Cha dượng
Chương 7:

“F*ck!” Triệu Tiệp bị đèn xe chiếu thẳng vào mắt, cậu ta vội rút tay ra khỏi quần, dùng cặp che mặt An Dịch, cậu ta dõi mắt nhìn về phía trước, không thể nhìn thấy rõ mặt người ngồi trong xe.

Chu Hậu Đông bước từ trên xe xuống, hôm nay anh phải ra ngoài xử lý một vài việc nên về trễ, giờ này học sinh đã sớm tan học, trở về nhà, vậy mà hai người này lại đứng ôm hôn nhau ở trong ngõ nhỏ, tuổi còn nhỏ mà đã bắt chước người lớn, từ lúc nào mà cô nhóc này đã trở nên phóng đãng như vậy.

Triệu Tiệp thấy rõ người đang đi tới, cậu bắt đầu trở nên hoảng loạn, lắp bắp: “Chú… Chú…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lần này Chu Hậu Đông không nhịn nữa, anh trực tiếp đá một phát làm Triệu Tiệp ngã lăn ra đất.

An Dịch không ngờ lại gặp Chu Hậu Đông vào lúc như thế này, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Triệu Tiệp đã bị đá ngã.

“Lên xe.” Chu Hậu Đông thở mạnh, anh mở cửa xe ra, ra lệnh cho An Dịch.

An Dịch đỡ Triệu Tiệp dậy, cô trừng mắt nhìn Chu Hậu Đông mà không nói chuyện.

“Lên xe.” Chu Hậu Đông lại ra lệnh, anh biết bản thân là người cứng nhắc, ở trong quân ngũ mười mấy năm, binh lính dưới trướng anh không ai dám không nghe lời.


“Em cứ lên xe trước đi, anh không sao đâu.” Triệu Tiệp không biết chú chướng mắt cậu ta đến thế nào, mà có thể ra tay nặng như vậy với bạn trai của con gái mình.

An Dịch không để ý tới người đàn ông, cô nhặt cặp sách ở trên mặt đất lên, xoay người đi về phía trước.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chú…” Triệu Tiệp muốn nói vài câu với Chu Hậu Đông, nhưng còn chưa mở miệng thì Chu Hậu Đông đã ngồi lên xe, tắt đèn rồi lái xe đi mất.

Triệu Tiệp buồn bực đá một cái vào tường, đá mạnh đến nỗi ngón chân cũng bị đau.

Sau khi về đến nhà, An Dịch đi thẳng vào phòng mình, khóa cửa lại, An Cầm Lệ gọi, cô cũng không thèm trả lời. Cô nằm ở trên giường, nghĩ thầm: “Xem ra ông chú thật sự tức giận rồi.”

Chu Hậu Đông nhân lúc cơm nước xong xuôi, anh nói với An Cầm Lệ chuyện An Dịch và nam sinh kia. An Cầm Lệ nghe xong có chút tức giận. Ăn cơm xong vẫn không thấy An Dịch ra ngoài, anh nghĩ đến việc đi tìm An Dịch nói chuyện, dù sao cũng là con gái kế của anh, bảo anh không quản thì không biết chuyện này sẽ phát triển đến mức độ nào.

Tắm xong, An Dịch ngồi vào bàn làm bài tập, có người gõ cửa, cô nghĩ chắc chắn là An Cầm Lệ, nên nói: “Con không đói, không muốn ăn.”

“Là tôi.” Chu Hậu Đông hắng giọng nói.

An Dịch bỏ bút xuống, một lúc sau mới nói: “Có việc gì ạ?”

“Mau mở cửa ra, tôi có chuyện muốn nói với cháu.”

An Dịch đứng lên, dịch ghế ra, đi đến mở cửa. Cô vừa mới tắm xong, mặc một cái váy liền thân, tóc vẫn còn ướt, đầu vai trắng nõn lộ ra ở bên ngoài, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, cái miệng nhỏ hồng hào nhìn vô cùng dụ dỗ.

“Mẹ cháu bảo tôi tới nói chuyện với cháu.” Chu Hậu Đông mượn danh An Cầm Lệ để nói dối.

An Dịch cản Chu Hậu Đông lại, bộ váy không che được bầu ngực đầy đặn, mái tóc đen nhánh rũ ở trên vai, cô đứng dựa vào khung cửa, cố ý dùng giọng nũng nịu nói: “Đứng ở đây nói đi.”


Chu Hậu Đông nhìn cô gái vừa mới tắm xong đang đứng trước mặt mình, vẻ ngoài xinh đẹp khác với ngày thường, anh nuốt nước bọt, da thịt trắng nõn trước ngực đập vào mắt.

Đàn ông đều là kẻ trung thành với dục vọng nhất, sự lý trí thường trực sụp đổ trong nháy mắt, nhất là loại đàn ông có nhu cầu cao như Chu Hậu Đông, sự nhẫn nhịn bình thường có mạnh đến đâu thì chỉ cần An Dịch thành tâm câu dẫn, phòng tuyến vững chắc của anh cũng sẽ bị sụp đổ.

“Tôi hy vọng cháu sẽ là một cô gái tốt.” Chu Hậu Đông nói.

“Chú Chu, sao chú lại cổ hủ như vậy?” An Dịch chậm rãi dựa gần hơn, cô nhón chân, một tay đặt lên vai anh, mùi sữa tắm trên người cô xộc thẳng vào mũi anh.

Đây là lần đầu tiên Chu Hậu Đông tiếp xúc với An Dịch ở khoảng cách gần như vậy, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào nhẹ nhàng thổ lộ, anh có chút choáng váng, mùi hương trên người cô gái đánh sâu vào giác quan của anh.

“Chú Chu, chú cảm thấy tôi thế nào?” An Dịch bước một bước đến gần người đàn ông hơn, tóc mái vẫn còn ướt dính vào trên trán, trong mắt là vẻ ngây thơ nhưng lời nói ra lại dâm đãng như vậy.

Lời nói của cô gái có sự ám chỉ rất rõ ràng, có một giây Chu Hậu Đông muốn bế cô gái này lên, đè xuống giường lớn trong phòng ngủ, nhưng đạo đức ngăn anh lại, nói không được làm vậy.

An Dịch hơi mỉm cười, cô to gan đặt một bàn tay khác lên lồng ngực cường tráng của người đàn ông, cơ bắp rắn chắc, đây là thân thể đàn ông trưởng thành, khác hẳn với Triệu Tiệp. Thật sự rất cường tráng, là thân hình đàn ông nên sở hữu, thậm chí cô có thể tưởng tượng được hình ảnh mình bị cơ thể này đè ở dưới đâm vào rút ra, thân thể đàn ông trần trụi, bộ dạng cắn răng đầy hung ác. LUST009

Thân hình được Chu Hậu Đông rèn luyện trong quân ngũ không phải là thứ mà những người đi làm ở ngoài có thể so được, cơ bắp rắn chắc chính là minh chứng cho mười mấy năm tham gia quân ngũ của anh.

An Dịch tiếp tục sờ xuống dưới, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm người đàn ông. Cô cảm thấy cơ bắp dưới tay đang căng chặt, ngón tay mảnh khảnh vuốt xuống, cho đến khi chạm đến phần hông của người đàn ông.


Cự vật trong đũng quần bị ngón tay của cô gái trước mặt chạm vào thì Chu Hậu Đông mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Đây là con gái kế của anh, sao anh có thể cầm thú đến mức muốn làm những chuyện ghê tởm, thật mẹ nó không biết liêm sỉ, anh lập tức bắt lấy tay cô, nói: “Một vừa hai phải thôi.”

Dáng vẻ hung ác của người đàn ông không dọa được An Dịch, cô dùng ngón tay chạm nhẹ một cái, cự vật vẫn còn ở trạng thái mềm nhũn nhưng cô biết kích thước của nó đáng sợ bao nhiêu.

“Sao cháu lại không biết xấu hổ như vậy!” Chu Hậu Đông đẩy An Dịch ra, anh nghiến răng, ánh mắt hung dữ nói.

An Dịch bị đẩy nhưng không ngã, cô lùi một bước, nói: “Chú Chu, tôi chỉ muốn cho chú hiểu một cô gái ngoan trong miệng chú sẽ có dáng vẻ như nào.”

“Từ lúc nào thì cháu lại thành thế này” Chu Hậu Đông chỉ vào An Dịch.

“Tôi vốn là thế này.” An Dịch dựa vào khung cửa, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ phóng đãng.

Chu Hậu Đông nhận ra mình sai rồi, con gái kế của anh, bé gái nhỏ nhắn ngày xưa giờ đã trở thành một cô gái có thể kích thích ham muốn của đàn ông rồi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương