***

Hôm trước đã hẹn với Khuông Vĩ hôm sau gặp mặt, Trì Đông Chí đi tới nhà hàng hẹn gặp sớm hơn. Trong đại sảnh, vị trí gần cửa sổ, ngồi không tới năm phút, Khuông Vĩ đã tới rồi. Hai người đối mặt nhau, cả hai đều sửng sốt.

Khuông Vĩ mở miệng nói chuyện trước, “Anh tới trước một lúc rồi.”

Trì Đông chí cầm thực đơn đưa cho anh, “Em cũng vừa tới, anh gọi món ăn đi.”

Khuông Vĩ kêu nhân viên phục vụ pha một ấm trà, sau khi trà nóng, cái chén nong nóng, rót một ly cho cô. “Chờ một chút, còn có hai người nữa.” Nghĩ một chút lại nói ra câu, “Con trai và em họ của anh.”

Tay Trì Đông Chí đang giơ ly trà ngừng lại một chút.

“Mấy hôm nay đứa nhỏ vẫn ở trong nhà em họ, nó giúp dẫn qua đây, cho nên…”

“Được, không sao.” Trì Đông Chí rất hiểu, nghĩ lại, em họ Khuông Vĩ, hình như có lẽ là cháu gái Vệ Biên Cương, nhiều năm như vậy theo chân bọn họ tiếp xúc cũng không thường xuyên, bên thân thích nhà họ Vệ hầu như cũng chưa gặp qua, không có ấn tượng.

Đợi một lúc, tầm nửa giờ, hai người một lớn một nhỏ từ ngoài cửa tiến vào đi về phía bọn họ, dọc theo đường đi cô một chút cháu một chút rất náo nhiệt. Khi người lớn đi tới bên cạnh bàn nhìn thấy Trì Đông Chí liền ngây người, bị người nhỏ thừa cơ đánh vài cái.

Trì Đông Chí gật gật đầu với cô ta, lực chú ý chủ yếu đặt trên người đứa bé kia. Không nhỏ, rõ ràng có đề phòng với cô. Trì Đông Chí biết mình không thích cười, đối với đứa nhỏ cũng không có sức hấp dẫn gì, thật sự cô cũng không biết dỗ em bé, dứt khoát chờ giới thiệu chứ không mở miệng.

Khuông Vĩ kéo đứa bé qua, “Đây là con anh Khuông Tiểu Mỗ. Tiểu Mỗ, chào dì Trì.”

“Dì Trì.” Đứa nhỏ rất nghe lời. Khuông Vĩ cười cười, chỉ vào em họ giới thiệu, “Em họ anh, Vệ…”

“Đợi một chút…” dường như Vệ tiểu thư nổi điên bắt được tay Khuông Vĩ, “Chờ lát nữa giới thiệu, em đi toilet.” Nói xong, trốn đi toilet.

Khuông Vĩ lắc đầu bật cười, “Nó cứ như vậy, đừng để ý.”

Trì Đông Chí tỏ vẻ không sao cả, thật ra cô cũng như vậy.

Vệ tiểu thư đi nhà vệ sinh một chuyến nửa giờ sau mới quay lại, Khuông Vĩ chờ cô ta ngồi xuống, dường như buồn cười hỏi, “Rửa tay chưa?” Vệ tiểu thư mãnh liệt gật đầu, trải qua lăn lộn như vậy, ai cũng đều quên giới thiệu lẫn nhau.

Một bữa cơm Vệ tiểu thư ăn cũng không yên tĩnh, không phải cẩn thận hết nhìn đông tới nhìn tây, thì lại bắt đầu rụt vào khiến cho người ta không để ý sự tồn tại của cô ta.

Khuông Vĩ lấy tay gõ đầu cô ta, kêu cô ta lột thịt cua cho Tiểu Mỗ ăn, còn mình lột giúp Trì Đông Chí, người đàn ông cẩn thận. lê quý đônn Trước khi đến Tiết Bình gọi điện thoại trong lúc vô tình nhắc tới, nói Khuông Vĩ hỏi dò sở thích của cô.

“Đông Chí, Đông Chí…”

Trì Đông Chí lấy lại tinh thần, “Làm sao vậy?” Cô nhìn Khuông Vĩ.

“Trên mặt dính gì đó.”

“Chỗ nào?”

“Chỗ…” Khuông Vĩ rất tự nhiên muốn vươn tay giúp lấy xuống, vốn không thể tạo thành chuyện lúng túng, hai bên đều không chú ý, ai ngờ đúng lúc này Vệ tiểu thư mạnh mẽ lao tới chặn tay Khuông Vĩ, lời nói từ kẽ răng tuôn ra ngoài, “Đây cũng không thể tùy tiện sờ mó nha ~~~~ anh ~~~~”

Bọn họ đều nhìn cô ta, Vệ tiểu thư mặt đỏ bừng, giữ chặt tay Khuông Vĩ lại còn nói thế nào cũng không buông ra.

“Hôm nay em làm sao vậy?”

“Anh…”

“Nói chuyện chính.”

Miệng cô ta càng khép chặt, đúng lúc này, phía góc bàn bay qua một lá cây. Vốn lực chú ý của Trì Đông Chí đều đặt vào hai người kia, theo phản xạ có điều kiện nhìn lá cây rơi xuống bằng nửa con mắt, lúc nhìn thấy tựa như nhìn thấy quỷ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Anh… Đã tới!”

Lời này, là Vệ Hồng Kỳ nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương