Trình Tuấn thuần dưỡng năm con cá heo dựa theo thời gian trước sau mà lần lượt đặt tên là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Lục, riêng Tiểu Ngũ đã bị chuyển đi. Năm con cá heo này trừ bỏ Tiểu Ngũ với Tiểu Lục mới vào, bốn con cá heo trước đều đã đi theo Trình Tuấn ba năm trước.

Sở dĩ hắn chọn công việc thuần dưỡng cá heo, là bởi vì từ nhỏ đến khi trưởng thành sống ở vùng biển, thêm nữa cá heo là loài động vật duy nhất không thể bị hành hạ, chỉ có thể dùng phương thức huấn luyện tích cực. Trong thời gian học khóa huấn luyện nửa năm trong trụ sở chính kia, hắn nhìn thấy sư tử biển, báo biển, gấu Bắc cực, chim cánh cụt vân vân….những động vật này giống nhau đều là dùng phương thức thuần hóa vừa đánh roi vừa cho kẹo, hắn nhìn không được, nếu như là bảo hắn trở thành một thuần dưỡng sư như vậy, hắn làm không được.

Cho nên hắn kiên trì chỉ thuần dưỡng cá heo, ít nhất, mắt không thấy tâm không phiền, để hắn có thể giữ lại chút tình yêu đối với công việc thuần dưỡng sư này.

Lý Tĩnh Như từ khi vào làm, khi biết tên của nhóm cá heo cực kỳ chán ghét. Mấy cái tên này rõ ràng là đặt cho có mỗi một lần nghe thấy nghĩ mà muốn ói vào máng, nhìn xem hàng xóm bên cạnh thử coi sư tử biển với cá kình nhà người ta, nào là Kỳ Kỳ, Ruth, Black... Vừa nghe cũng đã có cảm giác cao lớn, bên mình gì mà Tiểu Nhất, Tiểu Nhị nghe vào tai quả thực là như tên ngốc dưới quê mới lên tỉnh, hài hước hơn chính là có cả một cái Tiểu Tam, Lý Tĩnh Như thiếu chút cười đến tắt thở.

Lý Tĩnh Như đề nghị đặt lại tên cho nhóm cá heo, Trình Tuấn không thèm để ý tới cô nàng, nói gì a, bạn thì biết cái gì? Tên cũng chỉ là cái danh hiệu mà thôi, càng đơn giản thì càng dễ thương. Trong viện hải dương nhiều động vật như vậy, tên lại càng nhiều, đặt mấy cái tên lộn xộn ai mà nhớ rõ hử? Ngược lại Nhất Nhị Tam Tứ có thể làm cho người nhớ kỹ đi.

Khỏi phải nói, Trình Tuấn nói không sai, lúc này nếu như nghe theo Lý Tĩnh Như thì chả biết sao nữa. Cô nàng vừa mới đi thăm quan một vòng, những động vật mang mấy cái tên dễ nghe êm tai cô nàng một tên cũng không nhớ kỹ, những cái tên đánh số này cô nàng ngay lập tức ghi vào đầu.

Trình Tuấn gật gù đắc chí, đúng không, với lại tên đơn giản nhưng bản lĩnh không đơn giản, cá heo của tôi có thể nhảy cầu qua vòng khuyên, sư tử biển với Bạch Kình bên cạnh làm được sao? Có tương phản mới có thể làm người khắc sâu ấn tượng a.

Tận mắt nhìn thấy Trình Tuấn với nhóm cá heo biểu diễn, Lý Tĩnh Như không thể không đối với Trình Tuấn tin phục.

Thời gian mở cửa là ba giờ chiều, trước đó có rất nhiều việc cần hoàn thành.

Nuôi nấng cá heo cá đều là trải qua quá trình nghiêm khắc, Trình Tuấn trên phương diện này cực kỳ nghiêm khắc, đừng bảo trong đống cá hỗn loạn bên trong thân thể thối rữa, mà ngay cả mấy con cá trên da có tổn hại đều không phù hợp, ánh mắt của hắn đặc biệt độc, trong một đống lớn cá bên trong cũng có thể bới ra có bệnh tật trong thân thể. Vì thế, thương nghiệp đã từng kí kết hợp đồng với viện hải dương hận chết Trình Tuấn.

Không có biện pháp, với Trình Tuấn mà nói, mấy con cá heo này giống như con của hắn, người làm cha như hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện con trai của mình ăn thức ăn kém chất lượng?

Cá heo trong hồ dài 40 mét, chiều rộng 20 mét, độ sau 6 mét, đưa mắt nhìn vào cảm giác vô cùng rộng lớn. Trình Tuấn tới bờ hồ, đem mấy cái thùng chứa cá từ từ thả xuống, mới vừa đi tới bên cạnh hồ nhóm cá heo vui vui vẻ vẻ bơi lại gần, rối rít trồi lên mặt nước, dùng cái mũi dài đụng chạm đôi ủng của Trình Tuấn.

Trình Tuấn vẻ mặt tươi cười, hai tay vuốt đầu nhóm cá heo, không ngừng khen ngợi: "Dô ta ô ô, thật sự là con ngoan!"

Trình Hiểu Hải bị đã cảnh cáo không được tới gần bờ hồ, cho nên chỉ có thể đứng cách hồ hai mét kinh ngạc mà trừng ba hắn. Tuy rằng Trình Hiểu Hải trước kia cũng từng tới đây, nhưng hắn vẫn luôn đợi trong phòng nghỉ của nhân viên tự mình chơi đùa, cũng chưa từng thấy qua tình cảnh ba hắn cùng với cá heo gần gũi thế này, cho nên lúc này nghe thấy ba hắn gọi mấy con cá heo kia "con ngoan" quả thực lắp bắp kinh hãi.

Chỉ nghe bạn nhỏ Trình Hiểu Hải dùng một loại ngữ khí thực vi diệu lớn tiếng hỏi ba hắn: "Ba à, hóa ra mấy con cá heo này đều là do ba sinh à!"

Trình Tuấn: "..."

Tiểu Ngũ: "..."

Lý Tĩnh Như: "Ha ha ha..."

Trình Tuấn để Lý Tĩnh Như đem gấu nhỏ mang đi, chính mình cởi quần áo chuẩn bị xuống nước. Đây là việc đã thành thói quen trong hai năm nay của Trình Tuấn, trước khi huấn luyện hắn cùng nhóm cá heo ở trong nước đùa giỡn một phen, đem mình trở thành một thành viên trong nhóm chúng nó, cùng chúng nó ở trong nước vui chơi thoả thích, có đôi khi ôm thân thể chúng nó, tùy ý chúng nó mang theo hắn bơi ở trong nước, dùng việc này để gần gũi trao đổi tình cảm với nhau, làm cho chúng nó càng thêm tín nhiệm mình.

Những thuần dưỡng sư khác không phải làm như vậy, bọn họ muốn dùng thời gian dài để huấn luyện, bình thường dưới tình huống này đều là trực tiếp cầm cây dẫn đường để bắt đầu luyện tập, trong khi huấn luyện thỉnh thoảng cùng động vật thân mật một chút.

Mà Trình Tuấn lại cho rằng loại giao lưu tình cảm này cùng với động vật, bồi dưỡng tình cảm với chúng nó rất quan trọng, chúng nó giống như đứa nhỏ, nếu bạn đối tốt với nó, nó sẽ càng ỷ lại bạn, càng tín nhiệm bạn. Về sau khi huấn luyện thường thường so với phương pháp huấn luyện cứng nhắc dễ dàng hơn nhiều. 

Mà điều quan trọng hơn chính là, cá heo đối với thanh âm cực kỳ mẫn cảm, trong viện hải dương chung quanh không thông thoáng này, có nhiều tạp âm sẽ khiến cho chúng nó cảm thấy rất thống khổ, cường độ huấn luyện cao càng làm cho chúng nó thường xuyên bị vây trong trạng thái căng thẳng, dễ dàng lo lắng hoảng loạn. Kể từ đó, nhân viên chăn nuôi sẽ không thể dùng bình để uy thức ăn hay thuốc cho nhóm chúng nó một là sẽ nhận phải sự kháng cự, hai nữa là chúng sẽ bị mắc bệnh mà đặc biệt là loét ruột.

Trước Tiểu Ngũ có con cá heo hoang dại bị đưa vào đây nhưng cũng chết bởi vì loét lở nghiêm trọng mà cảm xúc suy sụp, cuối cùng chìm vào đáy nước tự ngừng hô hấp mà chết, từ việc làm đó chính là nó muốn nói, nó tự sát.

Lúc ấy khi vớt xác lên, Trình Tuấn thân cao 189 con người sắt đá là thế cũng nhịn không được lã chã rơi lệ, Lý Tĩnh Như thì càng khỏi nói, khóc giống như là người thân qua đời ấy.

Từ sau vụ đó Trình Tuấn vẫn luôn bị vây trong dòng cảm xúc tự trách, hắn rất cố gắng cứu lại con cá heo kia, thật sự rất rất cố gắng, một ngày một đêm trông coi nó cả những lúc cuối tuần, đến khi thật sự không trụ được nữa mới đến phòng nghỉ đánh một giấc, nhưng còn chưa tới một giờ, đứa bé kia liền trầm mình dưới đáy nước cho đến khi không thể hô hấp nữa.

Từ đó về sau, Trình Tuấn liền có thói quen trước khi huấn luyện nhất định phải cùng nhóm cá heo chơi đùa, để cho chúng nó ở trong trạng thái tinh thần thoải mái có thể tiếp thu sau đó mới huấn luyện, không để cho chúng nó không đến mức khẩn trương.

Trình Tuấn mặc quần bơi, thoát quần áo cùng đôi ủng, lộ ra làn da màu mật ong cùng cơ bắp tinh tế, vóc người cao 189 hoàn mỹ, nếu như có nhiều người bên cạnh, nhất định sẽ thét tới mức chói tai.

Đứng cách đó hơn hai mét, ánh mắt màu lam biển của Tiểu Ngũ híp lại.

Trình Tuấn làm nóng người bằng mấy động tác đơn giản, nhảy vào trong nước cùng nhóm cá heo vui đùa thoả thích, thậm chí cùng chúng nó thi bơi. Chính là không biết tại sao, đột nhiên giữa chừng nhóm cá heo đều vứt bỏ hắn mà đi, sôi nổi bơi tới bờ biển, tụ tập cùng một chỗ, phát ra truyền âm. 

Trình Tuấn nổi lên mặt nước, lau mặt xong xuôi liền nhìn thấy Tiểu Ngũ đứng ở bên cạnh hồ, mà nhóm cá heo đúng là đang tụ tập ở nơi đó, cả nhóm ngửa đầu phát ra sóng âm, giống như đang kể cái chuyện gì với Tiểu Ngũ.

Trình Tuấn vô cùng kinh ngạc, khi còn bé vẫn luôn sinh hoạt ở vùng biển, ra đời lại nhận công việc thuần dưỡng tại viện hải dương này chuyên huấn luyện cá heo nhiều năm như vậy, cá heo phát ra loại thanh âm này hắn rất quen thuộc bất quá đó chính là khi nhìn thấy đồng bạn... Không, cái này không chỉ là tín hiệu giữa những người bạn, còn có tín hiệu khác nhưng cụ thể là cái gì, Trình Tuấn không thể nói rõ được, chỉ mơ hồ cảm thấy những con cá heo này đối với Tiểu Ngũ toát ra một loại mùi sùng kính khó hiểu.

Rất kỳ quái.

Trình Tuấn bị một màn này làm cho sợ ngây người chớp mắt một cái, sau khi lấy lại tinh thần hắn bơi tới trước mặt Tiểu Ngũ, vỗ vỗ một đầu của cá heo trong đó, cười nói: "Thật ngạc nhiên a, bọn nhóc kia giống như rất thích anh."

Tiểu Ngũ ngồi xổm xuống, trên mặt biểu tình thực nhu hòa, nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái không nói chuyện. Hắn sờ sờ mỗi một cái đầu của nhóm cá heo, khóe miệng nhẹ nhàng hướng về phía trước nhếch lên, ý cười nhợt nhạt nhưng khiến cho Trình Tuấn bỗng nhiên có một loại cảm giác thần thánh kì lạ.

Vì ý tưởng không hiểu ra sao này của bản thân mà hắn cảm thấy buồn cười, Trình Tuấn ôm một lấy Tiểu Nhị ở cạnh một cái rồi sau đó bò lên bờ mặc lại đồng phục.

Lý Tĩnh Như trở lại, nói cho Trình Tuấn là thằng nhóc ở trong phòng nghỉ đọc sách.

"Tiểu Ngũ, anh cũng đến phòng nghỉ chờ tôi đi." Trình Tuấn một tay cầm cây chỉ dẫn một tay xách cái thùng cá đi tới hồ, "Tôi muốn bắt đầu huấn luyện mấy đứa nhóc kia."

Tiểu Ngũ đứng lên, cúi đầu nhìn nhóm cá heo vẫn như cũ tụ tập cùng một chỗ, thản nhiên mà nói: "Không đi, tôi muốn xem."

Trình Tuấn nhíu mày, suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ở lại đây cũng không phải là không được, nhưng anh phải cam đoan im lặng, không cần làm chuyện dư thừa."

Tiểu Ngũ ngoan ngoãn gật đầu, dừng một chút, bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc cực kỳ nghiêm túc mà giơ tay lên, ở ngoài miệng làm cái động tác khóa khóa, "Im lặng!"

Trình Tuấn: "..."

Cây chỉ dẫn đường chính là tín hiệu cá heo nhún nhảy, Trình Tuấn dùng cột điểm điểm trên mặt nước, phát ra chỉ lệnh, trong đó hai chú cá heo đồng thời nhảy ra mặt nước, ở giữa không trung họa ra độ cung nửa vòng tròn, rồi đó lặn vào trong nước. Sau khi hoàn thành ba động tác, Lý Tĩnh Như lập tức đưa lên mẻ cá mới, làm phần thưởng.

Trình Tuấn hôm nay muốn cho tập thể nhóm cá heo biểu diễn đội đầu, chính là để cho chúng nó trên cái mũi hếch quả cầu, giống như vận động viên múa ba-lê, vứt cầu trong nháy mắt vị trí bên cạnh có thể luân phiên tiếp được cầu. Động tác này rất khó, đầu tiên muốn phải bắt đầu huấn luyện từng bé, giúp chúng nhóc mỗi một bé cá heo đều có thể học được cũng có thể thực hiện được động tác đội đầu, ném bóng, tiếp bóng, sau đó mới tập cùng nhau.

Cái tiết mục này Trình Tuấn với Lý Tĩnh Như huấn luyện gần được hai tuần lễ, hiện nay đã có thể để cho nhóm cá heo làm được tập thể đội đầu đổi vị trí, nhưng là ném bóng sau đó bạn kia nhận bóng còn chưa luyện tập đến. Động tác cuối cùng này chính là phần khó khăn nhất.

Quá trình đầu đã luyện rất quen tay quen miệng, chỉ có một loạt cuối cùng này liên tiếp thất bại.

Trình Tuấn mệt đến đầu đầy mồ hôi, nhóm cá heo cũng bắt đầu không thể nhẫn nại.

Lý Tĩnh Như hỏi Trình Tuấn: "Anh Tuấn phải làm như thế nào? Nghỉ ngơi trước một chút đi."

Trình Tuấn thở dài một cái, đưa tay lau mồ hôi, nói: "Ừ, nên để cho bọn nhỏ nghỉ ngơi một chút, không thể nóng vội."

Hai người đang nói chuyện thì quản lý với giám đốc viện hải dương đã đi tới.

Giám đốc là một nam nhân ba mươi lăm tuổi, làm việc ở trong này cũng rất lâu, bình thường một thân tây trang giày da, thường xuyên ghé phòng tập thể hình đem thân hình bảo dưỡng rất tốt. Tóc dùng keo xịt chải chuốt rất cẩn thận tỉ mỉ, mang theo kính mắt, vẻ mặt đạm mạc mà nghiêm túc, cả người đều lộ ra khí chất tinh anh.

Trình Tuấn không thế nào thích hắn, lần trước vì chuyện của Tiểu Ngũ hắn cùng hắn cãi nhau một trận, vốn là chỉ cần hắn đáp ứng, Tiểu Ngũ là sẽ không bị người chuyển đi, nhưng sau khi Trình Tuấn tìm hắn nói chuyện, hắn xoay người liền thông báo cho ông lớn của viện hải dương, hơn nữa có khi hắn còn thêm mắm thêm muối nói gì đó, bằng không, ông chủ cũng sẽ không thể xin lệnh chuyển Tiểu Ngũ tới trụ sở.

Ngày đó khi Tiểu Ngũ bị điều chuyển, Trình Tuấn vuốt đầu Tiểu Ngũ lưu luyến không rời, mà Tiểu Ngũ nhìn ánh mắt của hắn cũng hết sức sâu xa, mơ hồ biểu lộ ngoài ý muốn, ngạc nhiên cùng luống cuống. Nó hiển nhiên không biết mình sắp bị đưa đến chỗ nào, đang lúc mơ hồ về vận mệnh chưa biết của mình mà cảm thấy sợ hãi.

Nhìn Tiểu Ngũ lộ ra ánh mắt như vậy, Trình Tuấn căm giận muốn đi tìm giám đốc, kết quả bị đồng nghiệp khác ngăn cản. Mọi người đều hết lời khuyên bảo hắn, bất quá chỉ là một con cá heo mà thôi, cũng không phải muốn đưa nó đi tìm cái chết, hắn một kẻ làm công không quyền không thế không có tiếng nói, cũng chưa đến nỗi làm ầm ỉ như vậy.

Trình Tuấn bị mọi người thuyết phục, mọi người nói đúng, chính là chỉ điều chuyển Tiểu Ngũ mà thôi cũng không phải khiến nó chết, hắn cũng không cần phải dây dưa nhưng không có chút tác dụng nào như vậy.

Chính là cái cảm giác chua xót kia ở trong lòng thủy chung không thể gạt đi được.

Lúc này là thời gian nghỉ ngơi, giám đốc lại tới nữa, không biết hắn lại muốn làm gì. Trình Tuấn với Lý Tĩnh Như liếc nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy được sự xem thường đối với người nọ.

Hai người nhanh chóng rảo bước tới bên cạnh hồ.

"Trình Tuấn, tiết mục mà lần trước hai người báo cáo kia tiến độ thế nào?" Quản lý tên Lâm Dĩnh, nữ ba mươi hai tuổi, là một người thường dùng điệu bộ một lòng nghe theo sự an bài của lãnh đạo. 

Trình Tuấn nhận lấy chai nước suối Lý Tĩnh Như đưa tới, ngưỡng cổ uống mấy ngụm to, rồi nói: "Cũng không tệ lắm."

"Cũng không tệ lắm là như thế nào? Huấn luyện đến giai đoạn nào rồi? Như vậy khuôn mẫu như thế nào thử nói ra xem sao."

Trình Tuấn lúc này mới nhìn thẳng qua, "Đã đến giai đoạn cuối cùng còn mấy động tác nữa, ước chừng cuối tuần có thể có thể biểu diễn trước khán giả."

Giám đốc ngay tức khắc nhíu mày, trầm giọng nói: "Còn phải chờ một tuần? Hiệu suất làm việc của cậu không phải chậm quá sao, sư tử biển bên kia mỗi tuần đều có tiết mục mới, bên các cậu ba tuần cũng không thể cho ra một tiết mục mới, năng lực của cậu như thế nào càng ngày càng thụt lùi vậy?"

Trình Tuấn một hơi nghẹn ở trong cổ họng, lở dở vài giây cuối cùng nở nụ cười, "Giám đốc, anh cũng biết cá heo không giống với những động vật khác, không phải đánh cho nó một roi sauđó lại ném cho nó một cục đường thì nó sẽ nghe lời, chúng nó không cao hứng một cái liền trầm mình xuống đáy nước, chết sống không thèm nhìn tôi, tôi dằn lòng cũng không có biện pháp với chúng nó a."

Giám đốc lãnh đạm mà lườm Trình Tuấn một cái, tầm mắt chuyển tới mặt nước, nhìn mấy chú cá heo đang ẩn ở dưới đáy nước bơi vút qua, từ mặt nước trong suốt có thể nhìn đến cái bóng màu xám.

"Trong vòng 3 ngày giải quyết tiết mục cho xong đi, không được nữa thì cậu cứ chuẩn bị đơn từ chức đi."

Trình Tuấn nhất thời sợ run, mà ngay cả Lý Tĩnh Như cũng không biết làm sao.

Trình Tuấn bình tĩnh hỏi, "Giám đốc, anh nói giỡn đi."

"Tôi đã từng nói đùa với cậu hay sao?"

Dựa vào, tên khốn này nhất định là bởi vì chuyện lần trước mà trong lòng ghi hận Trình Tuấn, lúc ấy vì Tiểu Ngũ, Trình Tuấn trong lòng sốt ruột lại trong tình cảnh đó cho nên nổi giận với hắn, lúc ấy còn có thiệt nhiều nhân viên viện hải dương ở đây. Con mẹ nó nhất định là lần đó hắn cảm thấy Trình Tuấn làm mất mặt mình, cho nên cố ý lúc này nhằm vào hắn đây mà.

Trình Tuấn hai tay chống nạnh, cúi đầu hít sâu hai hơi, sau khi cắn răng liền gật đầu nói: "Được, tôi cam đoan trong vòng 3 ngày sẽ biểu diễn tiết mục mới trước mặt khán giả."

Giám đốc sắc mặt cũng không có bởi vì Trình Tuấn nói những lời này mà dịu đi chút nào, hắn đẩy đẩy gọng kính, gật đầu, "Hy vọng cậu đừng làm cho tôi thất vọng."

Nói xong, xoay người.

"Ông là ai a?" Tiểu Ngũ không biết từ khi nào thì đã đứng ở sau lưng giám đốc, đợi đến khi giám đốc xoay người lại, bị hắn ở gần như thế mở mắt nhìn chằm chằm hoảng sợ không thôi.

Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc, gắt gao nhìn chằm chằm giám đốc, đến gần hai bước, rướn cổ lên, cơ hồ cùng giám đốc mặt dán mặt.

Trình Tuấn cùng Lý Tĩnh Như đều bị cử chỉ của tên này bối rối, không biết hắn muốn làm gì.

Tiểu Ngũ lớn lên tuấn mỹ, lại trong khoảng cách gần như vậy chăm chú nhìn vào trong đôi mắt của hắn, sẽ có một loại ảo giác hưởng thụ. Giám đốc sau cảm giác kinh hách lúc ban đầu, lúc này trên mặt ngược lại xuất hiện một tia mê mang, từa tựa như mê luyến.

Chỉ nghe Tiểu Ngũ thấp giọng nói: "Nhảy xuống đi!"

Phù phù một tiếng, giám đốc xoay người nhảy vào trong nước.

Trình Tuấn, Lý Tĩnh Như, quản lý: "( ⊙ o ⊙) a! ’’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương