Cha Nuôi - Ngôn Tình
-
Chương 49: Lật bài
Khi những tia nắng ấm áp chiếu vào khung cửa kính nhỏ, Thùy Vân mới ló đầu dậy. Nắng buổi sáng đem đến cảm giác khoan khoái dễ chịu, thật khiến người ta thư giãn. Thùy Vân nhìn vào bếp, thấy Lưu Ly đang nấu ăn thì có hơi cảm khái:
"Lưu Ly, mày đúng là rất đảm đang a. Sau này ai lấy được mày là có phúc lắm đấy!"
Lưu Ly không buồn nhìn đến nó, cô vừa dọn ra bàn vừa nói:
"Nhanh đến ăn sáng này!"
Thùy Vân cười khúc khích, đôi mắt nó ánh lên vẻ rực rỡ và tươi sáng, hoàn toàn đối lập với ánh mắt của Lưu Ly lúc này: ảm đạm và bi thương.
Lưu Ly nghĩ đến Diệp Sở, không biết bây giờ cha nuôi thế nào rồi, đã gần một tuần cha nuôi không gọi cho cô kể từ khi cô không nhận điện thoại hôm đó. Lưu Ly vừa lo lắng vừa bất an. Nhưng Lưu Ly nhanh chóng gạt đi, nghĩ gì nữa, bây giờ cô với họ không có liên quan, không cần nghĩ!
Hai cô gái trẻ đang ngồi dùng bữa sáng, Thùy Vân dè dặt nhìn Lưu Ly, cô hỏi:
"Mày định không quay về thật à?"
"Ừ, thật!"
"Hay là mày nên gặp chú Diệp một lần để nói cho rõ ràng đi, dù sao cũng..."
"Không cần, gặp ông ấy rồi... tao sợ tao không tàn nhẫn nổi"
"Mày..."
Đang nói giữa chừng chợt có người nhấn chuông cửa, Thùy Vân buông đũa xuống, nó vội nói:
"Để tao ra mở cửa" rồi chạy ra cổng.
Nhưng rồi... một giây... hai giây... ba giây.... Nó hoàn toàn chết sững! Người đến là nhân vật chính trong cuộc tán gẫu buổi sáng của nó với Lưu Ly_ đó là Diệp Sở! Chú Diệp siêu siêu cấp đẹp trai, đại ca xã hội đen nhà giàu quyền thế trong truyền thuyết và còn là "sếp cũ" một thời của ba nó. Người đàn ông lãnh diễm tàn khốc đang đứng trước cửa nhà nó với gương mặt tiều tụy, râu lún phún vài cọng, quần áo cũng không được gọn gàng lắm.
Thùy Vân dụi dụi mắt, nó hét toáng lên:
"AAAAAAA!....CHÚ.... DIỆP...!"
Diệp Sở không mặn không nhạt nói:
"Ta đến tìm Lưu Ly, con gọi nó ra gặp ta một lát được không?"
Thùy Vân bị bộ dáng này của Diệp Sở làm cho điên đảo. Đẹp trai ngời ngời, ngay cả khi tiều tụy vẫn cứ phong độ là thế nào ý nhở? Nhưng sao hôm nay ông ấy lại dịu dàng như vậy? Cô còn nhớ rõ cái khí thế bức người lúc ba nó bị bắt, hoàn toàn trái ngược. Hình như tâm trạng cũng không khá hơn Lưu Ly là bao. Thùy Vân tự nhủ thầm "Đây gọi là ngược tâm không ngược thân kinh điển của phim truyền hình lúc tám giờ tối đây mà!"
Lưu Ly nghe tiếng hét của Thùy Vân vội vàng lao ra ngoài, cô vừa đi vừa hỏi:
"Có chuyện gì thế, ai đến mà mày la..."
Vừa ra đến liền nghe Diệp Sở nói tìm mình. Thân Lưu Ly run lên, cô không ngờ hắn lại tìm đến tận đây. Tay chân cô bắt đầu có hơi bủn rủn. Nhìn thấy cha nuôi tiều tụy, cô rất đau lòng, rất muốn chạy ra ôm hắn một cái thật lâu, quan tâm hắn thật nhiều. Nhưng bây giờ cô không dám, lại càng không biết phải làm sao.
Ánh mắt Diệp Sở nhìn theo Lưu Ly, như tìm được tia sáng cuối đường hầm, hắn nhìn cô, khóe môi nở nụ cười ấm áp:
"Lưu Ly, là ta đây!"
Thùy Vân biết điều, nó mà lẻn vào nhà trước.
Lưu Ly nhìn Diệp Sở, đã rất lâu rồi mới gặp nhau. Nhưng cô lại không thấy vui vẻ chút nào, ngược lại tâm còn có chút ẩn ẩn đau. Cô cứ nhìn hắn, cứ như vậy...
Ký ức như một làn gió mùa hạ, nhẹ nhàng thổi qua lòng, ngọt ngào có, vui vẻ có, hạnh phúc có, khổ đau có, dày vò có, còn có cả sự yêu hận khó lưỡng toàn...
Một lúc lâu sau, Diệp Sở không nghe thấy Lưu Ly trả lời, chỉ thấy cô bé nhìn hắn ánh mắt hình như hơi tránh né. Tâm hắn chợt ảm đạm, nhưng ngoài mặt vẫn làm như vui vẻ:
"Lưu Ly, về nhà thôi con!"
Diệp Sở đi đến kéo tay Lưu Ly, nhưng không ngờ, một giây sau đó cô đã gạt ra. Lưu Ly nhìn hắn, ánh nhìn không còn sự rung cảm của trước đây, thay vào đó là nét buồn nồng đậm.
Diệp Sở vốn nghĩ muốn giả vờ như chuyện gì cũng chưa biết, cứ như thế mà đưa cô quay về. Nhưng có lẽ, hắn đã sai rồi. Lưu Ly của hắn, từ bây giờ sẽ không còn là Lưu Ly của hắn nữa.
Diệp Sở cố gắng che giấu run rẩy trong lòng, hắn hơi mỉm cười:
"Lưu Ly, con..."
"Đừng nói nữa!" bất ngờ, Lưu Ly lên tiếng. Giọng nói không cao, nhưng đôi mắt cô như muốn xé nát tất cả, bao gồm hạnh phúc của hai người.
"Diệp Sở, đến nước này rồi, ông còn có thể giả vờ?"
"Lưu Ly, mày đúng là rất đảm đang a. Sau này ai lấy được mày là có phúc lắm đấy!"
Lưu Ly không buồn nhìn đến nó, cô vừa dọn ra bàn vừa nói:
"Nhanh đến ăn sáng này!"
Thùy Vân cười khúc khích, đôi mắt nó ánh lên vẻ rực rỡ và tươi sáng, hoàn toàn đối lập với ánh mắt của Lưu Ly lúc này: ảm đạm và bi thương.
Lưu Ly nghĩ đến Diệp Sở, không biết bây giờ cha nuôi thế nào rồi, đã gần một tuần cha nuôi không gọi cho cô kể từ khi cô không nhận điện thoại hôm đó. Lưu Ly vừa lo lắng vừa bất an. Nhưng Lưu Ly nhanh chóng gạt đi, nghĩ gì nữa, bây giờ cô với họ không có liên quan, không cần nghĩ!
Hai cô gái trẻ đang ngồi dùng bữa sáng, Thùy Vân dè dặt nhìn Lưu Ly, cô hỏi:
"Mày định không quay về thật à?"
"Ừ, thật!"
"Hay là mày nên gặp chú Diệp một lần để nói cho rõ ràng đi, dù sao cũng..."
"Không cần, gặp ông ấy rồi... tao sợ tao không tàn nhẫn nổi"
"Mày..."
Đang nói giữa chừng chợt có người nhấn chuông cửa, Thùy Vân buông đũa xuống, nó vội nói:
"Để tao ra mở cửa" rồi chạy ra cổng.
Nhưng rồi... một giây... hai giây... ba giây.... Nó hoàn toàn chết sững! Người đến là nhân vật chính trong cuộc tán gẫu buổi sáng của nó với Lưu Ly_ đó là Diệp Sở! Chú Diệp siêu siêu cấp đẹp trai, đại ca xã hội đen nhà giàu quyền thế trong truyền thuyết và còn là "sếp cũ" một thời của ba nó. Người đàn ông lãnh diễm tàn khốc đang đứng trước cửa nhà nó với gương mặt tiều tụy, râu lún phún vài cọng, quần áo cũng không được gọn gàng lắm.
Thùy Vân dụi dụi mắt, nó hét toáng lên:
"AAAAAAA!....CHÚ.... DIỆP...!"
Diệp Sở không mặn không nhạt nói:
"Ta đến tìm Lưu Ly, con gọi nó ra gặp ta một lát được không?"
Thùy Vân bị bộ dáng này của Diệp Sở làm cho điên đảo. Đẹp trai ngời ngời, ngay cả khi tiều tụy vẫn cứ phong độ là thế nào ý nhở? Nhưng sao hôm nay ông ấy lại dịu dàng như vậy? Cô còn nhớ rõ cái khí thế bức người lúc ba nó bị bắt, hoàn toàn trái ngược. Hình như tâm trạng cũng không khá hơn Lưu Ly là bao. Thùy Vân tự nhủ thầm "Đây gọi là ngược tâm không ngược thân kinh điển của phim truyền hình lúc tám giờ tối đây mà!"
Lưu Ly nghe tiếng hét của Thùy Vân vội vàng lao ra ngoài, cô vừa đi vừa hỏi:
"Có chuyện gì thế, ai đến mà mày la..."
Vừa ra đến liền nghe Diệp Sở nói tìm mình. Thân Lưu Ly run lên, cô không ngờ hắn lại tìm đến tận đây. Tay chân cô bắt đầu có hơi bủn rủn. Nhìn thấy cha nuôi tiều tụy, cô rất đau lòng, rất muốn chạy ra ôm hắn một cái thật lâu, quan tâm hắn thật nhiều. Nhưng bây giờ cô không dám, lại càng không biết phải làm sao.
Ánh mắt Diệp Sở nhìn theo Lưu Ly, như tìm được tia sáng cuối đường hầm, hắn nhìn cô, khóe môi nở nụ cười ấm áp:
"Lưu Ly, là ta đây!"
Thùy Vân biết điều, nó mà lẻn vào nhà trước.
Lưu Ly nhìn Diệp Sở, đã rất lâu rồi mới gặp nhau. Nhưng cô lại không thấy vui vẻ chút nào, ngược lại tâm còn có chút ẩn ẩn đau. Cô cứ nhìn hắn, cứ như vậy...
Ký ức như một làn gió mùa hạ, nhẹ nhàng thổi qua lòng, ngọt ngào có, vui vẻ có, hạnh phúc có, khổ đau có, dày vò có, còn có cả sự yêu hận khó lưỡng toàn...
Một lúc lâu sau, Diệp Sở không nghe thấy Lưu Ly trả lời, chỉ thấy cô bé nhìn hắn ánh mắt hình như hơi tránh né. Tâm hắn chợt ảm đạm, nhưng ngoài mặt vẫn làm như vui vẻ:
"Lưu Ly, về nhà thôi con!"
Diệp Sở đi đến kéo tay Lưu Ly, nhưng không ngờ, một giây sau đó cô đã gạt ra. Lưu Ly nhìn hắn, ánh nhìn không còn sự rung cảm của trước đây, thay vào đó là nét buồn nồng đậm.
Diệp Sở vốn nghĩ muốn giả vờ như chuyện gì cũng chưa biết, cứ như thế mà đưa cô quay về. Nhưng có lẽ, hắn đã sai rồi. Lưu Ly của hắn, từ bây giờ sẽ không còn là Lưu Ly của hắn nữa.
Diệp Sở cố gắng che giấu run rẩy trong lòng, hắn hơi mỉm cười:
"Lưu Ly, con..."
"Đừng nói nữa!" bất ngờ, Lưu Ly lên tiếng. Giọng nói không cao, nhưng đôi mắt cô như muốn xé nát tất cả, bao gồm hạnh phúc của hai người.
"Diệp Sở, đến nước này rồi, ông còn có thể giả vờ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook