Cha dượng
Chương 2:

Nói đến thân thế của An Dịch thì có chút đau buồn, cô là kết quả của chuyện làm con giáp thứ mười ba của mẹ cô - An Cầm Lệ, cho nên từ lúc được sinh ra tới giờ, cô không hề biết mặt mũi cha đẻ như thế nào, bởi vì thiếu vắng người cha nên tạo thành tâm lý “thích cha”, trời sinh đã thích đàn ông lớn tuổi, cho nên ngay lần đầu tiên nhìn thấy Chu Hậu Đông cô đã nảy sinh tình cảm của các thiếu nữ mới lớn, giống như trong cuốn truyện “Cha dượng” kia, lúc nữ chính nhìn thấy nam chính đã muốn lên giường với anh ta.

An Dịch không biết tại sao An Cầm Lệ lại muốn kết hôn với Chu Hậu Đông, người đàn ông lớn tuổi trung hậu đó thoạt nhìn không giống mẫu người An Cầm Lệ sẽ thích, trong trí nhớ của cô, bạn trai của An Cầm Lệ đa phần là những tên công tử bột, hoặc là những kẻ có tiền. Tìm người đàn ông hiền lành như vậy để kết hôn, chẳng lẽ cũng biết là những người đàn ông kia không đáng tin cậy, kết hôn rồi cũng sẽ ly hôn thôi?

Sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn, An Cầm Lệ và Chu Hậu Đông bắt đầu dọn về sống chung với nhau, hau người họ không tổ chức đám cưới, chỉ đơn giản mời gia đình hai bên ăn một bữa cơm xem như ra mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

An Dịch nhìn ra được, An Cầm Lệ rất thích người đàn ông này, trong mắt chứa đầy tình yêu, đây là bản tính trời sinh, người phụ nữ, theo bản năng sẽ hâm mộ những người đàn ông trưởng thành, nhưng không hiểu tại sao cô lại rất ghét cái kiểu hâm mộ này.

Nói về diện mạo, Chu Hậu Đông cũng không phải điển hình cho nhóm người đẹp trai, nhưng cả người lại đầy sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, nếu đặt trong một đám người thì với chiều cao một mét chín cũng sẽ rất nổi bật, vai rộng, eo hẹp, cơ bắp đầy người, cho dù mặc âu phục cũng có thể nhìn ra cơ thể cường tráng bao nhiêu, đặc biệt là đôi chân dài phối hợp với quần tây được cắt may chỉnh tề thì cho dù là ai cũng muốn phục tùng dưới đũng quần của người đàn ông này.


An Dịch chuyển vào ở nhà của người đàn ông, thời gian dài tiếp xúc làm cho cô dần dần bị lạc lối trong sức quyến rũ của người đàn ông đó.

Theo sự tăng lên của tuổi tác, An Dịch dần dần lộ ra cảm giác của phụ nữ, cô hiểu được tại sao bản thân lại đố kỵ với An Cầm Lệ, tại sao lại muốn chiếm hữu Chu Hậu Đông. Trong thời kì dậy thì, cô phản nghịch, cuồng ngạo, không biết trời cao đất dày, không biết luân thường đạo lý là cái gì, Chu Hậu Đông là bố dượng của cô nhưng trong lòng cô lại coi anh là người đàn ông của mình.

“An Dịch, mau lên, đã mấy giờ rồi hả!” Sáng sớm An Dịch đã nghe thấy tiếng An Cầm Lệ gõ cửa, cô từ trên giường đứng dậy, đi chân trần, lắc lư thân thể vừa mới tỉnh ngủ đi ra mở cửa.

“Con còn muốn…” An Cầm Lệ còn chưa dứt lời thì cửa đã mở ra, cô ta nhìn thấy An Dịch chỉ mặc một cái váy hai dây, bắp đùi trắng bóng lộ ra, trong đầu có một chút cảm giác đố kị lướt qua.

“Gọi con làm gì?” Tóc An Dịch rối bù, cô ngẩng đầu, An Cầm Lệ trừng mắt nhìn cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mấy giờ rồi hả?” An Cầm Lệ mặc đồ ngủ, trên mặt bôi một lớp phấn dày, trừng mắt nói.

Từ trước đến nay hai mẹ con họ vẫn luôn không thân thiết, chưa nói được mấy câu thì đã cãi nhau.

An Dịch không vui, cô không chờ An Cầm Lệ nổi giận đã đóng sầm cửa lại.


“An Dịch, cái đứa không có lễ phép này, ai cho con đóng cửa!” An Cầm Lệ đứng ở cửa, gân cổ lên mắng, dù sao Chu Hậu Đông cũng không có ở nhà.

An Dịch ngồi trên giường, cười lạnh, An Cầm Lệ thật giả dối, Chu Hậu Đông ở nhà thì một kiểu, không ở nhà thì lại là kiểu khác, sắc mặt đáng ghê tởm khiến cô buồn nôn.

Trong tiếng ầm ĩ do An Cầm Lệ tạo ra, An Dịch mặc quần áo vào, rửa mặt xong, không ăn cơm mà chỉ cầm một lát bánh mì rồi ra ngoài.

“An Dịch.” Đi qua một con hẻm nhỏ, một chiếc xe đi sau An Dịch, cô nghe thấy có người gọi tên mình.

Có lẽ là vì phục vụ trong quân đội nên dáng người Chu Hậu Đông rất rắn rỏi, anh ngồi trong xe, quay đầu nhìn về phía An Dịch, giọng nói thật thà chất phác: “Để chú đưa đi.”

“Không… Không cần đâu, cháu bắt xe buýt là được rồi.” An Dịch không ngờ người gọi mình là Chu Hậu Đông, sao anh lại về vào lúc này, chẳng lẽ là xin nghỉ phép để về thăm người thân ư.


“Lên đi, tôi đưa cháu đi.”

An Dịch từ chối không được, đành phải mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh Chu Hậu Đông.

Chắc là vì Chu Hậu Đông vội vã từ quân đội trở về nên vẫn còn mặc quân phục, trang phục ngụy trang nghiêm túc càng làm tăng thêm hương vị đàn ông, anh thẳng lưng ngồi trên ghế, vòm ngực rộng, cơ bắp rắn chắc.

An Dịch ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Chu Hậu Đông, cô ngồi nhích về phía cửa sổ, trái tim đập bình bịch, hơi thở thành thục trên người người đàn ông này thu hút cô.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương