Cha nuôi Cầm thú : Bảo bối,Đừng sợ!

Chương 18 : Tạm biệt,hẹn ước 3 năm.

Cô sửa soạn quần áo,tập vở mà hắn đã mua cho cô,vì hồi hộp và lo lắng nên cô làm rối tất cả lên,vẻ mặt tức giận,phồng má lên.

"Chết tiệt,đến các ngươi còn phá ta sao? Muốn ta ở lại lắm sao?"

"Hắc....."

Hắn đứng ngoài cửa,phì cười vì phản ứng của cô,nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh,ôn nhu xoa xoa tóc cô.

"Lạc nhi sợ ta sẽ không giữ lời hứa sao? Yên tâm,Lãnh Hoan Dục này làm người rất giữ chữ tín,nói được làm được"

"Nhưng cha nuôi không muốn.....à ừ....níu kéo con sao?"


Cô tò mò hỏi.

"Ta hy vọng con đạt được những thứ con muốn,ta không muốn nhìn thấy con buồn khổ vì cái gì,nếu con muốn,ta sẽ đem cả thiên hạ này cho con,cho con những thứ mà người người đều ao ước.Vì ta thích con"

Đương nhiên là vế sau cùng là bị hắn nuốt vào bụng rồi.

Cô ôm chặt hắn,oà khóc nức nở.Cô thật hạnh phúc vì có hắn là cha nuôi.Ai nói hắn lãnh khốc? Ai nói hắn độc tài? Hắn chính là người cha tốt nhất trên thế giới này.

"Lạc nhi ngoan,3 năm nữa,chúng ta lại gặp nhau chứ có phải lần cuối đâu? Ta muốn con đứng trước mặt ta mặc áo Blouse trắng, mặt hãnh diện nói với ta con là nữ bác sỹ Lãnh Lạc Tử,con gái của Lãnh Hoan Dục ta,con làm được không?"

Hắn đưa tay lau đi nước mắt của cô,giọng rõ đau lòng và rất không nỡ,bảo bối của hắn lại khóc rồi.

"Dạ,con làm được!"

Cô gật đầu chắc nịch.Chắc chắn cô sẽ làm được!


"Ừ,lại đây nằm xuống rồi ngủ đi,mai là đi sân bay rồi"

"Dạ"

Sân bay S.

"Lạc nhi,đi cẩn thận,người nào hiếp đáp con thì cứ gọi cho ta,ta sẽ xử hắn"

Hắn đưa vali cho cô,giọng tàn nhẫn.Hừ,con nhóc là đứa bé hắn ngậm trong miệng sợ tận,cầm trên tay sợ rớt mà tên nào dám đụng vào con nhóc của hắn.Chính là đối đầu với hắn.

"Dạ,cha nuôi,con đi...."

Cô nghẹn ngào nhìn hắn,sau đó dứt khoát đi.

Cô sợ nếu mình còn ở đây với hắn thì sẽ ở lại với hắn mất.

Hắn nhìn bóng lưng xa xa của cô sau đó hút dần thì lòng một mảnh trống rỗng.

"Tạm biệt"

Hết chương 18

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương