Trình Tuấn quả thật lo lắng Tiểu Ngũ sẽ trực tiếp trở lại biển tìm nhân ngư, dựa theo lời Mạnh Kỳ đã nói, Tiểu Ngũ đã mất tích mấy ngày nay rồi. Từ thành T ngồi xe bus đến vịnh người cá nhiều nhất chỉ mất ba giờ đồng hồ, ngồi xe taxi thì hai tiếng rưỡi, Tiểu Ngũ đã không còn là bạn cá heo lúc trước cái gì cũng không hiểu, hắn nếu thật sự muốn tới vịnh người cá tìm Trình Tuấn, sao có chuyện nhiều ngày mà không lần ra đường chứ? Hắn sẽ từ khí tức trên người tìm kiếm mục tiêu, hắn quen thuộc Trình Tuấn như vậy, hẳn là rất dễ dàng là có thể tìm được mới phải.

Hơn nữa, điểm kỳ lạ là, Trình Tuấn trong mấy ngày bị Kim Quý Sinh giam giữ, vịnh người cá không còn xảy ra án mạng nào nữa.

Bởi vì vụ án lúc trước, phía cảnh sát cùng với cơ quan ban ngành ở địa phương phát ra thông cáo cấm người dân trong khu quy hoạch tới gần biển, bất luận là người dân địa phương hay là công nhân công trường, rất tự giác tránh xa nơi nguy hiểm.

Xét thấy tử trạng ba người bị hại, cảnh sát cùng với các ban ngành chính phủ kỳ thật đã chú ý tới điểm đặc biệt của hung thủ, cho nên ở quanh khu vực đã tăng cường lực lượng thăm dò, vì tránh làm cho nhân dân ở vùng bị khủng hoảng, còn đặc biệt ngụy trang thành cảnh sát nhân dân bình thường ở chung quanh thay nhau tuần tra.

Trình Tuấn không phải không biết cảnh sát thông báo như vậy là do mang theo vũ khí đặc công đến nên thông báo cho người dân biết để bọn họ không dám lỗ mãng, nhưng từ khi hắn biết Tiểu Ngũ mấy ngày không có tin tức, cảm thấy sự bình tĩnh này cũng không phải là điều đáng được ăn mừng mà hắn nghĩ lúc ban đầu.

Tiểu Ngũ đã nhiều ngày rồi không thấy tin tức, nhân ngư an tĩnh thiệt nhiều ngày...

Giải thích duy nhất chính là Tiểu Ngũ sau khi quay về vịnh người cá trực tiếp về trong biển.

Càng nghĩ như vậy, trong lòng Trình Tuấn càng sốt ruột, đầu nhức nhối ê ẩm hết như sắp sửa nổ tung đến nơi rồi ấy.

Trình Tuấn và Kim Quý Sinh ngồi trong máy lặn trở lại khu hải dương, từ lối đi thông trở lại đất liền.

"Trình Tiểu Ngũ mất tích thật đúng là một việc phiền phức, cũng không biết ta giữ cậu, rốt cuộc có thể đem hắn dẫn đến đây hay không nữa." Ngồi ở trong thang máy bay lên, Kim Quý Sinh đột nhiên tà tà nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái, nói như thế.

Cái nhìn kia rất lạnh lẽo, âm trầm mũi nhọn vèo vèo, tràn đầy nghi ngờ nhìn đến nổi khiến cho Trình Tuấn không hiểu sao run rẩy.

"Cậu cứ yên tâm, cho dù hắn không xuất hiện, tôi cũng sẽ đem hắn tìm ra." Trình Tuấn đã sớm hạ quyết tâm sẽ để cho Tiểu Ngũ trở lại đàn nhân ngư, nhất là vừa rồi nhìn thấy bộ mặt thực của nhân ngư, lại càng không có khả năng.

Trình Tuấn ra khỏi khu hải dương, lưng còng một cái ba lô rất bự, bên trong là đồ lặn xuống nước cùng với bình dưỡng khí. Mới từ dưới biển sâu hơn ngàn mét đi lên, đi ra cửa nhìn thấy tia nắng dương dịu nhẹ bỗng nhiên có loại ảo giác dường như đã qua mấy đời. Trình Tuấn ngửa đầu nhìn sắc trời, còn rất sớm, ánh mặt trời ấm áp cũng không đến nổi khiến người khó chịu.

Trình Tuấn đem ba lô dựng thẳng lại, đi ra bờ biển.

Viện hải dương xây bên bờ biển, một nửa phần đất liền, một nửa ngoài khơi, dưới nước còn có rất nhiều lối thông ngắm cảnh. Chung quanh khu hải dương cách khu vực xảy ra án mạng ước chừng năm mươi mét được cảnh sát vây chắn. Bởi vì khu hải dương nằm gần kề bờ biển, đã từng bị cảnh sát đề xuất yêu cầu tạm dừng thi công, nhưng Kim Quý Sinh không biết dùng biện pháp gì, công trình của hắn vẫn như trước tiến hành, hơn nữa tiến độ không chậm.

Mắt thấy sắp tới chỗ đường phân tuyến do cảnh sát dựng rào chắn, từ rất xa có hai nam nhân đi tới, trên tay hai người không hẹn mà cùng đặt ở trên thắt lưng, không ngừng rống lớn Trình Tuấn, mệnh lệnh hắn không được tiền tới gần.

Trình Tuấn biết đó là đặc công, hắn mắt điếc tai ngơ, đi thẳng tới phía trước. Hai người đàn ông kia qua đây, hai người hai bên đè bả vai Trình Tuấn lại, hung tợn quát lớn. Trình Tuấn nhìn thoáng qua gần mặt biển trong gang tấc, âm thầm nắm chặt nắm tay.

Nhưng mà, trong khoảnh khắc Trình Tuấn đang định công kích, cách đó không xa một người đàn ông khác bỗng nhiên chỉ vào mặt biển hét lớn: "Người nào?"

Trình Tuấn cùng hai đặc công bên người xoay mặt nhìn tới.

"Tiểu Ngũ?" Nhìn Trình Tuấn thiếu chút nữa cho là mình nhìn lầm, trên mặt biển trồi ra một cái đầu, tóc đen ướt sũng, hắn nhìn chằm chằm Trình Tuấn, chậm rãi từ trong nước biển đi ra, không phải là Tiểu Ngũ mất tích nhiều ngày qua còn là ai?

Ba người đặc công lập tức rút súng ống ra, đồng loạt nhắm thẳng Tiểu Ngũ ở trong nước biển. Bọn họ biết ba vụ án mạng liên tiếp lúc trước tám chín phần chính là do quái vật ở trong biển gây ra, mà trong khoảng thời gian này bọn họ đã phong tỏa quanh vùng ven biển, xung quanh đây cơ hồ không có bóng người, hiện tại có người cư nhiên từ ở trong biển trồi ra, bọn họ tức khắc cảnh giác tuyệt không có gì kỳ quái.

Trình Tuấn cuống quít dỡ ba lô che ở phía trước họng súng, vội la lên: "Đừng nổ súng, hắn là em trai của tôi! Tôi hôm nay đến nơi đây đến chính là vì chuẩn bị tìm hắn."

Trong đó một người đặc công hoài nghi mà nhìn Trình Tuấn, mặt khác hai người lại rõ ràng không tin, đem hắn đổ lên một bên, tiếp tục nã súng chỉ vào đã kinh toát ra toàn bộ nửa người trên Tiểu Ngũ.

"Không cho phép nhúc nhích, còn tiến thêm một bước là nổ súng đó!"

Tiểu Ngũ ngoảnh mặt làm ngơ, hắn lạnh lùng không chút e sợ mắt vẫn luôn tập trung ở trên người Trình Tuấn, trên người lõa thể, chỉ mặc một cái quần dài lụa trắng, * dán chặt cái mông cùng hai chân, mặt trời đang dần khuất rặng tây ánh chiều tà vẩy vào bờ biển, bao phủ trên người Tiểu Ngũ, hình ảnh kia chỉ trong chớp mắt xinh đẹp rung động lòng người.

Trình Tuấn không để ý tới mấy người đặc công ngoan cố này, chạy vội vào trong biển.

Tiểu Ngũ nhìn Trình Tuấn lộ ra nụ cười mỉm mang theo vết nước, vui mừng ôm lấy thắt lưng hắn, "Tuấn!"

Trình Tuấn ôm chặt Tiểu Ngũ, khi cảm thụ được nhịp đập trái tim hắn thiếu chút nữa thì rơi lệ, nhưng hiện tại không phải là lúc kích động, cũng không phải là thời điểm tâm sự.

Trình Tuấn đem Tiểu Ngũ che ở phía sau, giải thích với đặc công thật lâu. Tiểu Ngũ cái gì cũng đều không hiểu, chỉ một mặt đắm chìm trong niềm vui sướng khi nhìn thấy Trình Tuấn, đôi mắt hiện rõ ý cười gắt gao nhìn chằm chằm Trình Tuấn, hoàn toàn không đem ba vị đặc công kia vào mắt.

Đặc công làm sao tin lời nói từ một phía của Trình Tuấn, không phí hơi đem hai người bọn họ mang về đồn cảnh sát.

Thẻ căn cước của Trình Tuấn thì mang theo bên người, nhưng mà Tiểu Ngũ không có, hắn để ở trong nhà Mạnh Kỳ. Bất quá Trình Tuấn hiện tại đã không còn lo lắng, Kim Quý Sinh vẫn luôn phái người đi theo hắn, phỏng chừng hiện tại cũng biết Tiểu Ngũ xuất hiện, tin là sẽ rất nhanh hắn sẽ chạy tới đây cứu bọn họ đi ra ngoài. 

Quả nhiên, nửa giờ sau Kim Quý Sinh liền mang theo thủ hạ chạy tới, đưa giấy tờ chứng minh Tiểu Ngũ từng làm việc ở trong viện hải dương thành T, lúc này mới đem hai người bọn họ đón về.

Trình Tuấn cảm nhận được, Kim Quý Sinh hưng phấn đến không thể kiềm lòng.

"Tôi biết ông đang suy nghĩ cái gì, bất quá trước hết cho tôi một chút riêng tư với Tiểu Ngũ." Đoàn người ở trước cổng khu hải dương thì xuống xe, Trình Tuấn đem áo khoác của mình khoác cho Tiểu Ngũ, lạnh lùng nhìn Kim Quý Sinh.

Kim Quý Sinh không chút nào che dấu đắc ý cùng niềm vui của mình, "Tốt, từ giờ cho đến bảy giờ sáng mai đều cho các cậu, đúng bảy giờ thì đến viện hải dương. Chúng ta có thể chính thức bắt đầu kế hoạch!"

Trình Tuấn lôi kéo Tiểu Ngũ đi tới phòng trong kí túc xá của hắn, một khi không có người ngoài, hai người không thèm cố kỵ, nhất là Tiểu Ngũ. Trình Tuấn đầu tiên là ôm chặt lấy Tiểu Ngũ, mà Tiểu Ngũ lại không thỏa mãn với loại trình độ thân mật này, vịn lấy Trình Tuấn chủ động hôn lên miệng hắn. Hai người vội vã ôm hôn, từ nhỏ nhỏ thân mật càng ngày càng khó tách rời.

"Chờ một chút Tiểu Ngũ!" Trình Tuấn cố nén khao khát mãnh liệt trong thân thể đẩy Tiểu Ngũ ra, "Em sao lại ở trong biển đi ra? Em nói cho tôi, em có phải là quay trở về tộc đàn nhân ngư hay không?" Trước là đoán Tiểu Ngũ có khả năng về tới đại dương, vừa rồi nhìn thấy hắn từ ở trong biển từng bước một đi lên bờ, hắn liền xác định.

Tiểu Ngũ không nói chuyện, ngược lại chui chui đi vào trong ngực Trình Tuấn, "Tuấn, tôi rất nhớ anh!"

Trình Tuấn yên lặng thở dài, cá heo này luôn là thẳng thắn bộc lộ tình cảm trong lòng mình vậy đâu. Trong lòng lúc này vừa mềm nhại lại ngọt ngào, nhưng vừa nghĩ tới tình thế nghiêm trọng hiện nay hắn cũng không thể nào vui vẻ được thêm, "Em làm sao thoát khỏi đàn người cá mà quay trở về? Các nàng sao dễ dàng thả em ra?"

Tiểu Ngũ rủ nửa con ngươi trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: "Tôi cái gì cũng biết."

Trình Tuấn sửng sốt một chút mới kịp phản ứng Tiểu Ngũ nói "cái gì cũng biết" là có ý gì, thở dài, đem Tiểu Ngũ kéo vào trong phòng tắm, dùng nước ấm giúp hắn tẩy sạch thân thể, sau đó lấy quần áo mình cho hắn thay, chờ hắn gọn gàng tinh tươm, hai người mới quay về đề tài.

"Không nghĩ tới thật sự là do Thạch Nghiêu âm thầm tính kế chúng ta." Trình Tuấn đun nước nấu mì cho Tiểu Ngũ ăn, "Hắn là con trai riêng của Kim Quý Sinh, phỏng chừng cũng là vì muốn được ba mình công nhận, muốn quay trở lại trong ngôi nhà kia, cho nên Thạch Nghiêu mới giúp Kim Quý Sinh."

Tiểu Ngũ cầm đũa gắp mì sợi, dùng cái mũi ngửi ngửi, không phải thích cái hương vị này cho lắm, nhưng hắn đã đói bụng, đành phải chấp nhận ăn một hơi, hương vị giống như không tệ lắm nha, "Hắn ăn mặc thành phụ nữ, trên người có một mùi rất gay mũi, cho nên từ mùi hương lưu lại trên ảnh chụp tôi chỉ cảm thấy hơi hơi quen thuộc, lại không nhận ra đó rốt cuộc là ai."

Trình Tuấn gật gật đầu, "Đúng vậy, hắn giả trang thành nữ nhân, trên mặt cũng hoá trang, trên người sực nức nước hoa, em đương nhiên ngửi không ra hơi thở của hắn. Nói vậy Kim Quý Sinh đã sớm biết việc em có thể thông qua mùi hương phán đoán ra được mục tiêu, cho nên mới bảo Thạch Nghiêu phẫn thành nữ nhân."

Mì ăn liền hương vị cũng khá đó, tuy rằng còn kém hơn cá một chút, Tiểu Ngũ liếm liếm miệng, "Hương vị cũng không tệ lắm."

Trình Tuấn rút khăn tay giúp Tiểu Ngũ lau miệng, "Em làm sao biết việc này?"

Tiểu Ngũ động tác ăn hơi chậm lại, "Tôi đi tìm Trang Hi Văn."

"Ha?"

"Tôi biết nhà họ Trang cũng ở thành S, cho nên tôi đi nhà họ Trang tìm Trang Hi Văn."

Trình Tuấn chấn động, "Em sao lại chạy đến nhà họ Trang? Em có gặp mẹ của tôi hoặc là Trang Tâm Di hay không? Các nàng có làm khó dễ em hay không?"

Tiểu Ngũ lắc đầu, "Tôi không gặp được các nàng, tôi trực tiếp gặp được Trang Hi Văn."

Trang Hi Văn sau khi nói chuyện điện thoại cùng Mạnh Kỳ thì cũng biết Trình Tuấn bị nhốt ở vịnh người cá, suốt đêm chạy về thành S, tính toán tìm ba hắn Trang Nghị Thần thương lượng biện pháp cứu Trình Tuấn, nhưng về đến nhà mới biết được ba hắn không ở trong nước.

Trang Hi Văn lòng nóng như lửa đốt, cũng không dám đem chuyện này nói cho cho mẹ hắn biết, sợ mẹ hắn sẽ xúc động. Một người đang đau đầu suy nghĩ biện pháp thì Tiểu Ngũ tìm tới cửa.

Trang Hi Văn rất chán ghét Tiểu Ngũ, không vui khi nhìn thấy hắn, nhưng khi hắn nghe Tiểu Ngũ nói có biện pháp đem Trình Tuấn cứu trở về, thái độ của hắn mới dịu đi.

Tiểu Ngũ bảo Trang Hi Văn mình muốn một ít đồ vật, vốn mấy thứ này Mạnh Kỳ cũng có, nhưng Mạnh Kỳ cũng chưa nói với Tiểu Ngũ, mà Tiểu Ngũ khi nhìn Sửu Sửu càng ngày càng to bụng thì cũng có ý tưởng của riêng mình, cho rằng chuyện của hắn và Trình Tuấn không nên đem vô tội Mạnh Kỳ và Sửu Sửu liên lụy vào.

Lúc trước sở dĩ không có ngăn cản Sửu Sửu và Mạnh Kỳ cùng một chỗ, chính là trong tiềm thức cảm thấy Mạnh Kỳ là một người đáng tin, có thể chăm sóc chiếu cố tốt Sửu Sửu. Có người yêu thương, Sửu Sửu cũng không cần trở lại ở trong biển cái loại cuộc sống cá lớn nuốt cá bé nữa.

Hiện tại chỉ còn mấy tháng nữa là Sửu Sửu muốn sinh rồi, Tiểu Ngũ trái lo phải nghĩ đều cảm thấy không nên ở lúc này đây làm liên lụy tới Mạnh Kỳ. Vì thế hắn lặng lẽ rời đi rồi, đi tìm Trang Hi Văn.

Về phần hắn rốt cuộc tìm Trang Hi Văn muốn cái gì, Tiểu Ngũ cũng không có nói cho Trình Tuấn biết, hắn chỉ nói: "Nếu Kim Quý Sinh muốn có đồ vật ở trong rãnh biển, tôi đây liền cho hắn là được."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương