến nơi, Jobert đi đầu, ngay cả Cali nói phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng tới xem náo nhiệt.
Bọn họ vừa thấy đến hiện trường, cơ bản đã hiểu được tại sao lại thế này .
Cali nhìn thấy Thẩm Trường Trạch trên người dính máu ngã vào bụi cỏ, "Thằng nhóc không có việc gì chứ?"
"Không việc gì đâu, bị dọa ngất." Ánh mắt Thiện Minh âm trầm nhìn Thẩm Trường Trạch, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook