Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui
-
Chương 7: Công công cũng không phải cha ruột, muốn theo đuổi liền theo đuổi thôi!
Lại nói hai người Diêu Thiên trở lại trong phủ quốc sư liền ngồi ở trong thư phòng uống trà nói chuyện phiếm, Diêu Thiên lo lắng nàng bị người trong nhà trách cứ, bởi vì tân hôn mà tướng công không thể trở về cùng.
"Ở nhà hết thảy đều tốt chứ?"
"Rất tốt." Kinh Kinh nói.
"Vậy thì tốt rồi, nếu như ngươi là nhớ nhà thì chờ qua tháng này ngươi có thể trở về nhà ở lại thêm vài ngày." Luôn ở lại trong phủ quốc sư cũng không tốt, ít nhất cũng đừng khiến cho nàng nghĩ nơi này thực sự là phần mộ.
Kinh Kinh cười nói: "Vậy đa tạ A Cha rồi, đúng rồi, hôm nay về nhà, buổi sáng và buổi chiều đều chưa học chữ được!"
Diêu Thiên nói: "Đúng vậy, ngươi có thể quay về nghỉ ngơi một chút rồi trở lại học, dù sao thời gian vẫn còn sớm."
Kinh Kinh nói: "Không sao, ta thích học chữ." Bởi vì người dạy là công công.
Học được một lúc, nàng thấy Diêu Thiên ở một bên vô cùng nghiêm túc đọc sách. Vì vậy nhẹ nhàng bước tới phía sau hắn muốn nhìn một chút xem là sách gì, nhưng lại thấy toàn là hồ chi giả dã (thường dùng trong văn học cổ trung quốc), nhìn đến véo đầu giật tóc vẫn không hiểu, xem loại sách này thật làm cho người ta đau cả đầu.
Diêu Thiên cũng không ngẩng đầu, nói: "Sao không tiếp tục viết nữa?"
Kinh Kinh đưa ra hai móng vuốt nhỏ đột nhiên đặt lên trên người Diêu Thiên, làm cho hắn vì vậy mà kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi) quay đầu lại nhìn. Lại thấy con dâu lè đầu lưỡi hồng hồng nói: "A Cha ngồi như vậy nửa ngày không mệt sao, ta rất mệt mỏi, không bằng ta đấm lưng thư giãn gân cốt cho ngươi. Trước kia lúc ở nhà A Cha ta mệt mỏi, ta đều đấm giúp hắn." Đấm một lần như vậy, còn làm cho eo cha đau đớn ba ngày.
Nhiều năm Diêu Thiên đều một thân một mình vì hết sức chán ghét người khác đụng chạm, nhưng cảm thấy con dâu có tâm như vậy nếu hắn cự tuyệt chẳng phải đả thương lòng của nàng, vì vậy nói: "Tốt."
Trong nội tâm Kinh Kinh vui vẻ, sử dụng phương pháp xoa bóp sư phụ dạy, mặc dù thời điểm dùng trên người hắn (sư phụ) cần khí lực lớn một chút, nhưng chỉ cần bây giờ nàng buông lỏng lực đạo, vậy hẳn là sẽ không đả thương công công.
Nghĩ vậy nàng trước buông lỏng gân cốt một chút, quơ quơ cánh tay, sau đó xắn tay áo lên rồi đặt hai tay ở trên lưng công công.
Bắp thịt phần lưng công công có chút căng cứng, nàng phải dùng rất nhiều công sức mới có thể làm cho nó thả lỏng ra.
Không bao lâu, thấy hắn buông sách xuống nhắm mắt lại dựa vào trên ghế, có lẽ là thoải mái.
Trong lòng Kinh Kinh cười hắc hắc, nếu như hắn muốn ngủ thiếp đi, không phải là mình có thể tùy tiện sờ sờ sao? Đưa tay dời lên trên cánh tay công công, xoa nhè nhẹ, thế nhưng phát hiện hắn còn có cơ bắp, rõ ràng là quan văn, xem ra bình thường cũng có rèn luyện thân thể.
Chỉ là cũng không giống Lôi Tử bá bá ngày đó tới toàn thân bắp thịt đều hiện ra bên ngoài, rất có dáng vẻ nội hàm. ( thân ái, nội hàm không phải là dùng như vậy! )
Đáng tiếc công công không ngủ, nhưng hắn lai nhếch mép lên cười, nói: "Không ngờ tay nghề của ngươi ngược lại không tệ, A Cha ngươi thật có phúc."
Con ngươi Kinh Kinh đảo một cái nói: "Trước kia là A Cha nhà ta có phúc, nhưng là từ bây giờ đến về sau đều là một mình A Cha ngài được hưởng phúc !"
Diêu Thiên nghe vậy cười lớn, nói: "Tốt tốt, là A Cha ta có phúc, có thể lấy được cái người con dâu tốt như thế này."
Vẫn là lần đầu tiên Kinh Kinh thấy công công cười lớn tiếng như vậy, tâm tình không khỏi vô cùng tốt. Nhưng nghe được lời hắn nói, không khỏi chu miệng lên nghĩ, nếu như bỏ hai chữ con dâu đi thì tốt hơn.
Xoa bóp được một lát Diêu Thiên sợ mình làm cho người con dâu nhỏ nhắn này mệt mỏi, nên vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng nói: "Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, hai viện cách nhau cũng không gần."
Kinh Kinh có chút không tình nguyện, chỉ là nghe được công công nói như vậy đành nói: "Vậy A Cha cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, không nên đọc sách quá muộn, còn nữa, đừng ngủ thiếp đi trong thư phòng." Mặc dù vừa vào phủ mới có mấy ngày, nhưng mà thường nghe người nói quốc sư đại nhân thường ngủ ở trong thư phòng để xử lý quốc sự, gần đây có vẻ thanh nhàn cũng rất ít trở về phòng ngủ.
Diêu Thiên giật mình, thế nào hắn lại cảm giác cưới về một bà quản gia nhỏ, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, dù sao lời như thế bọn hạ nhân cũng không dám nói. Con trai của mình thì xa cách với hắn, cũng sẽ không tới đây nói. Ngược lại nàng, quả thật có lòng.
"Được, ta sẽ trở về phòng ngủ."
Một đêm kia, quả nhiên quốc sư đại nhân trở lại trên giường xa cách đã lâu, vừa nằm xuống đã cảm thấy gân cốt cả người đều buông lỏng rất nhanh thì ngủ thiếp đi.
Kinh Kinh được hạ nhân cầm đèn dẫn trở lại trong phòng của chính mình, mới vừa ngồi xuống thì thấy trên bàn có một con hạc giấy. Nàng vừa nhìn thì biết ngay là thư của sư phụ, vội vàng đóng cửa sổ, sau đó nhỏ giọng nói với con hạc giấy này: "Sư phụ vạn tuế. . . . . ." Mỗi lần hô khẩu hiệu này, nàng đều cảm thấy hết sức nhức đầu.
Con hạc giấy giật giật mở miệng nói chuyện, nói: "Thư của đồ nhi ta đã nhận được, thế gian nếu nói những thứ luân lý quan niệm kia cũng chỉ là thứ đồ chơi để gạt người mà thôi, đồ nhi chớ bị lây quá nhiều. Tuy nói, giữa họ hàng gần không thể làm Chu công Chi Lễ (XXOO, mọi người tự hiểu nha ), ngoài ra những cái khác đều không cần quan tâm. Lại hỏi đồ nhi, công công là người phương nào?"
Kinh Kinh nói: "Chính là phụ thân của trượng phu."
Con hạc giấy nhảy nhẹ lên trán Kinh Kinh một chút nói: "Vậy vị công công này có quan hệ máu mủ với bằng hữu của đồ nhi không?"
Kinh Kinh lắc đầu nói: "Không có."
"Vậy đồ nhi có thể trực tiếp nói cho bằng hữu, nếu công công không có quan hệ huyết thống mà lại không phải là A Cha, thích là vô tội." Con hạc giấy nói xong, lại nói: "Đồ nhi, thế nào ta cảm giác phòng ngủ của nhữ (nhữ: ngươi, tại vì sư phụ của đồ nhi thích nói từ này nên tớ để nguyên nhé, đoạn gần cuối sẽ có giải thích tại sao sư phụ lại như vậy) lại không giống trước đây, vì sao lại như vậy."
Kinh Kinh sợ hết hồn, đột nhiên vỗ mạnh tay một cái.
Nguyên cái bàn cộng thêm con hạc giấy trong nháy mắt một vỡ một bẹp, con hạc giấy vươn cái cánh ra rên rỉ: "Đồ nhi bất hiếu, đây chính là ta , sẽ đau. . . . . ." Cạch, một luồng u hồn bay ra từ trong cơ thể con hạc giấy, từ từ tiêu tán trên không trung.
Mà lúc này nha hoàn Linh nhi xông tới, nói: "Thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì?"
Kinh Kinh chỉ vào cái bàn bị gãy trên đất nói: "Không biết tại sao đột nhiên cái bàn này bị vỡ, dọa ta. . . . . . Làm ta giật mình."
Linh nhi cũng kỳ quái, cái bàn này rõ ràng làm từ gỗ tử đàn thượng hạng, hơn nữa mới làm không lâu thế nào nói vỡ thì vỡ luôn? Nhưng mà vẫn gọi người tới thu thập mảnh vụn cái bàn, đến tận lúc nhặt được hai giỏ mảnh vụn gỗ mới đi ra ngoài, trực tiếp xách tới phòng bếp, tất cả mọi người kỳ quái. Coi như vỡ cũng không cần phải vỡ thành như vậy, nghĩ đến nhất định là thợ mộc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu!
( thợ mộc che ngực ngã xuống, hắn đây là ngồi cũng trúng thương! )
Lại nói Kinh Kinh thấy các nàng vội vàng chính mình cũng ngồi trên giường nghĩ tới lời nói của sư phụ, hình như hết sức có đạo lý! Công công là A Cha của trượng phu cũng không phải là A Cha nàng, tức là không có quan hệ huyết thống thân thích, có thể theo đuổi đi!
Nhớ sư phụ từng nói, tình yêu là phải dũng cảm theo đuổi.
Hắn đều thất bại hơn một trăm lần vẫn còn không buông tha, nàng hình như còn chưa bắt đầu làm sao lại nghĩ tới bỏ qua đây? Trong lúc nhất thời Kinh Kinh hưng phấn, thế nhưng vui mừng đến nửa đêm vẫn không ngủ được.
Cuối cùng quyết định, dĩ nhiên là từ ngày mai bắt đầu theo đuổi công công của mình đi.
Nhưng là theo đuổi một người rất khó, hơn nữa lại là người giống như công công nàng như vậy, có thân phận, có địa vị, còn có chút đặc biệt. Nàng thật không thể quá vội vàng, nếu không có thể về sau ngay mặt mũi cũng không thể nhìn thấy được.
Nhưng nàng cũng không biết cách theo đuổi người, cho nên lại thả con hạc giấy hỏi sư phụ theo đuổi người thế nào, dĩ nhiên là hỏi thay người khác rồi.
Sư phụ rất vui lòng trả lời vấn đề này, rất nhanh đã cho nàng mười biện pháp theo đuổi tình yêu.
Biện pháp một: Làm cho quen mặt.
Đối với biện pháp này Kinh Kinh 100% tán thành, quen thuộc như vậy cũng không tin người nào sẽ không yêu ngươi!
Vì vậy, nàng quyết định càng thêm kề cận công công hơn trước kia.
Vì thế, trời vừa sáng thiếu nữ đã đánh thức Linh nhi, sau đó mang theo một đám nha hoàn ma ma chạy đến gian phòng của công công.
Dĩ nhiên không phải nàng xông vào gian phòng công công, bây giờ còn chưa phải lúc.
Nàng bưng nước rửa mặt chờ ở bên ngoài, chờ công công ở bên trong kêu lên: "Người tới." Sau đó tự mình đi vào phòng ngoài đặt nước rửa mặt ở trên kệ, rồi cầm lấy khăn tay ở bên cạnh phục vụ.
Diêu Thiên vừa ra ngoài thì nhìn thấy khuôn mặt bé nhỏ của Kinh Kinh đỏ bừng đang cười híp mắt đứng ở một bên, thấy hắn ra ngoài còn cúi người chào nói: "A Cha buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành!" Diêu Thiên nói xong lập tức lại xoay người khoác áo khoác lên người, cảm giác dơ dáy trước mặt con dâu có chút ngượng ngùng.
Kinh Kinh rất có kiên nhẫn, chờ hắn rốt cuộc mặc nghiêm chỉnh xong tới rửa mặt, sau đó đem từng món đồ mới một từ trong tay người hầu đưa tới cho công công, thuận tiện còn có thể sờ sờ tay công công.
Diêu Thiên nói: "Ngươi làm sao, đột nhiên dậy sớm như vậy?"
Kinh Kinh không ngốc, nàng đã sớm nghĩ biện pháp trả lời.
"Thời điểm ta lại mặt a nương nói cho ta, nói là nếu trong phủ không có bà bà vậy thì càng phải chăm chỉ, hầu hạ công công chính là hầu hạ bà bà. Đêm qua sau khi trở về suy nghĩ một chút, quyết định về sau mỗi sáng sớm Kinh Kinh đều tới hầu hạ ngài rời giường, buổi tối lại tới hầu hạ ngài đi ngủ." Nàng nói những lời này cực kỳ thành khẩn, chỉ sợ Diêu Thiên ngại phiền đuổi nàng đi.
Nhưng Diêu Thiên xác thực cảm thấy nàng dâu không sai nên cũng không đuổi đi, chỉ nói: "Cần gì phiền phức như vậy, tất cả theo như thói quen ở trong nhà ngươi là tốt rồi."
Thói quen trong nhà?
Kinh Kinh lập tức lắc đầu nói: "Như vậy sao được, nữ nhi đã xuất giá không thể giống ở trong nhà. Nhưng là, A Cha chẳng lẽ cảm thấy ta làm như vậy là phiền ngài sao?" Nói xong, hai con mắt tròn tròn chớp động nổi lên nước mắt.
Diêu Thiên lập tức nói: "Không phải không phải, nếu như ngươi muốn vậy thì theo ý của ngươi đi!" Nhưng trong lòng lại cảm giác thế nào, hình như tự mình tiến vào bẫy rồi?
Lại nhìn nàng dâu đơn thuần đáng yêu như vậy, làm sao có thể đặt bẫy gì được, nhất định là mình đa tâm (suy nghĩ nhiều)!
Kinh Kinh dùng sức gật đầu nói: "Vậy đa tạ A Cha."
Diêu Thiên lắc đầu, mặc dù cảm thấy con cái quấn một chút là chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng là vẫn không có thói quen. Chỉ là suy nghĩ một chút, mấy ngày nghỉ của mình cũng sắp hết rồi, về sau chỉ sợ không có nhiều thời gian theo nàng như vậy nữa, liền tùy nàng đi!
Nhưng là buổi sáng cũng may, cùng lắm thì ngày mai hắn dậy sớm một chút miễn để cho nàng chờ ở bên ngoài lâu, nhưng buổi tối hắn vốn là dự định xem chút sách, nhưng lại không muốn quá nàng chờ ở bên cạnh phải ngủ quá muộn, không thể làm gì khác hơn là thời gian ngủ sớm hơn trước.
Chỉ là, nghĩ tới ngày mai còn phải dậy sớm hơn, ngược lại rất nhanh ngủ thiếp đi.
Lại qua một ngày tiếp, hắn quả nhiên dậy sớm hơn trước một chút, chờ mặc quần áo rửa mặt xong hết Kinh Kinh mới đến.
Hắn vốn tưởng rằng làm như vậy giúp nàng bớt chuyện, nhưng hắn lại phát hiện Kinh Kinh thế nhưng có vẻ không quá cao hứng. Diêu Thiên cũng không biết nên làm như thế nào, hắn cũng chưa từng sinh nữ nhi, thê tử lại qua đời sớm, làm sao hắn biết trong lòng tiểu cô nương suy nghĩ những thứ gì!
Kết quả, rốt cuộc ngày hôm sau Kinh Kinh còn dậy sớm hơn hắn, còn giống ngày đầu tiên ở bên ngoài chờ hầu hạ.
Nha đầu này quả thật quyết tâm.
Diêu Thiên lại hứng thú, ngày nào đó hắn vào triều phải thức dậy sớm hơn, kết quả Kinh Kinh không dậy kịp. Nhưng ngày hôm sau vào triều, tiểu nha đầu nửa đêm đã đợi ở bên ngoài cửa phòng ngủ hắn rồi.
Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài, bọn nô tài sau lưng nàng đã sớm ngủ thành một đoàn, nhưng nàng vẫn đứng không nhúc nhích, cứ như vậy chờ.
Diêu Thiên đau lòng, biết rõ tính khi người con dâu này, cho nên hắn liền phân phó người hầu để cho nàng dời đến Mai viên ở sân bên cạnh mình.
Mai viên vốn là thư phòng của hắn, hiện tại thu thập một chút dời sách đến trong sân hiện tại cũng giống như vậy, miễn cho nàng phải thức dậy sớm, còn phải đợi lâu như vậy.
Cách gần, bên này thức dậy gọi người thì lúc đó nàng mới cần chạy sang.
Còn nữa, bên kia Mai viên chính là thư phòng của Viễn Từ, chính là mượn cơ hội để cho hai người bọn họ thân cận một chút. Dù sao hắn vẫn hi vọng hai vợ chồng son có thể ở cùng nhau, miễn làm cho hắn lo lắng.
Kể từ khi Kinh Kinh dời đến Mai viên, tinh thần rõ ràng tức cũng tốt hơn rất nhiều, ngay cả nguyệt sự đã lâu không đến cũng đột nhiên quang lâm (xuất hiện, đến). Nàng vui vẻ, bởi vì kế thứ nhất sư phụ hiến quả nhiên sau nửa tháng nàng khổ cực đã thấy hiệu quả.
Hiện tại nàng tin tưởng tùy thời đều có thể xông vào trong phòng công công, mà hắn cũng không quan tâm. Đây chính là quen mặt! ( muội tử, rốt cuộc là ngươi muốn quen mặt hay là quen giường đây! )
"Ở nhà hết thảy đều tốt chứ?"
"Rất tốt." Kinh Kinh nói.
"Vậy thì tốt rồi, nếu như ngươi là nhớ nhà thì chờ qua tháng này ngươi có thể trở về nhà ở lại thêm vài ngày." Luôn ở lại trong phủ quốc sư cũng không tốt, ít nhất cũng đừng khiến cho nàng nghĩ nơi này thực sự là phần mộ.
Kinh Kinh cười nói: "Vậy đa tạ A Cha rồi, đúng rồi, hôm nay về nhà, buổi sáng và buổi chiều đều chưa học chữ được!"
Diêu Thiên nói: "Đúng vậy, ngươi có thể quay về nghỉ ngơi một chút rồi trở lại học, dù sao thời gian vẫn còn sớm."
Kinh Kinh nói: "Không sao, ta thích học chữ." Bởi vì người dạy là công công.
Học được một lúc, nàng thấy Diêu Thiên ở một bên vô cùng nghiêm túc đọc sách. Vì vậy nhẹ nhàng bước tới phía sau hắn muốn nhìn một chút xem là sách gì, nhưng lại thấy toàn là hồ chi giả dã (thường dùng trong văn học cổ trung quốc), nhìn đến véo đầu giật tóc vẫn không hiểu, xem loại sách này thật làm cho người ta đau cả đầu.
Diêu Thiên cũng không ngẩng đầu, nói: "Sao không tiếp tục viết nữa?"
Kinh Kinh đưa ra hai móng vuốt nhỏ đột nhiên đặt lên trên người Diêu Thiên, làm cho hắn vì vậy mà kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi) quay đầu lại nhìn. Lại thấy con dâu lè đầu lưỡi hồng hồng nói: "A Cha ngồi như vậy nửa ngày không mệt sao, ta rất mệt mỏi, không bằng ta đấm lưng thư giãn gân cốt cho ngươi. Trước kia lúc ở nhà A Cha ta mệt mỏi, ta đều đấm giúp hắn." Đấm một lần như vậy, còn làm cho eo cha đau đớn ba ngày.
Nhiều năm Diêu Thiên đều một thân một mình vì hết sức chán ghét người khác đụng chạm, nhưng cảm thấy con dâu có tâm như vậy nếu hắn cự tuyệt chẳng phải đả thương lòng của nàng, vì vậy nói: "Tốt."
Trong nội tâm Kinh Kinh vui vẻ, sử dụng phương pháp xoa bóp sư phụ dạy, mặc dù thời điểm dùng trên người hắn (sư phụ) cần khí lực lớn một chút, nhưng chỉ cần bây giờ nàng buông lỏng lực đạo, vậy hẳn là sẽ không đả thương công công.
Nghĩ vậy nàng trước buông lỏng gân cốt một chút, quơ quơ cánh tay, sau đó xắn tay áo lên rồi đặt hai tay ở trên lưng công công.
Bắp thịt phần lưng công công có chút căng cứng, nàng phải dùng rất nhiều công sức mới có thể làm cho nó thả lỏng ra.
Không bao lâu, thấy hắn buông sách xuống nhắm mắt lại dựa vào trên ghế, có lẽ là thoải mái.
Trong lòng Kinh Kinh cười hắc hắc, nếu như hắn muốn ngủ thiếp đi, không phải là mình có thể tùy tiện sờ sờ sao? Đưa tay dời lên trên cánh tay công công, xoa nhè nhẹ, thế nhưng phát hiện hắn còn có cơ bắp, rõ ràng là quan văn, xem ra bình thường cũng có rèn luyện thân thể.
Chỉ là cũng không giống Lôi Tử bá bá ngày đó tới toàn thân bắp thịt đều hiện ra bên ngoài, rất có dáng vẻ nội hàm. ( thân ái, nội hàm không phải là dùng như vậy! )
Đáng tiếc công công không ngủ, nhưng hắn lai nhếch mép lên cười, nói: "Không ngờ tay nghề của ngươi ngược lại không tệ, A Cha ngươi thật có phúc."
Con ngươi Kinh Kinh đảo một cái nói: "Trước kia là A Cha nhà ta có phúc, nhưng là từ bây giờ đến về sau đều là một mình A Cha ngài được hưởng phúc !"
Diêu Thiên nghe vậy cười lớn, nói: "Tốt tốt, là A Cha ta có phúc, có thể lấy được cái người con dâu tốt như thế này."
Vẫn là lần đầu tiên Kinh Kinh thấy công công cười lớn tiếng như vậy, tâm tình không khỏi vô cùng tốt. Nhưng nghe được lời hắn nói, không khỏi chu miệng lên nghĩ, nếu như bỏ hai chữ con dâu đi thì tốt hơn.
Xoa bóp được một lát Diêu Thiên sợ mình làm cho người con dâu nhỏ nhắn này mệt mỏi, nên vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng nói: "Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, hai viện cách nhau cũng không gần."
Kinh Kinh có chút không tình nguyện, chỉ là nghe được công công nói như vậy đành nói: "Vậy A Cha cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, không nên đọc sách quá muộn, còn nữa, đừng ngủ thiếp đi trong thư phòng." Mặc dù vừa vào phủ mới có mấy ngày, nhưng mà thường nghe người nói quốc sư đại nhân thường ngủ ở trong thư phòng để xử lý quốc sự, gần đây có vẻ thanh nhàn cũng rất ít trở về phòng ngủ.
Diêu Thiên giật mình, thế nào hắn lại cảm giác cưới về một bà quản gia nhỏ, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, dù sao lời như thế bọn hạ nhân cũng không dám nói. Con trai của mình thì xa cách với hắn, cũng sẽ không tới đây nói. Ngược lại nàng, quả thật có lòng.
"Được, ta sẽ trở về phòng ngủ."
Một đêm kia, quả nhiên quốc sư đại nhân trở lại trên giường xa cách đã lâu, vừa nằm xuống đã cảm thấy gân cốt cả người đều buông lỏng rất nhanh thì ngủ thiếp đi.
Kinh Kinh được hạ nhân cầm đèn dẫn trở lại trong phòng của chính mình, mới vừa ngồi xuống thì thấy trên bàn có một con hạc giấy. Nàng vừa nhìn thì biết ngay là thư của sư phụ, vội vàng đóng cửa sổ, sau đó nhỏ giọng nói với con hạc giấy này: "Sư phụ vạn tuế. . . . . ." Mỗi lần hô khẩu hiệu này, nàng đều cảm thấy hết sức nhức đầu.
Con hạc giấy giật giật mở miệng nói chuyện, nói: "Thư của đồ nhi ta đã nhận được, thế gian nếu nói những thứ luân lý quan niệm kia cũng chỉ là thứ đồ chơi để gạt người mà thôi, đồ nhi chớ bị lây quá nhiều. Tuy nói, giữa họ hàng gần không thể làm Chu công Chi Lễ (XXOO, mọi người tự hiểu nha ), ngoài ra những cái khác đều không cần quan tâm. Lại hỏi đồ nhi, công công là người phương nào?"
Kinh Kinh nói: "Chính là phụ thân của trượng phu."
Con hạc giấy nhảy nhẹ lên trán Kinh Kinh một chút nói: "Vậy vị công công này có quan hệ máu mủ với bằng hữu của đồ nhi không?"
Kinh Kinh lắc đầu nói: "Không có."
"Vậy đồ nhi có thể trực tiếp nói cho bằng hữu, nếu công công không có quan hệ huyết thống mà lại không phải là A Cha, thích là vô tội." Con hạc giấy nói xong, lại nói: "Đồ nhi, thế nào ta cảm giác phòng ngủ của nhữ (nhữ: ngươi, tại vì sư phụ của đồ nhi thích nói từ này nên tớ để nguyên nhé, đoạn gần cuối sẽ có giải thích tại sao sư phụ lại như vậy) lại không giống trước đây, vì sao lại như vậy."
Kinh Kinh sợ hết hồn, đột nhiên vỗ mạnh tay một cái.
Nguyên cái bàn cộng thêm con hạc giấy trong nháy mắt một vỡ một bẹp, con hạc giấy vươn cái cánh ra rên rỉ: "Đồ nhi bất hiếu, đây chính là ta , sẽ đau. . . . . ." Cạch, một luồng u hồn bay ra từ trong cơ thể con hạc giấy, từ từ tiêu tán trên không trung.
Mà lúc này nha hoàn Linh nhi xông tới, nói: "Thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì?"
Kinh Kinh chỉ vào cái bàn bị gãy trên đất nói: "Không biết tại sao đột nhiên cái bàn này bị vỡ, dọa ta. . . . . . Làm ta giật mình."
Linh nhi cũng kỳ quái, cái bàn này rõ ràng làm từ gỗ tử đàn thượng hạng, hơn nữa mới làm không lâu thế nào nói vỡ thì vỡ luôn? Nhưng mà vẫn gọi người tới thu thập mảnh vụn cái bàn, đến tận lúc nhặt được hai giỏ mảnh vụn gỗ mới đi ra ngoài, trực tiếp xách tới phòng bếp, tất cả mọi người kỳ quái. Coi như vỡ cũng không cần phải vỡ thành như vậy, nghĩ đến nhất định là thợ mộc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu!
( thợ mộc che ngực ngã xuống, hắn đây là ngồi cũng trúng thương! )
Lại nói Kinh Kinh thấy các nàng vội vàng chính mình cũng ngồi trên giường nghĩ tới lời nói của sư phụ, hình như hết sức có đạo lý! Công công là A Cha của trượng phu cũng không phải là A Cha nàng, tức là không có quan hệ huyết thống thân thích, có thể theo đuổi đi!
Nhớ sư phụ từng nói, tình yêu là phải dũng cảm theo đuổi.
Hắn đều thất bại hơn một trăm lần vẫn còn không buông tha, nàng hình như còn chưa bắt đầu làm sao lại nghĩ tới bỏ qua đây? Trong lúc nhất thời Kinh Kinh hưng phấn, thế nhưng vui mừng đến nửa đêm vẫn không ngủ được.
Cuối cùng quyết định, dĩ nhiên là từ ngày mai bắt đầu theo đuổi công công của mình đi.
Nhưng là theo đuổi một người rất khó, hơn nữa lại là người giống như công công nàng như vậy, có thân phận, có địa vị, còn có chút đặc biệt. Nàng thật không thể quá vội vàng, nếu không có thể về sau ngay mặt mũi cũng không thể nhìn thấy được.
Nhưng nàng cũng không biết cách theo đuổi người, cho nên lại thả con hạc giấy hỏi sư phụ theo đuổi người thế nào, dĩ nhiên là hỏi thay người khác rồi.
Sư phụ rất vui lòng trả lời vấn đề này, rất nhanh đã cho nàng mười biện pháp theo đuổi tình yêu.
Biện pháp một: Làm cho quen mặt.
Đối với biện pháp này Kinh Kinh 100% tán thành, quen thuộc như vậy cũng không tin người nào sẽ không yêu ngươi!
Vì vậy, nàng quyết định càng thêm kề cận công công hơn trước kia.
Vì thế, trời vừa sáng thiếu nữ đã đánh thức Linh nhi, sau đó mang theo một đám nha hoàn ma ma chạy đến gian phòng của công công.
Dĩ nhiên không phải nàng xông vào gian phòng công công, bây giờ còn chưa phải lúc.
Nàng bưng nước rửa mặt chờ ở bên ngoài, chờ công công ở bên trong kêu lên: "Người tới." Sau đó tự mình đi vào phòng ngoài đặt nước rửa mặt ở trên kệ, rồi cầm lấy khăn tay ở bên cạnh phục vụ.
Diêu Thiên vừa ra ngoài thì nhìn thấy khuôn mặt bé nhỏ của Kinh Kinh đỏ bừng đang cười híp mắt đứng ở một bên, thấy hắn ra ngoài còn cúi người chào nói: "A Cha buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành!" Diêu Thiên nói xong lập tức lại xoay người khoác áo khoác lên người, cảm giác dơ dáy trước mặt con dâu có chút ngượng ngùng.
Kinh Kinh rất có kiên nhẫn, chờ hắn rốt cuộc mặc nghiêm chỉnh xong tới rửa mặt, sau đó đem từng món đồ mới một từ trong tay người hầu đưa tới cho công công, thuận tiện còn có thể sờ sờ tay công công.
Diêu Thiên nói: "Ngươi làm sao, đột nhiên dậy sớm như vậy?"
Kinh Kinh không ngốc, nàng đã sớm nghĩ biện pháp trả lời.
"Thời điểm ta lại mặt a nương nói cho ta, nói là nếu trong phủ không có bà bà vậy thì càng phải chăm chỉ, hầu hạ công công chính là hầu hạ bà bà. Đêm qua sau khi trở về suy nghĩ một chút, quyết định về sau mỗi sáng sớm Kinh Kinh đều tới hầu hạ ngài rời giường, buổi tối lại tới hầu hạ ngài đi ngủ." Nàng nói những lời này cực kỳ thành khẩn, chỉ sợ Diêu Thiên ngại phiền đuổi nàng đi.
Nhưng Diêu Thiên xác thực cảm thấy nàng dâu không sai nên cũng không đuổi đi, chỉ nói: "Cần gì phiền phức như vậy, tất cả theo như thói quen ở trong nhà ngươi là tốt rồi."
Thói quen trong nhà?
Kinh Kinh lập tức lắc đầu nói: "Như vậy sao được, nữ nhi đã xuất giá không thể giống ở trong nhà. Nhưng là, A Cha chẳng lẽ cảm thấy ta làm như vậy là phiền ngài sao?" Nói xong, hai con mắt tròn tròn chớp động nổi lên nước mắt.
Diêu Thiên lập tức nói: "Không phải không phải, nếu như ngươi muốn vậy thì theo ý của ngươi đi!" Nhưng trong lòng lại cảm giác thế nào, hình như tự mình tiến vào bẫy rồi?
Lại nhìn nàng dâu đơn thuần đáng yêu như vậy, làm sao có thể đặt bẫy gì được, nhất định là mình đa tâm (suy nghĩ nhiều)!
Kinh Kinh dùng sức gật đầu nói: "Vậy đa tạ A Cha."
Diêu Thiên lắc đầu, mặc dù cảm thấy con cái quấn một chút là chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng là vẫn không có thói quen. Chỉ là suy nghĩ một chút, mấy ngày nghỉ của mình cũng sắp hết rồi, về sau chỉ sợ không có nhiều thời gian theo nàng như vậy nữa, liền tùy nàng đi!
Nhưng là buổi sáng cũng may, cùng lắm thì ngày mai hắn dậy sớm một chút miễn để cho nàng chờ ở bên ngoài lâu, nhưng buổi tối hắn vốn là dự định xem chút sách, nhưng lại không muốn quá nàng chờ ở bên cạnh phải ngủ quá muộn, không thể làm gì khác hơn là thời gian ngủ sớm hơn trước.
Chỉ là, nghĩ tới ngày mai còn phải dậy sớm hơn, ngược lại rất nhanh ngủ thiếp đi.
Lại qua một ngày tiếp, hắn quả nhiên dậy sớm hơn trước một chút, chờ mặc quần áo rửa mặt xong hết Kinh Kinh mới đến.
Hắn vốn tưởng rằng làm như vậy giúp nàng bớt chuyện, nhưng hắn lại phát hiện Kinh Kinh thế nhưng có vẻ không quá cao hứng. Diêu Thiên cũng không biết nên làm như thế nào, hắn cũng chưa từng sinh nữ nhi, thê tử lại qua đời sớm, làm sao hắn biết trong lòng tiểu cô nương suy nghĩ những thứ gì!
Kết quả, rốt cuộc ngày hôm sau Kinh Kinh còn dậy sớm hơn hắn, còn giống ngày đầu tiên ở bên ngoài chờ hầu hạ.
Nha đầu này quả thật quyết tâm.
Diêu Thiên lại hứng thú, ngày nào đó hắn vào triều phải thức dậy sớm hơn, kết quả Kinh Kinh không dậy kịp. Nhưng ngày hôm sau vào triều, tiểu nha đầu nửa đêm đã đợi ở bên ngoài cửa phòng ngủ hắn rồi.
Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài, bọn nô tài sau lưng nàng đã sớm ngủ thành một đoàn, nhưng nàng vẫn đứng không nhúc nhích, cứ như vậy chờ.
Diêu Thiên đau lòng, biết rõ tính khi người con dâu này, cho nên hắn liền phân phó người hầu để cho nàng dời đến Mai viên ở sân bên cạnh mình.
Mai viên vốn là thư phòng của hắn, hiện tại thu thập một chút dời sách đến trong sân hiện tại cũng giống như vậy, miễn cho nàng phải thức dậy sớm, còn phải đợi lâu như vậy.
Cách gần, bên này thức dậy gọi người thì lúc đó nàng mới cần chạy sang.
Còn nữa, bên kia Mai viên chính là thư phòng của Viễn Từ, chính là mượn cơ hội để cho hai người bọn họ thân cận một chút. Dù sao hắn vẫn hi vọng hai vợ chồng son có thể ở cùng nhau, miễn làm cho hắn lo lắng.
Kể từ khi Kinh Kinh dời đến Mai viên, tinh thần rõ ràng tức cũng tốt hơn rất nhiều, ngay cả nguyệt sự đã lâu không đến cũng đột nhiên quang lâm (xuất hiện, đến). Nàng vui vẻ, bởi vì kế thứ nhất sư phụ hiến quả nhiên sau nửa tháng nàng khổ cực đã thấy hiệu quả.
Hiện tại nàng tin tưởng tùy thời đều có thể xông vào trong phòng công công, mà hắn cũng không quan tâm. Đây chính là quen mặt! ( muội tử, rốt cuộc là ngươi muốn quen mặt hay là quen giường đây! )
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook