Cây Xương Sườn Thứ Hai
-
Chương 52-2: Kết thúc (2)
Trì Đông Chí nói: Thế nào gọi là oan gia? Chính là mình hận anh hận đến mức không thể khiến cho anh chết đi, nhưng anh khi thật sự chết, dám chắc mình không sống nổi, mình sẵn lòng chết thay anh….
Lương Hạ Mạt nói: Thế nào gọi là si mê? Chính là mặc kệ mình có bao nhiêu tật xấu, khuyết điểm mục nát, cho dù mình vừa lùn vừa nghèo lại vừa xấu, chỉ cần mình tồn tại, mình yêu cô ấy, vậy trong mắt cô mình là đẹp trai cao ráo giàu có nhất thiên hạ…
Anh là oan gia của cô, cô là si mê của anh.
Cả đời này đã định trước Trì Đông Chí bị Lương Hạ Mạt ăn sạch sành sanh.
***
Một năm sau…..
Trong tiệm chụp ảnh.
Một tay Lương Hạ Mạt ôm Tiểu Thiên Kim nhà bọn họ, một tay nhẹ nhàng gỡ mũ lông vũ trên đầu vợ mình xuống, vừa dịch mông sang bên cạnh.
Thợ chụp ảnh giữa đống thiết bị ngẩng đầu lên, trêu ghẹo anh, “Ông anh dựa sát quá, ảnh không lộ hết được.”
“Vậy anh tới gần một chút.” Lương Hạ Mạt nhíu nhíu mày, quá bỉ ổi, “Vợ tôi đồng ý dán sát vào tôi.”
Trì Đông Chí ngại mất mặt, dịch ra bên ngoài lần thứ N, chợt ‘Bẹp’ một tiếng ngã xuống đất mông u lên một cục. Nhân viên làm việc trong tiệm chụp hình cười ha ha, Lương Hạ Mạt vội vàng nâng vợ dậy, không quên cười mắng với bọn họ, “Cười cái rắm mà cười.”
“Ông anh ơi, cũng may là biết anh chụp hình trăm ngày cho con, chứ không biết còn tưởng rằng các anh là đôi chụp hình cưới. Tôi xem hôm nay anh cũng nên khống chế một chút, bạn tôi làm studio áo cưới chụp ảnh cưới theo mùa đang giảm giá, bọn anh ân ái như vậy, không bằng hôm nào có thời gian chụp một bộ đi.”
Ánh mắt Lương Hạ Mạt sáng lên ngay tức khắc.
Trì Đông Chí giật nhẹ gấu áo anh, “Ông anh đặc biệt dọa người rồi.”
Lương Hạ Mặt thấy mọi người đang bận rộn, khom lưng dùng môi dán lên môi Trì Đông Chí, “Chụp đi chụp đi, bây giờ anh cũng không nghèo giống như lúc kết hôn.”
“Không chụp không chụp, nhất định anh phải mang theo con gái.”
“Mang cả con gái đi theo chụp, làm sao anh bỏ không mang nó theo được chứ.” Lương Hạ Mạt hé miệng ngậm chặt Trì Đông Chí, “Con gái đúng là mạng của anh, đây, ở đây là cây xương sườn dài.”
Trì Đông Chí sờ mò theo dấu tay anh, “Cây xương sườn thứ nhất?”
“Ừm.”
“Thì ra đang nói đứa bé.”
“Chẳng thế thì là ai hả? Con của Lương Hạ Mạt và Trì Đông Chí, tất nhiên là người quan trọng nhất trong cuộc đời Lương Hạ Mạt, từ nay về sau em đứng sau đi.”
Trì Đông Chí cong môi nhanh chóng hôn lên miệng anh, “Được, nghe lời anh.” Lương Hạ Mạt có thể chủ động bắt được đưa tới cửa, hé miệng ngậm chặt, Trì Đông Chí cười đón nhận, hôn một lúc, không cẩn thận thấy con gái nhà cô, lập tức đẩy Lương Hạ Mạt ra.
Tiểu công chúa nhà bọn họ, mút ngón tay cái, mắt đen như quả nho đang nhìn không chớp mắt, say sưa nhìn ba bé mẹ bé hôn môi, thấy bọn họ cúi đầu xuống nhìn mình, còn đặc biệt nhếch môi nở nụ cười ha ha mấy tiếng, ý bảo bé đã thấy tất cả.
“Ông anh, anh thật mất mặt.”
“Chi gái, chị xứng với em.”
***
Ra khỏi tiệm chụp ảnh, trước ngực Lương Hạ Mạt đeo con gái đang ngủ, tay lôi vợ về nhà. Trì Đông Chí trước cửa tiệm leo lên lưng Lương Hạ Mạt, cả người dán trên lưng anh.
“Nói đi, vì sao trong lòng anh em không quan trọng bằng con gái? Vì sao em chỉ là cây xương sườn thứ hai?”
Lương Hạ Mạt nháy mắt mấy cái, “Thế nào lại ghen với đứa bé nhỉ? Tờ giấy trong bình nổi em vẫn chưa xem sao?”
“Đã quên rồi.”
“Về nhà tự mình xem đi.”
Lương Hạ Mạt không thả cô xuống được, đành phải cẩn thận trước ngực nâng mang con gái, một tay nâng mông cõng vợ Trì Đông Chí, mang tất cả hai tổ tông quý báu gánh vác trên người, vui tươi hớn hở đi về nhà.
Về tới nhà chuyện đầu tiên Trì Đông Chí làm là lục tìm bình nổi, mở tờ giấy ra xem, chỉ vài lần, dáng vẻ tươi cười biến mất, nước mắt thoáng cái chảy đầy hai má. Lương Hạ Mạt tới gọi cô ăn cơm, nhìn thấy bộ dạng của cô thì hoảng sợ, vội đi qua ôm chầm lấy, “Làm sao vậy bảo bối? Làm sao mà khóc rồi hả?”
Trì Đông Chí vẫn cứ khóc, còn liếc người ta, đột nhiên ôm cổ anh hung hăng hôn, chưa hết giận, lại cắn hai phát, nếm thấy mùi máu tươi. “Khốn nạn, vì sao không bảo em xem sớm?”
Lương Hạ Mạt cực kỳ oan ức, “Anh nào biết em thật sự không xem, nói gì em cũng không nghe lời, trái lại chuyện này lại rất nghe lời chứ.”
“Đều tại anh.”
“Được được, đều tại anh.” Lương Hạ Mạt nhấc tay đầu hàng, lại lấy mu bàn tay xoa xoa hai má và cái mũi Trì Đông Chí, “Làm sao trở nên thích khóc như vậy hả? Mũi to nước mắt căng đều muốn khóc rơi ra ngoài rồi đây này. Hí… Đưa miệng qua, chưa hôn đủ.”
Trì Đông Chí bị hôn, lén nhìn không chớp mắt tờ giấy kia, nhìn… Một khắc này Trì Đông Chí, xem đã hiểu tình yêu của Lương Hạ Mạt.
***
Theo truyền thuyết, một khi bẽ gãy cây xương sườn thứ hai ở ngực trái, trái tim sẽ bị vỡ nát….
Anh nghèo rớt mùng tơi đến mức chỉ còn chính bản thân mình, lại giao hết cho em. Cho nên yêu thương của anh, bảo bối của anh, quyền quyết định sống chết vợ đại nhân của anh, em chính là --- cây xương sườn thứ hai của anh….
Hoàn chính văn.
Lương Hạ Mạt nói: Thế nào gọi là si mê? Chính là mặc kệ mình có bao nhiêu tật xấu, khuyết điểm mục nát, cho dù mình vừa lùn vừa nghèo lại vừa xấu, chỉ cần mình tồn tại, mình yêu cô ấy, vậy trong mắt cô mình là đẹp trai cao ráo giàu có nhất thiên hạ…
Anh là oan gia của cô, cô là si mê của anh.
Cả đời này đã định trước Trì Đông Chí bị Lương Hạ Mạt ăn sạch sành sanh.
***
Một năm sau…..
Trong tiệm chụp ảnh.
Một tay Lương Hạ Mạt ôm Tiểu Thiên Kim nhà bọn họ, một tay nhẹ nhàng gỡ mũ lông vũ trên đầu vợ mình xuống, vừa dịch mông sang bên cạnh.
Thợ chụp ảnh giữa đống thiết bị ngẩng đầu lên, trêu ghẹo anh, “Ông anh dựa sát quá, ảnh không lộ hết được.”
“Vậy anh tới gần một chút.” Lương Hạ Mạt nhíu nhíu mày, quá bỉ ổi, “Vợ tôi đồng ý dán sát vào tôi.”
Trì Đông Chí ngại mất mặt, dịch ra bên ngoài lần thứ N, chợt ‘Bẹp’ một tiếng ngã xuống đất mông u lên một cục. Nhân viên làm việc trong tiệm chụp hình cười ha ha, Lương Hạ Mạt vội vàng nâng vợ dậy, không quên cười mắng với bọn họ, “Cười cái rắm mà cười.”
“Ông anh ơi, cũng may là biết anh chụp hình trăm ngày cho con, chứ không biết còn tưởng rằng các anh là đôi chụp hình cưới. Tôi xem hôm nay anh cũng nên khống chế một chút, bạn tôi làm studio áo cưới chụp ảnh cưới theo mùa đang giảm giá, bọn anh ân ái như vậy, không bằng hôm nào có thời gian chụp một bộ đi.”
Ánh mắt Lương Hạ Mạt sáng lên ngay tức khắc.
Trì Đông Chí giật nhẹ gấu áo anh, “Ông anh đặc biệt dọa người rồi.”
Lương Hạ Mặt thấy mọi người đang bận rộn, khom lưng dùng môi dán lên môi Trì Đông Chí, “Chụp đi chụp đi, bây giờ anh cũng không nghèo giống như lúc kết hôn.”
“Không chụp không chụp, nhất định anh phải mang theo con gái.”
“Mang cả con gái đi theo chụp, làm sao anh bỏ không mang nó theo được chứ.” Lương Hạ Mạt hé miệng ngậm chặt Trì Đông Chí, “Con gái đúng là mạng của anh, đây, ở đây là cây xương sườn dài.”
Trì Đông Chí sờ mò theo dấu tay anh, “Cây xương sườn thứ nhất?”
“Ừm.”
“Thì ra đang nói đứa bé.”
“Chẳng thế thì là ai hả? Con của Lương Hạ Mạt và Trì Đông Chí, tất nhiên là người quan trọng nhất trong cuộc đời Lương Hạ Mạt, từ nay về sau em đứng sau đi.”
Trì Đông Chí cong môi nhanh chóng hôn lên miệng anh, “Được, nghe lời anh.” Lương Hạ Mạt có thể chủ động bắt được đưa tới cửa, hé miệng ngậm chặt, Trì Đông Chí cười đón nhận, hôn một lúc, không cẩn thận thấy con gái nhà cô, lập tức đẩy Lương Hạ Mạt ra.
Tiểu công chúa nhà bọn họ, mút ngón tay cái, mắt đen như quả nho đang nhìn không chớp mắt, say sưa nhìn ba bé mẹ bé hôn môi, thấy bọn họ cúi đầu xuống nhìn mình, còn đặc biệt nhếch môi nở nụ cười ha ha mấy tiếng, ý bảo bé đã thấy tất cả.
“Ông anh, anh thật mất mặt.”
“Chi gái, chị xứng với em.”
***
Ra khỏi tiệm chụp ảnh, trước ngực Lương Hạ Mạt đeo con gái đang ngủ, tay lôi vợ về nhà. Trì Đông Chí trước cửa tiệm leo lên lưng Lương Hạ Mạt, cả người dán trên lưng anh.
“Nói đi, vì sao trong lòng anh em không quan trọng bằng con gái? Vì sao em chỉ là cây xương sườn thứ hai?”
Lương Hạ Mạt nháy mắt mấy cái, “Thế nào lại ghen với đứa bé nhỉ? Tờ giấy trong bình nổi em vẫn chưa xem sao?”
“Đã quên rồi.”
“Về nhà tự mình xem đi.”
Lương Hạ Mạt không thả cô xuống được, đành phải cẩn thận trước ngực nâng mang con gái, một tay nâng mông cõng vợ Trì Đông Chí, mang tất cả hai tổ tông quý báu gánh vác trên người, vui tươi hớn hở đi về nhà.
Về tới nhà chuyện đầu tiên Trì Đông Chí làm là lục tìm bình nổi, mở tờ giấy ra xem, chỉ vài lần, dáng vẻ tươi cười biến mất, nước mắt thoáng cái chảy đầy hai má. Lương Hạ Mạt tới gọi cô ăn cơm, nhìn thấy bộ dạng của cô thì hoảng sợ, vội đi qua ôm chầm lấy, “Làm sao vậy bảo bối? Làm sao mà khóc rồi hả?”
Trì Đông Chí vẫn cứ khóc, còn liếc người ta, đột nhiên ôm cổ anh hung hăng hôn, chưa hết giận, lại cắn hai phát, nếm thấy mùi máu tươi. “Khốn nạn, vì sao không bảo em xem sớm?”
Lương Hạ Mạt cực kỳ oan ức, “Anh nào biết em thật sự không xem, nói gì em cũng không nghe lời, trái lại chuyện này lại rất nghe lời chứ.”
“Đều tại anh.”
“Được được, đều tại anh.” Lương Hạ Mạt nhấc tay đầu hàng, lại lấy mu bàn tay xoa xoa hai má và cái mũi Trì Đông Chí, “Làm sao trở nên thích khóc như vậy hả? Mũi to nước mắt căng đều muốn khóc rơi ra ngoài rồi đây này. Hí… Đưa miệng qua, chưa hôn đủ.”
Trì Đông Chí bị hôn, lén nhìn không chớp mắt tờ giấy kia, nhìn… Một khắc này Trì Đông Chí, xem đã hiểu tình yêu của Lương Hạ Mạt.
***
Theo truyền thuyết, một khi bẽ gãy cây xương sườn thứ hai ở ngực trái, trái tim sẽ bị vỡ nát….
Anh nghèo rớt mùng tơi đến mức chỉ còn chính bản thân mình, lại giao hết cho em. Cho nên yêu thương của anh, bảo bối của anh, quyền quyết định sống chết vợ đại nhân của anh, em chính là --- cây xương sườn thứ hai của anh….
Hoàn chính văn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook